Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 73 : Tâm tư riêng

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Từng đợt hương thơm hoa Quế. Nam tử cao to mặc tăng bào đứng ở bên người Tiêu Ngư.



Đứng bên cạnh hắn là Triệu Họa.



Tiêu Ngư chợt nhớ tới ngày xưa, lúc nàng còn nhỏ tuổi, liên tiếp ra vào cung. Cô mẫu nàng luôn muốn nàng tiếp xúc với Thái tử Triệu Dục. Tính tình của Triệu Dục tốt, đương nhiên nàng cũng thích cùng ở chung với hắn, chỉ là mỗi lần nàng đi tìm Triệu Dục, nhất định Triệu Họa sẽ đi theo phía sau mông hắn.



Cũng giống bây giờ.



Huynh muội hoàng thất Đại Ngụy này, mặt mày cũng có chút tương tự, chỉ là Triệu Dục thiên về ôn nhu, mà Triệu Họa nhìn qua thì có chút kiêu căng... Nàng không nghĩ tới, một ngày kia, còn có thể gặp lại Triệu Dục.



Sắc mặt của Tiêu Ngư có chút không dễ nhìn lắm. Ngày thu, ánh nắng tươi sáng, làn da của nàng trắng nõn, lúc này nhìn qua gần như có chút tái nhợt. Trong lòng là dời sông lấp biển, đầu sóng từng chút từng chút mãnh liệt đánh vào trái tim của nàng. Qua thật lâu, Tiêu Ngư mới chậm rãi tìm về giọng nói của mình.



Nàng hỏi: "Ngươi... Không chết?"



Triệu Họa bĩu môi, trong mắt ẩn chứa mỉa mai, châm chọc nói ra: "Hoàng huynh phúc lớn mạng lớn, tất nhiên không chết. Thế nào? Ngươi rất thất vọng nhỉ?"



Tiêu Ngư không nói gì. Nàng còn không biết Triệu Họa ư? Muốn nàng đi theo cô mẫu cùng nhau đền nợ nước, hoặc là như nàng ta mong muốn đi giết tân đế, nàng ta chỉ sợ sẽ không nói thêm gì được nữa, chỉ sẽ cảm thấy những chuyện đó là nàng cần phải làm. Mà bây giờ nàng gả cho tân đế, sống cũng tốt, nàng ta thấy đương nhiên không thoải mái.



Ánh mắt nhìn về phía nam nhân đang sống sờ sờ, Tiêu Ngư gằn từng chữ: "Ngươi không có chuyện gì…. Muốn giải thích với ta sao?"



Thanh mai trúc mã, hắn luôn tốt với nàng, nàng cũng xem hắn như huynh trưởng, đồng thời phó thác cuộc đời mình cho hắn, vừa cập kê là gả cho hắn. Đêm tân hôn, còn chưa kịp vén khăn trùm đầu đỏ thẫm của nàng, chưa cùng uống rượu hợp cẩn với nàng... Nàng mang mũ phượng quàng khăn, ngồi ở trong tân phòng, chờ tới lại là tin dữ hắn băng hà.



Nàng cũng không làm gì, đã thành một quả phụ.



Quả phụ mới mười bốn tuổi.



Triệu Dục không nhìn Tiêu Ngư, nàng là biểu muội của hắn, từ nhỏ đã đi theo hắn, lúc còn chưa đính hôn, mẫu hậu đã nói với hắn, sau này phải cưới nàng làm Thái tử phi. Dung mạo của nàng đẹp mắt, lại đáng yêu như vậy, đương nhiên hắn thích. Thế nhưng...



Triệu Dục nói ra: "Lúc trước ta cũng không biết, sau này sẽ xảy ra chuyện như vậy... Ta cho rằng, có mẫu hậu và Hoằng Nhi ở đó, muội sẽ sống rất tốt. Niên Niên, ta chỉ muốn rời khỏi Hoàng Cung."



"... Thật xin lỗi, Niên Niên."



Mặc dù có trăm ngàn nghi vấn, lúc này nghe Triệu Dục nói, Tiêu Ngư cảm thấy, nàng không cần phải hỏi gì thêm nữa. Cũng vậy thôi, dù nhìn hắn có yếu ớt, nhưng rốt cuộc vẫn là đế vương tôn quý, làm sao có thể không lý do rồi nhiễm bệnh băng hà chứ? Hắn chỉ muốn mượn cơ hội thoát thân mà thôi, vĩnh rời rời xa cung đình, đi ra bên ngoài sống cuộc sống tự do tự tại.



Hắn rời đi, trọng trách nàng gánh, luôn phải có người thay hắn gánh lấy...



"Hoàng huynh. Huynh nói xin lỗi nàng ta làm gì!"



Triệu Dục còn sống, Triệu Họa là vui nhất. Biết được Triệu Dục ẩn thân nơi đây, liền vụng trộm sang đây xem hắn, huynh muội trùng phùng, vốn là một việc vui, không ngờ lại gặp được Tiêu Ngư. Trong đôi mắt của nàng ta lộ ra vẻ ngạo mạn của công chúa hoàng thất.




Tiêu Ngư chưa suy nghĩ nhiều. Sau đó là tiếng xe ngựa xuống núi... Tiêu Ngư ngồi ở trong xe ngựa, trong lòng hơi có chút không yên tĩnh.



Nguyên ma ma rót một ly trà cho nàng, nói: "Nương nương, người có tính toán gì?" Vừa rồi người kia, bà cũng nhìn thấy rõ, quả thật là tiên đế không thể nghi ngờ. Chỉ là người chết phục sinh, Nguyên ma ma có chút không hiểu được. Tiên đế còn sống, đối với Đại Ngụy mà nói là chuyện tốt, nhưng với nương nương nhà bà... Chưa hẳn là một chuyện tốt.



Bà tiếp tục nói: "Thiên hạ đều biết, tiên đế tiền triều Triệu Dục đã băng hà vào đêm đại hôn, nương nương, bây giờ ngài đã là hoàng hậu của tân triều."



Triệu Dục kia, cho dù còn sống, cũng chỉ là một người chết.



Dù trong lòng Tiêu Ngư từng có do dự, nhưng vào lúc Triệu Họa nói ra như vậy, còn có lý do Triệu Dục nói với nàng... Tiêu Ngư liền cảm giác Triệu Dục nên thật sự chết đi.



Uổng công nàng cho rằng, hắn xem nàng như muội muội ruột, luôn chăm sóc, không nghĩ tới cuối cùng hung hăng hãm hại nàng, đúng là một biểu ca nhìn như là lương thiện vậy.



Không suy nghĩ đến Triệu Dục thêm nữa, Tiêu Ngư nghĩ đến Tiết Chiến người cùng nàng đi bái Phật, lúc này còn chưa cùng nàng hồi cung, mà là nói ra suy nghĩ của mình với Lô Hi Trung.



Chờ chút.



Hôm đó, Tiết Chiến nói chuyện ở Ngự Thư Phòng, lúc Lô Hi Trung đi ra thì ánh mắt nhìn nàng...



Còn có vừa rồi nàng đi vào bái Phật, Lô Hi Trung lại vội vã đi tới...



Tiêu Ngư siết chặt hai tay, lập tức hiểu rõ rồi.



Tiết Chiến đã sớm biết! Y biết Triệu Dục còn sống, cũng biết... Hắn ẩn thân nơi này.



Để cho mình đi trước, y muốn ở lại một lát, cũng không phải là có chuyện gì khẩn với Lô Hi Trung, mà là muốn lưu lại, bắt sống Triệu Dục!



...



Phượng giá của Hoàng hậu rời đi đã một lát. Lô Hi Trung mang theo một nhóm người mặc phi ngư phục của Cẩm Y Vệ, cùng với thị vệ Hoàng Cung, toàn bộ mang đao, cùng nhau đứng ở một bên, chờ đợi Đế Vương phát lệnh.



Tiết Chiến mặc long bào màu đen, đứng ở dưới bóng cây treo đầy lụa đỏ cầu phúc trước chùa, tư thế oai hùng vĩ ngạn. Lụa đỏ tung bay, hương phật lượn lờ, y lại toàn thân tỏa ra lệ khí, mặt mày trang nghiêm. Có một dây lụa nhẹ nhàng bay xuống, rơi vào trên chiếc giày gấm đã dính đầy bụi đất của Đế Vương.



Nghe Lô Hi Trung bên cạnh nói: "Hoàng Thượng, đã chuẩn bị thỏa đáng."



Tiết Chiến khẽ vuốt cằm, lên tiếng. Sau đó ngẩng đầu nhìn tượng Phật đứng ở trước chùa, mặt mũi hiền lành. Y hé mở môi mỏng, nhàn nhạt hạ lệnh: "Phong tỏa núi..."



"Đào sâu ba thước, cũng phải tìm ra hắn cho trẫm!"