Thê Vi Thượng

Chương 29 : Hương cao

Ngày đăng: 10:19 18/04/20


Mộ Hàm Chương lạnh lùng nhìn Mộ Dương Văn huênh hoang, bước chậm tới, đưa tay, đánh “chát” một cái vào khuôn mặt đang cười đắc chí của hắn.



Mộ Dương Văn bị đánh thì ngây cả người, chầm chậm quay đầu lại, “Mộ Hàm Chương, ngươi dám đánh!”



“Chát!” Lại thêm một tiếng bạt tai, đánh cho Mộ Dương Văn hoàn toàn sững sờ.



“Nói chuyện với huynh trưởng, sao có thể gọi thẳng tên? Chẳng lẽ tam thúc chưa từng dạy ngươi, hiếu lễ là thế nào?” Mộ Hàm Chương đứng từ trên cao nhìn xuống tên đường đệ bị mình đánh lảo đảo.



“Mộ Hàm Chương, đừng quá đáng!” Mộ Hoa Phong đứng bên cạnh thấy đệ đệ bị đánh, giơ tay định động thủ.



Hai thị vệ đứng sau Mộ Hàm Chương lập tức rút đao đeo trên hông ra, đám người kia đều hoảng sợ phải lùi bước, có vài huynh đệ tuổi nhỏ trực tiếp khóc lên.



“Tất cả dừng tay!” Giọng nói uy nghiêm của Bắc Uy Hầu vang lên từ sau lưng, hắn giận dữ đi đến.



Người trong nhà họ Mộ ngày thường nghe thấy tiếng gia chủ đều giật mình run rẩy, hôm nay nghe đến lại đồng loạt thở phào.



“Quân Thanh!” Cảnh Thiều bước nhanh tới, ôm Vương phi nhà mình vào lòng, “Không sao chứ?”



Mộ Hàm Chương mím chặt môi, nhưng cũng không kiềm được phải cong lên, tình hình thế này nhìn là biết ngay hắn đang dạy dỗ người khác, người này thật đúng là…



Cảnh Thiều thấy người trong lòng không sao, quay đầu nhìn Mộ Dương Văn đang ôm mặt và Mộ Hoa Phong vẫn chưa kịp hạ tay xuống, “Hầu gia, chưa nói đến việc Quân Thanh là Vương phi, trong phủ Bắc Uy Hầu, chẳng lẽ không cần tôn kính huynh trưởng? Phép tắc hiếu lễ trong Mộ gia thật đã khiến bổn vương được mở rộng tầm mắt!”



Sắc mặt Mộ Tấn hết xanh rồi lại trắng, chỉ vào hai chất tử nói: “Hai đứa các ngươi, đi diện bích cùng thế tử, mỗi đứa chép Hiếu Kinh năm mươi lần, chưa chép xong thì không được ăn cơm!”



Mộ Dương Văn còn muốn nói gì đó, bị Mộ Tấn trừng cho câm miệng, chỉ còn biết xoay lưng đi cùng ca ca mình.
Rời khỏi phủ nhị hoàng tử, Cảnh Thiều vẫn cảm thấy không yên tâm, bảo Vân Tùng đến biệt viện một chút, dặn Nhậm Phong chọn hai cao thủ hàng đầu đến.



Về đến ngọa phòng trong Đông Uyển thì thấy Vương phi nhà mình ngồi một mình dưới ánh đèn, tay cầm một cái hộp nhỏ rất tinh xảo ngẩn người.



Len lén bước qua, giật lấy chiếc hộp, xoay tròn trong tay, “Đây là gì?” Mở nắp ra, bên trong là một loại thuốc mỡ hơi trong, mùi thơm tỏa ra, không ngọt ngấy, ngược lại có phần mê người.



“Đây… Đây là…” Mộ Hàm Chương giật mình, lúc hoàn hồn lại thì lập tức đỏ bừng mặt, “Hàng mẫu hôm nay Chu đại ca đưa đến.”



“À?” Cảnh Thiều nhướng mày, chầm chậm dán sát môi vào tai Vương phi nhà mình, thổi nhẹ vào vành tai màu mã não, “Vậy sao lại đỏ mặt?”



Mộ Hàm Chương mím môi, trừng Cảnh Thiều một cái, giành chiếc hộp lại, xoay người đi vào phòng trong không thèm để ý đến hắn.



Cảnh Thiều ngớ người, Vương phi nhà mình học được giận dỗi với mình rồi? Che miệng cười trộm vài tiếng, theo vào trong.



Đương nhiên là hắn nhận ra thứ đó, tuy trong kinh thành không bán, nhưng năm nào Phủ nội vụ cũng mua. Luật pháp quy định, chỉ được đón nam thê, không được nạp nam thiếp, nhưng lại không cấm đoán gì với thiên tử, trong cung cũng không ít nam phi. Huống chi một thân vương như hắn đón nam thê, trong cung đương nhiên ban thưởng không ít thứ này, ngay trong tủ nhỏ trên giường của bọn họ cũng có không ít hương cao loại thượng hạng.



Đi vào phòng trong thì thấy Vương phi nhà mình đang dỗi mặc nguyên quần áo nằm trên giường, xoay mặt vào tường không thèm để ý đến mình, vành tai vẫn hồng hồng.



Cảnh Thiều nhịn không được vồ đến, ôm người trên giường vào lòng, “Không đùa ngươi nữa, trong kinh thành thật sự rất ít bán thứ này. Nếu muốn kinh doanh thì thật ra rất dễ, tổng binh Giang Nam rất thân với ta, tuần nào cũng có thư từ qua lại, bảo hắn gửi theo ít hàng mỗi lần là được rồi.”



“Vậy làm sao được? Nếu hắn không chịu nhận tiền, khác nào là nhận đút lót?” Mộ Hàm Chương quay đầu lại, nhíu mày nói, mấy thứ nhỏ nhặt này không đáng bao nhiêu tiền, cho dù là từ vị thế của bằng hữu hay thần tử, tổng binh Giang Nam nhất định sẽ không lấy tiền. Hắn chỉ muốn tìm việc để kinh doanh, nếu vì vậy mà gây phiền toái cho Cảnh Thiều thì quả thật là mất nhiều hơn được.



Thấy Quân Thanh nghĩ cho mình như vậy, Cảnh Thiều nhịn không được hôn hôn lên môi hắn, “Cái này thì yên tâm, tiểu tử đó nổi tiếng là keo kiệt, tuyệt đối sẽ đòi đến từng xu, nói không chừng còn đòi tiền vận chuyển, phải tính kĩ để còn ép giá hắn.”