Thê Vi Thượng

Chương 81 : Tư quân

Ngày đăng: 10:20 18/04/20


“Đây là?” Mộ Hàm Chương nhíu mày quay đầu nhìn Cảnh Thiều.



“Để đề phòng hậu họa thôi.” Cảnh Thiều cười cười, lôi kéo y vào doanh địa dạo qua một vòng.



Trang bị nơi này cơ bản tương đương thân quân Thành Vương, doanh địa có thể chứa vài ngàn người nhưng hiện nay quân số còn chưa tới một ngàn.



“Chỗ này cứ chậm rãi tuyển người thôi, đều là từ bên ngoài kinh thành tới.” Cảnh Thiều đến trước trại ngựa, nhìn chuồng ngựa trống rỗng.



“Ngươi để phụ thân ta mua ngựa là dùng vào việc này?” Mộ Hàm Chương nhớ tới chuyện Bắc Uy Hầu nói với y, vài ngày nữa sẽ vận chuyển ngựa từ tây bắc về đây.



“Ừa.” Cảnh Thiều lên tiếng, chống tay ngồi lên một thanh chắn chuồng ngựa, hai chân quơ quơ có vẻ thích chí, nhìn tướng sĩ thao luyện trong im lặng cách đó không xa, không hiểu sao lại cảm thấy an lòng. Tư quân ở đây chính là con át chủ bài cuối cùng của hắn, đời trước nếu có được thế lực này mà đem ra thì không thèm sợ ai nữa.



“Đây là tư quân, nếu để người biết thì ngươi có thể bị gán tội mưu phản đấy.” Mộ Hàm Chương cảm thấy sầu lo.



Cảnh Thiều nhảy xuống, ôm cái người đang nhíu mày kia vào lòng, hôn hôn mặt y, “Ta sẽ an bài thỏa đáng, đừng lo lắng.” Từ kinh thành đến Phong Nguyệt sơn mất mấy chục dặm đường, nhớ tới sự kiện kia khiến hắn thực khó thở, không khỏi ôm người càng chặt. ( là sự kiện hồi đời trước anh ôm Vương phi nhà mình bị thương chạy tới Phong Nguyệt sơn rồi nhảy xuống xong trọng sinh luôn đó)



Mộ Hàm Chương trầm mặc suốt quãng đường về biệt viện, cánh rừng hoang này cách kinh thành chỉ ba mươi dặm, trong thành mà phát sinh chuyện gì thì ở đây có thể thấy được, toàn bộ lên ngựa thì nửa canh giờ đã có thể tới thành đông. Có được quân đội này, Cảnh Thiều cho dù muốn bức vua thoái vị cũng được. Một khi chuyện này bại lộ thì hậu quả là không thể tưởng được. Hơn nữa, nuôi tư quân chẳng phải việc chỉ cần mấy ngàn lượng bạc là xong, trên cơ bản giống như một cái bao không đáy cứ cuồn cuộn ngốn tiền...



Cảnh Thiều thấy người trong ngực trầm tư cũng không quấy rầy y, chỉ sửa sửa cho y dựa vào thoải mái chút, sau đó thẳng hướng biệt viện mà đi.



Tháng hai đầu xuân, thời tiết nửa lạnh nửa không, thích hợp nhất là ngâm dưới ôn tuyền nha.



Đợi áo khoác bị cởi ra rồi Mộ Hàm Chương mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đã đứng cạnh ôn tuyền mà Cảnh Thiều thì đang hưng trí bừng bừng cởi quần áo mình.



“Đang ban ngày...” Mộ Hàm Chương lập tức đỏ mặt, đoạt lại vạt áo muốn mặc lại.



“Trời đang lạnh, ban ngày ngâm ôm tuyền là hợp nhất rồi, không là buổi tối trở lạnh không chịu nổi đâu.” Cảnh Thiều nói thực nghiêm túc.
Mộ Hàm Chương không để ý tới hắn, muốn nhắm mắt ngủ. Ngày đó y suy nghĩ một lúc lâu muốn nghĩ cách che dấu tư quân này, mỗi khi y nói Cảnh Thiều đều nghiêm túc nghe mà tay lại bắt đầu không thành thật, làm y mất cả ngày mà nói cũng không xong.



“Ngươi không phải muốn nói cách giấu quân sao? Mau nói cho ta biết, ta tò mò đã vài ngày rồi a.” Cảnh Thiều bắt lấy cánh tay Vương phi nhà mình quơ quơ.



“Oa ô!” Tiểu Hoàng cũng nhảy qua chộp lấy bả vai Mộ Hàm Chương.



“Ngu ngốc này, đi chỗ khác chơi!” Cảnh Thiều cốc đầu hổ nhỏ.



“Ngao a!” Tiểu Hoàng bất mãn rống cho Cảnh Thiều một tiếng, nghe đã có chút giống hổ thanh niên rồi nha.



“Xem ra là trưởng thành rồi.” Mộ Hàm Chương mở mắt ra, sờ sờ cái đầu lông xù bên tay, xoay người đẩy Cảnh Thiều ra ôm lão hổ cho nằm giữa hai người, “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải vào triều.”



Tiểu lão hổ nằm ngửa, cảm thấy chật chội mà vung vẩy bốn chân, sau đó thì ôm Mộ Hàm Chương gặm tóc y.



Cảnh Thiều căm giận trừng Tiểu Hoàng, “Hổ ngốc này, ngày mai liền lột da mi làm thảm!”



Tiểu Hoàng không thèm để ý mà tiếp tục cọ cọ lưng Mộ Hàm Chương.



Mộ Hàm Chương câu môi, không nhịn được cười khẽ, chậm rãi quay lại kéo cái đầu hổ ra, “Ngươi cho người đổi vũ khí thành nông cụ, trong trại ngựa thì để vài con trâu, ngựa thì giấu sau khu vực rừng cây, ngay cả khi có người phát hiện cũng có thể đối phó.” Y cầm cái đuôi hổ lắc lắc trước mặt Cảnh Thiều, tiểu lão hổ quả nhiên bị thu hút, duỗi móng vuốt muốn chụp cái đuôi lại.



Cảnh Thiều vội vươn tay bắt được hổ trảo sắp hạ cánh trên mặt mình, “Chủ ý này thật hay.”



Mộ Hàm Chương không nói, chỉ lấy cái đuôi hổ quét qua mũi Cảnh Thiều, “Mọi việc phải có chừng mực, ngươi luôn rất tham lam.”



Cảnh Thiều hắt xì một cái, kéo qua bàn tay mềm mịn cọ cọ mũi, “Mấy ngày nữa Trạng Nguyên diễu hành, ta tới Hồi Vị Lâu chọn chỗ tốt, chúng ta đi xem náo nhiệt đi.”