The Witcher #1: Blood of Elves
Chương 18 : CHƯƠNG VI.IV
Ngày đăng: 00:33 27/03/20
***
Geralt hơi giật mình và nuốt một cách khó khăn. Cú sốc ban đầu khi uống thuốc đã qua đi và giờ là giai đoạn hai, có thể thấy qua một cú giật mình và chóng mặt không dễ chịu cho lắm khi mắt của anh quen dần với bóng tối.
Sự thích nghi tiến triển nhanh. Bóng đêm dày đặc, mọi thứ xung quanh anh đều trở thành một màu xám, đầu tiên trông có vẻ khó nhìn nhưng sau đó càng rõ nét dần. Trong con phố nhỏ dẫn đến bờ mương mà phút trước tối đen như hũ nút, Geralt giờ đây có thể nhìn được những con chuột chạy loanh quanh trong những khe hở của bức tường.
Thính lực của anh cũng được tăng cường nhờ thần dược witcher. Con phố hoang vắng mà phút trước chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lã chã trên những miệng cống, giờ đây trở nên sống động với âm thanh của đêm tối. Anh nghe tiếng mèo đấu đá nhau, chó sủa phía bên kia con mương, tiếng cười đùa và la ó từ những nhà trọ của Oxenfurt, tiếng ca hát từ các quán rượu của ngư dân, và một tiếng sáo líu lo, văng vẳng khe khẽ đang chơi một điệu nhạc vui vẻ. Những căn nhà đen sì, mơ ngủ cũng trở nên hoạt bát – Geralt có thể nghe thấy tiếng người ngáy, tiếng giậm chân của những con bò bị nhốt, tiếng khịt mũi của những con ngựa trong chuồng. Từ một trong những căn nhà cuối phố vang lên tiếng rên khe khẽ, ngắt quãng của một người phụ nữ.
Những âm thanh ngày càng lớn dần. Anh có thể nghe được lời bài hát của chiếc đu quay, biết được tên người tình của người phụ nữ đang rên rỉ kia. Từ căn nhà tồi tàn của Myhrman trên con mương là những tiếng lảm nhảm gãy khúc, gián đoạn của tay lang băm, người mà không nghi ngờ gì là đã bị Philippa Eilhart biến thành một tên đần độn cho đến cuối đời.
Bình minh đang lên. Trời đã ngừng mưa, một cơn gió thổi qua xua tan những đám mây. Bầu trời phía đông trở nên quang đãng.
Những con chuột trong hẻm bỗng chạy tán loạn về mọi phía và trốn trong những thùng hàng và rác rưởi. Witcher nghe thấy những bước chân. 4 hay 5 người, anh chưa thể nói chính xác được. Anh nhìn lên nhưng không thấy Philippa đâu cả.
Ngay lập tức, anh thay đổi chiến thuật. Nếu Rience có nằm trong số những kẻ đang đến thì anh chỉ có rất ít cơ hội để tóm hắn. Anh sẽ phải đánh với vệ sĩ của hắn trước, và anh không muốn làm vậy. Đầu tiên, trong khi anh vẫn còn đang ở dưới tác dụng của thuốc, những kẻ đó sẽ phải chết. Thứ hai, nếu như vậy thì Rience sẽ có thời gian để chạy trốn.
Tiếng bước chân lại gần hơn. Geralt bước ra khỏi bóng tối.
Bóng dáng của Rience hiện ra trên con phố. Witcher nhận ra tên pháp sư ngay tức khắc, mặc dù anh chưa nhìn thấy hắn bao giờ. Vết bỏng trên mặt, món quà từ Yennefer, giấu trong mũ trùm đầu của hắn.
Hắn đi một mình. Vệ sĩ của hắn không ra mặt, vẫn đang ẩn náu trong bóng tối của con phố. Geralt ngay lập tức hiểu ra tại sao. Rience biết ai đang đợi hắn trong nhà của tay lang băm. Rience nghi ngờ là có mai phục, vậy mà hắn vẫn đến. Witcher nhận ra vì sao. Và đó là còn trước cả khi anh nghe tiếng những thanh kiếm được lặng lẽ rút ra khỏi vỏ. Được thôi, anh nghĩ. Nếu đó là điều ngươi muốn, được thôi.
“Săn lùng ngươi quả là thú vị,” Rience nói khẽ. “Ngươi luôn tự xuất hiện ở những nơi mà ta muốn ngươi xuất hiện.”
“Cũng có thể nói như vậy về ngươi,” witcher bình thản đốp lại. “Ngươi đã xuất hiện ở đây. Ta muốn ngươi ở đây và ngươi đã ở đây.”
“Ngươi chắc hẳn đã phải tra tấn Myhrman dữ lắm mới biết được về lá bùa, và nơi cất giữ nó. Và làm cách nào để gửi đi một thông điệp bằng nó. Nhưng Myhrman không biết rằng lá bùa vừa có thể truyền tin, vừa có thể cảnh báo, và đó là vì sao lão không thể nói cho ngươi biết dù cho có đang bị nướng trên than hồng đi chăng nữa. Ta đã phát tán một số lượng lớn những lá bùa này. Ta biết là sớm hay muộn ngươi cũng sẽ vớ được một cái.”
Bốn người đàn ông xuất hiện từ góc con hẻm. Chúng di chuyển chậm rãi, khéo léo và im lặng. Chúng vẫn đang ở trong bóng tối, cầm những thanh kiếm theo cách để ánh sáng phản chiếu trên lưỡi kiếm không tiết lộ ra vị trí của mình. Witcher có thể nhìn thấy chúng rõ ràng. Nhưng anh không để lộ ra điều đó. Được thôi, những tên sát nhân, anh nghĩ. Nếu đó là điều các ngươi muốn, các ngươi sẽ nhận được.
“Ta đã đợi,” Rience tiếp tục nói tại chỗ, “và ngươi đã ở đây. Ta dự định sẽ thanh lọc trái đất này khỏi gánh nặng là ngươi đó, sinh vật bẩn thỉu kia.”
“Ngươi dự định ư? Đừng tự đề cao bản thân mình quá. Ngươi chẳng là gì ngoài một công cụ. Một gã côn đồ được thuê để đi làm công việc bẩn thỉu cho kẻ khác. Ai đã thuê ngươi hả, công cụ?”
“Ngươi muốn biết quá nhiều, kẻ đột biến à. Ngươi gọi ta là công cụ sao? Và ngươi có biết mình là gì không? Một đống phân trên đường mà cần phải dọn đi bởi vì có người không muốn làm bẩn giày. Không, ta sẽ không nói cho ngươi biết đó là ai, mặc dù ta có thể. Nhưng ta sẽ nói cho ngươi một điều khác để ngươi có cái mà suy ngẫm trên đường xuống địa ngục. Ta đã biết nơi ngươi giấu con nhãi đó rồi. Và ta cũng biết cả nơi để tìm con phù thủy đó của ngươi, Yennefer. Người bảo hộ của ta không quan tâm đến nó nhưng ta thì vẫn còn một mối thù riêng phải trả. Ngay sau khi xong việc với ngươi, ta sẽ đi tìm nó. Ta sẽ khiến nó phải hối hận vì dám đùa với lửa. Ồ phải, nó sẽ phải hối hận. Trong một khoảng thời gian rất dài.”
“Lẽ ra ngươi không nên nói vậy,” witcher mỉm cười độc địa, cảm thấy cơn hăng say chiến trận rần rật trong huyết quản, phản ứng lại với adrenalin trong não. “Trước khi ngươi nói câu đó, ngươi vẫn còn cơ hội sống. Giờ thì hết rồi.”
Một cơn dao động mạnh mẽ của tấm mề đay witcher cảnh báo anh về một cuộc tập kích chớp nhoáng. Anh nhảy sang bên và rút thanh kiếm ra trong tích tắc, phản lại và phá hủy đợt sóng ma thuật tàn bạo, tê liệt bắn về phía mình bằng lưỡi kiếm khắc đầy cổ tự rune. Rience lùi lại, giơ tay lên nhưng trong giây phút cuối cùng lại hoảng sợ. Không dám ra câu thần chú thứ hai, hắn nhanh chóng bỏ chạy về phía con hẻm. Witcher không thể đuổi theo hắn – 4 kẻ tưởng rằng chúng đang ẩn náu an toàn trong bóng tối lao vào anh. Những đường kiếm lóe lên.
Chúng đều là dân chuyên nghiệp. Cả 4 tên. Những kẻ chuyên nghiệp đầy kinh nghiệm, điệu nghệ hoạt động thành một nhóm. Chúng lao vào anh theo cặp, hai tên bên phải, hai tên bên trái. Theo cặp – để một kẻ luôn có thể bọc hậu cho kẻ còn lại. Witcher chọn cặp bên trái. Phía trên cơn hăng say chiến trận là sự cuồng nộ.
Tên đầu tiên tấn công anh bằng một động tác giả từ bên phải, rồi nhanh chóng nhảy sang bên để kẻ còn lại có cơ hội đâm lên từ phía sau. Geralt xoay mình, né, vượt qua chúng và dùng đầu mũi kiếm chém một nhát dọc gáy, vai và lưng tên phía sau. Anh đang tức giận và chém rất mạnh. Một dòng suối máu bắn lên tường.
Tên đầu tiên lùi lại với tốc độ chớp nhoáng, nhường chỗ cho cặp tiếp theo. Hai kẻ này tấn công riêng lẻ, cắt từ hai phía theo cách mà chỉ có thể đỡ được một đường kiếm, đường kiếm kia phải nhắm trúng đích. Geralt không đỡ mà nhảy vào giữa chúng. Để tránh va chạm, cả hai gã sát thủ đều phải phá vỡ nhịp tấn công, không thể sử dụng những bước di chuyển đã được tập luyện. Một tên thực hiện một động tác giả mềm mại, uyển chuyển như mèo và nhanh nhẹn nhảy đi. Tên còn lại không có thời gian. Hắn mất thăng bằng và ngã ra sau. Witcher, thực hiện động tác xoay ngược, lợi dụng quán tính của mình và chém hắn vào phần lưng dưới. Anh đang tức giận. Anh có thể cảm nhận lưỡi kiếm sắc lẹm cắt đứt xương sống hắn. Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng đến cuối phố.
Hai kẻ còn lại ngay lập tức tấn công anh, trút những đường kiếm như mưa xuống đầu, bắt anh phải đỡ rất khó khăn. Anh xoay người và nhảy ra khỏi những nhát chém. Nhưng thay vì dựa lưng vào tường và tự bảo vệ mình, anh lại tấn công.
Chúng không ngờ đến điều đó, không có thời để gian né ra. Một tên phản công nhưng witcher né được đòn đánh, nhảy lên trước và chém một nhát ngẫu nhiên ra đằng sau. Anh đang tức giận. Anh nhắm thấp, vào phần bụng. Và đã chém trúng. Anh nghe thấy một tiếng kêu nhưng không có thời gian ngoái lại.
Tên cuối cùng đã đang ở bên cạnh anh, đã đang cắt một nhát điệu nghệ từ góc phần tư bên trái. Geralt đỡ được vào giây cuối cùng, mà không cần xoay người, với một đường kiếm từ góc phần tư bên phải. Tên côn đồ, lợi dụng động năng của nhát đỡ, bật như lò xo và chém một nhát rộng và mạnh từ động tác xoay nửa người. Quá mạnh. Geralt đã đang xoay mình sẵn rồi. Lưỡi kiếm của tên sát thủ, nặng hơn thanh kiếm của witcher, chém vào không khí và buộc hắn phải lao theo đường kiếm. Động năng khiến hắn xoay đi. Geralt luồn ngay vào gần hắn, rất gần. Anh thấy gương mặt méo mó của hắn, ánh mắt kinh hãi của hắn. Anh đang tức giận. Anh cắt một đường. Ngắn nhưng rất mạnh. Và chắc chắn. Ngay vào mắt.
Anh nghe tiếng Shani hét lên khi cô cố vùng ra khỏi Dandelion trên cây cầu dẫn đến nhà của tay lang băm.
Rience rút lui vào bóng tối của con hẻm, giang hai tay ra phía trước, một luồng sáng ma thuật đang tỏa ra từ đó. Geralt nắm chặt thanh kiếm bằng cả hai tay và đuổi theo hắn mà không cần suy nghĩ. Thần kinh của gã pháp sư không thể chịu nổi. Không hoàn tất câu thần chú, hắn bắt đầu bỏ chạy, la hét những câu vô nghĩa. Nhưng Geralt có thể hiểu được. Anh biết Rience đang kêu cứu. Đang van xin giúp đỡ.
Và trợ giúp đã đến. Con phố nhỏ sáng lên và trên bức tường đổ nát, nhọ nhem của một ngôi nhà là một cánh cổng hình ôvan rực lửa. Rience lao vào đó. Geralt nhảy theo. Anh đang tức giận.
Toublanc Michelet rên rỉ và co quắp lại, ôm lấy bụng. Hắn cảm thấy máu tuôn ra như suối qua khe hở giữa các ngón tay. Flavius nằm cách đó không xa. Một phút trước vẫn còn đang co giật, nhưng giờ thì đã nằm bất động. Toublanc nhắm chặt mắt lại, và mở ra. Nhưng con cú ngồi bên cạnh Flavius rõ ràng không phải là một ảo ảnh – nó đã không biến mất. Hắn rên lên lần nữa và quay mặt đi.
Một ả đàn bà nào đó, nghe giọng thì có vẻ là rất trẻ, đang la hét thảm thiết. “Thả tôi ra! Có người bị thương nằm đó! Tôi phải....tôi là một sinh viên y khoa, Dandelion! Thả tôi ra, có nghe không?”
“Cô không thể giúp họ được đâu,” Dandelion đáp bằng một giọng hờ hững. “Không phải sau một lưỡi kiếm witcher.....Đừng ra đó. Đừng nhìn.....Tôi xin cô, Shani, đừng nhìn.”
Toublanc cảm thấy có ai đó quỳ xuống bên cạnh mình. Hắn ngửi thấy mùi nước hoa và lông chim ẩm ướt. Hắn nghe thấy một giọng nói êm dịu, nhẹ nhàng. Khó để mà nghe rõ câu từ được, những tiếng kêu la và thổn thức khó chịu từ ả đàn bà kia cứ chen vào. Từ...nữ sinh viên y khoa đó. Nhưng nếu nữ sinh viên y khoa đó là người đang la hét thì ai đang quỳ xuống bên cạnh hắn đây? Toublanc rên rỉ.
“....sẽ ổn thôi. Tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“Thằng...con...hoang,” hắn rặn ra. “Rience...hắn bảo bọn tôi...một gã ngốc tầm thường...nhưng đó lại là...một witcher...b...bắ...Cứ...ứu...ruột...của tôi.....”
“Im lặng nào con trai. Hãy giữ bình tĩnh. Sẽ ổn cả thôi. Sẽ không đau nữa đâu. Có phải không, đâu còn đau nữa? Nói cho ta biết ai cử anh đến đây? Ai giới thiệu anh với Rience? Ai đã tiến cử hắn? Ai đã khiến anh dính vào chuyện này? Làm ơn, hãy nói với ta, con trai. Và rồi mọi thứ sẽ ổn. Rồi anh sẽ thấy. Làm ơn hãy nói với ta.”
Toublanc nếm vị máu trong miệng. Nhưng hắn không còn sức để nhổ ra nữa rồi. Má hắn áp xuống nền đất ẩm ướt, hắn mở miệng và máu túa ra.
Hắn không còn cảm nhận được gì nữa.
“Nói với ta,” chất giọng dịu dàng vẫn tiếp tục. “Nói với ta đi, con trai.”
Toublanc Michelet, sát thủ chuyên nghiệp từ năm 14 tuổi, nhắm mắt lại và nở một nụ cười đẫm máu. Và thì thầm những gì mà hắn biết.
Và khi mở mắt ra, hắn nhìn thấy một con dao với lưỡi hẹp và tay cầm bé xíu bằng vàng.
“Đừng sợ hãi,” giọng nói dịu dàng vang lên khi mũi dao cắm vào thái dương hắn. “Sẽ không đau đâu.”
Quả thực là không hề đau chút nào.
Anh bắt kịp tên pháp sư vào giây cuối cùng, ngay phía trước cánh cổng. Ném thanh kiếm sang một bên, bàn tay anh được tự do và các ngón tay duỗi thẳng trong một bước nhảy, túm lấy áo choàng của Rience. Hắn mất thăng bằng, cú giật khiến hắn ngửa ra phía sau. Hắn vùng vẫy điên cuồng, tàn bạo giật tung từng cái mắc cài để thoát ra. Quá trễ rồi.
Geralt xoay hắn lại bằng một cú đấm vào vai bằng tay phải, ngay sau đó đánh vào dưới tai hắn bằng tay trái. Rience loạng choạng nhưng không ngã. Witcher, nhảy nhẹ nhàng, bắt kịp Rience và dùng toàn bộ lực tọng một nắm đấm vào xương sườn hắn. Tên pháp sư rên lên và gập người lại. Geralt nắm lấy vạt áo trước của hắn, xoay hắn lại và ném xuống đất. Bị đè nghiến dưới đầu gối của witcher, Rience giơ tay và mở miệng ra để thực hiện một câu thần chú. Geralt nắm tay lại và táng thẳng vào mồm hắn. Môi hắn vỡ ra.
“Ngươi đã được nhận một món quà từ Yennefer rồi,” anh nói bằng giọng khàn khàn. “Giờ ngươi sẽ được nhận thêm một món nữa từ ta.”
Anh đánh thêm lần nữa. Đầu của tên pháp sư nảy lên, máu bắn vào trán và má của witcher. Geralt thấy hơi ngạc nhiên – anh không cảm thấy đau đớn nhưng chắc chắn là đã bị thương trong lúc đánh nhau. Đó là máu của anh. Anh không thèm và cũng không có thời gian xem xét vết thương và chăm sóc nó. Anh nắm tay lại và đập Rience thêm lần nữa. Anh đang tức giận.
“Ai cử ngươi đến? Ai thuê ngươi?”
Rience nhổ máu về phía anh. Anh lại đánh thêm lần nữa.
“Ai?”
Cánh cổng ôvan ngày càng sáng chói hơn, ánh sáng của nó tràn ngập khắp con hẻm. Witcher cảm nhận được luồng sức mạnh tỏa ra từ cánh cổng, cảm nhận được từ trước khi tấm mề đay của anh rung lên dữ dội, cảnh báo.
Rience cũng cảm thấy được luồng năng lượng tỏa ra từ cánh cổng, cảm thấy cứu viện đang đến. Hắn la hét, giãy giụa như một con cá khổng lồ. Geralt ấn chặt đầu gối lên ngực tên pháp sư, giơ tay ra và làm Dấu Aard, nhắm vào cánh cổng. Đó là một sai lầm.
Không có ai hiện ra từ đó cả. Chỉ có sức mạnh tỏa ra và Rience nhận lấy nó.
Từ đầu ngón tay duỗi thẳng của tên pháp sư mọc ra những chiếc gai sắt dài đến 15 phân. Chúng cắm ngập vào ngực và vai của Geralt kêu răng rắc. Năng lượng bùng nổ từ những chiếc gai. Witcher lảo đảo nhảy ra sau. Cú sốc lớn đến nỗi anh nghe thấy, và cảm nhận răng mình nghiến chặt lại và vỡ vụn vì đau đớn. Ít nhất là hai cái.
Rience cố đứng dậy nhưng lập tức ngã xuống và bò bằng cả tứ chi về phía cánh cổng. Geralt thở khó nhọc, rút một con dao từ trong ủng ra. Tên pháp sư ngoái lại, loạng choạng đứng dậy. Witcher cũng loạng choạng nhưng nhanh hơn. Rience ngoái lại và hét lên. Geralt nắm chặt con dao. Anh đang tức giận. Rất tức giận.
Có gì đó giữ anh lại từ đằng sau, làm anh tê liệt. Tấm mề đay trên cổ anh rung lên dữ dội, vết thương trên vai anh co giật.
Khoảng mười thước đằng sau anh là Philippa Eilhart. Từ đôi bàn tay đang giơ lên của cô ta là một luồng sáng mờ - hai dải ánh sáng. Cả hai đều chạm vào lưng anh, vặn vẹo tay anh trong những chiếc kìm lung linh. Anh vùng vẫy trong vô vọng. Anh không thể di chuyển được. Anh chỉ có thể đứng nhìn Rience lảo đảo về phía cánh cổng.
Rience không vội vã, chậm rãi bước vào cánh cổng, đắm mình trong nó như một thợ lặn, mờ đi và biến mất. Một giây sau, cánh cổng ôvan biến mất, nhấn chìm con phố trong một bóng tối dày đặc như nhung, không thể xuyên thủng.
Ở đâu đó trong hẻm, những con mèo đang đánh nhau nhao lên. Geralt nhìn vào lưỡi kiếm anh đã nhặt lên trong khi tiến lại gần nữ pháp sư.
“Tại sao, Philippa? Tại sao cô làm vậy?”
Nữ pháp sư lùi lại một bước. Cô ta vẫn đang cầm con dao mà một phút trước đã chọc thủng hộp sọ của Toublanc Michelet.
“Tại sao anh lại hỏi? Anh thừa biết còn gì?”
“Phải,” anh đồng ý. “Giờ thì tôi đã biết.”
“Anh đang bị thương, Geralt. Anh không thể cảm nhận cơn đau do thần dược của witcher nhưng hãy nhìn xem anh đang chảy máu thế nào kìa. Anh đã đủ bình tĩnh để tôi lại gần và xem xét vết thương được chưa? Chết tiệt, đừng có nhìn tôi như vậy! Và đừng lại gần tôi. Một bước nữa và tôi sẽ buộc phải....Đừng lại gần tôi! Làm ơn! Tôi không muốn hại anh nhưng nếu anh lại gần tôi....”
“Philippa!” Dandelion la lên, vẫn ôm Shani đang khóc lóc trong tay. “Cô điên rồi à?”
“Không,” witcher lên tiếng một cách khó khăn. “Cô ta hoàn toàn tỉnh táo. Và biết chính xác mình đang làm gì. Từ đầu cô ta đã biết mình đang làm gì rồi. Cô ta đã lợi dụng chúng ta. Phản bội chúng ta. Lừa gạt....”
“Bình tĩnh đi,” Philippa Eilhart lặp lại. “Anh sẽ không hiểu và anh không cần phải hiểu! Tôi làm những gì phải làm. Và đừng có gọi tôi là kẻ phản bội. Bởi vì tôi làm điều này chính vì để không phản bội lại một lý tưởng còn cao cả hơn anh tưởng nhiều. Một lý tưởng vĩ đại và quan trọng đến mức những gì thứ yếu phải bị hy sinh cho nó mà không cần suy nghĩ, một khi buộc phải lựa chọn. Mẹ kiếp, Geralt, chúng ta đang tán gẫu trong khi anh đang đứng trong một vũng máu. Hãy bình tĩnh lại và để tôi và Shani chăm sóc anh.”
“Cô ta nói phải đấy!” Dandelion la lên, “mẹ kiếp, anh đang bị thương kia kìa! Cần phải chăm sóc vết thương rồi biến khỏi đây ngay! Các người có thể cãi vã sau!”
“Cô và cái lý tưởng vĩ đại của cô.....” witcher phớt lờ nhà thi sĩ, lảo đảo về phía trước. “Cái lý tưởng vĩ đại của cô, Philippa, và lựa chọn của cô, là một người đàn ông bị thương, bị giết một cách máu lạnh một khi hắn đã nói cho cô điều cô muốn biết, nhưng tôi thì không được phép biết. Lý tưởng vĩ đại của cô là Rience, kẻ mà cô đã cho trốn thoát để hắn không thể có cơ hội tiết lộ tên người bảo hộ của mình. Để hắn có thể tiếp tục giết chóc. Lý tưởng vĩ đại của cô là những cái xác mà đáng lẽ ra không phải nằm đó. Xin lỗi, văn của tôi tệ hại quá. Họ không phải những cái xác, họ là những gì thứ yếu!”
“Tôi biết là anh sẽ không hiểu mà!”
“Đúng vậy, tôi không hiểu. Nhưng tôi biết mục đích của nó là gì. Lý tưởng vĩ đại của cô, cuộc chiến của cô, công cuộc đấu tranh vì vận mệnh của thế giới....Kết quả bao biện cho hành động....hãy vểnh tai lên mà nghe đi, Philippa. Cô có thể nghe thấy những tiếng meo meo đó không? Đó là những con mèo đang đấu tranh vì một lý tưởng vĩ đại đấy. Vì quyền sở hữu vô hình một đống rác rưởi. Không phải chuyện đùa đâu – máu đang đổ và những túm lông đang bay tứ tung. Đó là chiến tranh. Nhưng tôi đều không hề quan tâm một chút nào đến cả hai cuộc chiến đó, của cô hay của những con mèo.”
“Đó chỉ là những gì mà anh có thể tưởng tượng ra được thôi,” nữ pháp sư rít lên. “Tất cả những việc này rồi sẽ ảnh hưởng đến anh – và sớm hơn anh nghĩ rất nhiều. Anh đang đứng trước sự cấp bách và lựa chọn. Anh đã vướng phải định mệnh rồi, anh bạn thân mến à, nhiều hơn là anh dự định. Anh tưởng rằng mình chỉ thu nhận một đứa trẻ, một đứa bé gái. Anh đã nhầm rồi. Anh đã thu nhận một ngọn lửa mà đến lúc nào đó sẽ thiêu cháy thế giới này. Thế giới của chúng ta. Của anh, của tôi, của những người khác. Và anh sẽ phải lựa chọn. Như tôi đã chọn. Như Triss Merigold đã chọn. Hãy chọn đi, như Yennefer của anh đã phải làm vậy. Bởi vì Yennefer đã chọn rồi. Định mệnh của anh nằm trong tay cô ấy, witcher. Chính anh đã đặt nó vào đôi bàn tay ấy.”
Witcher lảo đảo. Shani la lên và vùng ra khỏi Dandelion. Geralt ra hiệu cho cô dừng lại, đứng thẳng dậy và nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Philippa Eilhart.
“Định mệnh của tôi,” anh nói khó khăn. “Lựa chọn của tôi.....Tôi sẽ nói với cô tôi đã lựa chọn cái gì, Philippa. Tôi sẽ không để Ciri dính vào những mưu kế bẩn thỉu của cô. Tôi đang cảnh báo cô đó. Bất kỳ ai dám hại Ciri sẽ có kết cục như 4 kẻ nằm ở kia. Tôi sẽ không thề. Tôi chẳng có gì để mà thề. Tôi chỉ đơn giản cảnh báo cô thôi. Cô buộc tội tôi là một người bảo hộ kém cỏi, rằng tôi không biết cách bảo vệ con mình. Tôi sẽ bảo vệ con bé. Hết sức có thể. Tôi sẽ giết. Tôi sẽ giết không thương xót....”
“Tôi tin anh,” nữ pháp sư đáp lại với một nụ cười. “Tôi tin anh sẽ làm vậy. Nhưng không phải hôm nay, Geralt. Không phải bây giờ. Bởi vì chỉ ít phút nữa thôi anh sẽ bất tỉnh vì mất máu. Shani, cô đã sẵn sàng chưa?”
Geralt hơi giật mình và nuốt một cách khó khăn. Cú sốc ban đầu khi uống thuốc đã qua đi và giờ là giai đoạn hai, có thể thấy qua một cú giật mình và chóng mặt không dễ chịu cho lắm khi mắt của anh quen dần với bóng tối.
Sự thích nghi tiến triển nhanh. Bóng đêm dày đặc, mọi thứ xung quanh anh đều trở thành một màu xám, đầu tiên trông có vẻ khó nhìn nhưng sau đó càng rõ nét dần. Trong con phố nhỏ dẫn đến bờ mương mà phút trước tối đen như hũ nút, Geralt giờ đây có thể nhìn được những con chuột chạy loanh quanh trong những khe hở của bức tường.
Thính lực của anh cũng được tăng cường nhờ thần dược witcher. Con phố hoang vắng mà phút trước chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lã chã trên những miệng cống, giờ đây trở nên sống động với âm thanh của đêm tối. Anh nghe tiếng mèo đấu đá nhau, chó sủa phía bên kia con mương, tiếng cười đùa và la ó từ những nhà trọ của Oxenfurt, tiếng ca hát từ các quán rượu của ngư dân, và một tiếng sáo líu lo, văng vẳng khe khẽ đang chơi một điệu nhạc vui vẻ. Những căn nhà đen sì, mơ ngủ cũng trở nên hoạt bát – Geralt có thể nghe thấy tiếng người ngáy, tiếng giậm chân của những con bò bị nhốt, tiếng khịt mũi của những con ngựa trong chuồng. Từ một trong những căn nhà cuối phố vang lên tiếng rên khe khẽ, ngắt quãng của một người phụ nữ.
Những âm thanh ngày càng lớn dần. Anh có thể nghe được lời bài hát của chiếc đu quay, biết được tên người tình của người phụ nữ đang rên rỉ kia. Từ căn nhà tồi tàn của Myhrman trên con mương là những tiếng lảm nhảm gãy khúc, gián đoạn của tay lang băm, người mà không nghi ngờ gì là đã bị Philippa Eilhart biến thành một tên đần độn cho đến cuối đời.
Bình minh đang lên. Trời đã ngừng mưa, một cơn gió thổi qua xua tan những đám mây. Bầu trời phía đông trở nên quang đãng.
Những con chuột trong hẻm bỗng chạy tán loạn về mọi phía và trốn trong những thùng hàng và rác rưởi. Witcher nghe thấy những bước chân. 4 hay 5 người, anh chưa thể nói chính xác được. Anh nhìn lên nhưng không thấy Philippa đâu cả.
Ngay lập tức, anh thay đổi chiến thuật. Nếu Rience có nằm trong số những kẻ đang đến thì anh chỉ có rất ít cơ hội để tóm hắn. Anh sẽ phải đánh với vệ sĩ của hắn trước, và anh không muốn làm vậy. Đầu tiên, trong khi anh vẫn còn đang ở dưới tác dụng của thuốc, những kẻ đó sẽ phải chết. Thứ hai, nếu như vậy thì Rience sẽ có thời gian để chạy trốn.
Tiếng bước chân lại gần hơn. Geralt bước ra khỏi bóng tối.
Bóng dáng của Rience hiện ra trên con phố. Witcher nhận ra tên pháp sư ngay tức khắc, mặc dù anh chưa nhìn thấy hắn bao giờ. Vết bỏng trên mặt, món quà từ Yennefer, giấu trong mũ trùm đầu của hắn.
Hắn đi một mình. Vệ sĩ của hắn không ra mặt, vẫn đang ẩn náu trong bóng tối của con phố. Geralt ngay lập tức hiểu ra tại sao. Rience biết ai đang đợi hắn trong nhà của tay lang băm. Rience nghi ngờ là có mai phục, vậy mà hắn vẫn đến. Witcher nhận ra vì sao. Và đó là còn trước cả khi anh nghe tiếng những thanh kiếm được lặng lẽ rút ra khỏi vỏ. Được thôi, anh nghĩ. Nếu đó là điều ngươi muốn, được thôi.
“Săn lùng ngươi quả là thú vị,” Rience nói khẽ. “Ngươi luôn tự xuất hiện ở những nơi mà ta muốn ngươi xuất hiện.”
“Cũng có thể nói như vậy về ngươi,” witcher bình thản đốp lại. “Ngươi đã xuất hiện ở đây. Ta muốn ngươi ở đây và ngươi đã ở đây.”
“Ngươi chắc hẳn đã phải tra tấn Myhrman dữ lắm mới biết được về lá bùa, và nơi cất giữ nó. Và làm cách nào để gửi đi một thông điệp bằng nó. Nhưng Myhrman không biết rằng lá bùa vừa có thể truyền tin, vừa có thể cảnh báo, và đó là vì sao lão không thể nói cho ngươi biết dù cho có đang bị nướng trên than hồng đi chăng nữa. Ta đã phát tán một số lượng lớn những lá bùa này. Ta biết là sớm hay muộn ngươi cũng sẽ vớ được một cái.”
Bốn người đàn ông xuất hiện từ góc con hẻm. Chúng di chuyển chậm rãi, khéo léo và im lặng. Chúng vẫn đang ở trong bóng tối, cầm những thanh kiếm theo cách để ánh sáng phản chiếu trên lưỡi kiếm không tiết lộ ra vị trí của mình. Witcher có thể nhìn thấy chúng rõ ràng. Nhưng anh không để lộ ra điều đó. Được thôi, những tên sát nhân, anh nghĩ. Nếu đó là điều các ngươi muốn, các ngươi sẽ nhận được.
“Ta đã đợi,” Rience tiếp tục nói tại chỗ, “và ngươi đã ở đây. Ta dự định sẽ thanh lọc trái đất này khỏi gánh nặng là ngươi đó, sinh vật bẩn thỉu kia.”
“Ngươi dự định ư? Đừng tự đề cao bản thân mình quá. Ngươi chẳng là gì ngoài một công cụ. Một gã côn đồ được thuê để đi làm công việc bẩn thỉu cho kẻ khác. Ai đã thuê ngươi hả, công cụ?”
“Ngươi muốn biết quá nhiều, kẻ đột biến à. Ngươi gọi ta là công cụ sao? Và ngươi có biết mình là gì không? Một đống phân trên đường mà cần phải dọn đi bởi vì có người không muốn làm bẩn giày. Không, ta sẽ không nói cho ngươi biết đó là ai, mặc dù ta có thể. Nhưng ta sẽ nói cho ngươi một điều khác để ngươi có cái mà suy ngẫm trên đường xuống địa ngục. Ta đã biết nơi ngươi giấu con nhãi đó rồi. Và ta cũng biết cả nơi để tìm con phù thủy đó của ngươi, Yennefer. Người bảo hộ của ta không quan tâm đến nó nhưng ta thì vẫn còn một mối thù riêng phải trả. Ngay sau khi xong việc với ngươi, ta sẽ đi tìm nó. Ta sẽ khiến nó phải hối hận vì dám đùa với lửa. Ồ phải, nó sẽ phải hối hận. Trong một khoảng thời gian rất dài.”
“Lẽ ra ngươi không nên nói vậy,” witcher mỉm cười độc địa, cảm thấy cơn hăng say chiến trận rần rật trong huyết quản, phản ứng lại với adrenalin trong não. “Trước khi ngươi nói câu đó, ngươi vẫn còn cơ hội sống. Giờ thì hết rồi.”
Một cơn dao động mạnh mẽ của tấm mề đay witcher cảnh báo anh về một cuộc tập kích chớp nhoáng. Anh nhảy sang bên và rút thanh kiếm ra trong tích tắc, phản lại và phá hủy đợt sóng ma thuật tàn bạo, tê liệt bắn về phía mình bằng lưỡi kiếm khắc đầy cổ tự rune. Rience lùi lại, giơ tay lên nhưng trong giây phút cuối cùng lại hoảng sợ. Không dám ra câu thần chú thứ hai, hắn nhanh chóng bỏ chạy về phía con hẻm. Witcher không thể đuổi theo hắn – 4 kẻ tưởng rằng chúng đang ẩn náu an toàn trong bóng tối lao vào anh. Những đường kiếm lóe lên.
Chúng đều là dân chuyên nghiệp. Cả 4 tên. Những kẻ chuyên nghiệp đầy kinh nghiệm, điệu nghệ hoạt động thành một nhóm. Chúng lao vào anh theo cặp, hai tên bên phải, hai tên bên trái. Theo cặp – để một kẻ luôn có thể bọc hậu cho kẻ còn lại. Witcher chọn cặp bên trái. Phía trên cơn hăng say chiến trận là sự cuồng nộ.
Tên đầu tiên tấn công anh bằng một động tác giả từ bên phải, rồi nhanh chóng nhảy sang bên để kẻ còn lại có cơ hội đâm lên từ phía sau. Geralt xoay mình, né, vượt qua chúng và dùng đầu mũi kiếm chém một nhát dọc gáy, vai và lưng tên phía sau. Anh đang tức giận và chém rất mạnh. Một dòng suối máu bắn lên tường.
Tên đầu tiên lùi lại với tốc độ chớp nhoáng, nhường chỗ cho cặp tiếp theo. Hai kẻ này tấn công riêng lẻ, cắt từ hai phía theo cách mà chỉ có thể đỡ được một đường kiếm, đường kiếm kia phải nhắm trúng đích. Geralt không đỡ mà nhảy vào giữa chúng. Để tránh va chạm, cả hai gã sát thủ đều phải phá vỡ nhịp tấn công, không thể sử dụng những bước di chuyển đã được tập luyện. Một tên thực hiện một động tác giả mềm mại, uyển chuyển như mèo và nhanh nhẹn nhảy đi. Tên còn lại không có thời gian. Hắn mất thăng bằng và ngã ra sau. Witcher, thực hiện động tác xoay ngược, lợi dụng quán tính của mình và chém hắn vào phần lưng dưới. Anh đang tức giận. Anh có thể cảm nhận lưỡi kiếm sắc lẹm cắt đứt xương sống hắn. Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng đến cuối phố.
Hai kẻ còn lại ngay lập tức tấn công anh, trút những đường kiếm như mưa xuống đầu, bắt anh phải đỡ rất khó khăn. Anh xoay người và nhảy ra khỏi những nhát chém. Nhưng thay vì dựa lưng vào tường và tự bảo vệ mình, anh lại tấn công.
Chúng không ngờ đến điều đó, không có thời để gian né ra. Một tên phản công nhưng witcher né được đòn đánh, nhảy lên trước và chém một nhát ngẫu nhiên ra đằng sau. Anh đang tức giận. Anh nhắm thấp, vào phần bụng. Và đã chém trúng. Anh nghe thấy một tiếng kêu nhưng không có thời gian ngoái lại.
Tên cuối cùng đã đang ở bên cạnh anh, đã đang cắt một nhát điệu nghệ từ góc phần tư bên trái. Geralt đỡ được vào giây cuối cùng, mà không cần xoay người, với một đường kiếm từ góc phần tư bên phải. Tên côn đồ, lợi dụng động năng của nhát đỡ, bật như lò xo và chém một nhát rộng và mạnh từ động tác xoay nửa người. Quá mạnh. Geralt đã đang xoay mình sẵn rồi. Lưỡi kiếm của tên sát thủ, nặng hơn thanh kiếm của witcher, chém vào không khí và buộc hắn phải lao theo đường kiếm. Động năng khiến hắn xoay đi. Geralt luồn ngay vào gần hắn, rất gần. Anh thấy gương mặt méo mó của hắn, ánh mắt kinh hãi của hắn. Anh đang tức giận. Anh cắt một đường. Ngắn nhưng rất mạnh. Và chắc chắn. Ngay vào mắt.
Anh nghe tiếng Shani hét lên khi cô cố vùng ra khỏi Dandelion trên cây cầu dẫn đến nhà của tay lang băm.
Rience rút lui vào bóng tối của con hẻm, giang hai tay ra phía trước, một luồng sáng ma thuật đang tỏa ra từ đó. Geralt nắm chặt thanh kiếm bằng cả hai tay và đuổi theo hắn mà không cần suy nghĩ. Thần kinh của gã pháp sư không thể chịu nổi. Không hoàn tất câu thần chú, hắn bắt đầu bỏ chạy, la hét những câu vô nghĩa. Nhưng Geralt có thể hiểu được. Anh biết Rience đang kêu cứu. Đang van xin giúp đỡ.
Và trợ giúp đã đến. Con phố nhỏ sáng lên và trên bức tường đổ nát, nhọ nhem của một ngôi nhà là một cánh cổng hình ôvan rực lửa. Rience lao vào đó. Geralt nhảy theo. Anh đang tức giận.
Toublanc Michelet rên rỉ và co quắp lại, ôm lấy bụng. Hắn cảm thấy máu tuôn ra như suối qua khe hở giữa các ngón tay. Flavius nằm cách đó không xa. Một phút trước vẫn còn đang co giật, nhưng giờ thì đã nằm bất động. Toublanc nhắm chặt mắt lại, và mở ra. Nhưng con cú ngồi bên cạnh Flavius rõ ràng không phải là một ảo ảnh – nó đã không biến mất. Hắn rên lên lần nữa và quay mặt đi.
Một ả đàn bà nào đó, nghe giọng thì có vẻ là rất trẻ, đang la hét thảm thiết. “Thả tôi ra! Có người bị thương nằm đó! Tôi phải....tôi là một sinh viên y khoa, Dandelion! Thả tôi ra, có nghe không?”
“Cô không thể giúp họ được đâu,” Dandelion đáp bằng một giọng hờ hững. “Không phải sau một lưỡi kiếm witcher.....Đừng ra đó. Đừng nhìn.....Tôi xin cô, Shani, đừng nhìn.”
Toublanc cảm thấy có ai đó quỳ xuống bên cạnh mình. Hắn ngửi thấy mùi nước hoa và lông chim ẩm ướt. Hắn nghe thấy một giọng nói êm dịu, nhẹ nhàng. Khó để mà nghe rõ câu từ được, những tiếng kêu la và thổn thức khó chịu từ ả đàn bà kia cứ chen vào. Từ...nữ sinh viên y khoa đó. Nhưng nếu nữ sinh viên y khoa đó là người đang la hét thì ai đang quỳ xuống bên cạnh hắn đây? Toublanc rên rỉ.
“....sẽ ổn thôi. Tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“Thằng...con...hoang,” hắn rặn ra. “Rience...hắn bảo bọn tôi...một gã ngốc tầm thường...nhưng đó lại là...một witcher...b...bắ...Cứ...ứu...ruột...của tôi.....”
“Im lặng nào con trai. Hãy giữ bình tĩnh. Sẽ ổn cả thôi. Sẽ không đau nữa đâu. Có phải không, đâu còn đau nữa? Nói cho ta biết ai cử anh đến đây? Ai giới thiệu anh với Rience? Ai đã tiến cử hắn? Ai đã khiến anh dính vào chuyện này? Làm ơn, hãy nói với ta, con trai. Và rồi mọi thứ sẽ ổn. Rồi anh sẽ thấy. Làm ơn hãy nói với ta.”
Toublanc nếm vị máu trong miệng. Nhưng hắn không còn sức để nhổ ra nữa rồi. Má hắn áp xuống nền đất ẩm ướt, hắn mở miệng và máu túa ra.
Hắn không còn cảm nhận được gì nữa.
“Nói với ta,” chất giọng dịu dàng vẫn tiếp tục. “Nói với ta đi, con trai.”
Toublanc Michelet, sát thủ chuyên nghiệp từ năm 14 tuổi, nhắm mắt lại và nở một nụ cười đẫm máu. Và thì thầm những gì mà hắn biết.
Và khi mở mắt ra, hắn nhìn thấy một con dao với lưỡi hẹp và tay cầm bé xíu bằng vàng.
“Đừng sợ hãi,” giọng nói dịu dàng vang lên khi mũi dao cắm vào thái dương hắn. “Sẽ không đau đâu.”
Quả thực là không hề đau chút nào.
Anh bắt kịp tên pháp sư vào giây cuối cùng, ngay phía trước cánh cổng. Ném thanh kiếm sang một bên, bàn tay anh được tự do và các ngón tay duỗi thẳng trong một bước nhảy, túm lấy áo choàng của Rience. Hắn mất thăng bằng, cú giật khiến hắn ngửa ra phía sau. Hắn vùng vẫy điên cuồng, tàn bạo giật tung từng cái mắc cài để thoát ra. Quá trễ rồi.
Geralt xoay hắn lại bằng một cú đấm vào vai bằng tay phải, ngay sau đó đánh vào dưới tai hắn bằng tay trái. Rience loạng choạng nhưng không ngã. Witcher, nhảy nhẹ nhàng, bắt kịp Rience và dùng toàn bộ lực tọng một nắm đấm vào xương sườn hắn. Tên pháp sư rên lên và gập người lại. Geralt nắm lấy vạt áo trước của hắn, xoay hắn lại và ném xuống đất. Bị đè nghiến dưới đầu gối của witcher, Rience giơ tay và mở miệng ra để thực hiện một câu thần chú. Geralt nắm tay lại và táng thẳng vào mồm hắn. Môi hắn vỡ ra.
“Ngươi đã được nhận một món quà từ Yennefer rồi,” anh nói bằng giọng khàn khàn. “Giờ ngươi sẽ được nhận thêm một món nữa từ ta.”
Anh đánh thêm lần nữa. Đầu của tên pháp sư nảy lên, máu bắn vào trán và má của witcher. Geralt thấy hơi ngạc nhiên – anh không cảm thấy đau đớn nhưng chắc chắn là đã bị thương trong lúc đánh nhau. Đó là máu của anh. Anh không thèm và cũng không có thời gian xem xét vết thương và chăm sóc nó. Anh nắm tay lại và đập Rience thêm lần nữa. Anh đang tức giận.
“Ai cử ngươi đến? Ai thuê ngươi?”
Rience nhổ máu về phía anh. Anh lại đánh thêm lần nữa.
“Ai?”
Cánh cổng ôvan ngày càng sáng chói hơn, ánh sáng của nó tràn ngập khắp con hẻm. Witcher cảm nhận được luồng sức mạnh tỏa ra từ cánh cổng, cảm nhận được từ trước khi tấm mề đay của anh rung lên dữ dội, cảnh báo.
Rience cũng cảm thấy được luồng năng lượng tỏa ra từ cánh cổng, cảm thấy cứu viện đang đến. Hắn la hét, giãy giụa như một con cá khổng lồ. Geralt ấn chặt đầu gối lên ngực tên pháp sư, giơ tay ra và làm Dấu Aard, nhắm vào cánh cổng. Đó là một sai lầm.
Không có ai hiện ra từ đó cả. Chỉ có sức mạnh tỏa ra và Rience nhận lấy nó.
Từ đầu ngón tay duỗi thẳng của tên pháp sư mọc ra những chiếc gai sắt dài đến 15 phân. Chúng cắm ngập vào ngực và vai của Geralt kêu răng rắc. Năng lượng bùng nổ từ những chiếc gai. Witcher lảo đảo nhảy ra sau. Cú sốc lớn đến nỗi anh nghe thấy, và cảm nhận răng mình nghiến chặt lại và vỡ vụn vì đau đớn. Ít nhất là hai cái.
Rience cố đứng dậy nhưng lập tức ngã xuống và bò bằng cả tứ chi về phía cánh cổng. Geralt thở khó nhọc, rút một con dao từ trong ủng ra. Tên pháp sư ngoái lại, loạng choạng đứng dậy. Witcher cũng loạng choạng nhưng nhanh hơn. Rience ngoái lại và hét lên. Geralt nắm chặt con dao. Anh đang tức giận. Rất tức giận.
Có gì đó giữ anh lại từ đằng sau, làm anh tê liệt. Tấm mề đay trên cổ anh rung lên dữ dội, vết thương trên vai anh co giật.
Khoảng mười thước đằng sau anh là Philippa Eilhart. Từ đôi bàn tay đang giơ lên của cô ta là một luồng sáng mờ - hai dải ánh sáng. Cả hai đều chạm vào lưng anh, vặn vẹo tay anh trong những chiếc kìm lung linh. Anh vùng vẫy trong vô vọng. Anh không thể di chuyển được. Anh chỉ có thể đứng nhìn Rience lảo đảo về phía cánh cổng.
Rience không vội vã, chậm rãi bước vào cánh cổng, đắm mình trong nó như một thợ lặn, mờ đi và biến mất. Một giây sau, cánh cổng ôvan biến mất, nhấn chìm con phố trong một bóng tối dày đặc như nhung, không thể xuyên thủng.
Ở đâu đó trong hẻm, những con mèo đang đánh nhau nhao lên. Geralt nhìn vào lưỡi kiếm anh đã nhặt lên trong khi tiến lại gần nữ pháp sư.
“Tại sao, Philippa? Tại sao cô làm vậy?”
Nữ pháp sư lùi lại một bước. Cô ta vẫn đang cầm con dao mà một phút trước đã chọc thủng hộp sọ của Toublanc Michelet.
“Tại sao anh lại hỏi? Anh thừa biết còn gì?”
“Phải,” anh đồng ý. “Giờ thì tôi đã biết.”
“Anh đang bị thương, Geralt. Anh không thể cảm nhận cơn đau do thần dược của witcher nhưng hãy nhìn xem anh đang chảy máu thế nào kìa. Anh đã đủ bình tĩnh để tôi lại gần và xem xét vết thương được chưa? Chết tiệt, đừng có nhìn tôi như vậy! Và đừng lại gần tôi. Một bước nữa và tôi sẽ buộc phải....Đừng lại gần tôi! Làm ơn! Tôi không muốn hại anh nhưng nếu anh lại gần tôi....”
“Philippa!” Dandelion la lên, vẫn ôm Shani đang khóc lóc trong tay. “Cô điên rồi à?”
“Không,” witcher lên tiếng một cách khó khăn. “Cô ta hoàn toàn tỉnh táo. Và biết chính xác mình đang làm gì. Từ đầu cô ta đã biết mình đang làm gì rồi. Cô ta đã lợi dụng chúng ta. Phản bội chúng ta. Lừa gạt....”
“Bình tĩnh đi,” Philippa Eilhart lặp lại. “Anh sẽ không hiểu và anh không cần phải hiểu! Tôi làm những gì phải làm. Và đừng có gọi tôi là kẻ phản bội. Bởi vì tôi làm điều này chính vì để không phản bội lại một lý tưởng còn cao cả hơn anh tưởng nhiều. Một lý tưởng vĩ đại và quan trọng đến mức những gì thứ yếu phải bị hy sinh cho nó mà không cần suy nghĩ, một khi buộc phải lựa chọn. Mẹ kiếp, Geralt, chúng ta đang tán gẫu trong khi anh đang đứng trong một vũng máu. Hãy bình tĩnh lại và để tôi và Shani chăm sóc anh.”
“Cô ta nói phải đấy!” Dandelion la lên, “mẹ kiếp, anh đang bị thương kia kìa! Cần phải chăm sóc vết thương rồi biến khỏi đây ngay! Các người có thể cãi vã sau!”
“Cô và cái lý tưởng vĩ đại của cô.....” witcher phớt lờ nhà thi sĩ, lảo đảo về phía trước. “Cái lý tưởng vĩ đại của cô, Philippa, và lựa chọn của cô, là một người đàn ông bị thương, bị giết một cách máu lạnh một khi hắn đã nói cho cô điều cô muốn biết, nhưng tôi thì không được phép biết. Lý tưởng vĩ đại của cô là Rience, kẻ mà cô đã cho trốn thoát để hắn không thể có cơ hội tiết lộ tên người bảo hộ của mình. Để hắn có thể tiếp tục giết chóc. Lý tưởng vĩ đại của cô là những cái xác mà đáng lẽ ra không phải nằm đó. Xin lỗi, văn của tôi tệ hại quá. Họ không phải những cái xác, họ là những gì thứ yếu!”
“Tôi biết là anh sẽ không hiểu mà!”
“Đúng vậy, tôi không hiểu. Nhưng tôi biết mục đích của nó là gì. Lý tưởng vĩ đại của cô, cuộc chiến của cô, công cuộc đấu tranh vì vận mệnh của thế giới....Kết quả bao biện cho hành động....hãy vểnh tai lên mà nghe đi, Philippa. Cô có thể nghe thấy những tiếng meo meo đó không? Đó là những con mèo đang đấu tranh vì một lý tưởng vĩ đại đấy. Vì quyền sở hữu vô hình một đống rác rưởi. Không phải chuyện đùa đâu – máu đang đổ và những túm lông đang bay tứ tung. Đó là chiến tranh. Nhưng tôi đều không hề quan tâm một chút nào đến cả hai cuộc chiến đó, của cô hay của những con mèo.”
“Đó chỉ là những gì mà anh có thể tưởng tượng ra được thôi,” nữ pháp sư rít lên. “Tất cả những việc này rồi sẽ ảnh hưởng đến anh – và sớm hơn anh nghĩ rất nhiều. Anh đang đứng trước sự cấp bách và lựa chọn. Anh đã vướng phải định mệnh rồi, anh bạn thân mến à, nhiều hơn là anh dự định. Anh tưởng rằng mình chỉ thu nhận một đứa trẻ, một đứa bé gái. Anh đã nhầm rồi. Anh đã thu nhận một ngọn lửa mà đến lúc nào đó sẽ thiêu cháy thế giới này. Thế giới của chúng ta. Của anh, của tôi, của những người khác. Và anh sẽ phải lựa chọn. Như tôi đã chọn. Như Triss Merigold đã chọn. Hãy chọn đi, như Yennefer của anh đã phải làm vậy. Bởi vì Yennefer đã chọn rồi. Định mệnh của anh nằm trong tay cô ấy, witcher. Chính anh đã đặt nó vào đôi bàn tay ấy.”
Witcher lảo đảo. Shani la lên và vùng ra khỏi Dandelion. Geralt ra hiệu cho cô dừng lại, đứng thẳng dậy và nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Philippa Eilhart.
“Định mệnh của tôi,” anh nói khó khăn. “Lựa chọn của tôi.....Tôi sẽ nói với cô tôi đã lựa chọn cái gì, Philippa. Tôi sẽ không để Ciri dính vào những mưu kế bẩn thỉu của cô. Tôi đang cảnh báo cô đó. Bất kỳ ai dám hại Ciri sẽ có kết cục như 4 kẻ nằm ở kia. Tôi sẽ không thề. Tôi chẳng có gì để mà thề. Tôi chỉ đơn giản cảnh báo cô thôi. Cô buộc tội tôi là một người bảo hộ kém cỏi, rằng tôi không biết cách bảo vệ con mình. Tôi sẽ bảo vệ con bé. Hết sức có thể. Tôi sẽ giết. Tôi sẽ giết không thương xót....”
“Tôi tin anh,” nữ pháp sư đáp lại với một nụ cười. “Tôi tin anh sẽ làm vậy. Nhưng không phải hôm nay, Geralt. Không phải bây giờ. Bởi vì chỉ ít phút nữa thôi anh sẽ bất tỉnh vì mất máu. Shani, cô đã sẵn sàng chưa?”