Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 72 : Cố nhân

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Edit: Hoa Trong Tuyết



Hôm nay Tiêu Ngọc Chi xuất giá, Liễu thị không nỡ xa nữ nhi, lén lén trong phòng rơi nước mắt, La thị đi qua an ủi nàng. Lúc La thị về, sắc trời đã tối. Trên hành lang quanh co, treo đầy đèn lồng lớn màu đỏ, theo gió thu chập chờn, lúc sáng lúc tối.



La thị ngửi hương quế thơm cả vườn, thân hình đơn bạc, ngón tay cảm thấy có chút lạnh buốt, vô ý thức nắm chặt lại. Thái độ ôn hòa hỏi nha hoàn bên người: "Quốc Công gia đã về chưa?"



Nha hoàn cầm theo đèn lồng, đáp lời: "... Quốc Công gia vừa về phủ liền đến thư phòng."



Trở về thì tốt. Hôm nay không biết gã sai vặt kia đến bẩm báo việc gì, sau đấy không  hề thấy chân mày Tiêu Hoài dãn ra. Buổi chiều lại đi ra ngoài một lần, không biết lại bận rộn cái gì. La thị nghe xong, cũng không vội vã về phòng, mà đi đến thu phòng của Tiêu Hoài.



Lúc nàng đến, trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng. Tiêu Hoài đang ngồi trên ghế bành, mặc quan phục của võ tướng, tay cầm thiết thương, đang dùng khăn tay lau nhẹ nhẹ trên đầu thương.



Cây thiết thương này theo Tiêu Hoài vào sinh ra tử gần hai mươi năm, chứng kiến qua chiến công vĩ đại của hắn. Phàm là lúc có tâm sự, hắn sẽ cúi đầu an tĩnh lau thiết thương. Đài nến khắc hình tiên hạc cưỡi mây ánh nến cháy sáng rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt nam nhân thành thực ổn trọng như núi, ngay cả vết sẹo trên chân mày bên trái cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.



La thị nhẹ nhàng đi tới, kêu một tiếng: "Quốc Công gia."



Tiêu Hoài thấp giọng ừ một tiếng, đứng dậy, đặt cây thiết thương đã lau đến sáng bóng lên trên kệ.



Bóng lưng nam nhân cao lớn, La thị nhấc mắt nhìn trong chốc lát.Lúc Tiêu Hoài xoay người, liền để hắn bắp gặp mình đang nhìn. Từ nhỏ tập võ, là một võ tướng phóng khoán, rất ít khi hiểu được phong hoa tiết nguyệt, La thị dịu dàng quan tâm, Tiêu Hoài tất nhiên yêu quý, nhưng cuối cùng lại không giống như những nam nhân khác cẩn thận lấy lòng, cùng nàng tương kính như tân, đã xem như làm rất tốt rồi. Tiêu Hoài nói: "Đã trễ như vậy, sao còn không đi nghỉ ngơi?"



Mặc kệ rất trễ, nàng luôn luôn chờ hắn. La thị trả lời: "Thiếp thân muốn đến xem Quốc Công gia... hôm nay Ngũ nha đầu xuất giá, Quốc công cũng giống như lúc Niên  Niên xuất giá vậy?"



Niên  Niên. Nghĩ đến nữ nhi ngây thơ của mình, mặt mày của Tiêu Hoài trở nne nhu hòa một chút. Không nghĩ hắn trước không thèm nhìn đến, khịt mũi coi thường phản quân, bây giờ nữ nhi của tiêu gia, tất cả đều gả đến đấy.



Tân đế, khai quốc trọng thần...



La thị liền nói: "Có mấy lời, thiếp thân vẫn là nhịn chưa nói. Chỉ là thiếp thân thấy, tân đế đối với Niên  Niên cũng không tệ, tân đế đăng cơ, tuy là danh bất chính, ngôn bất thuận, nhưng hôm nay đại cục đã định, nếu sau này Niên  Niên sinh hạ được nhi tử cho Hoàng Thượng, vậy Tiêu gia chúng ta..."



Tiêu Hoài nhíu mày.



Vốn là quan sát kỹ nét mặt của hắn, vợ chồng sáu, bảy năm, làm sao nàng không hiểu tâm tư của hắn, nhất thời không có tiếp tục nói nữa. La thị nhẹ nhàng rủ xuống mắt, nói: "Chỉ là thiếp thân đau lòng cho Niên  Niên."



Kỳ thật nàng cũng có chút tâm tư. Đúng là nàng không muốn nhìn thây hắn làm việc gì nguy hiểm đến bản thân.



Tiêu Hoài biết là nàng quan tâm mình, thanh âm ôn hòa nói: "Được rồi, không còn sớm, nàng đi về nghỉ trước."




Nam tử trước mặt dáng người cao to, khuôn mặt tuấn lãng, mắt phượng ôn hòa lẳng lặng nhìn nàng, giống như đời với ai cũng hòa khí như vậy,  ôn tồn lễ độ. Từ nhỏ Tiêu Ngư đã cảm thấy, hắn là người có tính tình cực tốt. Hắn chậm rãi giương mắt, nhìn Tiêu Ngư, mới hé miệng.



Âm thanh trong sáng gọi: "... Niên  Niên."



...



Hà Triều Ân nói với Đế Vương: "... Nương nương đi ra phía sau núi ngắm hoa quế."



Tiết Chiến gật đầu, lập tức đi về phía sau núi.



Trên hành lang, lại gặp Quách Tố Nghi. Quách Tố Nghi cử chỉ đoan trang, thấy Đế Vương vội bước lên phía trước hành lễ. Tiết Chiến vốn là người thô kệch, cũng không quen nói chuyện với cô nương gia, thêm những sự việc lần trước, lại càng không thích tiếp xúc thân mật với Quách Tố Nghi.



Tùy ý gật đầu, chuẩn bị rời đi tìm Hoàng Hậu, lại nghe âm thanh ôn hòa của Quách Tố Nghi: "Hoàng Thượng muốn đi tìm Hoàng Hậu nương nương?"



Tiết Chiến ghé mắt, lúc này mới dừng bước chân, mắt phượng nhàn nhạt nhìn lướt qua Quách Tố Nghi trước mặt.



Quách Tố Nghi mặc bộ áo hơi cũ  màu đinh hương đi giày đế bằng, giày đã được giặt đến trắng bệt không nhìn rõ màu hoa thêu, khuôn mặt trắng nõn, duyên dáng yêu kiều. Đứng ở bên người Đế Vương, liền nhẹ nhẹ cười cười, nói: "Lúc Tố Nghi đi qua, vừa vặn có gặp Hoàng Hậu nương nương."



Quách An Khang vừa cưới vợ, Trương Thị liền vội muốn ôm cháu trai, nên hôm nay cùng Quách Tố Nghi tới đây dâng hương cầu phúc, phù hộ Quách gia sớm ngày khai chi tán diệp, thuận đường cầu nhân duyên cho Quách Tố Nghi. Trương thị và nha hoàn còn ở đình nghỉ mát, mới thấy Đế Vương đi cùng Hoàng Hậu, cùng tới Nguyên Hoa tự dâng hương.



Thấy nàng ở bên kia nói chuyện với một nữ tử mặc đồ như nha hoàn, bên cạnh còn có một nam tử mặc y phục tăng nhân.



Việc gả Quách Tố Nghi cho Điền đại nhân, Quách An Khang đã thuyết phục Trương thị bỏ đi suy nghĩ này. Mà Quách An Khang ngàn tuyển vạn chọn, có phần vừa ý thần cơ doanh phó tướng Hạ Mậu. Tuổi cũng tương đương với Quách Tố Nghi, lại là người trung hậu.



Lúc này Quách Tố Nghi nghe theo huynh trưởng, cũng có tiếu xúc hới Hạ Mậu, cũng từng gặp, cơ thiếp mà Đế Vương ban thưởng cho Hạ Mậu là công chúa tiền triều Triệu Họa.



Lúc nàng ta đứng ở đình nghỉ mát nhìn sang, tất nhiên nhìn một chút đã nhận ra. Là Triệu Họa lén lút đi gặp người khác, chắc hẳn nam tử mặc y phục tăng nhân đứng bên cạnh Triệu Họa có liên quan tới tiền triều.



Lại nghĩ đến lúc nàng với mẫu thân ở đây, nhìn thấy dáng vẻ khi Đế Hậu đến, Tiêu Hoàng Hậu kia đúng là được ngàn sủng vạn sủng, độc sủng hậu cung...



Bây giờ nàng lại gặp được Đế Vương.



Thế là Quách Tố Nghi chậm rãi ngẩn đầu, đôi mắt mỉm cười, biểu hiện ngoan ngoãn dịu dàng nói với Đế Vương: "Hoàng Hậu nương nương đang đứng bên ao phóng sinh cách đây không xa... dường như là gặp được cố nhân, trò chuyện với nhau thật vui. Hoàng Thượng ngài mau chóng tới đi."