The Witcher #1: Blood of Elves
Chương 16 : CHƯƠNG VI.II
Ngày đăng: 00:33 27/03/20
***
“Vizimir, Foltest, Demavend, Henselt và Meve,” vị nguyên soái lặp lại. “Chúng triệu tập một hội đồng bí mật tại lâu đài Hagge ở Pontar.”
“Biểu tượng làm sao,” người đàn ông với mái tóc đen, thân hình mảnh khảnh, mặc một chiếc áo thụng bằng da hươu in những dấu vết của áo giáp và sét rỉ nói mà không cần ngoảnh lại. “Sau cùng thì, cũng chính tại Hagge, chưa đầy 40 năm trước, đội quân của Virfuril đã đánh bại Mendell, tăng cường sự kiểm soát của ông ta với thung lũng Pontar và thiết lập nên biên giới ngày nay giữa Aedirn và Temeria. Và ngày hôm nay, Demavend, con trai của Virfuril, lại mời Foltest, con trai của Mendell đến Hagge, triệu tập cả Vizimir của Tretogor, Henselt của Ard Carraigh và góa phụ vui vẻ Meve của Lyria cho đủ bộ. Chúng đang gặp mặt và họp bàn trong bí mật. Ngươi có thể đoán xem chúng đang bàn việc gì không, Coehoorn?”
“Tôi có thể,” vị nguyên soái đáp gọn. Ông không nói thêm một từ nào khác. Ông biết rằng con người đang quay lưng về phía mình này rất ghét những kẻ bình phẩm hay nói về những sự thật hiển nhiên trước mặt ông ta.
“Chúng đã không mời Ethain của Cidaris.” Người đàn ông trong chiếc áo thụng quay đi khỏi cửa sổ, chắp tay ra sau lưng và chầm chậm đi qua lại giữa chiếc bàn và cửa sổ. “Hay Ervyll của Verden. Chúng đã không mời Esterad Thyssen hay Niedamir. Điều đó nghĩa là chúng rất tự tin, hoặc cực kỳ thiếu tự tin về bản thân. Chúng không mời bất kỳ ai trong Giáo Phái Pháp Sư. Khá là thú vị, và quan trọng. Coehoorn, hãy cố để cho bọn pháp sư biết về cuộc họp này. Hãy để cho chúng biết rằng những vị vua của chúng không coi chúng như những kẻ ngang hàng. Ta thấy bọn pháp sư có khá nhiều mối nghi ngờ đối với việc này. Hãy phát tán chúng đi.”
“Tuân lệnh.”
“Có tin gì từ Rience chưa?”
“Chưa.”
Người đàn ông dừng lại trước cửa sổ và đứng đó một lúc lâu, mắt dõi ra những ngọn đồi ở phía xa qua làn mưa. Coehoorn chờ đợi, cứ nắm lấy chuôi kiếm rồi lại bỏ ra. Ông sợ rằng mình sẽ bị ép phải nghe một cuộc độc thoại dài. Vị nguyên soái biết rằng con người đang đứng trước cửa sổ coi những màn độc thoại của mình là một cuộc trò chuyện, và coi những cuộc trò chuyện là một đặc ân và bằng chứng cho thấy sự tin tưởng. Ông biết điều này, nhưng ông vẫn không thích phải nghe nó.
“Ngươi thấy đất nước này thế nào, hả ngài Thống đốc? Ngươi đã thích tỉnh mới của mình chưa?”
Ông giật mình, ra chiều ngạc nhiên. Ông không trông đợi câu hỏi này. Nhưng ông cũng không suy nghĩ quá lâu. Không thành thật và thiếu quyết đoán có thể khiến ông mất nhiều thứ.
“Chưa, thưa bệ hạ. Tôi vẫn chưa. Đất nước này có hơi....u ám quá.”
“Nó đã từng rất khác,” người đàn ông trả lời mà không quay lại. “Và nó sẽ lại khác biệt lần nữa. Rồi ngươi sẽ thấy. Ngươi sẽ vẫn được nhìn một Cintra tươi đẹp, hạnh phúc, Coehoorn à. Ta hứa với ngươi đó. Nhưng đừng buồn bã quá, ta sẽ không giữ ngươi ở đây lâu đâu. Sẽ có kẻ khác tiếp quản vai trò thống đốc tỉnh. Ta sẽ cần ngươi ở Dol Angra. Ngươi sẽ rời đi ngay sau khi cuộc nổi loạn đã được dập tắt. Ta cần ai đó có trách nhiệm ở Dol Angra. Một kẻ mà sẽ không để bản thân mình bị khiêu khích. Quý bà góa phụ vui vẻ của Lyria hay Demavend....sẽ muốn khiêu khích ta. Ngươi sẽ tiếp quản các sĩ quan trẻ. Làm nguội cái đầu của chúng lại. Ngươi sẽ chỉ để bản thân mình bị khiêu khích khi ta ra lệnh mà thôi. Không được sớm hơn.”
“Vâng, thưa ngài!”
Âm thanh loảng xoảng của áo giáp và những giọng nói vang lên từ phòng chờ. Có ai đó gõ cửa. Người đàn ông trong chiếc áo thụng quay đi khỏi cửa sổ và gật đầu chấp thuận. Vị nguyên soái cúi chào và rời đi.
Người đàn ông quay trở lại bàn làm việc, ngồi xuống và nghiên cứu vài tấm bản đồ. Ông ta nghiên cứu chúng trong một lúc lâu rồi cuối cùng tựa trán vào hai bàn tay đang đan vào nhau. Viên kim cương vĩ đại trên chiếc nhẫn của ông ta lấp lánh trong ánh nến như thể hàng ngàn ngọn lửa.
“Thưa bệ hạ?” Cánh cửa khẽ cọt kẹt.
Người đàn ông không thay đổi tư thế. Nhưng vị nguyên soái có thể thấy bàn tay ông ta hơi co giật. Ông để ý thấy nhờ vào ánh sáng phản chiếu trên chiếc nhẫn. Ông khẽ khàng và cẩn thận đóng cánh cửa đằng sau mình lại.
“Có tin gì mới à, Coehoorn? Từ Rience sao?”
“Không, thưa bệ hạ. Nhưng có tin tốt lành. Cuộc nổi loạn ở các tỉnh đã được dập tắt. Chúng tôi đã đập tan quân kháng chiến. Chỉ có một số là trốn thoát được xuống Verden. Và chúng tôi đã bắt được thủ lĩnh của chúng, công tước Windhalm của Attre.”
“Tốt lắm.” người đàn ông nói sau một lúc, vẫn chưa nhấc đầu lên khỏi bàn tay. “Windhalm của Attre....Ra lệnh chém đầu hắn. Không....không chém đầu. Hành quyết theo cách nào đó. Ngoạn mục, lâu và tàn nhẫn. Và công khai nữa, không cần phải nói rồi. Một ví dụ kinh hoàng là rất cần thiết. Thứ gì đó sẽ làm những kẻ khác khiếp sợ. Nhưng mà đừng nói chi tiết cho ta làm gì, Coehoorn. Ngươi không cần phải nhọc công miêu tả thật chính xác trong báo cáo. Ta không thích đọc tí nào hết.”
Vị nguyên soái gật đầu, nuốt một cách khó khăn. Ông cũng không lấy gì làm hứng thú với ý tưởng đó. Không hứng thú một chút nào hết. Ông định sẽ để việc chuẩn bị và hành quyết lại cho các chuyên gia, và không hề có một chút ý định nào về việc hỏi chi tiết các chuyên gia đó. Và trên cả, ông không định sẽ có mặt ở đó.
“Ngươi sẽ phải có mặt ở buổi hành quyết.” Người đàn ông ngẩng đầu dậy, cầm lên một lá thư trên bàn và mở niêm phong. “Một cách chính thức. Với vai trò Thống đốc của Tỉnh Cintra. Ngươi sẽ đứng đó thay mặt ta. Ta không hề muốn ở đó để nhìn. Đó là lệnh, Coehoorn.”
“Vâng, thưa ngài!” vị nguyên soát thậm chí còn không thèm che giấu sự xấu hổ và khó chịu của mình. Người đàn ông vừa mới ra mệnh lệnh không muốn người khác giấu mình điều gì. Và hiếm kẻ có thể giấu thứ gì đó khỏi ông ta.
Người đàn ông liếc nhìn lá thư và gần như ném nó vào lò sưởi ngay lập tức.
“Coehoorn.”
“Vâng, thưa bệ hạ?”
“Ta sẽ không đợi báo cáo của Rience nữa. Hãy bảo các pháp sư bắt đầu làm việc và chuẩn bị một đường truyền tín hiệu đến đầu mối liên lạc của họ ở Redania. Hãy để họ truyền đi mệnh lệnh của ta, mà phải ngay lập tức được thông báo đến Rience. Mệnh lệnh như sau: Rience phải ngừng ngay việc dạo chơi loanh quanh và đùa giỡn với witcher. Nếu không kết quả sẽ rất tồi tệ. Không ai được phép đùa với witcher. Ta biết rõ hắn, Coehoorn. Hắn quá thông minh để có thể dẫn Rience đến Con Đường. Ta lặp lại, Rience phải tổ chức cuộc ám sát ngay lập tức và loại witcher ra khỏi cuộc chơi. Hắn phải giết witcher, rồi sau đó biến mất, chờ đợi thời cơ và lệnh của ta. Nếu hắn bắt gặp dấu vết của nữ pháp sư trước đó, hắn phải để cô ta yên. Không được đụng đến một sợi tóc trên đầu Yennefer. Ngươi đã nhớ chưa, Coehoorn?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Thông điệp phải được mã hóa và bảo mật nghiêm ngặt trước bất kỳ hình thức giải mã bằng ma thuật nào. Cảnh báo lũ pháp sư trước. Nếu chúng làm hỏng, nếu bất kỳ kẻ nào khác biết được mệnh lệnh của ta, chúng sẽ phải chịu trách nhiệm.”
“Vâng, thưa ngài.” Vị nguyên soái thở hắt và đứng dậy.
“Còn gì nữa, Coehoorn?”
“Người bá tước....Anh ta đã ở đây rồi, thưa bệ hạ. Anh ta đã đến theo lệnh của ngài.”
“Đến rồi sao?” Ông ta mỉm cười. “Sự nhanh nhẹn như vậy quả là đáng ngưỡng mộ. Ta hy vọng hắn đã không làm kiệt sức con ngựa đen yêu quý mà khiến biết bao người phải ghen tị. Bảo hắn vào đây.”
“Tôi có cần phải ở đây trong khi ngài nói chuyện không, thưa bệ hạ?”
“Đương nhiên rồi, ngài Thống đốc của Cintra.”
Được triệu tập từ phòng chờ, người hiệp sĩ bước vào với những bước chân năng động, mạnh mẽ và ồn ào, bộ áo giáp đen của anh ta kêu loảng xoảng. Anh dừng lại, đứng thẳng dậy đầy kiêu hãnh, quăng chiếc áo choàng ướt đẫm bùn qua vai, và đặt tay lên cán thanh kiếm vĩ đại của mình. Anh giữ chiếc mũ trụ đen ngòm, đính một cặp cánh chim săn mồi bên hông. Coehoorn quan sát gương mặt của người hiệp sĩ. Ông có thể thấy niềm tự hào và phẩm giá của một người chiến binh, và vẻ cương nghị. Ông không trông thấy bất cứ thứ gì mà lẽ ra phải hiện rõ trên gương mặt của kẻ mà đã dành hai năm qua bị giam giữ ở một nơi mà hắn ta chỉ có thể rời đi để lên giá treo cổ. Một nụ cười nhẹ nở ra trên gương mặt vị nguyên soái. Ông biết sự khinh miệt cái chết và lòng dũng cảm điên rồ của những người trẻ tuổi xuất phát từ óc thiếu tưởng tượng. Ông biết rất rõ điều đó. Ông đã từng là một trong những người trẻ tuổi như vậy.
Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn tựa cằm lên hai bàn tay đan vào nhau và chăm chú quan sát vị hiệp sĩ. Anh ta đứng thẳng dậy, căng như dây đàn.
“Để cho mọi thứ được rõ ràng,” người đàn ông ngồi sau chiếc bàn nói với anh ta, “hãy hiểu rằng sai lầm mà ngươi đã mắc phải ở thành phố này hai năm về trước vẫn chưa bị lãng quên. Ngươi sẽ có thêm một cơ hội nữa. Ngươi sẽ có thêm một mệnh lệnh nữa. Quyết định cuối cùng của ta đối với số phận của ngươi hoàn toàn dựa vào cách mà ngươi thực thi mệnh lệnh này.”
Gương mặt của người hiệp sĩ trẻ không co giật, và cũng không có bất kỳ chiếc lông vũ nào trên mũ của anh ta động đậy.
“Ta chưa bao giờ lừa dối ai, ta chưa bao giờ cho ai hy vọng sai lầm,” người đàn ông tiếp tục. “Vậy nên hãy biết rằng, cơ may cứu thoát cái cổ của ngươi khỏi giá treo chỉ tồn tại nếu ngươi không phạm sai lầm lần này. Cơ hội được ân xá hoàn toàn của ngươi là rất nhỏ. Cơ hội có được sự tha thứ của ta là.....không tồn tại.”
Người hiệp sĩ trẻ trong bộ giáp đen vẫn không động đậy lần này, nhưng Coehoorn có thể thấy một tia sáng lóe lên trong mắt anh ta. Hắn không tin ông ấy, Coehoorn nghĩ. Hắn không tin ông ấy và đang tự lừa dối mình. Hắn đang phạm một sai lầm rất lớn.
“Ta yêu cầu toàn bộ sự chú ý của ngươi,” người đàn ông ngồi sau chiếc bàn tiếp tục. “Và cả của ngươi nữa, Coehoorn, bởi vì mệnh lệnh mà ta sắp sửa ban ra cũng liên quan đến ngươi. Chúng sẽ đến trong một lát, bởi vì ta cần phải suy nghĩ một chút về nội dung và cách truyền đạt chúng.”
Nguyên soái Menno Coehoorn, Thống đốc của Tỉnh Cintra và tổng chỉ huy tương lai của quân đội Dol Angra ngẩng đầu lên và tập trung, tay đặt lên cán kiếm. Người hiệp sĩ mặc bộ giáp đen với chiếc mũ cánh chim cũng có thái độ tương tự. Cả hai người chờ đợi. Trong im lặng. Kiên nhẫn. Theo cách mà một người nên chờ đợi để tiếp nhận mệnh lệnh, mà những câu từ và cách truyền đạt đang được suy ngẫm bởi Hoàng đế của Nilfgaard, Emhyr var Emreis, Deithwen Addan yn Carn aep Morvudd, Ngọn Lửa Trắng Nhảy Múa Trên Ngôi Mộ Của Kẻ Thù.
***
Ciri thức dậy.
Cô bé đang nằm, hay nói đúng hơn là nửa ngồi, đầu gối trên những chiếc gối cao. Chiếc khăn đắp trên trán cô đã trở nên âm ấm và hơi ẩm ướt. Cô bé ném chúng xuống, không thể chịu được sức nặng và cảm giác râm ran trên trán mình. Cô bé cảm thấy khó thở. Cổ họng cô khô rát và mũi gần như bị bịt kín bởi những cục máu đông. Nhưng thần dược và thần chú đã có tác dụng – cơn đau làm đầu cô bé nổ tung và thị lực mờ đi vài giờ trước đã biến mất và chuyển thành một cú đập nhẹ và áp lực vừa phải trên thái dương.
Cô bé cẩn thận quệt mũi bằng mu bàn tay. Nó đã ngừng chảy máu.
Thật là một giấc mơ kỳ lạ, cô nghĩ. Giấc mơ đầu tiên trong nhiều ngày. Giấc mơ đầu tiên mà mình không cảm thấy sợ hãi. Giấc mơ đầu tiên mà không phải về mình. Mình chỉ là....một người quan sát. Mình nhìn thấy mọi thứ từ trên cao.....như một con chim.....một con cú đêm....
Một giấc mơ mà mình nhìn thấy Geralt.
Trong mơ trời đang tối. Và cơn mưa, tạo nên những đường rãnh trên con mương, lộp độp trên những mái nhà, ánh lên trên những tấm ván của cây cầu và boong tàu.....Và Geralt đã ở đó. Không phải một mình. Có một người đàn ông đội một chiếc mũ lông mắc cười, nhảy lò dò trên con đập. Và một cô gái mảnh mai trong chiếc áo choàng xanh với mũ trùm đầu....Cả ba đang di chuyển rất từ từ và cẩn thận dọc cây cầu trơn tuột.....Và mình trông thấy họ từ trên cao. Như thể mình là một con chim. Một con cú đêm....
Geralt dừng lại. “Có còn xa không?” ông ấy hỏi.
“Không,” cô gái mảnh mai trả lời, rũ nước ra khỏi tấm áo choàng của mình.
“Chúng ta sắp đến nơi rồi....Này, Dandelion, đừng có tụt lại xa quá không là cậu sẽ bị lạc giữa đống ngõ cụt này đấy.....Và Philippa đang ở chỗ quái nào thế? Tôi vừa mới thấy cô ta mấy phút trước, đang bay dọc con mương....Thời tiết tồi tệ thật.....Đi nào. Dẫn đường đi, Shani. Và giữa em và anh, em quen tay lang băm này khi nào vậy? Em có liên quan gì đến ông ta?”
“Em thỉnh thoảng bán cho ông ta thuốc ăn trộm được từ công xưởng của trường đại học. Anh nhìn em như thế làm gì? Cha dượng em khó khăn lắm mới chi trả đủ tiền học phí....Đôi lúc em cũng cần chút tiền....Và tay lang băm nếu có thuốc hẳn hoi, cũng đi chữa bệnh cho người khác....hay ít nhất là ông ta không đầu độc họ....Đi thôi nào.”
Một giấc mơ thật kỳ lạ, Ciri nghĩ. Thật đáng tiếc là mình lại thức dậy. Mình muốn được xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo...Mình muốn được biết họ đang đi đâu, đang làm gì....
Từ căn phòng kế bên vang lên những giọng nói, những giọng nói đã làm cô bé thức giấc. Mẹ Nenneke đang nói rất nhanh, rành mạch và đầy giận dữ.
“Cô đã phản bội lòng tin của ta.” Bà nói. “Đáng lẽ ra ta không nên cho phép chuyện đó xảy ra. Lẽ ra ta nên đoán được rằng sự khinh ghét của cô với con bé sẽ dẫn đến tai họa. Lẽ ra ta không nên cho phép cô – bởi vì sau cùng thì, ta hiểu cô. Cô nhẫn tâm, độc ác, và để cho mọi thứ tệ hơn, hóa ra cô còn thiếu trách nhiệm. Cô đang tra tấn đứa trẻ đó không thương xót, ép con bé phải làm những thứ mà nó không thể thực hiện. Cô không có trái tim.”
“Cô thực sự không có trái tim, Yennefer.”
Ciri vểnh tai lên, muốn nghe câu trả lời của nữ pháp sư, muốn nghe chất giọng lạnh lùng, cứng rắn và du dương của cô. Muốn nghe cô phản ứng lại, chế nhạo nữ tu và thói bảo vệ thái quá của bà. Cô bé muốn nghe cô nói những gì mà cô thường nói – rằng sử dụng ma thuật không phải là trò đùa, rằng đó không phải là nghề nghiệp dành cho những tiểu thư mỏng manh như pha lê, cho những con búp bê làm bằng sứ. Nhưng Yennefer trả lời rất khẽ, khẽ đến mức cô bé không thể hiểu hay thậm chí nghe ra một từ nào.
Mình sẽ lại thiếp ngủ, cô bé nghĩ, cẩn thận và nhẹ nhàng sờ lên cái mũi vẫn còn đang đau nhức và bị máu đông bịt kín lại. Mình sẽ quay lại giấc mơ ban nãy. Mình sẽ thấy Geralt đang làm gì giữa đêm khuya, trong cơn mưa, bên cạnh con mương....
Yennefer đang cầm tay cô bé. Cả hai người đang đi dọc một hành lang dài, tối tăm, giữa những cây cột trụ bằng đá, hay có lẽ là giữa những bức tượng. Ciri không thể nhìn rõ chúng trong bóng tối dày đặc. Nhưng có ai đó cũng đứng đấy, trong bóng tối, ai đó đang lẩn trốn và quan sát họ khi họ đi qua. Cô bé nghe thấy những tiếng thì thầm, nhẹ nhàng như tiếng lá xào xạc.
Yennefer đang cầm tay cô bé, bước đi nhanh nhẹn và tự tin, tràn đầy quyết tâm, đến mức mà Ciri phải rất khó khăn để bắt kịp cô. Những cánh cửa tự động mở ra trước mặt họ, hết cái này đến cái khác. Một hàng dài vô tận những cánh cửa vĩ đại mở ra mà không gây bất cứ tiếng động nào.
Bóng tối càng dày đặc hơn. Ciri lại thấy một cánh cửa nữa. Yennefer không bước chậm lại nhưng bỗng dưng Ciri biết rằng cánh cửa này sẽ không tự mở ra. Và cô bé bỗng cảm thấy một sự chắc chắn hoàn toàn rằng cánh cửa này không được phép mở ra. Rằng cô bé không được phép đi qua nó. Rằng, đằng sau cánh cửa này, thứ gì đó đang đợi cô bé...
Ciri dừng lại, cố vùng ra, nhưng bàn tay Yennefer rất mạnh mẽ và cứng rắn, không ngừng kéo cô bé về phía trước. Và Ciri cuối cùng đã hiểu ra rằng cô bé đã bị phản bội, lừa gạt, bán rẻ. Rằng ngay từ lần gặp đầu tiên, từ ngày thứ nhất, cô bé đã không khác gì một con rối bị giật dây. Cô giật mạnh hơn nữa, cố gắng thoát khỏi gọng kìm đó. Bóng tối gợn lên như những làn khói và những tiếng thì thầm đột nhiên biến mất. Nữ pháp sư bước lên trước một bước, dừng lại, quay đầu và nhìn vào cô bé.
“Nếu con sợ, hãy quay lại.”
“Cánh cửa đó không được phép mở ra. Cô biết mà.”
“Ta biết.”
“Nhưng cô vẫn dẫn con đến đây.”
“Nếu con sợ, hãy quay lại. Con vẫn còn thời gian để quay lại. Vẫn chưa quá trễ đâu.”
“Còn cô thì sao?”
“Với ta thì đã quá trễ rồi.”
Ciri nhìn xung quanh. Bất chấp bóng tối bao phủ cô bé vẫn trông thấy những cánh cửa mà họ đã bước qua – một hành lang dài đằng đẵng. Và ở đó, từ xa, từ trong bóng tối, cô bé nghe thấy âm thanh của......vó ngựa. Tiếng loảng xoảng của bộ giáp đen. Và tiếng đập cánh của chim săn mồi. Và giọng nói. Giọng nói nhẹ nhàng đó, in sâu vào tâm trí cô bé....
“Ngươi đã sai lầm. Ngươi đã nhầm tưởng những ngôi sao phản chiếu trên mặt hồ ban đêm là thiên đàng.”
Cô bé choàng dậy, làm lệch cái khăn đắp trên trán, vẫn còn mới và mát lạnh. Người cô bé ướt đẫm mồ hôi, cơn đau lại rung lên vào đập đập vào thái dương cô. Yennefer đang ngồi bên cạnh giường. Đầu cô ngoảnh đi khiến cho Ciri không nhìn được gương mặt cô. Cô bé chỉ có thể thấy một cơn bão những lọn tóc đen.
“Con có một giấc mơ....” Ciri thì thầm. “Trong mơ....”
“Ta biết,” nữ pháp sư nói bằng một giọng kỳ lạ không phải của chính cô. “Đó là lý do vì sao ta ở đây. Ngay bên cạnh con.”
Bên ngoài cửa sổ, trong màn đêm, những hạt mưa làm rung chuyển lá trên cành.
“Vizimir, Foltest, Demavend, Henselt và Meve,” vị nguyên soái lặp lại. “Chúng triệu tập một hội đồng bí mật tại lâu đài Hagge ở Pontar.”
“Biểu tượng làm sao,” người đàn ông với mái tóc đen, thân hình mảnh khảnh, mặc một chiếc áo thụng bằng da hươu in những dấu vết của áo giáp và sét rỉ nói mà không cần ngoảnh lại. “Sau cùng thì, cũng chính tại Hagge, chưa đầy 40 năm trước, đội quân của Virfuril đã đánh bại Mendell, tăng cường sự kiểm soát của ông ta với thung lũng Pontar và thiết lập nên biên giới ngày nay giữa Aedirn và Temeria. Và ngày hôm nay, Demavend, con trai của Virfuril, lại mời Foltest, con trai của Mendell đến Hagge, triệu tập cả Vizimir của Tretogor, Henselt của Ard Carraigh và góa phụ vui vẻ Meve của Lyria cho đủ bộ. Chúng đang gặp mặt và họp bàn trong bí mật. Ngươi có thể đoán xem chúng đang bàn việc gì không, Coehoorn?”
“Tôi có thể,” vị nguyên soái đáp gọn. Ông không nói thêm một từ nào khác. Ông biết rằng con người đang quay lưng về phía mình này rất ghét những kẻ bình phẩm hay nói về những sự thật hiển nhiên trước mặt ông ta.
“Chúng đã không mời Ethain của Cidaris.” Người đàn ông trong chiếc áo thụng quay đi khỏi cửa sổ, chắp tay ra sau lưng và chầm chậm đi qua lại giữa chiếc bàn và cửa sổ. “Hay Ervyll của Verden. Chúng đã không mời Esterad Thyssen hay Niedamir. Điều đó nghĩa là chúng rất tự tin, hoặc cực kỳ thiếu tự tin về bản thân. Chúng không mời bất kỳ ai trong Giáo Phái Pháp Sư. Khá là thú vị, và quan trọng. Coehoorn, hãy cố để cho bọn pháp sư biết về cuộc họp này. Hãy để cho chúng biết rằng những vị vua của chúng không coi chúng như những kẻ ngang hàng. Ta thấy bọn pháp sư có khá nhiều mối nghi ngờ đối với việc này. Hãy phát tán chúng đi.”
“Tuân lệnh.”
“Có tin gì từ Rience chưa?”
“Chưa.”
Người đàn ông dừng lại trước cửa sổ và đứng đó một lúc lâu, mắt dõi ra những ngọn đồi ở phía xa qua làn mưa. Coehoorn chờ đợi, cứ nắm lấy chuôi kiếm rồi lại bỏ ra. Ông sợ rằng mình sẽ bị ép phải nghe một cuộc độc thoại dài. Vị nguyên soái biết rằng con người đang đứng trước cửa sổ coi những màn độc thoại của mình là một cuộc trò chuyện, và coi những cuộc trò chuyện là một đặc ân và bằng chứng cho thấy sự tin tưởng. Ông biết điều này, nhưng ông vẫn không thích phải nghe nó.
“Ngươi thấy đất nước này thế nào, hả ngài Thống đốc? Ngươi đã thích tỉnh mới của mình chưa?”
Ông giật mình, ra chiều ngạc nhiên. Ông không trông đợi câu hỏi này. Nhưng ông cũng không suy nghĩ quá lâu. Không thành thật và thiếu quyết đoán có thể khiến ông mất nhiều thứ.
“Chưa, thưa bệ hạ. Tôi vẫn chưa. Đất nước này có hơi....u ám quá.”
“Nó đã từng rất khác,” người đàn ông trả lời mà không quay lại. “Và nó sẽ lại khác biệt lần nữa. Rồi ngươi sẽ thấy. Ngươi sẽ vẫn được nhìn một Cintra tươi đẹp, hạnh phúc, Coehoorn à. Ta hứa với ngươi đó. Nhưng đừng buồn bã quá, ta sẽ không giữ ngươi ở đây lâu đâu. Sẽ có kẻ khác tiếp quản vai trò thống đốc tỉnh. Ta sẽ cần ngươi ở Dol Angra. Ngươi sẽ rời đi ngay sau khi cuộc nổi loạn đã được dập tắt. Ta cần ai đó có trách nhiệm ở Dol Angra. Một kẻ mà sẽ không để bản thân mình bị khiêu khích. Quý bà góa phụ vui vẻ của Lyria hay Demavend....sẽ muốn khiêu khích ta. Ngươi sẽ tiếp quản các sĩ quan trẻ. Làm nguội cái đầu của chúng lại. Ngươi sẽ chỉ để bản thân mình bị khiêu khích khi ta ra lệnh mà thôi. Không được sớm hơn.”
“Vâng, thưa ngài!”
Âm thanh loảng xoảng của áo giáp và những giọng nói vang lên từ phòng chờ. Có ai đó gõ cửa. Người đàn ông trong chiếc áo thụng quay đi khỏi cửa sổ và gật đầu chấp thuận. Vị nguyên soái cúi chào và rời đi.
Người đàn ông quay trở lại bàn làm việc, ngồi xuống và nghiên cứu vài tấm bản đồ. Ông ta nghiên cứu chúng trong một lúc lâu rồi cuối cùng tựa trán vào hai bàn tay đang đan vào nhau. Viên kim cương vĩ đại trên chiếc nhẫn của ông ta lấp lánh trong ánh nến như thể hàng ngàn ngọn lửa.
“Thưa bệ hạ?” Cánh cửa khẽ cọt kẹt.
Người đàn ông không thay đổi tư thế. Nhưng vị nguyên soái có thể thấy bàn tay ông ta hơi co giật. Ông để ý thấy nhờ vào ánh sáng phản chiếu trên chiếc nhẫn. Ông khẽ khàng và cẩn thận đóng cánh cửa đằng sau mình lại.
“Có tin gì mới à, Coehoorn? Từ Rience sao?”
“Không, thưa bệ hạ. Nhưng có tin tốt lành. Cuộc nổi loạn ở các tỉnh đã được dập tắt. Chúng tôi đã đập tan quân kháng chiến. Chỉ có một số là trốn thoát được xuống Verden. Và chúng tôi đã bắt được thủ lĩnh của chúng, công tước Windhalm của Attre.”
“Tốt lắm.” người đàn ông nói sau một lúc, vẫn chưa nhấc đầu lên khỏi bàn tay. “Windhalm của Attre....Ra lệnh chém đầu hắn. Không....không chém đầu. Hành quyết theo cách nào đó. Ngoạn mục, lâu và tàn nhẫn. Và công khai nữa, không cần phải nói rồi. Một ví dụ kinh hoàng là rất cần thiết. Thứ gì đó sẽ làm những kẻ khác khiếp sợ. Nhưng mà đừng nói chi tiết cho ta làm gì, Coehoorn. Ngươi không cần phải nhọc công miêu tả thật chính xác trong báo cáo. Ta không thích đọc tí nào hết.”
Vị nguyên soái gật đầu, nuốt một cách khó khăn. Ông cũng không lấy gì làm hứng thú với ý tưởng đó. Không hứng thú một chút nào hết. Ông định sẽ để việc chuẩn bị và hành quyết lại cho các chuyên gia, và không hề có một chút ý định nào về việc hỏi chi tiết các chuyên gia đó. Và trên cả, ông không định sẽ có mặt ở đó.
“Ngươi sẽ phải có mặt ở buổi hành quyết.” Người đàn ông ngẩng đầu dậy, cầm lên một lá thư trên bàn và mở niêm phong. “Một cách chính thức. Với vai trò Thống đốc của Tỉnh Cintra. Ngươi sẽ đứng đó thay mặt ta. Ta không hề muốn ở đó để nhìn. Đó là lệnh, Coehoorn.”
“Vâng, thưa ngài!” vị nguyên soát thậm chí còn không thèm che giấu sự xấu hổ và khó chịu của mình. Người đàn ông vừa mới ra mệnh lệnh không muốn người khác giấu mình điều gì. Và hiếm kẻ có thể giấu thứ gì đó khỏi ông ta.
Người đàn ông liếc nhìn lá thư và gần như ném nó vào lò sưởi ngay lập tức.
“Coehoorn.”
“Vâng, thưa bệ hạ?”
“Ta sẽ không đợi báo cáo của Rience nữa. Hãy bảo các pháp sư bắt đầu làm việc và chuẩn bị một đường truyền tín hiệu đến đầu mối liên lạc của họ ở Redania. Hãy để họ truyền đi mệnh lệnh của ta, mà phải ngay lập tức được thông báo đến Rience. Mệnh lệnh như sau: Rience phải ngừng ngay việc dạo chơi loanh quanh và đùa giỡn với witcher. Nếu không kết quả sẽ rất tồi tệ. Không ai được phép đùa với witcher. Ta biết rõ hắn, Coehoorn. Hắn quá thông minh để có thể dẫn Rience đến Con Đường. Ta lặp lại, Rience phải tổ chức cuộc ám sát ngay lập tức và loại witcher ra khỏi cuộc chơi. Hắn phải giết witcher, rồi sau đó biến mất, chờ đợi thời cơ và lệnh của ta. Nếu hắn bắt gặp dấu vết của nữ pháp sư trước đó, hắn phải để cô ta yên. Không được đụng đến một sợi tóc trên đầu Yennefer. Ngươi đã nhớ chưa, Coehoorn?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Thông điệp phải được mã hóa và bảo mật nghiêm ngặt trước bất kỳ hình thức giải mã bằng ma thuật nào. Cảnh báo lũ pháp sư trước. Nếu chúng làm hỏng, nếu bất kỳ kẻ nào khác biết được mệnh lệnh của ta, chúng sẽ phải chịu trách nhiệm.”
“Vâng, thưa ngài.” Vị nguyên soái thở hắt và đứng dậy.
“Còn gì nữa, Coehoorn?”
“Người bá tước....Anh ta đã ở đây rồi, thưa bệ hạ. Anh ta đã đến theo lệnh của ngài.”
“Đến rồi sao?” Ông ta mỉm cười. “Sự nhanh nhẹn như vậy quả là đáng ngưỡng mộ. Ta hy vọng hắn đã không làm kiệt sức con ngựa đen yêu quý mà khiến biết bao người phải ghen tị. Bảo hắn vào đây.”
“Tôi có cần phải ở đây trong khi ngài nói chuyện không, thưa bệ hạ?”
“Đương nhiên rồi, ngài Thống đốc của Cintra.”
Được triệu tập từ phòng chờ, người hiệp sĩ bước vào với những bước chân năng động, mạnh mẽ và ồn ào, bộ áo giáp đen của anh ta kêu loảng xoảng. Anh dừng lại, đứng thẳng dậy đầy kiêu hãnh, quăng chiếc áo choàng ướt đẫm bùn qua vai, và đặt tay lên cán thanh kiếm vĩ đại của mình. Anh giữ chiếc mũ trụ đen ngòm, đính một cặp cánh chim săn mồi bên hông. Coehoorn quan sát gương mặt của người hiệp sĩ. Ông có thể thấy niềm tự hào và phẩm giá của một người chiến binh, và vẻ cương nghị. Ông không trông thấy bất cứ thứ gì mà lẽ ra phải hiện rõ trên gương mặt của kẻ mà đã dành hai năm qua bị giam giữ ở một nơi mà hắn ta chỉ có thể rời đi để lên giá treo cổ. Một nụ cười nhẹ nở ra trên gương mặt vị nguyên soái. Ông biết sự khinh miệt cái chết và lòng dũng cảm điên rồ của những người trẻ tuổi xuất phát từ óc thiếu tưởng tượng. Ông biết rất rõ điều đó. Ông đã từng là một trong những người trẻ tuổi như vậy.
Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn tựa cằm lên hai bàn tay đan vào nhau và chăm chú quan sát vị hiệp sĩ. Anh ta đứng thẳng dậy, căng như dây đàn.
“Để cho mọi thứ được rõ ràng,” người đàn ông ngồi sau chiếc bàn nói với anh ta, “hãy hiểu rằng sai lầm mà ngươi đã mắc phải ở thành phố này hai năm về trước vẫn chưa bị lãng quên. Ngươi sẽ có thêm một cơ hội nữa. Ngươi sẽ có thêm một mệnh lệnh nữa. Quyết định cuối cùng của ta đối với số phận của ngươi hoàn toàn dựa vào cách mà ngươi thực thi mệnh lệnh này.”
Gương mặt của người hiệp sĩ trẻ không co giật, và cũng không có bất kỳ chiếc lông vũ nào trên mũ của anh ta động đậy.
“Ta chưa bao giờ lừa dối ai, ta chưa bao giờ cho ai hy vọng sai lầm,” người đàn ông tiếp tục. “Vậy nên hãy biết rằng, cơ may cứu thoát cái cổ của ngươi khỏi giá treo chỉ tồn tại nếu ngươi không phạm sai lầm lần này. Cơ hội được ân xá hoàn toàn của ngươi là rất nhỏ. Cơ hội có được sự tha thứ của ta là.....không tồn tại.”
Người hiệp sĩ trẻ trong bộ giáp đen vẫn không động đậy lần này, nhưng Coehoorn có thể thấy một tia sáng lóe lên trong mắt anh ta. Hắn không tin ông ấy, Coehoorn nghĩ. Hắn không tin ông ấy và đang tự lừa dối mình. Hắn đang phạm một sai lầm rất lớn.
“Ta yêu cầu toàn bộ sự chú ý của ngươi,” người đàn ông ngồi sau chiếc bàn tiếp tục. “Và cả của ngươi nữa, Coehoorn, bởi vì mệnh lệnh mà ta sắp sửa ban ra cũng liên quan đến ngươi. Chúng sẽ đến trong một lát, bởi vì ta cần phải suy nghĩ một chút về nội dung và cách truyền đạt chúng.”
Nguyên soái Menno Coehoorn, Thống đốc của Tỉnh Cintra và tổng chỉ huy tương lai của quân đội Dol Angra ngẩng đầu lên và tập trung, tay đặt lên cán kiếm. Người hiệp sĩ mặc bộ giáp đen với chiếc mũ cánh chim cũng có thái độ tương tự. Cả hai người chờ đợi. Trong im lặng. Kiên nhẫn. Theo cách mà một người nên chờ đợi để tiếp nhận mệnh lệnh, mà những câu từ và cách truyền đạt đang được suy ngẫm bởi Hoàng đế của Nilfgaard, Emhyr var Emreis, Deithwen Addan yn Carn aep Morvudd, Ngọn Lửa Trắng Nhảy Múa Trên Ngôi Mộ Của Kẻ Thù.
***
Ciri thức dậy.
Cô bé đang nằm, hay nói đúng hơn là nửa ngồi, đầu gối trên những chiếc gối cao. Chiếc khăn đắp trên trán cô đã trở nên âm ấm và hơi ẩm ướt. Cô bé ném chúng xuống, không thể chịu được sức nặng và cảm giác râm ran trên trán mình. Cô bé cảm thấy khó thở. Cổ họng cô khô rát và mũi gần như bị bịt kín bởi những cục máu đông. Nhưng thần dược và thần chú đã có tác dụng – cơn đau làm đầu cô bé nổ tung và thị lực mờ đi vài giờ trước đã biến mất và chuyển thành một cú đập nhẹ và áp lực vừa phải trên thái dương.
Cô bé cẩn thận quệt mũi bằng mu bàn tay. Nó đã ngừng chảy máu.
Thật là một giấc mơ kỳ lạ, cô nghĩ. Giấc mơ đầu tiên trong nhiều ngày. Giấc mơ đầu tiên mà mình không cảm thấy sợ hãi. Giấc mơ đầu tiên mà không phải về mình. Mình chỉ là....một người quan sát. Mình nhìn thấy mọi thứ từ trên cao.....như một con chim.....một con cú đêm....
Một giấc mơ mà mình nhìn thấy Geralt.
Trong mơ trời đang tối. Và cơn mưa, tạo nên những đường rãnh trên con mương, lộp độp trên những mái nhà, ánh lên trên những tấm ván của cây cầu và boong tàu.....Và Geralt đã ở đó. Không phải một mình. Có một người đàn ông đội một chiếc mũ lông mắc cười, nhảy lò dò trên con đập. Và một cô gái mảnh mai trong chiếc áo choàng xanh với mũ trùm đầu....Cả ba đang di chuyển rất từ từ và cẩn thận dọc cây cầu trơn tuột.....Và mình trông thấy họ từ trên cao. Như thể mình là một con chim. Một con cú đêm....
Geralt dừng lại. “Có còn xa không?” ông ấy hỏi.
“Không,” cô gái mảnh mai trả lời, rũ nước ra khỏi tấm áo choàng của mình.
“Chúng ta sắp đến nơi rồi....Này, Dandelion, đừng có tụt lại xa quá không là cậu sẽ bị lạc giữa đống ngõ cụt này đấy.....Và Philippa đang ở chỗ quái nào thế? Tôi vừa mới thấy cô ta mấy phút trước, đang bay dọc con mương....Thời tiết tồi tệ thật.....Đi nào. Dẫn đường đi, Shani. Và giữa em và anh, em quen tay lang băm này khi nào vậy? Em có liên quan gì đến ông ta?”
“Em thỉnh thoảng bán cho ông ta thuốc ăn trộm được từ công xưởng của trường đại học. Anh nhìn em như thế làm gì? Cha dượng em khó khăn lắm mới chi trả đủ tiền học phí....Đôi lúc em cũng cần chút tiền....Và tay lang băm nếu có thuốc hẳn hoi, cũng đi chữa bệnh cho người khác....hay ít nhất là ông ta không đầu độc họ....Đi thôi nào.”
Một giấc mơ thật kỳ lạ, Ciri nghĩ. Thật đáng tiếc là mình lại thức dậy. Mình muốn được xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo...Mình muốn được biết họ đang đi đâu, đang làm gì....
Từ căn phòng kế bên vang lên những giọng nói, những giọng nói đã làm cô bé thức giấc. Mẹ Nenneke đang nói rất nhanh, rành mạch và đầy giận dữ.
“Cô đã phản bội lòng tin của ta.” Bà nói. “Đáng lẽ ra ta không nên cho phép chuyện đó xảy ra. Lẽ ra ta nên đoán được rằng sự khinh ghét của cô với con bé sẽ dẫn đến tai họa. Lẽ ra ta không nên cho phép cô – bởi vì sau cùng thì, ta hiểu cô. Cô nhẫn tâm, độc ác, và để cho mọi thứ tệ hơn, hóa ra cô còn thiếu trách nhiệm. Cô đang tra tấn đứa trẻ đó không thương xót, ép con bé phải làm những thứ mà nó không thể thực hiện. Cô không có trái tim.”
“Cô thực sự không có trái tim, Yennefer.”
Ciri vểnh tai lên, muốn nghe câu trả lời của nữ pháp sư, muốn nghe chất giọng lạnh lùng, cứng rắn và du dương của cô. Muốn nghe cô phản ứng lại, chế nhạo nữ tu và thói bảo vệ thái quá của bà. Cô bé muốn nghe cô nói những gì mà cô thường nói – rằng sử dụng ma thuật không phải là trò đùa, rằng đó không phải là nghề nghiệp dành cho những tiểu thư mỏng manh như pha lê, cho những con búp bê làm bằng sứ. Nhưng Yennefer trả lời rất khẽ, khẽ đến mức cô bé không thể hiểu hay thậm chí nghe ra một từ nào.
Mình sẽ lại thiếp ngủ, cô bé nghĩ, cẩn thận và nhẹ nhàng sờ lên cái mũi vẫn còn đang đau nhức và bị máu đông bịt kín lại. Mình sẽ quay lại giấc mơ ban nãy. Mình sẽ thấy Geralt đang làm gì giữa đêm khuya, trong cơn mưa, bên cạnh con mương....
Yennefer đang cầm tay cô bé. Cả hai người đang đi dọc một hành lang dài, tối tăm, giữa những cây cột trụ bằng đá, hay có lẽ là giữa những bức tượng. Ciri không thể nhìn rõ chúng trong bóng tối dày đặc. Nhưng có ai đó cũng đứng đấy, trong bóng tối, ai đó đang lẩn trốn và quan sát họ khi họ đi qua. Cô bé nghe thấy những tiếng thì thầm, nhẹ nhàng như tiếng lá xào xạc.
Yennefer đang cầm tay cô bé, bước đi nhanh nhẹn và tự tin, tràn đầy quyết tâm, đến mức mà Ciri phải rất khó khăn để bắt kịp cô. Những cánh cửa tự động mở ra trước mặt họ, hết cái này đến cái khác. Một hàng dài vô tận những cánh cửa vĩ đại mở ra mà không gây bất cứ tiếng động nào.
Bóng tối càng dày đặc hơn. Ciri lại thấy một cánh cửa nữa. Yennefer không bước chậm lại nhưng bỗng dưng Ciri biết rằng cánh cửa này sẽ không tự mở ra. Và cô bé bỗng cảm thấy một sự chắc chắn hoàn toàn rằng cánh cửa này không được phép mở ra. Rằng cô bé không được phép đi qua nó. Rằng, đằng sau cánh cửa này, thứ gì đó đang đợi cô bé...
Ciri dừng lại, cố vùng ra, nhưng bàn tay Yennefer rất mạnh mẽ và cứng rắn, không ngừng kéo cô bé về phía trước. Và Ciri cuối cùng đã hiểu ra rằng cô bé đã bị phản bội, lừa gạt, bán rẻ. Rằng ngay từ lần gặp đầu tiên, từ ngày thứ nhất, cô bé đã không khác gì một con rối bị giật dây. Cô giật mạnh hơn nữa, cố gắng thoát khỏi gọng kìm đó. Bóng tối gợn lên như những làn khói và những tiếng thì thầm đột nhiên biến mất. Nữ pháp sư bước lên trước một bước, dừng lại, quay đầu và nhìn vào cô bé.
“Nếu con sợ, hãy quay lại.”
“Cánh cửa đó không được phép mở ra. Cô biết mà.”
“Ta biết.”
“Nhưng cô vẫn dẫn con đến đây.”
“Nếu con sợ, hãy quay lại. Con vẫn còn thời gian để quay lại. Vẫn chưa quá trễ đâu.”
“Còn cô thì sao?”
“Với ta thì đã quá trễ rồi.”
Ciri nhìn xung quanh. Bất chấp bóng tối bao phủ cô bé vẫn trông thấy những cánh cửa mà họ đã bước qua – một hành lang dài đằng đẵng. Và ở đó, từ xa, từ trong bóng tối, cô bé nghe thấy âm thanh của......vó ngựa. Tiếng loảng xoảng của bộ giáp đen. Và tiếng đập cánh của chim săn mồi. Và giọng nói. Giọng nói nhẹ nhàng đó, in sâu vào tâm trí cô bé....
“Ngươi đã sai lầm. Ngươi đã nhầm tưởng những ngôi sao phản chiếu trên mặt hồ ban đêm là thiên đàng.”
Cô bé choàng dậy, làm lệch cái khăn đắp trên trán, vẫn còn mới và mát lạnh. Người cô bé ướt đẫm mồ hôi, cơn đau lại rung lên vào đập đập vào thái dương cô. Yennefer đang ngồi bên cạnh giường. Đầu cô ngoảnh đi khiến cho Ciri không nhìn được gương mặt cô. Cô bé chỉ có thể thấy một cơn bão những lọn tóc đen.
“Con có một giấc mơ....” Ciri thì thầm. “Trong mơ....”
“Ta biết,” nữ pháp sư nói bằng một giọng kỳ lạ không phải của chính cô. “Đó là lý do vì sao ta ở đây. Ngay bên cạnh con.”
Bên ngoài cửa sổ, trong màn đêm, những hạt mưa làm rung chuyển lá trên cành.