The Witcher #1: Blood of Elves
Chương 17 : CHƯƠNG VI.III
Ngày đăng: 00:33 27/03/20
***
“Mẹ kiếp,” Dandelion hậm hực, rũ nước ra khỏi chiếc mũ ướt nhẹp vì mưa. “Nó là một pháo đài thực sự chứ không phải một ngôi nhà. Gã lừa đảo đó sợ cái gì mà phải gia cố nghiêm ngặt như vậy chứ?”
Những con thuyền và bè neo vào bờ đung đưa lười biếng trong làn nước lã chã mưa, va đập vào nhau, làm những sợi xích kêu loảng xoảng.
“Nó là một bến cảng,” Shani giải thích. “Không thiếu những kẻ cặn bã và côn đồ, cả người trong thị trấn lẫn người ngoài đi qua đây. Có khá nhiều người đến thăm Myhrman, mang theo tiền......Ai cũng biết điều đó. Và ai cũng biết ông ta sống một mình. Thế nên ông ta phải tự bảo vệ bản thân. Anh ngạc nhiên lắm sao?”
“Không hề.” Geralt nhìn vào ngôi biệt thự được dựng trên những cây cọc cắm xuống đáy mương, cách bờ khoảng 10 thước. “Anh đang nghĩ cách làm sao ra được cái cù lao đó đây. Chắc chúng ta phải mượn tạm vài con thuyền rồi...”
“Không cần,” nữ sinh viên y khoa nói. “Có một cái cầu treo.”
“Và em tính làm thế nào để tay lang băm đó hạ cầu xuống đây? Vả lại, còn có một cánh cửa nữa, mà chúng ta lại không đem theo cái búa công thành nào.”
“Cứ để em lo.”
Một con cú xám vĩ đại lặng lẽ đáp xuống thành cầu, đập đập cánh, rũ lông và biến thành Philippa Eilhart, cũng tơi tả và ướt át không kém.
“Tôi đang làm gì ở đây thế này?” nữ pháp sư tức giận lầm bầm. “Tôi đang phải làm gì ở đây với mấy người, mẹ kiếp! Giữ thăng bằng trên một cái ván ẩm ướt....Và đang sắp sửa phản bội lại đất nước. Nếu Dijkstra phát hiện ra tôi giúp mấy người....Và trên hết cả, cái cơn mưa chết tiệt không ngừng này nữa! Tôi ghét phải bay trong mưa. Có phải đây không? Đây là nhà của Myhrman sao?”
“Đúng vậy,” Geralt xác nhận. “Nghe này Shani, chúng ta sẽ thử....”
Họ chụm đầu lại và thì thầm, ẩn náu trong bóng tối dưới mái của một cái lán sậy.
Một dải ánh sáng đổ lên mặt nước từ quán rượu phía đối diện con mương. Những tiếng cười đùa, ca hát và trò chuyện vọng lại. Ba người lái bè đi ra gần mép nước. Hai người đang cãi vã, xô đẩy và liên tục lặp lại cùng một lời chửi rủa đến phát nhàm. Người thứ ba thì đứng dựa vào một cây cột, vừa huýt sáo vừa tè xuống con mương.
Đing, chiếc chuông sắt treo trên cây cột cạnh cầu tàu rung lên. Đing.
Lang băm Myhrman mở chiếc cửa sổ bé tẹo và ti hí ra ngoài. Chiếc đèn dầu trên tay chỉ tổ lóa mắt nên ông ta bỏ nó xuống.
“Đứa quái quỷ nào mà lại rung chuông vào giờ này?” ông la lên giận dữ. “Nếu muốn đập thì tự đi mà đập vào cái đầu rỗng tuếch của mình ý đồ ngu, đồ khốn khiếp! Biến đi, biến đi ngay quân vô lại! Ta đang cầm sẵn nỏ đây rồi! Đứa nào muốn một mũi tên dài 6 phân cắm vào mông nào?”
“Ông Myrhman! Là tôi đây, Shani!”
“Hả?” Tay lang băm nhoài ra hơn nữa. “Cô Shani à? Giữa đêm khuya thế này sao?”
“Hạ cầu xuống đi, ông Myhrman! Tôi mang thứ ông yêu cầu đến rồi đây!”
“Bây giờ sao? Cô không thể đến vào ban ngày được à?”
“Ban ngày có quá nhiều tai mắt ở đây.” Một bóng người mặc đồ xanh đứng trong bóng tối nói vọng ra. “Nếu có ai biết tôi mang thứ gì đến cho ông thì họ sẽ đuổi tôi ra khỏi Học viện mất. Hạ cầu xuống đi, tôi sẽ không đứng dưới mưa đâu, người tôi ướt hết rồi đây này!”
“Cô không đi một mình.” Tay lang băm để ý. “Cô thường đến một mình cơ mà. Ai đi cùng cô đấy?”
“Bạn, một học viên giống tôi. Tôi phải một mình đến nơi khỉ ho cò gáy này vào giữa đêm khuya chắc? Ông nghĩ tôi không quý trọng trinh tiết của mình sao? Mẹ kiếp, cho tôi vào đi!”
Lầm bầm nguyền rủa, Myhrman kéo cái cần và cây cầu hạ xuống, đập vào những chiếc ván của cầu tàu. Tay lang băm già nua lại gần cửa và mở các chốt khóa ra. Ông ta cẩn thận thò đầu ra ngoài mà không bỏ chiếc nỏ xuống.
Ông không thể nhận ra một nắm đấm được bọc trong chiếc găng tay đen đính bạc bay về phía mặt mình. Nhưng mặc dù trời đã tối, trăng đã lên và mây bao phủ, ông ta bỗng dưng thấy hàng ngàn vì sao lấp lánh trên đầu.
***
Toublanc Michelet mài hòn đá lên thanh kiếm một lần nữa, trông hoàn toàn tập trung vào công việc mình đang làm.
“Vậy chúng tôi sẽ phải giết một người cho ngài.” Hắn đặt hòn đá sang một bên, chùi thanh kiếm bằng một miếng da thỏ nhúng mỡ và cẩn thận xem xét nó. “Một con người bình dị bước đi giữa phố phường Oxenfurt một mình, không có hộ vệ hay lính canh. Thậm chí còn không dắt con dao nào trong người. Chúng tôi sẽ không phải trèo vào lâu đài, tòa thị chính, biệt thự hay trạm gác nào để tóm hắn ta....Có phải vậy không, thưa quý ngài Rience?”
Người đàn ông với một vết bỏng đặc trưng trên mặt gật đầu, hơi nheo đôi mắt ẩm ướt với vẻ khó chịu lại một chút.
“Và trên cả,” Toublanc tiếp tục, “sau khi làm thịt anh bạn này, chúng tôi cũng không buộc phải ẩn náu đâu đó trong vòng 6 tháng tới bởi vì sẽ không có ai truy lùng chúng tôi. Sẽ không ai phái lính gác hay thợ săn tiền thưởng lần theo chúng tôi. Chúng tôi sẽ không vướng phải bất kỳ món nợ máu hay tư thù nào cả. Nói theo cách khác, chúng tôi sẽ giết một tên ngốc tầm thường và không hề quan trọng chút nào đối với ngài?”
Người đàn ông với vết sẹo không trả lời. Toublanc nhìn sang những người em trai của mình đang ngồi bất động trên ghế. Rizzi, Flavius và Lodovico, như mọi khi, không hề nói câu nào. Trong nhóm thì họ là những người giết chóc, Toublanc là người nói chuyện. Bởi vì chỉ có Toublanc là đã từng đi học ở Đền thờ. Hắn cũng có thể giết người giỏi như các em của mình, nhưng hắn còn biết đọc và viết. Và nói.
“Và để giết một kẻ tầm thường như vậy, ngài Rience, ngài đã không thuê bất kỳ kẻ côn đồ nào khác ở bến cảng mà là chúng tôi, anh em nhà Michelet? Với giá 100 crown Novigrad?”
“Đó là mức phí thông thường của các anh,” người đàn ông mặt sẹo nói, “phải không?”
“Không,” Toublanc lạnh lùng phản đối. “Bởi vì chúng tôi không giết những kẻ tầm thường. Nhưng kể cả nếu chúng tôi có.....ngài Rience à, thì tên ngốc này sẽ tốn của ngài 200 crown. 200 crown sáng chói với con dấu của Novigrad trên đó. Ngài biết tại sao không? Bởi vì có gì đó mờ ám ở đây, thưa quý ngài. Ngài không cần phải nói với chúng tôi, chúng tôi khắc tự lo liệu được. Nhưng ngài sẽ phải trả tiền cho nó. 200 crown. Nếu ngài có thể chấp nhận mức giá đó thì cứ coi như cái gã không-phải-bạn này của ngài đã chết rồi. Không đồng ý thì ngài có thể đi tìm người khác.”
Sự im lặng bao trùm lên căn hầm mốc meo và sặc mùi rượu chua. Một con gián lanh lẹ bò trên sàn nhà. Flavius Michelet, di chuyển chân trong nháy mắt, dẫm nát nó bằng đế giày mà gần như không thay đổi tư thế hay nét mặt.
“Đồng ý,” Rience nói. “Các anh sẽ được 200. Đi thôi.”
Toublanc Michelet, sát thủ chuyên nghiệp từ năm 14 tuổi, đã không để lộ ra vẻ ngạc nhiên của mình thậm chí bằng một cái chớp mắt. Hắn không trông đợi sẽ mặc cả được quá 120, hay nhiều nhất là 150. Bỗng dưng hắn cảm thấy mình đã ra một cái giá quá rẻ mạt cho công việc mới nhất này.
***
Lang băm Myhrman tỉnh dậy trên sàn căn nhà của chính mình. Ông ta đang nằm ngửa, tay chân bị trói gô lại như một con cừu. Phía sau đầu ông ta đau khủng khiếp và ông nhớ lại là lúc mình ngã, ông đã đập đầu vào khung cửa. Phía thái dương, mà ông ta đã bị đấm vào đó, cũng rất đau. Ông không thể di chuyển bởi vì ngực đang bị một chiếc ủng cao dẫm lên nặng nề và không thương xót.
Tay lang băm già nheo mắt và lắc lắc cái đầu, nhìn lên. Chiếc ủng thuộc về một người đàn ông với mái tóc trắng như sữa. Myhrman không thể nhìn thấy mặt hắn ta – nó được ẩn giấu trong bóng tối mà ánh sáng từ cây đèn dầu nằm trên bàn không thể với tới được.
“Hãy tha mạng cho tôi...” ông rên rỉ. “Hãy tha mạng cho tôi, tôi thề với thần linh....tôi sẽ đưa anh tiền....đưa anh tất cả mọi thứ mà tôi có....Tôi sẽ chỉ cho anh tôi để nó ở đâu....”
“Rience đang ở đâu, Myhrman?”
Tay lang băm run lên trước giọng nói đó. Ông ta không phải là một người hèn nhát, không có nhiều thứ khiến ông ta thấy sợ hãi. Nhưng giọng nói của người đàn ông tóc trắng bao gồm tất cả những thứ đó. Và thêm một vài thứ khác nữa.
Với một ý chí siêu nhiên, ông ta vượt qua nỗi sợ hãi đang bò dọc khắp người mình như những con côn trùng ghê tởm.
“Hả?” Ông giả vờ ngạc nhiên. “Cái gì? Ai cơ? Anh vừa nói cái gì?”
Người đàn ông cúi xuống và Myhrman có thể trông thấy gương mặt hắn ta. Ông nhìn vào đôi mắt hắn. Và cảnh tượng đó khiến ruột gan ông như muốn lộn ra ngoài.
“Đừng vòng vo làm gì Myhrman.” Giọng nói quen thuộc của Shani, nữ sinh viên y khoa vang lên từ trong bóng tối. “Khi tôi đến đây 3 hôm trước, ngay tại đây, trên chiếc ghế này, tại chiếc bàn này, là một quý ông mặc áo choàng sặc mùi xạ hương. Hắn ta đang uống rượu, và ông chẳng bao giờ tiếp đãi ai cả - ngoại trừ bạn bè tốt nhất ra. Hắn tán tỉnh tôi, ngang nhiên ép tôi đi nhảy với hắn ở quán Ba Cái Chuông Nhỏ. Tôi thậm chí còn phải tát vào tay hắn một cái bởi vì hắn đang bắt đầu sờ mó lung tung, nhớ chứ? Và ông còn nói: “Hãy để cô ấy yên đi, ngài Rience, đừng làm cô ấy sợ, tôi cần phải giữ mối quan hệ tốt với cô học trò này và tiếp tục việc làm ăn.” Và cả hai người đều cười, ông và quý ngài Rience với gương mặt bị bỏng đó. Vậy nên đừng có giả vờ ngu bây giờ bởi vì ông đang đối mặt với những người thông minh hơn mình nhiều. Hãy nói trong khi ông vẫn còn được hỏi tử tế.”
Ôi, đồ sinh viên chết giẫm, tay lang băm nghĩ trong đầu. Đồ phản bội, quân lừa đảo tóc đỏ, tôi sẽ tìm cô và trả thù....hãy cứ đợi sau khi tôi thoát khỏi chuyện này đã.
“Rience nào?” ông ta kêu lên, rên rỉ và quằn quại, cố gắng thoát khỏi đế giày đang đè lên ngực mình trong vô vọng. “Và làm sao tôi biết được ông ta là ai và đang ở đâu? Có đủ thể loại người đến đây, tôi....”
Người đàn ông tóc trắng cúi thấp hơn nữa, chậm rãi rút ra con dao dắt ở ủng bên kia trong khi ấn mạnh hơn nữa nắm tay của mình xuống ngực gã lang băm.
“Myhrman,” hắn ta nói khẽ, “cứ việc tin tôi hay không thì tùy. Nhưng nếu ông không ngay lập tức nói cho tôi biết Rience đang ở đâu....Nếu ông không ngay lập tức tiết lộ làm cách nào để liên lạc với hắn....thì tôi sẽ cho lũ lươn dưới mương ăn từng mảnh xác của ông. Bắt đầu từ tai.”
Có gì đó trong giọng của người đàn ông tóc trắng khiến gã lang băm tin mọi lời hắn nói. Ông ta nhìn vào con dao và biết rằng nó sắc hơn nhiều so với con dao mà ông dùng để cắt ung nhọt. Ông bắt đầu run lên mạnh đến nỗi chiếc ủng trên ngực cứ phập phồng lo âu. Nhưng ông không nói gì cả. Ông không thể nói gì cả. Ít nhất là trong lúc này. Bởi vì nếu Rience có quay lại và hỏi tại sao ông ta lại phản bội mình, Myhrman sẽ phải cho Rience xem thứ gì đó. Một cái tai, ông ta nghĩ, mình sẽ phải chịu đựng một cái tai. Rồi sau đó mình sẽ nói với hắn...
“Sao lại phải tốn thời gian và lộn xộn máu me làm gì?” Một giọng nữ cao bỗng vang lên từ trong bóng tối nửa vời. “Sao lại phải liều để lão có thể bóp méo sự thật và nói dối? Hãy để tôi chăm sóc lão theo cách của mình. Lão sẽ nói nhanh đến mức tự cắn phải lưỡi. Giữ lão xuống.”
Tay lang băm hú hét và vật lộn với sợi dây trói, nhưng người đàn ông tóc trắng đè nghiến ông ta xuống sàn bằng đầu gối, nắm lấy tóc ông và xoay đầu lại. Có ai đó quỳ xuống bên cạnh họ. Ông ngửi thấy mùi nước hoa và lông chim ẩm ướt, cảm thấy một ngón tay chạm vào thái dương mình. Ông muốn hét lên nhưng nỗi sợ đã bóp nghẹt ông – ông chỉ có thể kêu lên một tiếng.
“Ông đã muốn hét rồi cơ à?” Chất giọng thanh cao vang lên bên tai ông như tiếng rên ư ử của một con mèo. “Sớm quá, Myhrman, sớm quá. Tôi thậm chí còn chưa bắt đầu. Nhưng tôi sẽ làm trong giây lát. Nếu sự tiến hóa có xẻ được cái rãnh nào trên não ông thì tôi sẽ còn cắt sâu hơn nữa nhiều. Và rồi ông sẽ biết một tiếng hét thật sự là như thế nào.”
***
“Và thế là,” Vilgefortz nói sau khi đã đọc xong bản báo cáo, “các vị vua của chúng ta đã bắt đầu biết suy nghĩ độc lập. Họ đã bắt đầu biết lên kế hoạch độc lập, trong một khoảng thời gian ngắn đến kinh ngạc, đã tiến hóa từ mức độ tư duy vi mô lên vĩ mô? Thú vị đấy. Trước đó không lâu - ở Sodden – tất cả những gì họ có thể làm là cưỡi ngựa loanh quanh, la hét ầm ĩ và vung vẩy thanh kiếm trước tiền tuyến mà còn không thèm ngó lại xem quân của họ có bị bỏ lại, hay thậm chí là phi theo hướng hoàn toàn khác hay không. Và ngày hôm nay, họ ngồi đó – tại lâu đài Hagge – quyết định vận mệnh của thế giới. Thú vị đấy. Nhưng phải nói thật là tôi cũng chỉ trông đợi đến vậy.”
“Chúng tôi biết,” Artaud Terranova xác nhận. “Và chúng tôi có nhớ anh đã cảnh báo về việc đó. Đó là lý do vì sao chúng tôi lại nói chuyện này với anh.”
“Cảm ơn các ngài vì đã nhớ,” người pháp sư mỉm cười, và Tissaia de Vries bỗng dưng rất chắc chắn rằng anh ta đã hoàn toàn biết rõ tất cả những chuyện vừa nghe được từ rất lâu rồi. Bà không nói một lời. Ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành, bà chỉnh lại chiếc vòng trên cổ tay trái cho bằng với cổ tay phải. Bà cảm thấy ánh nhìn khó chịu của Terrnova và đôi mắt thích thú của Vilgefortz hướng vào mình. Bà biết sự chú ý đến tiểu tiết huyền thoại của bà làm tất cả mọi người hoặc là khó chịu, hoặc là thích thú. Nhưng bà không hề quan tâm một chút nào cả.
“Giáo Phái nói gì về chuyện này?”
“Trước tiên,” Terranova vặc lại, “chúng tôi muốn nghe ý kiến của anh, Vilgefortz.”
“Trước tiên,” người pháp sư mỉm cười, “hãy ăn uống chút gì đã. Chúng ta có đủ thời gian mà – hãy cho tôi cơ hội để làm một chủ nhà tốt. Tôi có thể thấy các ngài đã mệt và lạnh từ chuyến đi rồi. Cần phải đổi cổng dịch chuyển mấy lần vậy, cho phép tôi hỏi?”
“Ba,” Tissaia de Vries nhún vai.
“Tôi thì ở gần hơn,” Artaud thêm vào. “Đối với tôi thì hai là đủ rồi. Nhưng phải công nhận rằng vẫn khá phức tạp.”
“Thời tiết xấu ở mọi nơi ư?”
“Mọi nơi.”
“Vậy hãy trú ẩn an toàn trong đây và hâm nóng người với chút vang đỏ từ Cidaris. Lydia, cô có thể ra đây được không?”
Lydia van Bredevoort, trợ lý và thư ký cá nhân của Vilgefortz, xuất hiện từ sau tấm rèm che như một bóng ma và mỉm cười với Tissaia de Vries bằng đôi mắt của mình. Tissaia, kiểm soát biểu cảm trên gương mặt, đáp lại với một nụ cười dễ chịu và cúi đầu chào. Artaud Terranova đứng dậy và chào theo đúng lễ nghi. Ông ta cũng kiểm soát được cảm xúc của mình rất tốt. Ông biết Lydia.
Hai người hầu, chạy loanh quanh và tung tẩy váy vóc, nhanh chóng bày biện chén đĩa và đồ dùng ra. Lydia van Bredevoort khéo léo tạo ra một ngọn lửa nhỏ xíu giữa ngón cái và ngón trỏ của mình, thắp nến lên. Tissaia thấy vết sơn trên tay cô. Bà nhanh chóng ghi nhớ để sau bữa ăn, bà có thể đề nghị nữ pháp sư trẻ tuổi cho mình xem những tác phẩm mới nhất của cô. Lydia là một nghệ sĩ tài năng.
Họ dùng bữa trong im lặng. Artaud Terranova không hề hạn chế bản thân lại và tự nhiên với lấy đồ ăn trên đĩa, và có hơi thường xuyên quá mức, mà không có sự khuyến khích của chủ nhà, múc đầy rượu trong chiếc bình. Tissaia de Vries ăn từ tốn, quan tâm nhiều hơn đến việc bài trí đĩa, dao và khăn ăn một cách hình học – mặc dù theo ý kiến của bà, chúng vẫn nằm rất hỗn độn và làm ảnh hưởng đến mắt thẩm mĩ cùng sự yêu thích trật tự của bà. Bà uống rất nhỏ nhẹ. Vilgefortz ăn và uống thậm chí còn nhỏ nhẹ hơn nữa. Lydia thì đương nhiên là chẳng ăn uống gì cả.
Ngọn nến uốn lượn theo những đường viền đỏ và vàng của lửa. Những hại mưa rơi ti tách trên tấm kính không tì vết của ô cửa sổ.
“Thế nào, Vilgefortz,” cuối cùng Terranova lên tiếng, lục lọi trong một cái đĩa để tìm một miếng mồi béo bở không kém. “Anh nói sao với cách hành xử của các nhà cầm quyền? Hen Gedymdeith và Francesca cử chúng tôi đến đây vì muốn biết ý kiến của anh. Tissaia và tôi cũng rất tò mò. Giáo Phái muốn tỏ ra nhất quán trong vấn đề này. Và nếu chúng ta có hành động, thì cũng phải hành động nhất quán. Vậy anh có lời khuyên gì?”
“Tôi rất hãnh diện,” – với một cử chỉ, Vilgefortz cảm ơn Lydia, lúc này đang muốn bỏ thêm bông cải xanh vào đĩa anh ta – “rằng quan điểm của tôi trong vấn đề này lại mang tính quyết định đối với Giáo Phái.”
“Không ai nói như vậy.” Artaud tự rót thêm chút rượu. “Đằng nào thì chúng tôi cũng sẽ tổ chức biểu quyết khi Giáo Phái họp mặt. Nhưng chúng tôi muốn mọi người có cơ hội thể hiện quan điểm cá nhân trước đó để có được một cái nhìn toàn cảnh. Vậy nên chúng tôi đang nghe đây.”
Nếu đã dùng bữa xong, chúng ta hãy đến xưởng vẽ, Lydia đề nghị bằng tư tưởng, mỉm cười với đôi mắt của mình. Terranova nhìn cô và nhanh chóng uống hết những gì còn lại trong ly. Cho đến giọt cuối cùng.
“Một ý rất hay.” Vilgefortz lau tay bằng một cái khăn ăn. “Chúng ta sẽ thoải mái hơn ở đó. Lớp bảo vệ nghe lén của tôi ở đó cũng mạnh hơn nữa. Đi nào. Ông có thể đem theo cái bình, Artaud.”
“Tôi sẽ không từ chối đâu. Đây là loại rượu ưa thích của tôi.”
Họ đến xưởng vẽ. Tissaia không thể không liếc nhìn chiếc bàn làm việc trùng xuống dưới sức nặng của bình cổ cong, nồi nấu kim loại, ống nghiệm, pha lê và cơ số vật dụng ma thuật khác. Tất cả được bao trùm trong một bức màn ảo ảnh, nhưng Tissaia de Vries là một Pháp sư Tối cao – không có bức màn nào mà bà không nhìn xuyên qua được. Và bà cũng đang tò mò không biết người pháp sư gần đây đang làm gì. Bà nhanh chóng hiểu được mục đích của những công cụ kia. Chúng dùng để phát hiện một người mất tích bằng việc tạo ra một liên kết tâm linh nhờ vào nguyên tắc “pha lê, kim loại, đá”. Người pháp sư hoặc là đang tìm kiếm ai đó, hoặc là đang giải quyết một vấn đề mang tính lý thuyết và logic. Vilgefortz vùng Roggeveen nổi tiếng vì lòng đam mê giải quyết những vấn đề như vậy.
Họ ngồi xuống những chiếc ghế bành được trạm khắc từ gỗ mun. Lydia liếc nhìn Vilgefortz, bắt gặp dấu hiệu trong ánh mắt anh ta và rời đi. Tissaia thở dài một chút.
Ai cũng biết là Lydia van Bredevoort yêu Vilgefortz vùng Roggeveen, rằng cô đã yêu anh trong nhiều năm với một tình yêu thầm lặng và bướng bỉnh. Người pháp sư cũng ý thức được điều này nhưng lại giả vờ không biết. Lydia càng khiến công việc của anh ta dễ dàng hơn bằng cách không bao giờ phản bội lại cảm xúc của mình đối với anh. Cô chưa bao giờ có một hành động hay cử chỉ nào dù là nhỏ nhất, chưa bao giờ truyền đi một ý nghĩ, hay nếu cô có nói được đi chăng nữa, chắc cũng không bao giờ nói lấy một lời. Cô quá kiêu hãnh. Vilgefortz cũng không làm gì cả bởi vì anh ta không yêu cô. Anh có thể đơn giản biến cô thành người tình, trói buộc cô vào mình chặt hơn và, ai biết được, thậm chí có thể làm cho cô hạnh phúc. Có những người đã khuyên anh nên làm vậy. Nhưng Vilgefortz từ chối. Anh cũng rất kiêu hãnh và là một con người của kỷ luật. Do vậy, tình huống này là vô vọng nhưng vẫn ổn định, và hiển nhiên là làm cả hai người đều thấy thỏa mãn.
“Vậy là.” vị pháp sư trẻ tuổi phá vỡ sự im lặng. “Giáo Phái đang đau đầu suy tính xem nên làm gì trước những kế hoạch của các vị vua? Khá là không cần thiết. Đơn giản chỉ cần lờ những ý định của họ đi thôi.”
“Xin lỗi?” Artaud Terranova đông cứng lại với chiếc ly trong tay trái, bình rượu trong tay phải. “Có phải tôi đã hiểu đúng không? Chúng ta không làm gì sao? Chúng ta sẽ để....”
“Chúng ta đã không làm gì rồi,” Vilgefortz cắt ngang. “Bởi vì không ai hỏi đến sự chấp thuận của chúng ta. Và sẽ không ai làm vậy cả. Tôi lặp lại, chúng ta phải giả vờ như không biết gì hết. Đó là hành động sáng suốt nhất vào lúc này.”
“Những điều mà họ đã bàn có thể dẫn đến chiến tranh, trên một diện rộng.”
“Những điều mà họ đã bàn đã được tiết lộ với chúng ta dựa vào những thông tin mập mờ và không đầy đủ, mà đến từ một nguồn tin rất bí ẩn. Bí ẩn đến nỗi từ ‘thông tin giả’ cứ bướng bỉnh hiện lên trong tâm trí chúng ta. Và kể cả nếu nó có là thật đi chăng nữa, những ý định của họ vẫn đang mới chỉ ở giai đoạn kế hoạch và sẽ giữ yên như vậy trong một thời gian. Và nếu họ dịch chuyển qua giai đoạn đó.....chà, chúng ta sẽ hành động tương tự.”
“Ý anh nói,” Terranova ngẩng mặt lên, “chúng ta sẽ nhảy theo điệu nhạc của họ?”
“Phải, Artaud.” Vilgefortz nhìn vào ông ta và đôi mắt lóe lên. “Ta sẽ nhảy theo điệu nhạc của họ. Hoặc là ta sẽ rời sàn nhảy. Bởi vì bục sân khấu quá cao để ông có thể trèo lên đó và bảo người nhạc trưởng chơi thứ gì khác. Hãy nhận thấy điều đó. Nếu ông nghĩ rằng còn có một giải pháp nào khác, thì ông đã lầm rồi. Ông đã nhầm tưởng những ngôi sao phản chiếu trên mặt hồ ban đêm là thiên đàng.”
Giáo Phái sẽ làm theo những gì hắn nói, ngụy trang mệnh lệnh của hắn thành lời khuyên, Tissaia de Vries nghĩ. Tất cả chúng ta chỉ là những con tốt trên bàn cờ của hắn. Hắn tiến lên, bành trướng, che mờ chúng ta bằng hào quang của mình, áp đặt bản thân mình lên chúng ta. Chúng ta đều là những con tốt trong trò chơi của hắn. Một trò chơi mà chúng ta còn không biết luật.
Vòng tay trái của bà lại lần nữa di chuyển sai lệch so với tay phải. Nữ pháp sư cẩn thận sửa nó lại.
“Kế hoạch của các vị vua đã ở giai đoạn thực hành rồi,” bà nói chậm rãi. “Ở Kaedwen và Aedirn, một cuộc phản công lại Scoia’tael đã bắt đầu. Máu của các elves trẻ đang đổ. Sự thù ghét những kẻ không-phải-người đã đẩy lên mức buộc tội và thanh trừng. Đang có những lời bàn tán về một cuộc tấn công vào người elves tự do ở Dol Blathanna và Núi Xám. Đây là diệt chủng. Chúng ta phải nói với Gedymdeith và Enid Findabair rằng anh khuyên chúng ta nên đứng ngoài và không làm gì hết sao? Giả vờ như chúng ta không thấy gì hết?”
Vilgefortz quay đầu về phía bà. Giờ thì ngươi sẽ thay đổi chiến thuật, Tissaia nghĩ. Ngươi là một người chơi, ngươi có thể nghe thấy con xúc xắc đang đổ về bên nào trên bàn. Ngươi sẽ thay đổi chiến thuật. Ngươi sẽ đánh một nốt khác.
Vilgefortz không hạ mắt khỏi bà.
“Bà nói đúng,” anh ta nói cộc lốc. “Bà nói đúng, Tissaia. Chiến tranh với Nilfgaard là một chuyện nhưng chúng ta cũng không thể làm ngơ trước sự thảm sát cộng đồng không-phải-người. Tôi đề nghị chúng ta làm một buổi triệu tập, một buổi triệu tập cho tất cả mọi người bao gồm cả các pháp sư hạng ba, cả những người đã ngồi trong các hội đồng hoàng gia kể từ sau Sodden. Tại buổi triệu tập chúng ta sẽ cho họ thấy lý lẽ và yêu cầu họ giám sát các vị vua của mình.”
“Tôi đồng ý với đề nghị này,” Terranova nói. “Hãy làm một buổi triệu tập và nhắc nhở cho họ nhớ lòng trung thành của mình thuộc về ai. Chú ý rằng giờ đây chúng ta đang có vài thành viên của Hội Đồng đang cố vấn cho các vị vua. Bao gồm Carduin, Philippa Eilhart, Fercart, Radcliffe, Yennefer....”
Khi nghe cái tên cuối cùng, Vilgefortz có vẻ hơi giật mình. Nhưng Tissaia de Vries là một Pháp sư Tối cao. Bà có thể cảm thấy những ý nghĩ, những xung nhịp phát ra từ chiếc bàn làm việc và các dụng cụ ma thuật cho đến hai cuốn sách đang nằm trên giá. Cả hai đều tàng hình, được bao bọc bằng phép thuật. Nữ pháp sư tập trung trí óc và nhìn xuyên qua lớp màn đó.
Aen Ithlinnespeath, lời tiên tri của Ithlinne Aegli aep Aevenien, nữ tiên tri người elves. Lời tiên tri về sự kết thúc của nền văn minh, về sự tiêu diệt, phá hủy và ngày trở lại của xã hội nguyên thủy sẽ đến cùng với làn tuyết bao phủ bên rìa của kỷ băng hà. Và quyển còn lại....rất cổ....tơi tả.....Aen Hen Ichaer....Dòng Máu Cổ Xưa.....Máu của Elves?
“Tissaia? Bà nghĩ sao?”
“Ta cũng đồng ý.” Nữ pháp sư chỉnh lại chiếc nhẫn đang xoay theo hướng ngược lại. “Ta đồng ý với kế hoạch của Vilgefortz. Hãy làm một buổi triệu tập. Sớm nhất có thể.”
Kim loại, đá, pha lê, bà nghĩ. Ngươi đang cố tìm Yennefer à? Tại sao? Con bé có liên quan gì đến lời tiên tri của Ithlinne? Hay với Dòng Máu Cổ Xưa của Elves? Ngươi đang âm mưu gì vậy, Vilgefortz?”
Tôi xin lỗi, Lydia van Bredevoort lên tiếng bằng ngoại cảm, lặng lẽ bước vào. Người pháp sư đứng dậy.
“Tôi xin phép một lát,” anh ta nói, “đây là chuyện khẩn cấp. Tôi đã đợi lá thư này từ hôm qua rồi. Sẽ chỉ tốn vài phút thôi.”
Artaud ngáp dài, kìm lại một tiếng ợ và với lấy bình rượu. Tissaia quan sát Lydia. Lydia mỉm cười. Bằng đôi mắt của mình. Cô không thể làm theo cách nào khác cả.
Nửa dưới khuôn mặt của Lydia van Bredevoort là một ảo ảnh.
Bốn năm trước, theo lời khuyên của Vilgefortz – chủ nhân của cô – Lydia đã tham gia vào một thử nghiệm liên quan đến việc xác định các đặc tính của một tạo vật được tìm thấy trong một hầm mộ cổ xưa. Tạo tác đó hóa ra bị nguyền rủa. Nó chỉ hoạt động một lần. Trong số 5 pháp sư đã tham gia vào thử nghiệm, 3 người chết ngay tại chỗ. Lydia đã thoát ra với một vết bỏng, hàm dưới bị rách toạc và đột biến dây thanh quản và cổ họng mà cho đến tận bây giờ, vẫn không có cách nào phục hồi lại được. Một ảo ảnh mạnh mẽ được sử dụng để người ta không ngất đi khi nhìn thấy gương mặt Lydia. Nó rất mạnh và được đặt rất hiệu quả, khó khăn kể cả đối với Người Được Chọn nếu muốn nhìn xuyên qua.
“Hmm....” Vilgefortz đặt lá thư sang bên. “Cảm ơn, Lydia.”
Lydia mỉm cười. Người đưa thư đang đợi hồi âm, cô nói.
“Sẽ không có hồi âm.”
Tôi hiểu. Tôi đã ra lệnh chuẩn bị phòng cho khách của ngài.
“Cảm ơn cô. Tissaia, Artaud, tôi xin lỗi vì sự chậm trễ. Hãy tiếp tục nào. Chúng ta đang nói tới đâu rồi?”
Chẳng tới đâu cả, Tissaia de Vries nghĩ. Nhưng ta đang lắng nghe ngươi rất kỹ đây. Bởi vì rồi sẽ tới lúc ngươi nhắc đến thứ mà ngươi thực sự quan tâm đến.
“A,” Vilgefortz chậm rãi tiếp tục. “Giờ tôi biết mình đang muốn nói gì rồi. Tôi đang nghĩ đến những thành viên Hội Đồng ít kinh nghiệm nhất. Fercart và Yennefer. Fercart, như tôi được biết, đang phục vụ dưới trướng Foltest của Temeria và ngồi trong hội đồng của đức vua với Triss Merigold. Nhưng Yennefer đang phục vụ cho ai? Artaud, ông đã nói cô ấy cũng là một trong những người đang cố vấn cho các vị vua.”
“Artaud chỉ nói quá lên thôi.” Tissaia từ tốn đáp lời. “Yennefer đang sống ở Vengerberg nên Demavend thỉnh thoảng có nhờ đến sự giúp đỡ của cô ấy, nhưng họ không làm việc cùng nhau mọi lúc. Không thể nói chắc chắn rằng cô ấy đang phục vụ Demavend được.”
“Mắt của cô ấy ra sao rồi? Tôi hy vọng là mọi thứ đều ổn chứ?”
“Phải. Mọi thứ đều ổn.”
“Tốt. Rất tốt. Tôi đã lo.....bà biết đấy, tôi đã muốn liên lạc nhưng hóa ra cô ấy đã đi mất. Không ai biết là đi đâu.”
Đá, kim loại, pha lê, Tissaia de Vries nghĩ. Tất cả mọi thứ Yennefer mang trên người đều đang hoạt động và không thể lần ra bằng tâm linh. Ngươi sẽ không thể tìm thấy con bé theo cách đó đâu, Vilgefortz thân mến à. Nếu Yennefer không muốn ai biết mình đang ở đâu, thì sẽ không ai biết cả.
“Hãy viết thư cho cô ấy,” bà nói từ tốn, chỉnh lại vòng tay. “Và gửi theo cách thông thường. Nó sẽ đến nơi an toàn. Và Yennefer, dù có đang ở đâu, cũng sẽ đáp lại. Cô ấy luôn làm vậy.”
“Yennefer,” Artaud thêm vào, “thường xuyên biến mất, đôi khi là cả tháng trời. Lý do thường khá là nhỏ nhặt...”
Tissaia lườm ông ta, mím môi lại. Người pháp sư im lặng. Vilgefortz cười nhẹ.
“Chính xác,” anh ta nói. “Tôi cũng nghĩ vậy. Có một thời gian cô ấy khá gắn bó với một....witcher. Geralt, nếu tôi không nhầm. Dường như đó không chỉ là một mối tình thoáng qua. Yennefer có vẻ dính líu rất sâu vào....”
Tissaia de Vries ngồi thẳng dậy và bám lấy tay vịn chiếc ghế của mình.
“Tại sao anh lại hỏi chuyện đó? Đấy là những vấn đề cá nhân. Không phải việc của chúng ta.”
“Đương nhiên rồi.” Vilgefortz liếc nhìn lá thư đang nằm trên bàn. “Đó không phải việc của chúng ta. Nhưng tôi không đang tò mò quá đáng mà chỉ đơn giản lo lắng về tình trạng tâm lý của một thành viên trong Hội Đồng. Tôi đang tự hỏi Yennefer sẽ phản ứng ra sao khi biết tin về....cái chết của Geralt. Tôi cho rằng cô ấy sẽ vượt qua nó mà không rơi vào bất kỳ trạng thái trầm cảm hay tiếc thương quá mức nào chứ?”
“Đương nhiên là vậy rồi,” Tissaia lạnh lùng nói. “Đặc biệt là trong khi những tin tức như vậy lại thỉnh thoảng đến tai cô ấy...và luôn luôn chỉ là những lời đồn đại.”
“Đúng vậy,” Terranova xác nhận. “Cái tay Geralt này, hay là tên gì đi chăng nữa, có thể tự bảo vệ bản thân mình. Và sao lại phải ngạc nhiên? Anh ta là một kẻ đột biến, một cỗ máy giết chóc, được lập trình để giết và giữ mình khỏi bị giết. Và còn Yennefer, đừng nên phóng đại quá lên làm gì. Chúng ta hiểu cô ấy mà. Cô ấy đâu phải người sống tình cảm. Yennefer chỉ chơi đùa với witcher thôi. Cô ấy thích thú trước khái niệm cái chết, mà nhân vật này thường xuyên phải đối đầu. Và khi anh ta tự chuốc lấy nó cho bản thân mình, thế là hết.”
“Hiện tại có thể nói,” Tissaia de Vries đáp khô khan, “witcher vẫn còn sống.”
Vilgefortz mỉm cười và lại liếc nhìn lá thư trên mặt bàn lần nữa.
“Thật vậy sao?” anh ta nói. “Tôi không chắc đâu.”
“Mẹ kiếp,” Dandelion hậm hực, rũ nước ra khỏi chiếc mũ ướt nhẹp vì mưa. “Nó là một pháo đài thực sự chứ không phải một ngôi nhà. Gã lừa đảo đó sợ cái gì mà phải gia cố nghiêm ngặt như vậy chứ?”
Những con thuyền và bè neo vào bờ đung đưa lười biếng trong làn nước lã chã mưa, va đập vào nhau, làm những sợi xích kêu loảng xoảng.
“Nó là một bến cảng,” Shani giải thích. “Không thiếu những kẻ cặn bã và côn đồ, cả người trong thị trấn lẫn người ngoài đi qua đây. Có khá nhiều người đến thăm Myhrman, mang theo tiền......Ai cũng biết điều đó. Và ai cũng biết ông ta sống một mình. Thế nên ông ta phải tự bảo vệ bản thân. Anh ngạc nhiên lắm sao?”
“Không hề.” Geralt nhìn vào ngôi biệt thự được dựng trên những cây cọc cắm xuống đáy mương, cách bờ khoảng 10 thước. “Anh đang nghĩ cách làm sao ra được cái cù lao đó đây. Chắc chúng ta phải mượn tạm vài con thuyền rồi...”
“Không cần,” nữ sinh viên y khoa nói. “Có một cái cầu treo.”
“Và em tính làm thế nào để tay lang băm đó hạ cầu xuống đây? Vả lại, còn có một cánh cửa nữa, mà chúng ta lại không đem theo cái búa công thành nào.”
“Cứ để em lo.”
Một con cú xám vĩ đại lặng lẽ đáp xuống thành cầu, đập đập cánh, rũ lông và biến thành Philippa Eilhart, cũng tơi tả và ướt át không kém.
“Tôi đang làm gì ở đây thế này?” nữ pháp sư tức giận lầm bầm. “Tôi đang phải làm gì ở đây với mấy người, mẹ kiếp! Giữ thăng bằng trên một cái ván ẩm ướt....Và đang sắp sửa phản bội lại đất nước. Nếu Dijkstra phát hiện ra tôi giúp mấy người....Và trên hết cả, cái cơn mưa chết tiệt không ngừng này nữa! Tôi ghét phải bay trong mưa. Có phải đây không? Đây là nhà của Myhrman sao?”
“Đúng vậy,” Geralt xác nhận. “Nghe này Shani, chúng ta sẽ thử....”
Họ chụm đầu lại và thì thầm, ẩn náu trong bóng tối dưới mái của một cái lán sậy.
Một dải ánh sáng đổ lên mặt nước từ quán rượu phía đối diện con mương. Những tiếng cười đùa, ca hát và trò chuyện vọng lại. Ba người lái bè đi ra gần mép nước. Hai người đang cãi vã, xô đẩy và liên tục lặp lại cùng một lời chửi rủa đến phát nhàm. Người thứ ba thì đứng dựa vào một cây cột, vừa huýt sáo vừa tè xuống con mương.
Đing, chiếc chuông sắt treo trên cây cột cạnh cầu tàu rung lên. Đing.
Lang băm Myhrman mở chiếc cửa sổ bé tẹo và ti hí ra ngoài. Chiếc đèn dầu trên tay chỉ tổ lóa mắt nên ông ta bỏ nó xuống.
“Đứa quái quỷ nào mà lại rung chuông vào giờ này?” ông la lên giận dữ. “Nếu muốn đập thì tự đi mà đập vào cái đầu rỗng tuếch của mình ý đồ ngu, đồ khốn khiếp! Biến đi, biến đi ngay quân vô lại! Ta đang cầm sẵn nỏ đây rồi! Đứa nào muốn một mũi tên dài 6 phân cắm vào mông nào?”
“Ông Myrhman! Là tôi đây, Shani!”
“Hả?” Tay lang băm nhoài ra hơn nữa. “Cô Shani à? Giữa đêm khuya thế này sao?”
“Hạ cầu xuống đi, ông Myhrman! Tôi mang thứ ông yêu cầu đến rồi đây!”
“Bây giờ sao? Cô không thể đến vào ban ngày được à?”
“Ban ngày có quá nhiều tai mắt ở đây.” Một bóng người mặc đồ xanh đứng trong bóng tối nói vọng ra. “Nếu có ai biết tôi mang thứ gì đến cho ông thì họ sẽ đuổi tôi ra khỏi Học viện mất. Hạ cầu xuống đi, tôi sẽ không đứng dưới mưa đâu, người tôi ướt hết rồi đây này!”
“Cô không đi một mình.” Tay lang băm để ý. “Cô thường đến một mình cơ mà. Ai đi cùng cô đấy?”
“Bạn, một học viên giống tôi. Tôi phải một mình đến nơi khỉ ho cò gáy này vào giữa đêm khuya chắc? Ông nghĩ tôi không quý trọng trinh tiết của mình sao? Mẹ kiếp, cho tôi vào đi!”
Lầm bầm nguyền rủa, Myhrman kéo cái cần và cây cầu hạ xuống, đập vào những chiếc ván của cầu tàu. Tay lang băm già nua lại gần cửa và mở các chốt khóa ra. Ông ta cẩn thận thò đầu ra ngoài mà không bỏ chiếc nỏ xuống.
Ông không thể nhận ra một nắm đấm được bọc trong chiếc găng tay đen đính bạc bay về phía mặt mình. Nhưng mặc dù trời đã tối, trăng đã lên và mây bao phủ, ông ta bỗng dưng thấy hàng ngàn vì sao lấp lánh trên đầu.
***
Toublanc Michelet mài hòn đá lên thanh kiếm một lần nữa, trông hoàn toàn tập trung vào công việc mình đang làm.
“Vậy chúng tôi sẽ phải giết một người cho ngài.” Hắn đặt hòn đá sang một bên, chùi thanh kiếm bằng một miếng da thỏ nhúng mỡ và cẩn thận xem xét nó. “Một con người bình dị bước đi giữa phố phường Oxenfurt một mình, không có hộ vệ hay lính canh. Thậm chí còn không dắt con dao nào trong người. Chúng tôi sẽ không phải trèo vào lâu đài, tòa thị chính, biệt thự hay trạm gác nào để tóm hắn ta....Có phải vậy không, thưa quý ngài Rience?”
Người đàn ông với một vết bỏng đặc trưng trên mặt gật đầu, hơi nheo đôi mắt ẩm ướt với vẻ khó chịu lại một chút.
“Và trên cả,” Toublanc tiếp tục, “sau khi làm thịt anh bạn này, chúng tôi cũng không buộc phải ẩn náu đâu đó trong vòng 6 tháng tới bởi vì sẽ không có ai truy lùng chúng tôi. Sẽ không ai phái lính gác hay thợ săn tiền thưởng lần theo chúng tôi. Chúng tôi sẽ không vướng phải bất kỳ món nợ máu hay tư thù nào cả. Nói theo cách khác, chúng tôi sẽ giết một tên ngốc tầm thường và không hề quan trọng chút nào đối với ngài?”
Người đàn ông với vết sẹo không trả lời. Toublanc nhìn sang những người em trai của mình đang ngồi bất động trên ghế. Rizzi, Flavius và Lodovico, như mọi khi, không hề nói câu nào. Trong nhóm thì họ là những người giết chóc, Toublanc là người nói chuyện. Bởi vì chỉ có Toublanc là đã từng đi học ở Đền thờ. Hắn cũng có thể giết người giỏi như các em của mình, nhưng hắn còn biết đọc và viết. Và nói.
“Và để giết một kẻ tầm thường như vậy, ngài Rience, ngài đã không thuê bất kỳ kẻ côn đồ nào khác ở bến cảng mà là chúng tôi, anh em nhà Michelet? Với giá 100 crown Novigrad?”
“Đó là mức phí thông thường của các anh,” người đàn ông mặt sẹo nói, “phải không?”
“Không,” Toublanc lạnh lùng phản đối. “Bởi vì chúng tôi không giết những kẻ tầm thường. Nhưng kể cả nếu chúng tôi có.....ngài Rience à, thì tên ngốc này sẽ tốn của ngài 200 crown. 200 crown sáng chói với con dấu của Novigrad trên đó. Ngài biết tại sao không? Bởi vì có gì đó mờ ám ở đây, thưa quý ngài. Ngài không cần phải nói với chúng tôi, chúng tôi khắc tự lo liệu được. Nhưng ngài sẽ phải trả tiền cho nó. 200 crown. Nếu ngài có thể chấp nhận mức giá đó thì cứ coi như cái gã không-phải-bạn này của ngài đã chết rồi. Không đồng ý thì ngài có thể đi tìm người khác.”
Sự im lặng bao trùm lên căn hầm mốc meo và sặc mùi rượu chua. Một con gián lanh lẹ bò trên sàn nhà. Flavius Michelet, di chuyển chân trong nháy mắt, dẫm nát nó bằng đế giày mà gần như không thay đổi tư thế hay nét mặt.
“Đồng ý,” Rience nói. “Các anh sẽ được 200. Đi thôi.”
Toublanc Michelet, sát thủ chuyên nghiệp từ năm 14 tuổi, đã không để lộ ra vẻ ngạc nhiên của mình thậm chí bằng một cái chớp mắt. Hắn không trông đợi sẽ mặc cả được quá 120, hay nhiều nhất là 150. Bỗng dưng hắn cảm thấy mình đã ra một cái giá quá rẻ mạt cho công việc mới nhất này.
***
Lang băm Myhrman tỉnh dậy trên sàn căn nhà của chính mình. Ông ta đang nằm ngửa, tay chân bị trói gô lại như một con cừu. Phía sau đầu ông ta đau khủng khiếp và ông nhớ lại là lúc mình ngã, ông đã đập đầu vào khung cửa. Phía thái dương, mà ông ta đã bị đấm vào đó, cũng rất đau. Ông không thể di chuyển bởi vì ngực đang bị một chiếc ủng cao dẫm lên nặng nề và không thương xót.
Tay lang băm già nheo mắt và lắc lắc cái đầu, nhìn lên. Chiếc ủng thuộc về một người đàn ông với mái tóc trắng như sữa. Myhrman không thể nhìn thấy mặt hắn ta – nó được ẩn giấu trong bóng tối mà ánh sáng từ cây đèn dầu nằm trên bàn không thể với tới được.
“Hãy tha mạng cho tôi...” ông rên rỉ. “Hãy tha mạng cho tôi, tôi thề với thần linh....tôi sẽ đưa anh tiền....đưa anh tất cả mọi thứ mà tôi có....Tôi sẽ chỉ cho anh tôi để nó ở đâu....”
“Rience đang ở đâu, Myhrman?”
Tay lang băm run lên trước giọng nói đó. Ông ta không phải là một người hèn nhát, không có nhiều thứ khiến ông ta thấy sợ hãi. Nhưng giọng nói của người đàn ông tóc trắng bao gồm tất cả những thứ đó. Và thêm một vài thứ khác nữa.
Với một ý chí siêu nhiên, ông ta vượt qua nỗi sợ hãi đang bò dọc khắp người mình như những con côn trùng ghê tởm.
“Hả?” Ông giả vờ ngạc nhiên. “Cái gì? Ai cơ? Anh vừa nói cái gì?”
Người đàn ông cúi xuống và Myhrman có thể trông thấy gương mặt hắn ta. Ông nhìn vào đôi mắt hắn. Và cảnh tượng đó khiến ruột gan ông như muốn lộn ra ngoài.
“Đừng vòng vo làm gì Myhrman.” Giọng nói quen thuộc của Shani, nữ sinh viên y khoa vang lên từ trong bóng tối. “Khi tôi đến đây 3 hôm trước, ngay tại đây, trên chiếc ghế này, tại chiếc bàn này, là một quý ông mặc áo choàng sặc mùi xạ hương. Hắn ta đang uống rượu, và ông chẳng bao giờ tiếp đãi ai cả - ngoại trừ bạn bè tốt nhất ra. Hắn tán tỉnh tôi, ngang nhiên ép tôi đi nhảy với hắn ở quán Ba Cái Chuông Nhỏ. Tôi thậm chí còn phải tát vào tay hắn một cái bởi vì hắn đang bắt đầu sờ mó lung tung, nhớ chứ? Và ông còn nói: “Hãy để cô ấy yên đi, ngài Rience, đừng làm cô ấy sợ, tôi cần phải giữ mối quan hệ tốt với cô học trò này và tiếp tục việc làm ăn.” Và cả hai người đều cười, ông và quý ngài Rience với gương mặt bị bỏng đó. Vậy nên đừng có giả vờ ngu bây giờ bởi vì ông đang đối mặt với những người thông minh hơn mình nhiều. Hãy nói trong khi ông vẫn còn được hỏi tử tế.”
Ôi, đồ sinh viên chết giẫm, tay lang băm nghĩ trong đầu. Đồ phản bội, quân lừa đảo tóc đỏ, tôi sẽ tìm cô và trả thù....hãy cứ đợi sau khi tôi thoát khỏi chuyện này đã.
“Rience nào?” ông ta kêu lên, rên rỉ và quằn quại, cố gắng thoát khỏi đế giày đang đè lên ngực mình trong vô vọng. “Và làm sao tôi biết được ông ta là ai và đang ở đâu? Có đủ thể loại người đến đây, tôi....”
Người đàn ông tóc trắng cúi thấp hơn nữa, chậm rãi rút ra con dao dắt ở ủng bên kia trong khi ấn mạnh hơn nữa nắm tay của mình xuống ngực gã lang băm.
“Myhrman,” hắn ta nói khẽ, “cứ việc tin tôi hay không thì tùy. Nhưng nếu ông không ngay lập tức nói cho tôi biết Rience đang ở đâu....Nếu ông không ngay lập tức tiết lộ làm cách nào để liên lạc với hắn....thì tôi sẽ cho lũ lươn dưới mương ăn từng mảnh xác của ông. Bắt đầu từ tai.”
Có gì đó trong giọng của người đàn ông tóc trắng khiến gã lang băm tin mọi lời hắn nói. Ông ta nhìn vào con dao và biết rằng nó sắc hơn nhiều so với con dao mà ông dùng để cắt ung nhọt. Ông bắt đầu run lên mạnh đến nỗi chiếc ủng trên ngực cứ phập phồng lo âu. Nhưng ông không nói gì cả. Ông không thể nói gì cả. Ít nhất là trong lúc này. Bởi vì nếu Rience có quay lại và hỏi tại sao ông ta lại phản bội mình, Myhrman sẽ phải cho Rience xem thứ gì đó. Một cái tai, ông ta nghĩ, mình sẽ phải chịu đựng một cái tai. Rồi sau đó mình sẽ nói với hắn...
“Sao lại phải tốn thời gian và lộn xộn máu me làm gì?” Một giọng nữ cao bỗng vang lên từ trong bóng tối nửa vời. “Sao lại phải liều để lão có thể bóp méo sự thật và nói dối? Hãy để tôi chăm sóc lão theo cách của mình. Lão sẽ nói nhanh đến mức tự cắn phải lưỡi. Giữ lão xuống.”
Tay lang băm hú hét và vật lộn với sợi dây trói, nhưng người đàn ông tóc trắng đè nghiến ông ta xuống sàn bằng đầu gối, nắm lấy tóc ông và xoay đầu lại. Có ai đó quỳ xuống bên cạnh họ. Ông ngửi thấy mùi nước hoa và lông chim ẩm ướt, cảm thấy một ngón tay chạm vào thái dương mình. Ông muốn hét lên nhưng nỗi sợ đã bóp nghẹt ông – ông chỉ có thể kêu lên một tiếng.
“Ông đã muốn hét rồi cơ à?” Chất giọng thanh cao vang lên bên tai ông như tiếng rên ư ử của một con mèo. “Sớm quá, Myhrman, sớm quá. Tôi thậm chí còn chưa bắt đầu. Nhưng tôi sẽ làm trong giây lát. Nếu sự tiến hóa có xẻ được cái rãnh nào trên não ông thì tôi sẽ còn cắt sâu hơn nữa nhiều. Và rồi ông sẽ biết một tiếng hét thật sự là như thế nào.”
***
“Và thế là,” Vilgefortz nói sau khi đã đọc xong bản báo cáo, “các vị vua của chúng ta đã bắt đầu biết suy nghĩ độc lập. Họ đã bắt đầu biết lên kế hoạch độc lập, trong một khoảng thời gian ngắn đến kinh ngạc, đã tiến hóa từ mức độ tư duy vi mô lên vĩ mô? Thú vị đấy. Trước đó không lâu - ở Sodden – tất cả những gì họ có thể làm là cưỡi ngựa loanh quanh, la hét ầm ĩ và vung vẩy thanh kiếm trước tiền tuyến mà còn không thèm ngó lại xem quân của họ có bị bỏ lại, hay thậm chí là phi theo hướng hoàn toàn khác hay không. Và ngày hôm nay, họ ngồi đó – tại lâu đài Hagge – quyết định vận mệnh của thế giới. Thú vị đấy. Nhưng phải nói thật là tôi cũng chỉ trông đợi đến vậy.”
“Chúng tôi biết,” Artaud Terranova xác nhận. “Và chúng tôi có nhớ anh đã cảnh báo về việc đó. Đó là lý do vì sao chúng tôi lại nói chuyện này với anh.”
“Cảm ơn các ngài vì đã nhớ,” người pháp sư mỉm cười, và Tissaia de Vries bỗng dưng rất chắc chắn rằng anh ta đã hoàn toàn biết rõ tất cả những chuyện vừa nghe được từ rất lâu rồi. Bà không nói một lời. Ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành, bà chỉnh lại chiếc vòng trên cổ tay trái cho bằng với cổ tay phải. Bà cảm thấy ánh nhìn khó chịu của Terrnova và đôi mắt thích thú của Vilgefortz hướng vào mình. Bà biết sự chú ý đến tiểu tiết huyền thoại của bà làm tất cả mọi người hoặc là khó chịu, hoặc là thích thú. Nhưng bà không hề quan tâm một chút nào cả.
“Giáo Phái nói gì về chuyện này?”
“Trước tiên,” Terranova vặc lại, “chúng tôi muốn nghe ý kiến của anh, Vilgefortz.”
“Trước tiên,” người pháp sư mỉm cười, “hãy ăn uống chút gì đã. Chúng ta có đủ thời gian mà – hãy cho tôi cơ hội để làm một chủ nhà tốt. Tôi có thể thấy các ngài đã mệt và lạnh từ chuyến đi rồi. Cần phải đổi cổng dịch chuyển mấy lần vậy, cho phép tôi hỏi?”
“Ba,” Tissaia de Vries nhún vai.
“Tôi thì ở gần hơn,” Artaud thêm vào. “Đối với tôi thì hai là đủ rồi. Nhưng phải công nhận rằng vẫn khá phức tạp.”
“Thời tiết xấu ở mọi nơi ư?”
“Mọi nơi.”
“Vậy hãy trú ẩn an toàn trong đây và hâm nóng người với chút vang đỏ từ Cidaris. Lydia, cô có thể ra đây được không?”
Lydia van Bredevoort, trợ lý và thư ký cá nhân của Vilgefortz, xuất hiện từ sau tấm rèm che như một bóng ma và mỉm cười với Tissaia de Vries bằng đôi mắt của mình. Tissaia, kiểm soát biểu cảm trên gương mặt, đáp lại với một nụ cười dễ chịu và cúi đầu chào. Artaud Terranova đứng dậy và chào theo đúng lễ nghi. Ông ta cũng kiểm soát được cảm xúc của mình rất tốt. Ông biết Lydia.
Hai người hầu, chạy loanh quanh và tung tẩy váy vóc, nhanh chóng bày biện chén đĩa và đồ dùng ra. Lydia van Bredevoort khéo léo tạo ra một ngọn lửa nhỏ xíu giữa ngón cái và ngón trỏ của mình, thắp nến lên. Tissaia thấy vết sơn trên tay cô. Bà nhanh chóng ghi nhớ để sau bữa ăn, bà có thể đề nghị nữ pháp sư trẻ tuổi cho mình xem những tác phẩm mới nhất của cô. Lydia là một nghệ sĩ tài năng.
Họ dùng bữa trong im lặng. Artaud Terranova không hề hạn chế bản thân lại và tự nhiên với lấy đồ ăn trên đĩa, và có hơi thường xuyên quá mức, mà không có sự khuyến khích của chủ nhà, múc đầy rượu trong chiếc bình. Tissaia de Vries ăn từ tốn, quan tâm nhiều hơn đến việc bài trí đĩa, dao và khăn ăn một cách hình học – mặc dù theo ý kiến của bà, chúng vẫn nằm rất hỗn độn và làm ảnh hưởng đến mắt thẩm mĩ cùng sự yêu thích trật tự của bà. Bà uống rất nhỏ nhẹ. Vilgefortz ăn và uống thậm chí còn nhỏ nhẹ hơn nữa. Lydia thì đương nhiên là chẳng ăn uống gì cả.
Ngọn nến uốn lượn theo những đường viền đỏ và vàng của lửa. Những hại mưa rơi ti tách trên tấm kính không tì vết của ô cửa sổ.
“Thế nào, Vilgefortz,” cuối cùng Terranova lên tiếng, lục lọi trong một cái đĩa để tìm một miếng mồi béo bở không kém. “Anh nói sao với cách hành xử của các nhà cầm quyền? Hen Gedymdeith và Francesca cử chúng tôi đến đây vì muốn biết ý kiến của anh. Tissaia và tôi cũng rất tò mò. Giáo Phái muốn tỏ ra nhất quán trong vấn đề này. Và nếu chúng ta có hành động, thì cũng phải hành động nhất quán. Vậy anh có lời khuyên gì?”
“Tôi rất hãnh diện,” – với một cử chỉ, Vilgefortz cảm ơn Lydia, lúc này đang muốn bỏ thêm bông cải xanh vào đĩa anh ta – “rằng quan điểm của tôi trong vấn đề này lại mang tính quyết định đối với Giáo Phái.”
“Không ai nói như vậy.” Artaud tự rót thêm chút rượu. “Đằng nào thì chúng tôi cũng sẽ tổ chức biểu quyết khi Giáo Phái họp mặt. Nhưng chúng tôi muốn mọi người có cơ hội thể hiện quan điểm cá nhân trước đó để có được một cái nhìn toàn cảnh. Vậy nên chúng tôi đang nghe đây.”
Nếu đã dùng bữa xong, chúng ta hãy đến xưởng vẽ, Lydia đề nghị bằng tư tưởng, mỉm cười với đôi mắt của mình. Terranova nhìn cô và nhanh chóng uống hết những gì còn lại trong ly. Cho đến giọt cuối cùng.
“Một ý rất hay.” Vilgefortz lau tay bằng một cái khăn ăn. “Chúng ta sẽ thoải mái hơn ở đó. Lớp bảo vệ nghe lén của tôi ở đó cũng mạnh hơn nữa. Đi nào. Ông có thể đem theo cái bình, Artaud.”
“Tôi sẽ không từ chối đâu. Đây là loại rượu ưa thích của tôi.”
Họ đến xưởng vẽ. Tissaia không thể không liếc nhìn chiếc bàn làm việc trùng xuống dưới sức nặng của bình cổ cong, nồi nấu kim loại, ống nghiệm, pha lê và cơ số vật dụng ma thuật khác. Tất cả được bao trùm trong một bức màn ảo ảnh, nhưng Tissaia de Vries là một Pháp sư Tối cao – không có bức màn nào mà bà không nhìn xuyên qua được. Và bà cũng đang tò mò không biết người pháp sư gần đây đang làm gì. Bà nhanh chóng hiểu được mục đích của những công cụ kia. Chúng dùng để phát hiện một người mất tích bằng việc tạo ra một liên kết tâm linh nhờ vào nguyên tắc “pha lê, kim loại, đá”. Người pháp sư hoặc là đang tìm kiếm ai đó, hoặc là đang giải quyết một vấn đề mang tính lý thuyết và logic. Vilgefortz vùng Roggeveen nổi tiếng vì lòng đam mê giải quyết những vấn đề như vậy.
Họ ngồi xuống những chiếc ghế bành được trạm khắc từ gỗ mun. Lydia liếc nhìn Vilgefortz, bắt gặp dấu hiệu trong ánh mắt anh ta và rời đi. Tissaia thở dài một chút.
Ai cũng biết là Lydia van Bredevoort yêu Vilgefortz vùng Roggeveen, rằng cô đã yêu anh trong nhiều năm với một tình yêu thầm lặng và bướng bỉnh. Người pháp sư cũng ý thức được điều này nhưng lại giả vờ không biết. Lydia càng khiến công việc của anh ta dễ dàng hơn bằng cách không bao giờ phản bội lại cảm xúc của mình đối với anh. Cô chưa bao giờ có một hành động hay cử chỉ nào dù là nhỏ nhất, chưa bao giờ truyền đi một ý nghĩ, hay nếu cô có nói được đi chăng nữa, chắc cũng không bao giờ nói lấy một lời. Cô quá kiêu hãnh. Vilgefortz cũng không làm gì cả bởi vì anh ta không yêu cô. Anh có thể đơn giản biến cô thành người tình, trói buộc cô vào mình chặt hơn và, ai biết được, thậm chí có thể làm cho cô hạnh phúc. Có những người đã khuyên anh nên làm vậy. Nhưng Vilgefortz từ chối. Anh cũng rất kiêu hãnh và là một con người của kỷ luật. Do vậy, tình huống này là vô vọng nhưng vẫn ổn định, và hiển nhiên là làm cả hai người đều thấy thỏa mãn.
“Vậy là.” vị pháp sư trẻ tuổi phá vỡ sự im lặng. “Giáo Phái đang đau đầu suy tính xem nên làm gì trước những kế hoạch của các vị vua? Khá là không cần thiết. Đơn giản chỉ cần lờ những ý định của họ đi thôi.”
“Xin lỗi?” Artaud Terranova đông cứng lại với chiếc ly trong tay trái, bình rượu trong tay phải. “Có phải tôi đã hiểu đúng không? Chúng ta không làm gì sao? Chúng ta sẽ để....”
“Chúng ta đã không làm gì rồi,” Vilgefortz cắt ngang. “Bởi vì không ai hỏi đến sự chấp thuận của chúng ta. Và sẽ không ai làm vậy cả. Tôi lặp lại, chúng ta phải giả vờ như không biết gì hết. Đó là hành động sáng suốt nhất vào lúc này.”
“Những điều mà họ đã bàn có thể dẫn đến chiến tranh, trên một diện rộng.”
“Những điều mà họ đã bàn đã được tiết lộ với chúng ta dựa vào những thông tin mập mờ và không đầy đủ, mà đến từ một nguồn tin rất bí ẩn. Bí ẩn đến nỗi từ ‘thông tin giả’ cứ bướng bỉnh hiện lên trong tâm trí chúng ta. Và kể cả nếu nó có là thật đi chăng nữa, những ý định của họ vẫn đang mới chỉ ở giai đoạn kế hoạch và sẽ giữ yên như vậy trong một thời gian. Và nếu họ dịch chuyển qua giai đoạn đó.....chà, chúng ta sẽ hành động tương tự.”
“Ý anh nói,” Terranova ngẩng mặt lên, “chúng ta sẽ nhảy theo điệu nhạc của họ?”
“Phải, Artaud.” Vilgefortz nhìn vào ông ta và đôi mắt lóe lên. “Ta sẽ nhảy theo điệu nhạc của họ. Hoặc là ta sẽ rời sàn nhảy. Bởi vì bục sân khấu quá cao để ông có thể trèo lên đó và bảo người nhạc trưởng chơi thứ gì khác. Hãy nhận thấy điều đó. Nếu ông nghĩ rằng còn có một giải pháp nào khác, thì ông đã lầm rồi. Ông đã nhầm tưởng những ngôi sao phản chiếu trên mặt hồ ban đêm là thiên đàng.”
Giáo Phái sẽ làm theo những gì hắn nói, ngụy trang mệnh lệnh của hắn thành lời khuyên, Tissaia de Vries nghĩ. Tất cả chúng ta chỉ là những con tốt trên bàn cờ của hắn. Hắn tiến lên, bành trướng, che mờ chúng ta bằng hào quang của mình, áp đặt bản thân mình lên chúng ta. Chúng ta đều là những con tốt trong trò chơi của hắn. Một trò chơi mà chúng ta còn không biết luật.
Vòng tay trái của bà lại lần nữa di chuyển sai lệch so với tay phải. Nữ pháp sư cẩn thận sửa nó lại.
“Kế hoạch của các vị vua đã ở giai đoạn thực hành rồi,” bà nói chậm rãi. “Ở Kaedwen và Aedirn, một cuộc phản công lại Scoia’tael đã bắt đầu. Máu của các elves trẻ đang đổ. Sự thù ghét những kẻ không-phải-người đã đẩy lên mức buộc tội và thanh trừng. Đang có những lời bàn tán về một cuộc tấn công vào người elves tự do ở Dol Blathanna và Núi Xám. Đây là diệt chủng. Chúng ta phải nói với Gedymdeith và Enid Findabair rằng anh khuyên chúng ta nên đứng ngoài và không làm gì hết sao? Giả vờ như chúng ta không thấy gì hết?”
Vilgefortz quay đầu về phía bà. Giờ thì ngươi sẽ thay đổi chiến thuật, Tissaia nghĩ. Ngươi là một người chơi, ngươi có thể nghe thấy con xúc xắc đang đổ về bên nào trên bàn. Ngươi sẽ thay đổi chiến thuật. Ngươi sẽ đánh một nốt khác.
Vilgefortz không hạ mắt khỏi bà.
“Bà nói đúng,” anh ta nói cộc lốc. “Bà nói đúng, Tissaia. Chiến tranh với Nilfgaard là một chuyện nhưng chúng ta cũng không thể làm ngơ trước sự thảm sát cộng đồng không-phải-người. Tôi đề nghị chúng ta làm một buổi triệu tập, một buổi triệu tập cho tất cả mọi người bao gồm cả các pháp sư hạng ba, cả những người đã ngồi trong các hội đồng hoàng gia kể từ sau Sodden. Tại buổi triệu tập chúng ta sẽ cho họ thấy lý lẽ và yêu cầu họ giám sát các vị vua của mình.”
“Tôi đồng ý với đề nghị này,” Terranova nói. “Hãy làm một buổi triệu tập và nhắc nhở cho họ nhớ lòng trung thành của mình thuộc về ai. Chú ý rằng giờ đây chúng ta đang có vài thành viên của Hội Đồng đang cố vấn cho các vị vua. Bao gồm Carduin, Philippa Eilhart, Fercart, Radcliffe, Yennefer....”
Khi nghe cái tên cuối cùng, Vilgefortz có vẻ hơi giật mình. Nhưng Tissaia de Vries là một Pháp sư Tối cao. Bà có thể cảm thấy những ý nghĩ, những xung nhịp phát ra từ chiếc bàn làm việc và các dụng cụ ma thuật cho đến hai cuốn sách đang nằm trên giá. Cả hai đều tàng hình, được bao bọc bằng phép thuật. Nữ pháp sư tập trung trí óc và nhìn xuyên qua lớp màn đó.
Aen Ithlinnespeath, lời tiên tri của Ithlinne Aegli aep Aevenien, nữ tiên tri người elves. Lời tiên tri về sự kết thúc của nền văn minh, về sự tiêu diệt, phá hủy và ngày trở lại của xã hội nguyên thủy sẽ đến cùng với làn tuyết bao phủ bên rìa của kỷ băng hà. Và quyển còn lại....rất cổ....tơi tả.....Aen Hen Ichaer....Dòng Máu Cổ Xưa.....Máu của Elves?
“Tissaia? Bà nghĩ sao?”
“Ta cũng đồng ý.” Nữ pháp sư chỉnh lại chiếc nhẫn đang xoay theo hướng ngược lại. “Ta đồng ý với kế hoạch của Vilgefortz. Hãy làm một buổi triệu tập. Sớm nhất có thể.”
Kim loại, đá, pha lê, bà nghĩ. Ngươi đang cố tìm Yennefer à? Tại sao? Con bé có liên quan gì đến lời tiên tri của Ithlinne? Hay với Dòng Máu Cổ Xưa của Elves? Ngươi đang âm mưu gì vậy, Vilgefortz?”
Tôi xin lỗi, Lydia van Bredevoort lên tiếng bằng ngoại cảm, lặng lẽ bước vào. Người pháp sư đứng dậy.
“Tôi xin phép một lát,” anh ta nói, “đây là chuyện khẩn cấp. Tôi đã đợi lá thư này từ hôm qua rồi. Sẽ chỉ tốn vài phút thôi.”
Artaud ngáp dài, kìm lại một tiếng ợ và với lấy bình rượu. Tissaia quan sát Lydia. Lydia mỉm cười. Bằng đôi mắt của mình. Cô không thể làm theo cách nào khác cả.
Nửa dưới khuôn mặt của Lydia van Bredevoort là một ảo ảnh.
Bốn năm trước, theo lời khuyên của Vilgefortz – chủ nhân của cô – Lydia đã tham gia vào một thử nghiệm liên quan đến việc xác định các đặc tính của một tạo vật được tìm thấy trong một hầm mộ cổ xưa. Tạo tác đó hóa ra bị nguyền rủa. Nó chỉ hoạt động một lần. Trong số 5 pháp sư đã tham gia vào thử nghiệm, 3 người chết ngay tại chỗ. Lydia đã thoát ra với một vết bỏng, hàm dưới bị rách toạc và đột biến dây thanh quản và cổ họng mà cho đến tận bây giờ, vẫn không có cách nào phục hồi lại được. Một ảo ảnh mạnh mẽ được sử dụng để người ta không ngất đi khi nhìn thấy gương mặt Lydia. Nó rất mạnh và được đặt rất hiệu quả, khó khăn kể cả đối với Người Được Chọn nếu muốn nhìn xuyên qua.
“Hmm....” Vilgefortz đặt lá thư sang bên. “Cảm ơn, Lydia.”
Lydia mỉm cười. Người đưa thư đang đợi hồi âm, cô nói.
“Sẽ không có hồi âm.”
Tôi hiểu. Tôi đã ra lệnh chuẩn bị phòng cho khách của ngài.
“Cảm ơn cô. Tissaia, Artaud, tôi xin lỗi vì sự chậm trễ. Hãy tiếp tục nào. Chúng ta đang nói tới đâu rồi?”
Chẳng tới đâu cả, Tissaia de Vries nghĩ. Nhưng ta đang lắng nghe ngươi rất kỹ đây. Bởi vì rồi sẽ tới lúc ngươi nhắc đến thứ mà ngươi thực sự quan tâm đến.
“A,” Vilgefortz chậm rãi tiếp tục. “Giờ tôi biết mình đang muốn nói gì rồi. Tôi đang nghĩ đến những thành viên Hội Đồng ít kinh nghiệm nhất. Fercart và Yennefer. Fercart, như tôi được biết, đang phục vụ dưới trướng Foltest của Temeria và ngồi trong hội đồng của đức vua với Triss Merigold. Nhưng Yennefer đang phục vụ cho ai? Artaud, ông đã nói cô ấy cũng là một trong những người đang cố vấn cho các vị vua.”
“Artaud chỉ nói quá lên thôi.” Tissaia từ tốn đáp lời. “Yennefer đang sống ở Vengerberg nên Demavend thỉnh thoảng có nhờ đến sự giúp đỡ của cô ấy, nhưng họ không làm việc cùng nhau mọi lúc. Không thể nói chắc chắn rằng cô ấy đang phục vụ Demavend được.”
“Mắt của cô ấy ra sao rồi? Tôi hy vọng là mọi thứ đều ổn chứ?”
“Phải. Mọi thứ đều ổn.”
“Tốt. Rất tốt. Tôi đã lo.....bà biết đấy, tôi đã muốn liên lạc nhưng hóa ra cô ấy đã đi mất. Không ai biết là đi đâu.”
Đá, kim loại, pha lê, Tissaia de Vries nghĩ. Tất cả mọi thứ Yennefer mang trên người đều đang hoạt động và không thể lần ra bằng tâm linh. Ngươi sẽ không thể tìm thấy con bé theo cách đó đâu, Vilgefortz thân mến à. Nếu Yennefer không muốn ai biết mình đang ở đâu, thì sẽ không ai biết cả.
“Hãy viết thư cho cô ấy,” bà nói từ tốn, chỉnh lại vòng tay. “Và gửi theo cách thông thường. Nó sẽ đến nơi an toàn. Và Yennefer, dù có đang ở đâu, cũng sẽ đáp lại. Cô ấy luôn làm vậy.”
“Yennefer,” Artaud thêm vào, “thường xuyên biến mất, đôi khi là cả tháng trời. Lý do thường khá là nhỏ nhặt...”
Tissaia lườm ông ta, mím môi lại. Người pháp sư im lặng. Vilgefortz cười nhẹ.
“Chính xác,” anh ta nói. “Tôi cũng nghĩ vậy. Có một thời gian cô ấy khá gắn bó với một....witcher. Geralt, nếu tôi không nhầm. Dường như đó không chỉ là một mối tình thoáng qua. Yennefer có vẻ dính líu rất sâu vào....”
Tissaia de Vries ngồi thẳng dậy và bám lấy tay vịn chiếc ghế của mình.
“Tại sao anh lại hỏi chuyện đó? Đấy là những vấn đề cá nhân. Không phải việc của chúng ta.”
“Đương nhiên rồi.” Vilgefortz liếc nhìn lá thư đang nằm trên bàn. “Đó không phải việc của chúng ta. Nhưng tôi không đang tò mò quá đáng mà chỉ đơn giản lo lắng về tình trạng tâm lý của một thành viên trong Hội Đồng. Tôi đang tự hỏi Yennefer sẽ phản ứng ra sao khi biết tin về....cái chết của Geralt. Tôi cho rằng cô ấy sẽ vượt qua nó mà không rơi vào bất kỳ trạng thái trầm cảm hay tiếc thương quá mức nào chứ?”
“Đương nhiên là vậy rồi,” Tissaia lạnh lùng nói. “Đặc biệt là trong khi những tin tức như vậy lại thỉnh thoảng đến tai cô ấy...và luôn luôn chỉ là những lời đồn đại.”
“Đúng vậy,” Terranova xác nhận. “Cái tay Geralt này, hay là tên gì đi chăng nữa, có thể tự bảo vệ bản thân mình. Và sao lại phải ngạc nhiên? Anh ta là một kẻ đột biến, một cỗ máy giết chóc, được lập trình để giết và giữ mình khỏi bị giết. Và còn Yennefer, đừng nên phóng đại quá lên làm gì. Chúng ta hiểu cô ấy mà. Cô ấy đâu phải người sống tình cảm. Yennefer chỉ chơi đùa với witcher thôi. Cô ấy thích thú trước khái niệm cái chết, mà nhân vật này thường xuyên phải đối đầu. Và khi anh ta tự chuốc lấy nó cho bản thân mình, thế là hết.”
“Hiện tại có thể nói,” Tissaia de Vries đáp khô khan, “witcher vẫn còn sống.”
Vilgefortz mỉm cười và lại liếc nhìn lá thư trên mặt bàn lần nữa.
“Thật vậy sao?” anh ta nói. “Tôi không chắc đâu.”