Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 69 : Ồn ào
Ngày đăng: 23:15 21/04/20
Editor: Maria Nyoko
Tiêu Ngư tỉnh lại trong tiếng gà gáy bên cạnh Tiết Chiến còn đang ngủ.
Trời còn mờ mịt, bên tai là âm thanh gà gáy cùng chim tước líu ríu. Có chút ầm ĩ. Tiêu Ngư cũng không thích sự ồn ào này.
Tuy nhiên Tiết Chiến lại nằm ở bên cạnh nàng, hô hấp đều đặn, giống như thói quen. Thành thân đã được một thời gian, phần lớn là y tỉnh lại trước, nàng hầu hạ y thay quần áo, hoặc là mơ hồ ngủ đến lúc y rời đi. Không có nhiều lúc được như bây giờ. Ở nông thôn đương nhiên không có màn tơ la trướng, chỉ một cái màn bình thường, sáng sớm ánh nắng chiếu qua khe hở ở giữa cửa sổ làm bằng gỗ, khó khăn chiếu vào trên giường.
Giường rất nhỏ, dáng người y khổng lồ, vóc dáng cũng quá cao, chân gần như vươn ra đến cuối giường. Lúc này hai tay để trần, khắp người là vết sẹo nông sâu không đồng đều, Tiêu Ngư đã rất quen thuộc, cũng rất ít thấy rõ ràng. Thân thể nam nhân to lớn rắn chắc, còn có một khuôn mặt rất dễ nhìn.
Chỉ là Tiêu Ngư không muốn thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận, lúc trước động phòng hoa chúc, lúc nhìn thấy mặt của y, trong lòng thoáng thở một hơi.
Mày rậm dài đến tóc mai, lông mi đen, sống mũi thẳng... dáng vẻ ngủ, cũng không hề có tính công kích mãnh liệt.
Y quá xấu rồi!
Hình ảnh đêm qua cho dù nàng thành thân cùng y đã lâu, nhớ tới cũng làm cho nàng cảm thấy mặt đỏ tim run.
Tiết Chiến là người ngang ngược không biết quan tâm người khác. Lúc ấy đè ép Tiêu Ngư, cực kỳ giống ác bá chiếm giữ con gái nhà lành. Buộc nàng ăn y, sau lại đổi nhiều kiểu khi dễ nàng.
Tiêu Ngư khóc sướt mướt, lại không dám kêu ra tiếng, thực sự không nhịn được, mới trầm thấp mắng y một câu: "Hỗn đản..."
Có người lại là không cho là nhục, ngược lại cho là quang vinh, tùy ý làm bậy.
Còn tiến đến bên tai của nàng, dương dương đắc ý hỏi: "Niên Niên, hỗn đản kia làm cho nàng thoải mái hay không?"
Tiêu Ngư nghẹn ngào không nói, khóc lóc, cả người giống như dòng nước, làm cho chỗ nào đều là ướt nhẹp.
Tiêu Ngư đang nhìn y, rõ ràng y không có mở mắt, nhưng giống như biết nàng đang nhìn, dùng sức nắm lấy cánh tay của nàng, kéo đến trong ngực liền hôn nàng. Sáng sớm nam nhân chịu không được nhất là trêu chọc, toàn thân nóng hổi, cùng cánh môi nàng kề nhau chặt chẽ, bàn tay cực nóng dùng sức xoa thịt mềm kiều mịn. Hơi thở nam nhân mạnh mẽ mà bá đạo, khiến Tiêu Ngư không thở nổi, cuối cùng há mồm dùng sức cắn đầu lưỡi của y một chút, y mới lập tức rụt trở về.
Nhưng vẫn chưa thả nàng, ôm eo của nàng, khí thế hung hăng đỡ lấy nàng, nói: "Học được bản lĩnh rồi, cũng dám cắn phu quân?"
Tiểu phụ nhân trẻ đẹp ửng hồng đầy mặt, cái miệng nhỏ nhắn hé mở thở dồn dập, hai sợi tóc rủ xuống, lộn xộn lại lười biếng.
Tiêu Ngư mới không cần để ý đến y, cứ thế mặc quần áo. Buộc lại dây lưng trong quần áo nhấc lên chăn giường đỏ thẫm, xoay người mặc áo ngắn vớ giày.
Quách An Khang bề bộn nhiều công vụ, việc hôn nhân có mẫu thân Trương Thị thu xếp, là không cần hắn hao tâm tổn trí đấy. Bị Đế Vương nói kiểu này, trong nội tâm ngược lại là có chút ngoài ý muốn... Đại khái là độc thân quá lâu, đã quen thuộc.
Quách An Khang lại cười nói: "trước hết thần tạ Hoàng Thượng."
Quách phủ khí phái. Quách lão phu nhân Trương Thị mặc dù keo kiệt, lại cho nhi tử xài bạc. Hiện nay Quách An Khang thành thân, cưới được nàng dâu trẻ tuy là nàng không chào đón, có thể phóng mắt Tấn Thành, Tiêu Ngọc Chi cũng được xếp hạng quý nữ, cuối cùng trong lòng có chút an ủi.
Trương Thị xem ra, nhi tử có thể thành thân thì tốt, về phần những thứ khác, con dâu cưới vào cửa, dù sao cũng phải nghe nàng đấy. Tính tình nha đầu kia là do trong nhà đấy, có nàng □□, sớm tối thuần đến ngoan ngoãn.
Nghĩ như vậy, đang nhìn đèn kết hoa giăng phủ đệ, so lúc trước hồi hương xử lý việc vui, chính là khí phái hơn rất nhiều. Nhất thời Trương Thị có chút đắc ý đấy.
Lúc này muốn làm việc vui, phải làm đến náo nhiệt, mặc dù tiêu bạc nhiều, Quách thị cũng nhìn chằm chằm, nàng chỉ có một nhi tử.
Tân phòng trang trí, đều là tốt. Trương Thị đang đi ra từ tân phòng, ở hành lang nhìn Quách Tố Nghi, gọi nàng lại.
"Mẫu thân." Quách Tố Nghi thuận theo nàng.
Trong nhà, Quách Tố Nghi chỉ mặc mộc mạc cùng giầy vải hơi cũ. Nếu là ngày thường, Trương Thị sẽ cảm thấy nữ nhi mộc mạc hào phóng, rất tốt, nữ hài tử nên như này. Trang điểm lộng lẫy không đứng đắn.
Nhưng lúc này, Trương Thị cau mày dò xét trên dưới một phen, nói một câu: "Ngày khác mẫu thân dẫn ngươi đi mua y phục..."
Cho tới bây giờ Trương Thị đều không thích nàng mặc quá lộng lẫy. Quách Tố Nghi hơi kinh ngạc, giương mắt, rất mau nói: "Mẫu thân, Tố Nghi không sao, không cần lãng phí bạc."
"Tại sao lại lãng phí bạc?" Trương Thị nói, "Đại ca ngươi muốn thành thân. Hôm đó bao nhiêu quan to hiển quý sẽ tới nhà chúng ta, ngươi là muội muội của hắn, đương nhiên phải ăn mặc tốt một chút, mới không để hắn mất mặt."
Quách Tố Nghi há to miệng muốn nói gì, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó nhỏ giọng nói: "Đại ca thành thân, tất nhiên là việc vui lớn nhà chúng ta, chỉ là mẫu thân, Tiêu Ngũ cô nương... Ngài thật sự dự định kính nàng sao?"
Hôm đó Quách An Khang nói một phen, hoàn toàn hù dọa Trương Thị. Nhưng Trương Thị cũng không phải phụ nhân ngu dốt vô tri, những năm này nuôi lớn một đôi nam nữ, cũng rất sáng rõ. Quách An Khang nói hoàn toàn chính xác không sai, nhưng thời gian lâu rồi, Trương Thị dần dần kịp phản ứng, cũng nhận ra một số điều.
Hoàng Đế sủng Hoàng Hậu, trọng dụng Tiêu gia, đích thật là sự thật, nàng vì Quách gia, đi nịnh nọt Tiêu Ngọc Chi, cũng là nên, thế nhưng là...
Khi đó Tiêu Ngọc Chi đã là con dâu Quách gia, chẳng lẽ nàng không lấy lòng nàng, nàng còn có thể đần độn ở trước mặt Hoàng Hậu nói xấu nhà mình?
Trong đầu nhất thời lộ ra gương mặt nha đầu kia phách lối lại kiêu căng. Trương Thị lộ ra mấy phần ghét bỏ, nhìn Quách Tố Nghi, từ từ nói: "... Nào có đạo lý bà bà kính con dâu. Mấy người gả vào được, mẫu thân tự có biện pháp để cho nàng nghe lời."