Thê Vi Thượng

Chương 51 : Cẩm nang diệu kế

Ngày đăng: 10:19 18/04/20


“Núi Hắc Lão kéo dài hơn hai trăm dặm, qua Thắng cảnh quan là hàng chục sơn đạo chật hẹp, nếu gặp lượng lớn quân mai phục trong đó thì chẳng khác gì ba ba trong hũ, nhỡ không kịp tiếp viện thì thập phần không ổn.” Mộ Hàm Chương thấy Cảnh Thiều kiên định, nói giúp hắn một câu.



“Quân sư nói có lý, nhưng Hổ Nha quan so với Thắng cảnh quan còn hung hiểm hơn, Tây Nam vương chỉ cần lập trận ở đó, chưa tới năm trăm người là có thể chế trụ hơn một ngàn đại quân ta.” Triệu Mạnh chau mày chỉ vào chỗ hổ nha hạc chủy kia.



Cảnh Thiều biết cách phá Hổ Nha quan, nhưng phương pháp này quá khéo léo, quá cụ thể, mà hắn đời này chưa tới tây nam lần nào, lời như thế nói ra rất khó khiến người khác tin phục, không khỏi nhăn mày, “Việc này ngày mai lại tính tiếp!”



Mọi người tản đi, Cảnh Thiều ngồi trên đài cao vẫn mặt nhăn mày nhíu với cái bản đồ tây nam. Một lần này sống lại, biết rất rõ hướng đi của sự việc lại không thể nói ra, khó mà không đem lòng buồn bực. Hắn khẽ thở dài, ngày mai bảo bọn họ đem binh tiến đến Thắng cảnh quan, còn mình dẫn một đội kị binh đi Hổ Nha quan kia đi.



“Ngươi có chuyện không thể nói đúng không?” Mộ Hàm Chương nhìn bộ dáng hắn, ngồi xuống bên cạnh.



Cảnh Thiều ngẩng đầu nhìn Vương phi nhà mình trong mắt đều là lo lắng, vươn tay kéo y vào trong ngực, “Quân Thanh, ngươi làm sao mà biết?”



“Quân sư đều có thấu tâm thuật, ngươi không biết sao?” Mộ Hàm Chương cười trêu chọc, chậm rãi rũ mắt xuống, bởi vì thích hắn mới có thể thời thời khắc khắc chú ý tâm tình hắn, nhìn ra Cảnh Thiều dường như biết rất nhiều chuyện, rồi lại không biết những tin tức đó đến từ đâu. Hắn không đề cập đến mình liền không hỏi, chờ đến một này nào đó hắn tự nhiên sẽ nói thôi.



“Quân Thanh, có một số việc chính ta cũng không rõ ràng, ta thật sự không muốn lừa dối ngươi.” Cảnh Thiều thở dài, tựa cằm lên vai người trong lòng.



“Ừ,” Mộ Hàm Chương khẽ lên tiếng, chậm rãi ngồi thẳng lưng nhìn hắn mà nói, “Giờ ngươi cứ nói thử xem ta có thể giúp đỡ được hay không.”



Cảnh Thiều chỉ bản đồ trên bàn, đem hiểu biết về quân mai phục vùng tây nam cùng cách phá Hổ Nha quan nhất nhất tường tận nói ra. Mộ Hàm Chương càng nghe càng nhíu mày, Cảnh Thiều bố trí kết cấu tinh tế như thế lại có thêm thám tử tây nam thật lợi hại, nhưng cũng vì quá mức cụ thể mà khó khiến người khác tin tưởng.



“Mấy chi tiết nhỏ này bọn họ tất sẽ không tin, vả lại chiến trường thay đổi trong chớp mắt, ta cũng không hoàn toàn nắm chắc được.” Cảnh Thiều thở dài, đã biết hết thảy rồi lại cảm thấy thế trận xoay vần, mọi việc không nhất định sẽ cứ xảy ra như vậy, bỗng có chút do dự.



“Ngươi cảm thấy ai thích hợp phá Hổ Nha quan nhất?” Mộ Hàm Chương không tiếp lời hắn mà trực tiếp hỏi vấn đề này.
Mộ Hàm Chương liền đem lợi hại một lần nói ra, lại không đề cập phương hướng mai phục của quân tây nam, chính là chỉ ra vài điểm yếu, mọi người nghe được kinh hãi không thôi.



“Quân sư, mấy thứ này ngươi khẳng định là vậy?” Triệu mạnh có chút do dự, người xem tinh tượng hắn chưa từng gặp qua cho nên không biết có chuẩn xác hay không. Nếu đúng như quân sư đã nói, chiến thuật trước đây nhất định phải sửa đổi.



“Tinh tượng mà quân sư xem tuyệt sẽ không sai, Triệu Mạnh nghe lệnh, ngươi lĩnh năm vạn binh mã tấn công Thắng cảnh quan.” Cảnh Thiều hợp lúc nói xem vào.



Triệu Mạnh lĩnh mệnh, Mộ Hàm Chương đưa hắn ba cái túi gấm, nói, “Đến Thắng cảnh quan mở túi thứ nhất, phá quan xong mở túi thứ hai, tới sơn cốc cách đó hai mươi dặm thì mở túi cuối cùng, không được mở ra xem trước, nhớ lấy.”



Cảnh Thiều ngồi sau án thư nhìn Vương phi nhà mình dáng vẻ thần cơ diệu toán, mấy con lừa này còn tin răm rắp không hề nghi ngờ, âm thầm nhéo nhéo đùi mình phòng chính mình lại bật cười.



Để Triệu Mạnh cùng các tiểu tướng khác rời đi, Cảnh Thiều gọi thống lĩnh Thục quân tới, “Ngươi mang ba vạn Thục quân đợi lệnh, một khi nhận được tin tức, lập tức dùng phương ách trận từ Hổ Nha quan nhập tây nam, cùng Hách đại đao hội hợp, cách thức thế nào bổn vương đã báo cho Hách đại đao, hết thảy nghe lệnh hắn.”



“Mạt tướng lĩnh mệnh.” Thống lĩnh Thục quân nhận mệnh rời đi.



Đợi mọi người đi hét, Cảnh Thiều trầm mặc một lát giương mắt nhìn Vương phi nhà mình đang phe phẩy quạt lông, “Quân Thanh, ngươi hôm nay thật sự là ... ha ha ha ha ...” Một câu còn chưa nói xong Cảnh Thiều liền nhịn không được cười đến nằm úp sấp trên bàn.



Mộ Hàm Chương liếc mắt nhìn hắn, không để bụng nói, “Từ xưa đến nay, quân sư đều có cẩm nang diệu kế, sơn nhân bất quá là học theo cổ nhân.” Việc hôm nay nếu là người khác tất nhiên sẽ có người e dè, nhưng Mộ Hàm Chương khí định thần nhàn, bí hiểm lại làm cho đám người kia tin tưởng.



Cảnh Thiều nhìn hắn, dần thu lại ý cười, “Quân Thanh, việc hôm nay ta cũng không nắm chắc mười phần, nếu tính sai uy tín trong quân của ngươi sẽ bị ảnh hưởng. Đến lúc đó ngươi định thế nào?” Chuyện này nếu là hắn làm, sai sẽ chỉ xem như nhất thời sai lầm, dù sao làm Nguyên soái sẽ tính toán không lộ chút sơ hở. Nhưng nếu là mưu sĩ như Quân Thanh, liền phải dùng tài năng mà duy trì uy tín.



Mộ Hàm Chương nhìn ra lo lắng trong mắt hắn, không khỏi cười cười, “Không tính chức quan này, nếu ta mất uy tín trong quân, có phải hay không Vương gia sẽ vì chuyện này mà bỏ ta?”