The Viscount Who Loved Me
Chương 11 :
Ngày đăng: 15:41 19/04/20
Chẳng có điều gì như một cuộc thi có thể gợi lên điều tồi tệ nhất ở một người đàn ông - hay điều tốt đẹp nhất ở một người phụ nữ.
Tạp chí của Lady Whistledown, tháng 5 năm 1814
Anthony huýt sáo khi họ đi theo con đường quay lại ngôi nhà, liếc trộm sang Kate khi cô không nhìn thấy. Cô thật sự là một phụ nữ hấp dẫn. Anh không biết tại sao điều này luôn làm anh ngạc nhiên, nhưng thật sự là thế. Ký ức của anh về cô không bao giờ hoàn toàn sánh được với sự mê hoặc thật sự của gương mặt cô. Cô luôn ở trong sự vận động, luôn luôn mỉm cười
hoặc cau mày hoặc bĩu môi. Cô không bao giờ biểu lộ vẻ mặt bình thản mà những quý cô trẻ bị buộc phải làm.
Anh cũng rơi vào cái bẫy như mọi người khác trong xã hội - vì đã chỉ nghĩ về cô trong sự so sánh với em gái của cô. Và Edwina thật quá xinh đẹp, quá hoàn hảo đến mức tất cả mọi người ở gần cô đều phải trở thành cái nền cho cô. Thật là khó, Anthony thừa nhận, có thể nhìn vào bất cứ ai khác khi Edwina đang ở trong căn phòng.
Vậy mà...
Anh cau mày. Vậy mà anh chỉ liếc qua Edwina một cái suốt cả buổi chơi Pall Mall. Điều đó có thể hiểu được vì đó là trò chơi Pall Mall của nhà Bridgerton, và nó làm cho bất cứ ai mang họ Bridgerton trở nên tồi tệ; Chết tiệt, anh chắc chắn là sẽ không liếc nhìn lấy một cái về phía Prince Regent nếu ông ta tham gia vào trò chơi đó.
Nhưng sự giải thích đó không trôi được, bởi vì tâm trí anh ngập đầy những hình ảnh khác. Kate nghiêng người trên cây vợt của cô, gương mặt cô căng thẳng vì tập trung. Kateười khúc khích khi ai đó đánh trượt. Kate cỗ vũ Edwina khi trái banh của cô lăn qua cánh cửa xoay - một nét rất không-giống-người-nhà-Bridgerton. Và tất nhiên, Kate cười tinh quái vài giây cuối trước khi cô đánh văng trái banh của anh vào hồ.
Rõ ràng, ngay cả khi nếu anh không thể liếc một cái về phía Edwina, anh lại liếc nhìn quá nhiều vào Kate.
Điều đó phải khiến anh bối rối.
Anh lại liếc nhìn về phía cô. Lần này khuôn mặt cô hơi ngửa lên trời, và cô đang cau mày.
“Có gì không ổn sao?” Anh hỏi lịch sự.
Cô lắc đầu. “Chỉ tự hỏi liệu trời có mưa không thôi.”
Anh nhìn lên. “Không sớm lắm đâu, tôi nghĩ vậy.”
Cô gật đầu đồng ý. “Tôi ghét trơì mưa.”
Có điều gì đó về vẻ mặt cô - hơi giống một đứa trẻ ba tuổi đang hờn dỗi - khiến anh cười thành tiếng. “Cô đang sống nhầm đất nước đấy, Miss Sheffield.”
Cô quay sang anh và mỉm cười bẽn lẽn. “Tôi không ngại một cơn mưa rào. Chỉ khi nó trở nên dữ dội thì tôi mới không ưa nó.”
“Tôi luôn luôn thích thú những cơn giông bão.” Anh thì thầm.
Cô liếc sang anh một cái nhìn sững sờ nhưng không nói gì, rồi nhìn xuống lại hòn sỏi dưới chân. Cô đang đá nó dọc theo con đường họ đi, đôi khi ngừng những bước sải của cô lại và bước sang một bên để cô có thể đá nó và giữ nó bay lên đằng trước cô. Có điều gì đó hấp dẫn về việc này, điều gì đó ngọt ngào khi đôi giày của cô hấp hé ra khỏi gấu váy ở một góc nghiêng và tiếp xúc với hòn sỏi.
Anthony ngắm cô đầy tò mò, quên dứt mắt anh khỏi gương mặt cô khi cô nhìn lên.
“Ngài có nghĩ - Tại sao ngài lại nhìn tôi như thế
“Tôi có nghĩ gì?” Anh đáp lại, cố ý làm ngơ phần sau câu hỏi của cô.
Đôi môi cô mím lại thành một đường cáu kỉnh. Anthony cảm thấy môi anh run run, muốn mỉm cười vì thích thú.
“Ngài đang cười tôi sao?” Cô hỏi đầy nghi ngờ.
Anh lắc đầu.
Chân cô dậm xuống và cô ngừng lại. “Tôi nghĩ ngài đang cười tôi.”
“Tôi đảm bảo với cô,” anh nói, đối với chính anh nghe cũng như anh đang muốn cười, “rằng tôi không cười cô.”
“Ngài đang nói dối.”
“Tôi không - ” Anh phải ngừng thôi. Nếu anh mà nói thêm nữa thì anh biết anh sẽ nổ bùng lên tràng cười. Và điều kỳ lạ nhất là - anh chẳng có một gợi ý nào rằng tại sao lại thế.
“Ôi, vì Chúa.” Cô lầm bầm. “Vấn đề là gì?”
Anthony sụm vào một cái thân cây gần đó, cả người anh rung lên vì sự vui đùa cố nén.
Kate chống hai tay lên hông, biểu hiện trong đôi mắt cô có một chút tò mò, một chút cáu giận. “Có gì đáng cười chứ?”
Anh cuối cùng cũng chịu thua sự vui vẻ và chỉ thu xếp kéo được đôi vai lên trong một cái nhún vai. “Tôi không biết.” Anh thở hắt ra. “Vẻ mặt của cô... nó...”
Anh nhận ra cô đang mỉm cười. Anh thích rằng cô đã mỉm cười.
“Vẻ mặt của ngài cũng không thật sự là không hài hước đâu, thưa ngài.” Cô nhận xét.
Lời bình luận thật thô lỗ đến mức Kate không thể ngăn mình há hốc mồm ra nhìn. Và trong khi cô đang nhìn chằm chằm vào Cressida, miếng há ra vì sửng sốt, Cressida tiến vào cuộc săn.
“Đó là một cái váy đáng yêu đấy, Penelope.” Cô ta nói, nụ cười của cô ta quá ngọt ngào đến mức Kate sẽ thề là cô có thể nếm được đường trong không khí. “Mình rất thích màu vàng.” Cô ta thêm vào, vuốt lên chất vải màu vàng của cái váy cô ta mặc. “Cần phải có một vẻ ngoài đặc biệt để mặc nó, bạn không nghĩ vậy sao?”
Kate nghiến răng lại. Một cách tự nhiên là Cressida trông tuyệt vời trong bộ váy của cô ta. Cressida sẽ trông tuyệt vời trong một cái bao bố.
Cressida mỉm cười lần nữa, lần này làm cho Kate nhớ đến một con rắn, rồi quay sang chỉ vào ai đó bên kia căn phòng. “Ôi, Grimston, Grimston! Đến đây một lát đi.”
Kate nhìn qua vai cô và thấy Basil Grimston đi đến và chỉ vừa đủ nén một tiếng rên rỉ. Grimston là bản sao bằng giống đực của Cressida - thô lỗ, kiêu ngạo, và tự cho mình là quan trọng. Tại sao một quý bà đáng yêu như Nữ Tử Tước Bridgerton lại mời anh ta, Kate chẳng bao giờ biết được. Chắc là để cân bằng số lượng với quá nhiều quý cô đã được mời.
Grimston trườn tới và nhếch một bên mép lên trong một nụ cười mỉa mai. “Người đầy tớ của cô.” anh ta nói với Cressida sau khi dành cho Kate và Penelope một cái liếc nhanh đầy khinh bỉ.
“Ngài có nghĩ Penelope thân mến trông đáng yêu trong cái váy này không?” Cressida nói. “Màu vàng thật sự nên là màu của năm mới phải.”
Grimston làm một cuộc nghiên cứu chậm chạp, đầy sỉ nhục về Penelope, từ đỉnh đầu cô cho đến ngón chân và quay ngược trở lại. Anh ta chỉ hơi cử động đầu, để cho cặp mắt đi lên đi xuống khắp người cô. Kate chống lại một cơn bệnh quá mạnh nó gần như là mang đến một đợt sóng buồn nôn. Hơn bất cứ thứ gì, cô muốn vòng tay quanh Penelope và ôm cô gái tội nghiệp. Nhưng một sự chú ý như thế chỉ khiến cho cô ấy như một người yếu đuối và dễ bị bắt nạt.
Khi Grimston cuối cùng cũng xong với màn xem xét thô lỗ của anh ta, anh ta quay sang Cressida và nhún vai, như thể không thể nghĩ đến bất cứ thứ gì đáng để khen.
“Hai người không có nơi nào khác để đi sao?” Kate thốt lên.
Cressida trông bị sốc. “Miss Sheffield, mình thật khó mà chấp nhận sự xấc láo của cậu được. Mr.Grimston và mình chỉ ngưỡng mộ vẻ ngoài của Penelope thôi. Sắc vàng đó giúp ích cho vẻ ngoài của cậu ấy. Và thật là tốt khi thấy cậu ấy trông ổn thế này sau năm ngoái.”
“Tất nhiên.” Grimston dài giọng, nói nhừa nhựa của anh ta làm Kate cảm thấy không được sạch sẽ.
Kate có thể cảm thấy Penelope run rẩy bên cạnh cô. Cô hy vọng đó là do tức giận, không phải vì đau đớn.
“Tôi không thể hình dung cô có ý gì.” Kate nói với giọng lạnh băng.
“Tại sao, chắc chắn là cô biết.” Grimston nói, đôi mắt anh ta sáng lên thích thú. Anh ta nghiêng người tới trước và rồi nói thì thầm mà còn to hơn cả giọng nói thường ngày của anh ta, đủ to cho nhiều người cùng nghe, “Cô ta béo.”
Kate mở miệng để đáp lại một câu có thể gây tổn hại, nhưng trước khi cô có thể nói một từ, Cressida thêm vào. “Thật là đáng thương, bởi vì có rất nhiều quý ông trong thành phố vào năm ngoái. Tất nhiên hầu hết bọn mình không bao giờ thiếu một bạn nhảy, nhưng mình thật cảm thấy thương cho Penelope khi mình thấy cô ấy ngồi với những bà quả phụ thừa kế.”
“Những bà quả phụ thừa kế,” Penelope nghiến răng, “thường là những người duy nhất trong căn phòng sở hữu một ít trí thông minh.”
Kate muốn nhảy lên và reo hò.
Cressida làm một tiếng “Ôi” nhẹ như hơi thở, như thể cô ta có quyền được khó chịu vậy. “Dù vậy, người ta vẫn không thể không... Ôi! Lord Bridgerton!”
Kate di chuyển sang một bên để cho ngài tử tước có thể tham gia với họ, nhận thấy với sự ghê tởm là toàn bộ thái độ của Cressida đã thay đổi. Mí mắt cô ta bắt đầu hấp háy và miệng cô ta làm thành một vòng cung nhỏ xinh đẹp.
Nó quá gây thất kinh đến mức Kate quên lúng túng bên cạnh ngài tử tước.
Bridgerton bắn vào Cressida một cái nhìn dữ tợn nhưng không nói gì. Thay vào đó, anh quay hoàn toàn sang Kate và Penelope và thì thầm tên họ chào đón.
Kate thở gấp vì sung sướng. Anh đã cho Cressida Cowper một cú lơ đẹp!
“Miss Sheffield,” anh nói trơn tru, “tôi hy vọng cứ lỗi cho chúng tôi khi tôi hộ tống Miss Featherington đến bữa tối.”
“Nhưng ngài không thể hộ tống cô ta vào được!” Cressida thốt lên.
Bridgerton nhìn trừng trừng vào cô ta lạnh như băng. “Xin thứ lỗi.” Anh nói trong một giọng mà không có tí gì hối lỗi. “Liệu tôi đã tính cả cô vào cuộc trò chuyện chưa?”
Cressida thụt lùi ra sau, rõ ràng là xấu hổ vì đã thốt lên. Tuy nhiên, nó không theo lệ thường khi anh hộ tống Penelope. Với cương vị chủ nhà, đó là nghĩa vụ của anh phải hộ tống phụ nữ ở giai cấp cao nhất. Kate không chắc ai thuộc giai cấp đó ở đây, nhưng chắc chắn không phải là Penelope, cha cô chỉ là một người thường.
Bridgerton đưa tay ra cho Penelope, quay lưng lại với Cressida. “Tôi rất ghét một kẻ hay bắt nạt, cô thì sao?” Anh thì thầm.
Kate úp một bàn tay lên miệng cô, nhưng cô không thể nén tiếng cười khúc khích được. Bridgerton tặng cho cô một nụ cười nhỏ, bí mật qua đầu của Penelope, và trong khoảnh khắc đó Kate có một cảm giác kỳ lạ nhất rằng cô hiểu người đàn ông này hoàn toàn.
Nhưng còn lạ hơn nữa - bỗng nhiên cô không còn chắc về việc anh là một kẻ trác táng vô hồn, đáng quở trách mà cô đã rất thoải mái mà tin tưởng vào điều đó.
“Chị có thấy việc đó không?”
Kate, người mà, cùng với những người còn lại, nhìn chưng hửng há hốc miệng khi Bridgerton dẫn Penelope đi khỏi phòng, đầu anh nghiêng về phía cô như thể cô là người phụ nữ mê hoặc nhất từng xuất hiện trên trái đất, quay sang Edwina đang đứng cạnh cô.
“Chị đã thấy toàn bộ sự việc.” Kate nói trong một giọng ngơ ngẩn. “Chị đã nghe toàn bộ sự việc.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Ngài ấy... ngài ấy...” Kate vấp vào từ ngữ của cô, không chắc làm thế nào để miêu tả những gì mà anh thật sự đã làm. Và rồi cô mà cô chưa bao giờ nghĩ là có thể: “Ngài ấy là một người hùng.”