Thê Vi Thượng
Chương 28 : Giông bão sắp đến
Ngày đăng: 10:19 18/04/20
Tứ hoàng tử nhận được món quà này thật sự là không vui vẻ một chút nào, biết rõ Nghiên Cơ được đại hoàng tử tặng cho Cảnh Thiều, bây giờ Cảnh Thiều tặng nguyên vẹn lại cho hắn, hắn lại không thể đẩy hòn than này đi đâu được. Vì huynh trưởng có thể tặng mỹ nhân cho đệ đệ, nhưng lại không có chuyện đệ đệ tặng tiểu thiếp cho huynh trưởng, mà hiện tại dưới hắn chỉ còn những đệ đệ chưa thành niên.
Cảnh Thiều thật sự đã chép xong sách từ lâu, chỉ là lười biếng quen rồi không muốn lên triều.
Mộ Hàm Chương giục hắn mau quay về, “Tình hình trên triều đình thay đổi trong chớp mắt, hiện tại tứ hoàng tử đã hồi triều, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Thế là, để Cát Nhược Y lại học ám khí với Quỷ Cửu Đao, dặn dò Nhậm Phong âm thầm thu xếp mảnh rừng hoang ở thành đông, Cảnh Thiều tâm không cam tình không nguyện mà thu dọn hành lý, về vương phủ với Vương phi nhà mình.
Ngày thứ ba sau khi tứ hoàng tử hồi triều, Thành Vương Cảnh Thiều cũng hoàn thành mười quyển “Binh thư”. Hoành Chính Đế lật xem ngay trên triều, hỏi vài câu, đều được trả lời rất trôi chảy, hoàng đế rất vui lòng, thưởng cho Thành Vương mười cuộn tơ lụa cống phẩm, một đấu trân châu.
Quần thần đều nói tuy Thành Vương không thể kế thừa đại nghiệp, nhưng vẫn vô cùng được sủng ái. Chỉ có Cảnh Thiều mới biết, phụ hoàng thưởng là vì lập trường của hắn đối với việc thu hồi Tam Phiên, chỉ là nịnh nọt đúng chỗ mà thôi.
Tơ lụa là loại hàng rất tốt, Cảnh Thiều dự định cho may thêm cho mình và Quân Thanh vài bộ y phục, còn một đấu trân châu thì lại chẳng có tác dụng gì, hiện tại nữ quyến trong vương phủ chỉ còn một mình Tống Lăng Tâm, hắn lại chẳng muốn thấy mặt, cho nên bảo Mộ Hàm Chương đem đấu trân châu thượng hạng này về phủ Bắc Uy Hầu một chút, chia cho cả đoàn cô cô thẩm thẩm ở đó.
Mộ Hàm Chương biết hắn muốn tạo mặt mũi cho mình, đương nhiên sẽ không phụ lòng tốt của hắn, bảo Đa Phúc vào khố phòng chọn thêm vài món lễ vật mang theo, dẫn Vân Trúc về phủ Bắc Uy Hầu.
Một đấu trân châu, thẩm nương bá mẫu mỗi người một vốc, các tỷ muội mỗi người một nắm, các vị di nương mỗi người hai mươi viên, còn lại một nửa dùng để hiếu kính tổ mẫu, một nửa thuộc về Bắc Uy Hầu phu nhân.
“Ai da~ Đây là cống phẩm đó, viên nào cũng sáng mượt to tròn, trước giờ chỉ được thấy vài viên ở chỗ mẫu thân.” Tam thẩm lắm miệng tay cầm viên trân châu miệng lao thao không ngừng.
“Hàm Chương đến hầu phủ?” Mộ Tấn nghe hắn nói vậy, không giấu được cười: “Vậy thì tốt quá rồi, Vương gia tiện đường dùng cơm rồi hẵng về.”
“Vậy thì ta không khách sáo nữa, vừa hay có dịp uống vài chén với hầu gia. Ta vẫn còn nhớ vị rượu mạnh Tây Bắc lần trước.” Cảnh Thiều cười ha ha, để Bắc Uy Hầu đi trước, bản thân thì xoay người lên ngựa.
Mộ Tấn nhìn Cảnh Thiều cung kính nhưng không xa cách, nhìn lại tứ hoàng tử vẫn còn đang cúi đầu bước đi phía xa, không khỏi nhíu mày, lên xe ngựa.
Lão phu nhân Bắc Uy Hầu từ nhiều năm trước sức khỏe đã không được tốt, thường xuyên ốm đau phải nằm một chỗ, trên cơ bản là không tiếp khách.
Mộ Hàm Chương đến bái kiến tổ mẫu, dâng những loại thuốc quý mang theo lên. Lão phu nhân tóc trắng như tuyết nắm tay hắn nói chuyện một lúc.
“Tổ mẫu già rồi, không làm được gì, gả vào hoàng gia, nói gì làm gì cũng phải cẩn thận, phải biết quý trọng phu quân, các con đã kết phu thê, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, không được oán hận. Thành Vương sinh ra trong hoàng gia đã không dễ sống, khi nguyên hậu còn, hắn vinh quang thế nào, hôm nay lại phải sống thế nào? Tim đều là thịt máu, tốt với hắn, hắn sẽ không bạc đãi con.” Lão phu nhân đã sống trong chốn vương hầu cả đời, nhìn đời rất thấu đáo.
“Tôn nhi hiểu, tổ mẫu đừng lo lắng, Vương gia đối xử với tôn nhi rất tốt.” Mộ Hàm Chương dùng cả hai tay nắm chặt tay lão phu nhân, trong lòng ấm áp dạt dào. Từ nhỏ tổ mẫu đã yêu thương hắn, tuy không bằng cháu đích tôn, nhưng chưa từng thiên vị, khi có người làm khó hắn, tổ mẫu đều hết lòng che chở, nhờ vậy hắn mới bớt được chút cực khổ tủi thân.
Lão phu nhân tuổi đã cao, nói chuyện một lúc đã thấy mệt, Mộ Hàm Chương hầu tổ mẫu ngủ rồi mới lui ra. Vừa đến sân trước đã gặp một đám đường đệ vừa hết giờ học trở về.
“Ô, đây không phải Vương phi sao, sao thế này, trong vương phủ bị ức hiếp chạy về nhà mẹ khóc sao?” Mộ Dương Văn thấy Mộ Hàm Chương, quen thói định châm chọc hắn mấy câu. Đám huynh đệ tuổi nhỏ theo phía sau nghe vậy liền cười ồ lên.