Thê Vi Thượng

Chương 82 : Quỳnh lâm yến

Ngày đăng: 10:20 18/04/20


Mộ Hàm Chương thấy hắn đổi chủ đề thì nhíu nhíu mày, dùng ngón cái chậm rãi gảy gảy cái đuôi hổ, “Muốn xem Trạng Nguyên thì diễu hành xong là có Quỳnh lâm yến rồi, tội tình gì lại muốn chen chúc ở Hồi Vị Lâu mà xem?”



“Chẳng phải khác nhau sao?” Cảnh Thiều đem cái đuôi trong tay y hất ra, thay ngón tay của mình vào. (ứ ư, dễ thương chết ///3///)



Mộ Hàm Chương bị hành động ấu trĩ này của hắn chọc cười, nắm ngón tay hắn quơ quơ, “Ngày thường cũng không phải không cho ngươi sờ, hôm mộc hưu sao lại gây sức ép với ta vậy hả? Trẻ tuổi mà tham quá thì già lại sẽ khổ đó.”



“Ai nha, ai bảo ngươi cứ mê người như vậy...” Cảnh Thiều cúi đầu tới gần Vương phi nhà mình đang nằm, thấp giọng nói.



Mộ Hàm Chương đẩy cái miệng đang hà hơi trên mặt mình ra, “Nói chuyện nghiêm túc vào, ngươi dưỡng những người đó là muốn là gì?”



“Oa ô!” Tiểu Hoàng thấy hành động của chủ nhân thì cũng bắt chước dùng móng vuốt đập vào mặt Cảnh Thiều. Đệm thịt mềm mềm vỗ lên mặt, lông mao dài liền đặt ngay trước mũi làm Cảnh Thiều hắt xì một cái.



Cảnh Thiều bắt lấy hổ nhét vào ổ chăn, dùng cánh tay đè mạnh góc chăn không cho nó chui ra, “Chỉ là dự bị thôi, không vạn bất đắc dĩ tất nhiên ta sẽ không dùng.”



“Dự bị cho cái gì? Mộ Hàm Chương không định buông tha dễ dàng như vậy, giữ tư quân là tai họa ngầm, lại vô cùng hao phí tiền tài, nếu không phải bí quá thì không nên mạo hiểm như vậy.



Cảnh Thiều hạ mi, thở dài, “Mấy năm nay ta chinh chiến nhiều như vậy, từ tây bắc đánh tới đông nam chưa một lần bại trận, không bỏ qua một thành trì nào vì Đại Thần mở rộng lãnh thổ hơn ngàn dặm, nếu ngươi là phụ hoàng ngươi sẽ nghĩ gì?”



Mộ Hàm Chương ngẩn người, “Ý ngươi là...”



Thỏ khôn thì chết, chó nhanh thì bị thịt, cung tốt đem giấu đi, nhiều đời quân chủ đối với võ tướng có công lớn đều đối đãi không mấy khoan dung, nhưng mà Cảnh Thiều là hoàng tử cũng không tránh được nghi kị sao?



“Để ca ca có thể kế thừa đế vị, ta phải nắm trong nay một phần binh quyền, tốt nhất chính là quân lực Giang Nam kia. Việc này còn chưa biết phải mất bao nhiêu năm, trong lúc này không biết chuyện gì sẽ xảy ra, hai chúng ta phải tự lưu đường lui cho mình.” Cảnh Thiều thở dài, loại chuyện trả binh quyền bị người vu hại như đời trước tuyệt đối không thể để phát sinh lần nữa, cho dù phá hỏng một bước quan trọng cuối cùng thì cũng phải bảo hộ Quân Thanh chu toàn.




Mộ Hàm Chương hạ mi, suy nghĩ mục đích Hoàng Thượng làm vậy. Hay là gần đây có người dâng tấu thỉnh Hoàng Thượng lập Thái tử chọc Hoành Chính đế tức giận nên mới bày ra chuyện này? Đang suy tư thì một đóa hoa xinh đẹp đã đưa tới trước mặt y.



“Thảo dân ngưỡng mộ Văn Uyên Hầu tài hoa đã lâu, hoa này muốn tặng cho Hầu gia.” Mã Trác cười nói.



Theo lý thì Thành Vương phi có thể coi như một nửa hoàng tử rồi, vả lại y thật là văn nhân duy nhất trong đám công hầu, nói như vậy cũng hợp tình hợp lý,



Cảm Sâm nhìn Thám hoa phản ứng cực nhanh, âm thầm gật đầu, Tứ Hoàng tử thở phào một hơi, Cảnh Thiều cũng khẩn trương nhìn Vương phi nhà mình, hắn không rõ sao lửa này lại đốt tới trên người Quân Thanh rồi a. Mà người cũng rất lo lắng nhìn Mộ Hàm Chương còn có tân khoa Trạng nguyên Tần Chiêu Nhiên ngồi một bên.



“Ý tốt của Thám hoa lang mà từ chối là bất kính rồi.” Mộ Hàm Chương đứng dậy, thong dong tao nhã nhận đóa hoa thược dược màu hồng nhạt kia.



“Tài hoa của Hàm Chương đúng thực không thua Thám hoa đâu.” Mâu sắc thâm trầm của Hoành Chính đế dần nhiễm ý cười, bảo người hầu đưa cho Mộ Hàm Chương một cái chén, “Thám hoa mời rượu, ngươi cũng thay trẫm uống đi.”



“Vâng, thưa phụ hoàng.” Mộ Hàm Chương cũng không chối từ, cung kính đáp lễ về phía Hoành Chính đế, tiếp nhận chén rượu Mã Trác đưa tới, uống một hơi cạn sạch.



Lời Hoành Chính đế lần này đã nâng địa vị Mộ Hàm Chương lên một bậc, mọi người đều có suy nghĩ khác nhau nhưng trên mặt đều tươi cười, không khí vừa mới lạnh xuống lại vui vẻ trở lại.



Mã Trác lui về một bên lặng lẽ xoa mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.



Tần Chiêu Nhiên nhìn Mộ Hàm Chương tao nhã thì đáy mắt nổi lên một tia ảm đạm.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thám hoa lang tặng hoa, ta có nhớ cái truyền thống này mà, nhớ rõ luôn, nhưng mà tra tư liệu thế nào cũng không ra, chỉ có thể tự mình viết ra, khụ khụ, đại gia đừng quá tin là tốt rồi ~