Thê Vi Thượng
Chương 50 : Hổ nha hạc chủy
Ngày đăng: 10:19 18/04/20
“Hảo thân thủ!” Hữu Hộ quân bị cào chảy máu cố không nhăn mặt, nhìn Cát Y không khỏi tán thưởng, khó trách quân sư ra chiến trường còn mang theo nha hoàn, nguyên lai là một cao thủ a!
Mộ Hàm Chương thoáng kinh ngạc, Cát Y đi theo Quỷ Cửu Đao học ám khí mới có mấy tháng, thế nào lại có được thân pháp như vậy?
“Đây là bộ pháp gia truyền nhà ta, tên là “Xích cước đả lãng”, chút kĩ thuật mà thôi, để Hữu Hộ quân chê cười rồi.” Cát Y trấn an hổ nhỏ trong ngực, cười cười.
“Ai nha, thật là kĩ xảo tốt, ngươi dạy ta đi!” Hữu Hộ quân cười hì hì bước qua, sờ đầu tiểu hổ trong ngực nàng, “Vật nhỏ này tính tình thật mạnh mẽ nha!”
“Cát Y nói là gia truyền, Hữu Hộ quân nếu muốn học trước tiên phải trở thành người Cát gia mới được.” Thấy vẻ mặt khó xử của Cát Y, Mộ Hàm Chương ôm hổ nhỏ trở về, trêu chọc nói.
“Được a! Ta đây rất nguyện ý...Ai da!” Hữu Hộ quân cười hắc hắc, còn muốn nói điều gì bỗng bị cốc đầu một cái, căm giận xoay người đối diện Tả Hộ quân đang diện vô biểu tình, “Ngươi sao lại đánh ta?”
“Mặt ngươi chảy máu.” Tả Hộ quân trả lời.
“Thật á?” Hữu Hộ quân sờ soạng mặt mình một phen, quả nhiên vết cào đã chảy máu lại còn đau, “Không có việc gì, để một chút là hết ấy mà.”
“Bôi thuốc.” Tả Hộ quân lôi hắn về bôi thuốc.
“Này có tính là gì, sẹo trên mặt là khí khái nam tử a, không kể Hoàng Thượng có thể vì vết thương này mà hạ bút thưởng công cho ta nha!” Hữu Hộ quân giãy dụa không thôi, vết thương tí tẹo cũng cần bôi thuốc khẳng định sẽ bị tên Triệu Mạnh kia cười cho.
“Vậy ngươi bẩm báo công trạng này thế nào với Hoàng Thượng, nói Tây Nam vương cào à?” Tả Hộ quân không kiên nhẫn mà túm áo cái kẻ đang nháo ầm ĩ không ngớt kia kéo vào trướng.
“Oa ngô ~” Hổ nhỏ nhìn Cảnh Thiều kéo áo chủ nhân, cũng tiến tới gặm gặm vạt áo tuyết trắng kia.
“Cút ngay! Là của ta!” Cảnh Thiều lập tức không vui nắm tiểu hổ ném qua một bên, bất quá hổ nhỏ rất có tinh thần, bị ném còn tưởng là đùa với nó lại chạy trở về, ôm cánh tay Cảnh Thiều mà gặm, cái bụng ngửa lên trời, hai chân sau còn huơ huơ trên không trung.
“Ha ha ha...” Mộ Hàm Chương nhìn một màn này nhịn không được cười ra tiếng, Cảnh Thiệt mặt xanh mét nhìn Vương phi nhà mình lúc này đang cười to lên, có muốn tức giận cũng không được...
Rốt cuộc chờ cho mưa thu tan đi, đại quân lần nữa lên đường, rất nhanh hội hợp với Thục quân, đến được biên cảnh tây nam là đã chín tháng, Kiềm quân đã chờ sẵn ở đó, mười vạn đại quân nhập thành một.
Vốn nên hạ trại cách Thắng cảnh quan năm mươi dặm nhưng Cảnh Thiều lại chọn hạ trại về phía tây cách trăm dặm.
“Vương gia, muốn vào tây nam phải qua Thắng cảnh quan.” Triệu Mạnh chỉ bản đồ nói, không đồng ý lắm việc Cảnh Thiều muốn hạ trại cách trăm dặm, chỉ có đến gần khí giới công thành mới có thể triển khai.
Nam bắc trên vùng Hắc Lão hơn hai trăm dặm, chỉ có Thắng cảnh quan là vùng núi thế trũng, nếu muốn đưa quân đi tây nam, đây là đường duy nhất.
“Thắng cảnh quan ngoại tất nhiên có trọng binh, chúng ta nếu tấn công nơi này ắt sẽ gặp nhiều thương vong.” Cảnh Thiều ngồi trên đài cao trầm giọng nói, bất luận ai cũng nghĩ tiến vào từ Thắng cảnh quan là thích hợp nhất để tấn công tây nam, đời trước hắn cũng nghĩ vậy, nhưng không ngờ Thắng cảnh khó phá, quân binh mai phục khắp nơi trên sơn đạo chật hẹp, hơn nữa còn liên quan lới Loan Trung. Bởi vậy nhập cảnh, ngay cả có thể đánh cũng hao tổn rất nhiều, vả lại Tây Nam vương chiếm hết ưu thế, thậm chí có thể kéo dài đến khi Đông Nam vương gấp rút tiếp viện.
“Vậy phải làm sao, trong phạm vi vài trăm dặm này không có gì ngoài Thắng cảnh quan, chỉ có Hổ Nha quan, đừng nói là chúng ta phải vào từ đó chứ?” Hách đại đao nhịn không được lên tiếng, hắn từ nhỏ đọc binh pháp, đối với quan ải thập phần rõ ràng. Hổ Nha ở Kinh Châu này với Hổ Nha quan kia là bất đồng, lần này là hổ nha hạc chủy, địa thế kì bí, quái thạch lởm chởm tạo thành thế mỏ hạc, đá lớn nhỏ cao thấp so le như răng nanh, chỉ có một sơn đạo đi qua, chính là thế cực kì hung hiểm!
“Oa ô ~” mấy ngày nay chỉ có Cảnh Thiều gọi tên tiểu hổ, những người khác đều kêu nó tiểu lão hổ a, cho nên Tiểu Hoàng nghe có người nói tới răng nanh này nọ còn tưởng là gọi mình liền phụ họa một tiếng.