Thê Vi Thượng
Chương 52 : Thắng cảnh quan
Ngày đăng: 10:19 18/04/20
Cảnh Thiều nghe xong những lời này, vẻ mặt lo lắng lúc đầu dần biến thành cười ngây ngô, một tay ôm người vào trong ngực, “Kia cũng không hẳn, lúc trước chẳng biết là ai theo ta đòi hưu thư nữa?” Giờ lại luyến tiếc? Bất quá câu cuối cùng không dám nói ra.
“Ngươi hưu ta thì vừa vặn, ta hảo hảo cưới ngươi về làm con dâu Hầu phủ a.” Mộ Hàm Chương cầm quạt lông chim vỗ vỗ đầu Cảnh Thiều.
“Ân, vậy cũng không tồi.” Cảnh Thiều xoay người qua liền muốn ôm y.
“Nghĩ cho kĩ thì ta mới không cưới ngươi đâu.” Mộ Hàm Chương né cái hôn của hắn, đứng dậy, “Ăn nhiều lại làm biếng, cưới về làm gì chứ?” Nói xong ôm lấy tiểu lão hổ tiêu sái mà xoay người ra ngoài.
Cảnh Thiều trố mắt một lúc lâu, thật sự là, to gan a! Còn dám nói phu quân mình “ăn nhiều lại làm biếng”! Vì thế nhấc chân định đuổi theo, chuẩn bị hảo hảo “giáo dục” Vương phi phải tôn kính phu quân thế nào, không ngờ vừa mới đi được vài bước liền gặp Tả Hộ quân muốn thương lượng việc nhổ trại, đành phải thu liễm nụ cười trên mặt, nghiêm túc mà quay lại trong trướng.
Sau khi Triệu Mạnh dẫn quân tới Thắng Cảnh quan, Cảnh Thiều liền hạ lệnh Thục quân đợi lệnh tại chỗ, tùy thời chờ tin tức từ Hổ Nha quan, mình thì mang theo hai vạn quân cùng lương thảo khí giới hướng Thắng Cảnh quan xuất phát, đóng tại ba mươi dặm quan ngoại.
Thắng Cảnh quan nằm trong quần sơn, hai bên đường đều là núi non trùng điệp, đường hẹp lại có sườn núi vây quanh, chỗ hẹp nhất dựng một bức tường cao. Thành dày, cao tới mười trượng, nhìn lên chỉ thấy dáng người mơ hồ. Cửa gỗ dày nặng đóng chặt nằm sâu dưới cánh cổng tò vò, mặt trời chiều cơ hồ chiếu không tới bên dưới cổng, chỉ có một hai tia sáng ngẫu nhiên chớp tắt.
Sắc trời đã tối, Triệu Mạnh tính toán tạm thời hạ trại nghỉ ngơi, ngày mai hẳn công thành, ai ngờ vó ngựa vừa dừng, cánh cửa đóng chặt lại ầm một tiếng mở ra. Hàng kị binh nhất thời nắm chặt trường mâu trong tay, đợi một hồi lâu lại không thấy có ai đi ra.
“Tướng quân, cẩn thận có ngụy trang.” Tiểu tướng bên người thấp giọng nhắc nhở.
Triệu Mạnh nhíu mày, từ trong lòng lấy ra túi gấm thứ nhất ném cho tiểu tướng. “Đọc”.
Tiểu tướng vội lấy thư trong túi, mặt trên chỉ viết tám chữ “Không môn hữu trá, cùng khấu mạc truy” (Bên trong cổng có ngụy trang, không cùng đường thì đừng đuổi theo)
“Cung tiễn!” Cảnh Thiều mắt lạnh nhìn người thao thao bất tuyệt trên thành lâu, vươn tay tiếp nhận cung tên thuộc hạ đưa tới, lắp tên, kéo căng dây cung.
“Vút ~” Đại tướng nói được một nửa, thấy Thành Vương hành động, nhanh chóng tránh qua một bên, mũi tên xẹt qua mặt làm hắn khó khăn tránh thoát, còn chưa kịp kinh hãi mũi thứ hai đã nối gót tới, hắn cả kinh phải chật vật ngồi xổm xuống.
“Cự mộc!” Không cho người trên thành thời gian mà thở dốc, Cảnh Thiều đưa tay ý bảo hướng công thành cự mộc lên trên. (cây gỗ lớn dùng để công thành).
Phía trên tường cao nhanh chóng có tên bắn ra.
“Lá chắn!” Cảnh Thiều lần thứ hai phất tay, sớm đã chuẩn bị tốt đội hình giơ khiên sắt hình vuông nhanh chóng tiến lên, xếp thành hàng hai bên cự mộc, đem tấm chắn giơ lên cao bảo vệ, bước chân không nhanh không chậm hướng tới cửa thành làm người trên thành nhất thời luống cuống tay chân. Cổng thành Thắng Cảnh quan này lúc mới làm có một vấn đề trí mạng, chính là đại môn quá sâu, một khi tiến vào cổng tò vò thì dù có thấy tên cũng bắn không đến.
“Oanh!” Cửa thành đột nhiên bị phá mở, quân lính nâng cự mộc vọt vào đánh lui quân tây nam ngăn cản phía sau.
“Lên!” Cảnh Thiều mạnh mẽ kẹp bụng ngựa, phảng phất giống như một mũi tên bén nhọn xông ra ngoài, kỵ binh phía sau cũng theo lên, cửa thành đã hỏng ngăn không được kỵ binh đi trước giết sạch người chắn đường, đội hình như thủy triều mà tràn vào Thắng Cảnh quan.
“Báo ~” Quân tuần tra phụ cận giục ngựa chạy như điên mà đến, vọt vào trung trướng, “Khởi bẩm quân sư, có hơn một ngàn nhân mã đang hướng đến doanh địa, cách không quá mười dặm!”
“Cái gì?” Hữu Hộ quân đang đùa tiểu lão hổ nghe vậy liền đứng dậy, quân tinh nhuệ đều bị điều ra ngoài, hiện giờ trong doanh trại còn không đủ hai vạn, trong đó hai phần là tạp dịch, gần như không có kỵ binh, ngay cả khi có thể giết được một ngàn nhân mã kia thì thương vong nặng là cũng là tất yếu.
“Quân sư, lát nữa ngài cùng Tiểu Tả cùng một chỗ, ngàn vạn không được rời hắn nửa bước!” Hữu Hộ quân mặc khôi giáp vào liền đi ra ngoài.