Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 81 : Rõ ràng
Ngày đăng: 23:15 21/04/20
Bỗng thổi tới một trận gió mát. Bóng cây hai bên lắc lư, lá cây đung đưa, phát ra tiếng rì rào. Hương hoa càng đậm, gió thổi lên làn váy của Tiêu Ngư, trâm Thúy Phượng cài trên búi tóc vang lên tiếng va chạm rất nhỏ, Minh Châu rũ xuống trên trán cũng phát ra hào quang óng ánh.
Trân Châu dưới vầng sáng, là dung mạo như hoa của thiếu nữ.
Dung mạo của Tiêu Ngư cực giống mẫu thân Cố thị, lại càng thêm xinh đẹp tinh xảo, không có gì ngoài vóc dáng hơi nhỏ nhắn xinh xắn, gần như tìm không ra chỗ nào không tốt.
Mười bốn cập kê xuất giá, bây giờ chưa đầy mười sáu, đã hầu hạ Tân đế hơn nửa năm. Nàng có nhan sắc mỹ lệ, giữa lông mày có đoan trang của hoàng hậu, không che giấu được, lại thuộc về đáng yêu long lanh của thiếu nữ trẻ tuổi.
Vẻ mặt của Tiêu Hoài ngưng trọng, nói: "Niên Niên, con có biết mình đang nói cái gì không?"
Tiêu Ngư gật đầu, nói: "Nữ nhi biết." Nàng nhìn phụ thân uy nghiêm trước mặt, không nhanh không chậm nói: "Triều đại thay đổi, đây là chuyện tự nhiên, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản. Tân đế xuất thân dân gian, chính là một kẻ thôn phu hương dã, vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn này, tất nhiên y không xứng, nhưng phụ thân cũng thấy y đã ngồi lên rồi. Mà hiện tại ngồi rất vững. Phụ thân, người cũng đã sống một đoạn thời gian ở tân triều rồi... Chẳng lẽ cảm thấy, Tiết Chiến không có chút hứng thú gì đến tài nguyên đế vương kia ư?"
Tiêu Hoài không nói gì.
Suy nghĩ rất lâu, mới nói một câu: "Con để phụ thân suy nghĩ thật kỹ đã."
Tiêu Ngư không nghĩ tới sẽ để phụ thân đồng ý ngay lập tức, dù sao việc này trái ngược với tín ngưỡng của phụ thân. Chỉ là nàng tin tưởng, phụ thân sẽ nghĩ rõ ràng. Là Tiêu gia quan trọng, hay bách tính quan trọng? Dù sao, dù có khôi phục Đại Ngụy thì thế nào, chẳng lẽ lại để Triệu Hoằng một đứa bé bốn năm tuổi làm hoàng đế?
Sau khi tách ra với Tiêu Hoài, Tiêu Ngư trở lại trong đình.
Vừa hay nhìn thấy Quách lão phu nhân Trương thị mang theo Quách Tố Nghi đang nói chuyện với Liễu thị. Tiêu Ngọc Chi đứng ở bên cạnh Liễu thị, thái độ với Trương thị vô cùng lạnh nhạt.
Lúc Tiêu Ngư đi qua, Tiêu Ngọc Chi trông thấy nàng, mắt nhất thời sáng lên, lập tức chạy đến bên cạnh nàng. Giống như rất cao hứng.
Trương thị và Quách Tố Nghi hành lễ. Sau đó Trương thị mới nói với Tiêu Ngọc Chi: "Ra ngoài đã lâu rồi, nên theo ta trở về, tránh khỏi làm phiền Hoàng hậu nương nương."
Tiêu Ngọc Chi nhếch môi nói không cần. Sắc mặt Trương thị đen lại muốn nói nàng ta, nhưng ngại Tiêu Ngư ở đây, nên bớt lại một chút.
Dù sao Trương thị cũng bị mấy lần thua thiệt, biết được thái độ của Đế Vương với Tiêu hoàng hậu này cũng không giống như bà ta đã đoán trước đó, bây giờ có chút được sủng ái. Nhớ tới sĩ đồ của nhi tử, Trương thị có bất mãn nhưng cũng chỉ đành kìm nén.
Bà ta nhếch miệng cười, bộ dạng hòa ái: "Ngọc Chi, sao không nghe lời của mẫu thân?"
Đành phải giúp ý cởi cả áo trong ra.
Thân thể cường tráng của phái nam lập tức lộ ra, làn da màu lúa mạch, vết sẹo giao nhau, dã tính lại cường tráng, đập vào mặt chính là hơi thở ấm áp của nam nhi. Tiêu Ngư cũng không nhìn nhiều, sắc mặt như thường giúp y mặc y phục. Đợi đến cuối cùng, lúc giúp y buộc đai lưng lại, mày liễu mới nhăn lại, đột nhiên cảm giác có chút kỳ quái.
Thế là ngẩng đầu, nhìn y.
Y cũng đang nhìn nàng. Đôi mắt đen đến dọa người.
Trái tim của Tiêu Ngư đột nhiên nhảy lên, lúc này mới nhớ tới, nàng luôn khẩn trương lo lắng, dường như không chú ý tới, sau khi gặp chuyện, nét mặt y nhìn nàng… luôn không tốt. Nàng thận trọng mở miệng: "Hoàng thượng?"
Sắc mặt của Tiết Chiến cũng không dễ nhìn, mắt phượng đen kịt nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của nàng, bởi vì tuổi còn nhỏ, bên mặt còn có chút thịt, lộ ra đáng yêu vô cùng. Lúc này mới gằn từng chữ: "Lúc nãy nàng làm cái gì thế hả?"
Cái gì "lúc này" chứ? Y tức giận như vậy làm cái gì? Tiêu Ngư cảm thấy có chút không hiểu, suy nghĩ, bỗng hiểu, y nói đến lúc gặp chuyện, đúng lúc nàng chắn trước mặt y. Nàng cũng không biết mình đang làm cái gì, lúc ấy nàng hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, chỉ hoạt động dựa theo bản năng.
Nàng há to miệng, muốn nói chuyện.
Nhìn thấy lông mày y nhíu lại, dáng vẻ còn đáng sợ hơn lúc cãi nhau với nàng.
Tiêu Ngư không sợ, chỉ là trong lòng bỗng có cảm giác ủy khuất. Không biết vì cái gì.
Sau đó mới nghe được y mở miệng nói: "Trẫm không cần một nữ nhân tới bảo vệ!"
Giọng nói của y rất mạnh mẽ, chăm chú nhìn nàng, nói: "Nếu giữa trẫm và nàng chỉ có một người sống, trẫm sẽ để cho nàng sống."
"... Trẫm mặc kệ trước kia nàng học tập để trở thành một thê tử tốt thế nào, nàng đã là nữ nhân của Tiết Chiến thì sau này phải nghe ta. Loại tình chàng ý thiếp này, si tình đến lấy mạng đổi mạng này, trẫm không thích. Có nam nhân ở đó thì không có đạo lý nữ nhân ngăn cản ở phía trước. Nếu lần sau nàng còn dám làm như thế, xem ta thu thập nàng thế nào!"
Dừng một chút, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, con ngươi hung ác nhìn nàng: "Nghe rõ chưa? Muốn trẫm lặp lại lần nữa hay không!"
Tiêu Ngư bị y rống đến có chút ngu muội, hốt hoảng gật đầu.