The Witcher #1: Blood of Elves
Chương 19 : CHƯƠNG VII.I
Ngày đăng: 00:33 27/03/20
Không ai sinh ra đã là pháp sư. Chúng ta vẫn còn biết quá ít về gien và cơ chế hoạt động của di truyền. Chúng ta đã hy sinh quá ít thời gian và công sức để nghiên cứu. Bất hạnh thay, chúng ta vẫn luôn cố truyền lại các đặc tính ma thuật đó theo cách tự nhiên. Kết quả của những thí nghiệm này có thể được nhìn thấy rất nhiều dưới cống rãnh hay bên trong các đền thờ. Chúng ta thấy quá nhiều, và quá thường xuyên bắt gặp những kẻ ngu đần và những người phụ nữ động kinh, các nhà tiên tri dãi dớt thòng lòng, đái cả ra quần, các thầy phép hay kẻ trừ tà trong những ngôi làng, những sinh vật với tâm trí bị hủy hoại bởi Thần lực di truyền và không được kiểm soát.
Những kẻ ngu đần và hủi bại này cũng có thể sinh con, có thể truyền lại sức mạnh của mình và do đó càng trở nên thoái hóa hơn nữa. Liệu ai có thể nhìn được xem mắt xích cuối cùng của một chuỗi như vậy sẽ ra sao không?
Phần lớn các pháp sư chúng ta đã mất đi khả năng sinh sản do các thay đổi về tâm lý và sự rối loạn tuyến yên. Một vài pháp sư – chủ yếu là phụ nữ - vẫn có thể điều hòa được ma thuật trong khi giữ được toàn bộ các chức năng của tuyến sinh dục. Họ có thể sinh con – và dám bạo dạn cho rằng đó là một đặc ân và một niềm hạnh phúc. Nhưng ta lặp lại: không ai sinh ra đã là pháp sư cả. Và không ai nên được sinh ra như vậy! Ý thức được tầm quan trọng của những gì ta đã viết, ta xin trả lời câu hỏi đã được nêu ra trong cuộc họp Quốc hội ở Cidaris. Ta xin nhấn mạnh rằng: mỗi người trong chúng ta cần phải tự quyết định xem mình muốn gì – là một pháp sư hay một người mẹ.
Ta yêu cầu tất cả các học viên phải được triệt sản. Không ngoại lệ.
- Tissaia de Vries, Nguồn độc hại.
__________
Tôi sẽ cho cậu biết một thứ,” Iola đệ Nhị bỗng dưng lên tiếng, giữ giỏ ngũ cốc bên hông. “Sẽ có một cuộc chiến tranh. Đó là những gì mà người hầu của công tước đã nói khi đến lấy pho mát.”
“Một cuộc chiến tranh?” Ciri gạt tóc ra khỏi trán. “Với ai? Nilfgaard à?”
“Tôi không nghe được,” cô học trò thú nhận. “Nhưng người hầu đã nói là công tước nhận được lệnh từ chính vua Foltest. Ông ta đang phát động lời kêu gọi chiến đấu và các con đường tràn ngập lính. Ôi trời! Không biết rồi sẽ xảy ra chuyện gì đây?”
“Nếu một cuộc chiến nổ ra,” Eurneid nói, “thì gần như chắc chắn là với Nilfgaard. Còn ai khác nữa đây? Lại lần nữa! Các thần linh ơi, thật khủng khiếp làm sao.”
“Cậu có đang phóng đại lên không đấy, Iola?” Ciri rắc vài hạt ngũ cốc cho mấy con gà đang vây xung quanh họ. “Có thể đó chỉ là một cuộc tập kích Scoia’tael nữa thôi?”
“Mẹ Nenneke cũng hỏi người hầu tương tự như vậy,” Iola đệ Nhị tuyên bố. “Và anh ta đã nói là không, lần này không phải là về lũ Sóc. Các lâu đài và thành trì có vẻ như đã được lệnh tích trữ nhu yếu phẩm đề phòng trường hợp bị vây hãm. Nhưng elves tấn công trong rừng, họ không có bao vây lâu đài! Người hầu cũng hỏi liệu Đền thờ có thể cho thêm chút pho mát hay gì đó nữa không. Để đem về kho chứa của lâu đài. Và anh ta cũng yêu cầu lông ngỗng. Họ cần rất nhiều lông ngỗng, anh ta nói vậy. Để làm tên. Để bắn từ nỏ, hiểu chưa? Ôi, thần linh ơi! Chúng mình sẽ có cả đống việc để làm đây! Rồi cậu sẽ thấy! Chúng mình sẽ ngập đến tận mang tai trong công việc!”
“Không phải tất cả đâu,” Eurneid nói cay độc. “Có người sẽ không phải lấm bẩn đôi bàn tay xinh xắn của mình. Có người chỉ cần làm việc hai ngày trong tuần. Cậu ấy không có thời gian làm việc vì còn phải bận nghiên cứu ma thuật nữa. Nhưng thật ra thì cậu ấy chắc lại đang dạo chơi hay thơ thẩn trong công viên, phá phách cây cỏ bằng một cái gậy. Cậu biết tôi đang nói đến ai mà, phải không Ciri?”
“Ciri chắc hẳn cũng sẽ ra trận nhỉ,” Iola đệ Nhị cười khúc khích. “Sau cùng thì cậu ấy là con gái của một hiệp sĩ cơ mà! Và bản thân cậu ấy cũng là một chiến binh vĩ đại với thanh kiếm kinh hoàng của mình! Cuối cùng thì cậu ấy cũng có thể chặt đứt vài cái đầu thực sự thay vì mấy bụi tầm ma!”
“Không, cậu ấy là một pháp sư đầy quyền năng!” Eurneid nhăn mũi. “Cậu ấy sẽ biến tất cả kẻ thù của chúng ta thành những con chuột nhắt. Ciri! Cho chúng tôi xem chút ma thuật kỳ diệu đi. Hãy tàng hình hoặc là làm cho mấy củ cà rốt chín nhanh hơn. Hoặc làm gì đó để mấy con gà có thể tự cho mình ăn được. Nào nhanh lên, đừng để chúng tôi phải cầu xin chứ! Hãy làm một câu thần chú đi!”
“Phép thuật không phải để phô diễn,” Ciri giận dữ nói. “Phép thuật không phải mấy trò bịp bợm rẻ tiền ngoài chợ.”
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi,” cô học trò cười vang. “Không phải để phô diễn nhỉ Iola? Cứ như thể tôi đang nghe chính Yennefer nói vậy!”
“Ciri ngày càng trở nên giống cô ta,” Iola thêm vào, mũi hít hà. “Cậu ấy thậm chí còn có mùi giống cô ta nữa. Chắc là vài loại nước hoa ma thuật làm từ cây độc hoặc long diên hương. Cậu có dùng nước hoa không hả Ciri?”
“Không, tôi dùng xà phòng! Thứ mà cậu hiếm khi dùng!”
“Ôi ôi.” Eurneid vặn vẹo môi. “Mỉa mai chưa kìa, hiểm ác chưa kìa!”
“Cậu ấy trước đây đâu có như vậy,” Iola đệ Nhị xưng xỉa. “Cậu ấy bắt đầu trở nên như này từ khi dành thời gian bên cạnh ả phù thủy đó. Cậu ấy ngủ cùng cô ta, ăn cùng cô ta, không rời cô ta lấy nửa bước. Cậu ấy gần như không còn tham gia các bài học của Đền thờ nữa và chẳng có lấy chút thời gian nào cho chúng ta cả!”
“Và chúng ta thì phải làm hết cả phần việc của cậu ấy! Cả trong bếp lẫn ngoài vườn! Nhìn đôi bàn tay bé xíu của cậu ấy đi, Iola! Như của một cô công chúa vậy!”
“Nó là như vậy đó!” Ciri phản pháo. “Một vài người có não, nên họ được đọc sách! Những người khác thì não như lông chim, nên họ phải cầm chổi!”
“Và cậu chỉ dùng chổi để bay thôi phải không? Đồ phù thủy thảm hại!”
“Cậu là đồ ngu!”
“Cậu mới ngu ý!”
“Không phải!”
“Có đấy! Đi nào, Iola, đừng chú ý đến cậu ta nữa. Các pháp sư không phải là bạn của chúng ta.”
“Đương nhiên là không rồi!” Ciri gào lên và ném chiếc giỏ ngũ cốc xuống đất. “Lũ gà mới là bạn các cậu!”
Hai cô học trò vểnh mũi lên và rời đi, bước qua cả đống gà đang cục tác.
Ciri lớn tiếng chửi thề, lặp lại một câu nói ưa thích của Vesemir mà cô bé không hoàn toàn hiểu. Rồi thêm vào vài từ học lóm của Yarpen Zigrin, mà ý nghĩa của chúng cũng là một bí ẩn đối với cô bé. Với một cú đá, cô giải tán lũ gà đang bâu lại đống ngũ cốc rơi tứ tung, nhặt cái giỏ lên, lộn ngược nó lại và thực hiện một động tác xoay hông của witcher, ném nó như một cái dĩa bay qua mái sậy của chuồng gà. Cô bé quay gót và chạy về phía công viên của Đền thờ.
Cô chạy nhẹ nhàng, kiểm soát nhịp thở của mình. Mỗi khi đi qua một thân cây, cô bé làm một động tác nhảy xoay nửa mình uyển chuyển, chém bằng một thanh kiếm tưởng tượng và ngay lập tức né rồi làm động tác giả. Cô bé nhảy khéo léo qua hàng rào, tiếp đất chắc chắn và nhẹ nhàng.
“Jarre!” cô la, ngửa đầu lên nhìn ô cửa sổ trên bức tường đá của tòa tháp. “Jarre, cậu có ở đó không? Này, là tôi đây!”
“Ciri à?” Cậu bé nhoài người ra. “Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi có thể lên đó gặp cậu được không?”
“Bây giờ ư? Hmm....Được rồi....cứ lên đi.”
Cô bé phóng lên cầu thang như bay, bắt gặp cậu học trò đang quay lưng lại phía cửa, nhanh chóng sửa sang lại quần áo và giấu một cuộn giấy da bên dưới một cuộn giấy da khác. Jarre luồn ngón tay qua mái tóc của mình, hắng giọng và cúi chào một cách kỳ quặc. Ciri nhét ngón cái vào thắt lưng và hất ngược mái tóc màu tro ra đằng sau.
“Cái cuộc chiến mà mọi người đang bàn tán này là sao vậy?” cô bé hỏi. “Tôi muốn biết!”
“Hãy ngồi xuống đi.”
Cô bé đưa mắt nhìn một lượt căn phòng. Có 4 cái bàn lớn chất đầy sách vở. Chỉ có một cái ghế duy nhất. Cũng chồng một đống thứ lên đó.
“Chiến tranh à?” Jarre lầm bầm. “Phải, tôi có nghe mấy lời đồn đại đó....Cậu hứng thú với chuyện đó sao? Cậu, một cô ga....? Không, làm ơn đừng ngồi lên bàn, tôi vừa mới sắp xếp lại đống văn tự đó ngay ngắn...Ngồi xuống ghế đi. Đợi chút, tôi sẽ bỏ mấy quyển sách đó ra.....Cô Yennefer có biết cậu đang ở đây không?”
“Không.”
“Hmm....thế còn Mẹ Nenneke?”
Ciri nhăn mặt. Cô bé biết cậu có ý gì. Cậu nhóc Jarre 16 tuổi là con của nữ tư tế tối cao, được bà chuẩn bị sẵn để làm một linh mục và người chép sử. Cậu sống ở Ellander và làm thư ký cho tòa án thành phố, nhưng cậu dành nhiều thời gian ở thánh đường của Melitele hơn là bên ngoài, học hành, chép lại và minh họa các tập sách trong thư viện của Đền thờ cả ngày, và đôi khi là suốt đêm nữa. Ciri chưa bao giờ được nghe chính Nenneke nói nhưng ai cũng biết là nữ tư tế tối cao không muốn Jarre luẩn quẩn bên cạnh các cô học trò của bà. Và ngược lại. Tuy nhiên các cô học trò vẫn thường hay lén nhìn cậu và trò chuyện vô tư, bàn tán về đủ loại khả năng có thể xảy ra với sự xuất hiện của một người mặc quần trong khuôn viên của Đền thờ.
Ciri ngạc nhiên bởi vì Jarre sở hữu các đặc điểm đối nghịch với mọi thứ mà, trong mắt cô bé, thể hiện sự hấp dẫn của một người đàn ông. Ở Cintra, như cô bé nhớ, một người đàn ông hấp dẫn là người mà đầu chạm đến trần nhà, vai rộng như khung cửa, chửi thề như người lùn, rống như bò và đứng cách xa 30 mét cũng bốc mùi ngựa, mồ hôi và bia, bất kể thời điểm nào trong ngày. Những người không phù hợp với các đặc điểm này bị các cô hầu gái của Nữ hoàng Calanthe coi là không xứng đáng để buôn chuyện và tán gẫu về. Ciri cũng đã nhìn thấy nhiều loại đàn ông khác nhau – các thầy druid thông thái và ân cần ở Angren, những cư dân cao ráo, u ám của Sodden, các witcher của Kaer Morhen. Nhưng Jarre thì khác.
Cậu gầy gò như một con bọ que, vô duyên, mặc quần áo quá cỡ sặc mùi mực viết và bụi, đầu tóc lúc nào cũng rối bù và thay vì râu ở dưới cằm, chỉ có khoảng 7 hay 8 sợi lông, một nửa trong số đó mọc ra từ một cái mụn cóc lớn. Quả thật là Ciri không thể hiểu tại sao mình lại bị thu hút đến đây như vậy. Cô bé thích nói chuyện với Jarre, cậu biết rất nhiều thứ và cô bé có thể học hỏi được nhiều điều từ cậu. Nhưng dạo gần đây, khi cậu nhìn cô, đôi mắt của cậu rất lạ, có vẻ ngơ ngác và dịu dàng.
“Thế nào?” cô bé bắt đầu mất kiên nhẫn. “Cậu có định nói cho tôi hay không đây?”
“Chẳng có gì để nói cả. Sẽ không có cuộc chiến nào hết. Tất cả chỉ là đồn đại thôi.”
“Aha,” Ciri khịt mũi. “Vậy ra công tước phát động chiến tranh chỉ để cho vui sao? Quân đội đang tuần hành trên đường vì quá chán ư? Đừng bóp méo sự việc làm gì, Jarre. Cậu hay đến thăm thành phố và lâu đài, cậu phải biết gì đó!”
“Sao cậu không đi hỏi cô Yennefer ý?”
“Cô Yennefer có nhiều việc quan trọng hơn để lo!” Ciri khạc ra, nhưng ngay lập tức suy nghĩ lại, mỉm cười dễ chịu và chớp chớp mi mắt. “Ôi Jarre, làm ơn nói cho tôi đi! Cậu thông minh lắm kia mà! Cậu nói rất hay và uyên bác, tôi có thể lắng nghe cả giờ cũng được! Đi mà, Jarre!”
Cậu bé đỏ mặt, đôi mắt trở nên thiếu tập trung và lờ mờ. Ciri lén thở dài.
“Hmm....” Jarre thay đổi chân liên tục và rõ ràng là không biết phải làm gì với đôi tay của mình. “Tôi có thể nói cho cậu cái gì đây? Đúng là mọi người đang bàn tán trong thành phố, tất cả đều xôn xao vì vụ việc ở Dol Angra....Nhưng sẽ không có cuộc chiến nào hết. Chắc chắn là như vậy. Cậu có thể tin tôi.”
“Đương nhiên là tôi tin rồi,” cô khịt mũi. “Nhưng tôi muốn biết cậu nghĩ như vậy dựa trên những căn cứ nào. Theo tôi biết thì cậu đâu có ngồi trong hội đồng của công tước. Và nếu cậu đã được phong làm tổng trấn ngày hôm qua thì kể tôi nghe đi. Tôi sẽ chúc mừng cậu.”
“Tôi nghiên cứu các bài luận về lịch sử,” Jarre chuyển sang màu đỏ ửng, “và người ta có thể học được nhiều điều từ chúng hơn là ngồi trong hội đồng. Tôi đã đọc Lịch sử Chiến tranh của Nguyên soái Pelligram, Chiến lược của Công tước de Ruyter, Những chiến công vang dội của kỵ binh Redania của Bronibor....Và tôi biết đủ về tình hình chính trị hiện tại để có thể rút ra kết luận thông qua phép loại suy. Cậu có biết phép loại suy là gì không?”
“Đương nhiên,” Ciri nói dối, gỡ một ngọn cỏ đang dính trên giày.
“Nếu lịch sử của những cuộc chiến trong quá khứ,” – Jarre nhìn lên trần nhà – “có thể ứng dụng vào địa lý chính trị hiện tại, thì dễ dàng nhận ra rằng những sự cố biên giới nhỏ lẻ, như ở Dol Angra, chỉ là rất tình cờ và không có gì quan trọng. Cậu là một học viên phép thuật, chắc hẳn là đã quá quen với địa lý chính trị mà phải không?”
Ciri không trả lời. Lạc trong suy nghĩ, cô bé lục lọi những cuộn giấy da trên bàn và giở qua vài trang của một cuốn sách vĩ đại.
“Để cái đó yên đi. Đừng động vào.” Jarre lo lắng. “Đó là một tác phẩm đặc biệt và vô cùng đáng giá.”
“Tôi đâu có định ăn nó đâu.”
“Tay cậu bẩn.”
“Chúng còn sạch hơn tay cậu. Nghe này, cậu có tấm bản đồ nào quanh đây không?”
“Tôi có, nhưng chúng đang cất ở trong rương,” cậu nói nhanh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Ciri, cậu thở dài, đẩy những cuộn giấy da khỏi chiếc rương, nhấc nắp lên và lục lọi những thứ bên trong.
Ciri, ngọ nguậy trên chiếc ghế và đung đưa chân, tiếp tục lật qua những trang sách. Từ giữa những tờ giấy bỗng rơi ra một trang với hình vẽ một người phụ nữ, hoàn toàn khỏa thân với mái tóc xoăn, quấn lấy một người đàn ông râu ria cũng khỏa thân nốt. Cô bé dành một lúc lâu xoay bức tranh qua lại, không thể biết được chiều nào mới là đúng. Cuối cùng cũng để ý thấy chi tiết quan trọng nhất của bức vẽ và cười khúc khích. Jarre bước lại gần với một cuộn giấy to đùng trên tay, đỏ mặt hết cỡ, giật lấy bức tranh từ tay cô bé mà không nói lời nào, và giấu nó dưới những quyển sách vứt bừa bãi trên bàn.
“Một tác phẩm đặc biệt và vô cùng đáng giá,” cô chế nhạo. “Đó là những phép loại suy mà cậu đang nghiên cứu à? Có còn bức tranh nào giống như thế trong đó không? Thú vị thật, tựa đề của cuốn sách là Cứu và Chữa bệnh. Tôi cũng muốn biết họ chữa được bệnh gì theo cách đó.”
“Cậu có thể đọc được Cổ tự Đầu tiên à?” Cậu ngạc nhiên và hắng giọng với vẻ xấu hổ. “Tôi không biết...”
“Còn nhiều thứ cậu không biết lắm.” Cô bé vểnh mũi lên. “Cậu nghĩ sao? Tôi đâu phải là một cô học trò chỉ biết cho gà ăn để lấy trứng. Tôi....là một pháp sư. Nhanh lên nào. Cho tôi xem tấm bản đồ đó đi!”
Cả hai người quỳ trên sàn nhà, giữ chặt lấy tờ giấy chỉ chực cuộn tròn lại bằng tay và đầu gối. Ciri cuối cùng cũng chặn được một mép giấy bằng chân ghế và Jarre chặn được một mép khác với một quyển sách dày cộp mang tựa đề Cuộc đời và Sự nghiệp của Vua Radovid vĩ đại.
“Hmm....Bản đồ này mờ quá! Tôi không nhìn được đâu là đầu đâu là cuối....Chúng ta đang ở đâu đây? Ellander ở chỗ nào?”
“Đây.” Cậu chỉ lên bản đồ. “Khoảng trống này là Temeria. Đây là Vizima, thủ phủ của vua Foltest. Ở đây, nằm trong Thung lũng Pontar, là địa phận của Ellander. Còn đây....Phải, đây là Đền thờ của chúng ta.”
“Và cái hồ này? Chẳng có cái hồ nào quanh đây cả!”
“Đó không phải hồ. Đó là một vết mực...”
“À. Còn đây....Đây là Cintra phải không?”
“Đúng. Nằm về phía nam Transriver và Sodden. Con đường này, chính là Sông Yaruga, chảy ra cửa biển ngay tại Cintra. Vương quốc đó, tôi không biết là cậu có rõ hay không, giờ đã bị Nilfgaard chiếm đóng....”
“Tôi có biết,” cô bé cắt ngang lời cậu, tay nắm chặt lại. “Tôi biết rất rõ. Và Nilfgaard ở đâu? Tôi không thể thấy một vương quốc nào như vậy trên đây. Nó không vừa với bản đồ của cậu à hay sao? Lấy cho tôi một cái to hơn đi!”
“Hmm....” Jarre gãi gãi cái mụn cóc trên cằm. “Tôi không có cái bản đồ nào như vậy cả. ...Nhưng tôi biết là Nilfgaard ở đâu đó xa dưới phía nam....Ở đây, tôi nghĩ vậy.”
“Xa vậy sao?” Ciri ngạc nhiên, mắt dán vào chỗ mà Jarre vừa chỉ. “Họ đi cả quãng đường xa như vậy để đến đây ư? Và chinh phạt các vương quốc khác trên đường đi?”
“Phải, đúng vậy. Họ đã chinh phạt Metinna, Maecht, Nazair, Ebbing, tất cả các vương quốc ở phía nam Dãy núi Amell. Những vương quốc đó, như Cintra và Upper Sodden, người Nilfgaard giờ đây gọi là các Tỉnh. Nhưng họ vẫn chưa chiếm được Lower Sodden, Verden và Brugge. Nơi đây, tại sông Yaruga, quân đội của Bốn Vương Quốc đã chặn họ lại, đánh bại họ trong chiến trận....”
“Tôi biết, tôi cũng đã học lịch sử.” Ciri đập lòng bàn tay lên tấm bản đồ. “Vậy thì, Jarre, nói tôi nghe về cuộc chiến đi. Chúng ta đang quỳ lên địa lý chính trị đây. Hãy rút ra kết luận từ phép loại suy hay từ bất kỳ cái gì mà cậu thích. Tôi đang nghe đây.”
Cậu bé đỏ mặt, sau đó bắt đầu giải thích, chỉ vào từng nơi cụ thể trên tấm bản đồ bằng ngòi bút lông.
“Hiện tại, biên giới giữa chúng ta và phía Nam – được cai trị bởi Nilfgaard – đã được phân định rõ ràng, như cậu có thể thấy, bằng dòng Yaruga. Nó tạo nên một vật cản không thể vượt qua. Nó hiếm khi đóng băng, và vào mùa mưa có thể chứa nhiều nước đến nỗi mặt sông rộng đến gần một dặm. Nó trải dài đến tận đây, chảy giữa những bờ dốc đứng và không thể tiếp cận, giữa những mỏm đá của Mahakam...”
“Vùng đất của người lùn và gnome?”
“Phải. Vậy nên sông Yaruga chỉ có thể được vượt qua ở đây, phía mạn dưới, ở Sodden, và ở đây nữa, giữa vùng trung lưu, trong thung lũng Dol Angra....”
“Và ở Dol Angra thực sự đã xảy ra chuyện gì, vụ.....xung đột gì đó?”
“Đợi đã. Tôi đang giải thích với cậu rằng tại thời điểm này, không có đội quân nào có thể vượt qua Sông Yaruga. Cả hai thung lũng có thể tiếp cận được, mà các đội quân đã dùng để di chuyển trong hàng thế kỷ, đang được phòng thủ rất nghiêm ngặt, bởi cả chúng ta và Nilfgaard. Hãy nhìn vào bản đồ. Nhìn xem có bao nhiêu thành trì ở đó. Thấy không, đây là Verden, đây là Brugge, đây là Quần đảo Skellige....”
“Còn đây, đây là cái gì? Cái chấm trắng to đùng này?”
Jarre cúi lại gần, cô bé có thể cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ cậu.
“Rừng Brokilon,” cậu nói, “là một cấm địa. Vương quốc của các dryad. Brokilon cũng bảo vệ sườn của chúng ta. Các dryad sẽ không để cho bất cứ ai qua đó. Kể cả người Nilfgaard....”
“Hmm....” Ciri cúi xuống tấm bản đồ. “Đây là Aedirn....và thành phố Vengerberg.....Jarre! Dừng trò đấy lại ngay lập tức!”
Cậu bé đột ngột đưa gương mặt ra xa khỏi tóc cô và đỏ lên như một cái rễ củ cải.
“Tôi không thích cậu làm thế!”
“Ciri, tôi....”
“Tôi đến tìm cậu để bàn một vấn đề nghiêm túc, như một pháp sư với một học giả,” cô lạnh lùng nói với sự kiêu hãnh, sử dụng chất giọng bắt chước y chang từ Yennefer. “Vậy nên hãy hành xử cho đứng đắn!”
Vị “học giả” đỏ mặt hơn nữa và nghệt ra với vẻ ngu ngốc đến nỗi nữ “pháp sư” phải cố lắm mới nén cười được. Cậu lại chúi xuống tấm bản đồ.
“Tất cả cái mớ địa lý này của cậu,” cô bé tiếp tục, “chẳng chứng tỏ được điều gì cả. Cậu đang nói với tôi về Sông Yaruga nhưng người Nilfgaard, sau cùng thì đã vượt qua nó một lần rồi. Điều gì ngăn họ lại bây giờ?”
“Vào lúc đó,” Jarre hắng giọng, quệt mồ hôi đang bỗng nhiên túa ra trên trán, “chỉ có Brugge, Sodden và Temeria là chống lại họ. Giờ thì chúng ta đã thành lập một liên minh. Như ở trận Sodden. Cả bốn vương quốc. Temeria, Redania, Aedirn và Kaedwen...”
“Kaedwen,” Ciri tự hào nói. “Phải, tôi biết liên minh đó dựa vào cái gì. Vua Henselt của Kaedwen đã gửi viện trợ bí mật đến cho vua Demavend của Aedirn. Chúng được vận chuyển đi bằng thùng. Và khi vua Demavend nghi ngờ có kẻ phản bội, ông ta đã cho đá vào trong thùng. Gài một cái bẫy...”
Cô bé dừng lại, nhớ ra rằng Geralt đã cấm cô không được nhắc đến những sự kiện diễn ra ở Kaedwen. Jarre nhìn chằm chằm vào cô đầy nghi hoặc.
“Thật vậy sao? Và làm thế nào mà cậu biết được chuyện đó?”
“Tôi đọc trong một cuốn sách mà Nguyên soái Pelican đã viết,” cô bé khịt mũi. “Và nhờ những phép loại suy khác nữa. Nói tôi nghe chuyện gì đã xảy ra ở Dol Angra, hay tên nó là gì đi chăng nữa. Nhưng trước hết, chỉ cho tôi nó ở đâu đã.”
“Đây. Dol Angra là một thung lũng rộng lớn, một con đường dẫn từ phía nam lên vương quốc Lyria và Rivia, lên Aedirn, và xa hơn nữa là lên Dol Blathanna và Kaedwen.... Và xuyên qua Thung lũng Pontar là đến chúng ta, đến Temeria.”
“Và chuyện gì đã xảy ra ở đó?”
“Đã xảy ra một cuộc đụng độ. Có vẻ thế. Tôi không biết nhiều lắm, nhưng họ nói như vậy trong lâu đài.”
“Nếu có đánh nhau,” Ciri nhăn mặt, “thì tức là đã xảy ra chiến tranh rồi! Cậu còn nói gì nữa đây?”
“Đây không phải lần đầu tiên xảy ra tranh chấp,” Jarre giải thích, nhưng cô bé có thể thấy cậu ngày càng kém chắc chắn về bản thân hơn. “Tranh chấp ở biên giới diễn ra rất thường xuyên. Nhưng chúng không có ý nghĩa gì nhiều lắm.”
“Tại sao lại thế?”
“Lực lượng hai bên cân bằng. Cả chúng ta hay Nilfgaard đều không thể làm gì. Và cả hai bên đều không thể cho đối phương một casus belli....”
“Cho cái gì cơ?”
“Một lý do chiến tranh. Hiểu không? Đó là vì sao sự cố ở Dol Angra gần như là vấn đề ngẫu nhiên, có lẽ là bị tấn công bởi cướp hoặc giao tranh với dân buôn lậu....Chúng không thể nào là hành động của một đội quân thông thường được, dù cho có là của ta hay của Nilfgaard đi chăng nữa.....Bởi vì nó sẽ chính xác là một casus belli....”
“Aha. Jarre, nói cho tôi...”
Cô bé dừng lại, bất chợt ngẩng đầu lên, nhanh chóng đưa tay lên thái dương và nhăn mặt.
“Tôi phải đi rồi,” Ciri nói. “Cô Yennefer đang gọi tôi.”
“Cậu có thể nghe thấy cô ấy sao?” Jarre tò mò. “Từ xa? Bằng cách nào....”
“Tôi phải đi rồi,” cô bé lặp lại, đứng dậy và phủi hết bụi ra khỏi đầu gối. “Nghe này, Jarre. Tôi sẽ đi với cô Yennefer, vì vài việc rất quan trọng. Tôi không biết khi nào chúng tôi sẽ quay về. Tôi cảnh báo cậu đây là những vấn đề bí mật chỉ liên quan đến pháp sư, thế nên đừng hỏi tôi câu nào!”
Jarre cũng đứng dậy. Cậu chỉnh sửa lại quần áo nhưng vẫn không biết phải làm gì với đôi bàn tay. Đôi mắt cậu ánh lên.
“Ciri....”
“Cái gì?”
“Tôi......tôi......”
“Tôi không biết cậu đang nói về cái gì hết,” cô bé mất kiên nhẫn, lườm cậu bằng cặp mắt vĩ đại màu lục. “Hay rõ ràng là cả cậu cũng vậy. Tôi đi đây. Bảo trọng nhé, Jarre.”
“Tạm biệt....Ciri. Chúc bình an vô sự. Tôi sẽ....tôi sẽ nghĩ đến cậu.”
Ciri thở dài.
Những kẻ ngu đần và hủi bại này cũng có thể sinh con, có thể truyền lại sức mạnh của mình và do đó càng trở nên thoái hóa hơn nữa. Liệu ai có thể nhìn được xem mắt xích cuối cùng của một chuỗi như vậy sẽ ra sao không?
Phần lớn các pháp sư chúng ta đã mất đi khả năng sinh sản do các thay đổi về tâm lý và sự rối loạn tuyến yên. Một vài pháp sư – chủ yếu là phụ nữ - vẫn có thể điều hòa được ma thuật trong khi giữ được toàn bộ các chức năng của tuyến sinh dục. Họ có thể sinh con – và dám bạo dạn cho rằng đó là một đặc ân và một niềm hạnh phúc. Nhưng ta lặp lại: không ai sinh ra đã là pháp sư cả. Và không ai nên được sinh ra như vậy! Ý thức được tầm quan trọng của những gì ta đã viết, ta xin trả lời câu hỏi đã được nêu ra trong cuộc họp Quốc hội ở Cidaris. Ta xin nhấn mạnh rằng: mỗi người trong chúng ta cần phải tự quyết định xem mình muốn gì – là một pháp sư hay một người mẹ.
Ta yêu cầu tất cả các học viên phải được triệt sản. Không ngoại lệ.
- Tissaia de Vries, Nguồn độc hại.
__________
Tôi sẽ cho cậu biết một thứ,” Iola đệ Nhị bỗng dưng lên tiếng, giữ giỏ ngũ cốc bên hông. “Sẽ có một cuộc chiến tranh. Đó là những gì mà người hầu của công tước đã nói khi đến lấy pho mát.”
“Một cuộc chiến tranh?” Ciri gạt tóc ra khỏi trán. “Với ai? Nilfgaard à?”
“Tôi không nghe được,” cô học trò thú nhận. “Nhưng người hầu đã nói là công tước nhận được lệnh từ chính vua Foltest. Ông ta đang phát động lời kêu gọi chiến đấu và các con đường tràn ngập lính. Ôi trời! Không biết rồi sẽ xảy ra chuyện gì đây?”
“Nếu một cuộc chiến nổ ra,” Eurneid nói, “thì gần như chắc chắn là với Nilfgaard. Còn ai khác nữa đây? Lại lần nữa! Các thần linh ơi, thật khủng khiếp làm sao.”
“Cậu có đang phóng đại lên không đấy, Iola?” Ciri rắc vài hạt ngũ cốc cho mấy con gà đang vây xung quanh họ. “Có thể đó chỉ là một cuộc tập kích Scoia’tael nữa thôi?”
“Mẹ Nenneke cũng hỏi người hầu tương tự như vậy,” Iola đệ Nhị tuyên bố. “Và anh ta đã nói là không, lần này không phải là về lũ Sóc. Các lâu đài và thành trì có vẻ như đã được lệnh tích trữ nhu yếu phẩm đề phòng trường hợp bị vây hãm. Nhưng elves tấn công trong rừng, họ không có bao vây lâu đài! Người hầu cũng hỏi liệu Đền thờ có thể cho thêm chút pho mát hay gì đó nữa không. Để đem về kho chứa của lâu đài. Và anh ta cũng yêu cầu lông ngỗng. Họ cần rất nhiều lông ngỗng, anh ta nói vậy. Để làm tên. Để bắn từ nỏ, hiểu chưa? Ôi, thần linh ơi! Chúng mình sẽ có cả đống việc để làm đây! Rồi cậu sẽ thấy! Chúng mình sẽ ngập đến tận mang tai trong công việc!”
“Không phải tất cả đâu,” Eurneid nói cay độc. “Có người sẽ không phải lấm bẩn đôi bàn tay xinh xắn của mình. Có người chỉ cần làm việc hai ngày trong tuần. Cậu ấy không có thời gian làm việc vì còn phải bận nghiên cứu ma thuật nữa. Nhưng thật ra thì cậu ấy chắc lại đang dạo chơi hay thơ thẩn trong công viên, phá phách cây cỏ bằng một cái gậy. Cậu biết tôi đang nói đến ai mà, phải không Ciri?”
“Ciri chắc hẳn cũng sẽ ra trận nhỉ,” Iola đệ Nhị cười khúc khích. “Sau cùng thì cậu ấy là con gái của một hiệp sĩ cơ mà! Và bản thân cậu ấy cũng là một chiến binh vĩ đại với thanh kiếm kinh hoàng của mình! Cuối cùng thì cậu ấy cũng có thể chặt đứt vài cái đầu thực sự thay vì mấy bụi tầm ma!”
“Không, cậu ấy là một pháp sư đầy quyền năng!” Eurneid nhăn mũi. “Cậu ấy sẽ biến tất cả kẻ thù của chúng ta thành những con chuột nhắt. Ciri! Cho chúng tôi xem chút ma thuật kỳ diệu đi. Hãy tàng hình hoặc là làm cho mấy củ cà rốt chín nhanh hơn. Hoặc làm gì đó để mấy con gà có thể tự cho mình ăn được. Nào nhanh lên, đừng để chúng tôi phải cầu xin chứ! Hãy làm một câu thần chú đi!”
“Phép thuật không phải để phô diễn,” Ciri giận dữ nói. “Phép thuật không phải mấy trò bịp bợm rẻ tiền ngoài chợ.”
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi,” cô học trò cười vang. “Không phải để phô diễn nhỉ Iola? Cứ như thể tôi đang nghe chính Yennefer nói vậy!”
“Ciri ngày càng trở nên giống cô ta,” Iola thêm vào, mũi hít hà. “Cậu ấy thậm chí còn có mùi giống cô ta nữa. Chắc là vài loại nước hoa ma thuật làm từ cây độc hoặc long diên hương. Cậu có dùng nước hoa không hả Ciri?”
“Không, tôi dùng xà phòng! Thứ mà cậu hiếm khi dùng!”
“Ôi ôi.” Eurneid vặn vẹo môi. “Mỉa mai chưa kìa, hiểm ác chưa kìa!”
“Cậu ấy trước đây đâu có như vậy,” Iola đệ Nhị xưng xỉa. “Cậu ấy bắt đầu trở nên như này từ khi dành thời gian bên cạnh ả phù thủy đó. Cậu ấy ngủ cùng cô ta, ăn cùng cô ta, không rời cô ta lấy nửa bước. Cậu ấy gần như không còn tham gia các bài học của Đền thờ nữa và chẳng có lấy chút thời gian nào cho chúng ta cả!”
“Và chúng ta thì phải làm hết cả phần việc của cậu ấy! Cả trong bếp lẫn ngoài vườn! Nhìn đôi bàn tay bé xíu của cậu ấy đi, Iola! Như của một cô công chúa vậy!”
“Nó là như vậy đó!” Ciri phản pháo. “Một vài người có não, nên họ được đọc sách! Những người khác thì não như lông chim, nên họ phải cầm chổi!”
“Và cậu chỉ dùng chổi để bay thôi phải không? Đồ phù thủy thảm hại!”
“Cậu là đồ ngu!”
“Cậu mới ngu ý!”
“Không phải!”
“Có đấy! Đi nào, Iola, đừng chú ý đến cậu ta nữa. Các pháp sư không phải là bạn của chúng ta.”
“Đương nhiên là không rồi!” Ciri gào lên và ném chiếc giỏ ngũ cốc xuống đất. “Lũ gà mới là bạn các cậu!”
Hai cô học trò vểnh mũi lên và rời đi, bước qua cả đống gà đang cục tác.
Ciri lớn tiếng chửi thề, lặp lại một câu nói ưa thích của Vesemir mà cô bé không hoàn toàn hiểu. Rồi thêm vào vài từ học lóm của Yarpen Zigrin, mà ý nghĩa của chúng cũng là một bí ẩn đối với cô bé. Với một cú đá, cô giải tán lũ gà đang bâu lại đống ngũ cốc rơi tứ tung, nhặt cái giỏ lên, lộn ngược nó lại và thực hiện một động tác xoay hông của witcher, ném nó như một cái dĩa bay qua mái sậy của chuồng gà. Cô bé quay gót và chạy về phía công viên của Đền thờ.
Cô chạy nhẹ nhàng, kiểm soát nhịp thở của mình. Mỗi khi đi qua một thân cây, cô bé làm một động tác nhảy xoay nửa mình uyển chuyển, chém bằng một thanh kiếm tưởng tượng và ngay lập tức né rồi làm động tác giả. Cô bé nhảy khéo léo qua hàng rào, tiếp đất chắc chắn và nhẹ nhàng.
“Jarre!” cô la, ngửa đầu lên nhìn ô cửa sổ trên bức tường đá của tòa tháp. “Jarre, cậu có ở đó không? Này, là tôi đây!”
“Ciri à?” Cậu bé nhoài người ra. “Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi có thể lên đó gặp cậu được không?”
“Bây giờ ư? Hmm....Được rồi....cứ lên đi.”
Cô bé phóng lên cầu thang như bay, bắt gặp cậu học trò đang quay lưng lại phía cửa, nhanh chóng sửa sang lại quần áo và giấu một cuộn giấy da bên dưới một cuộn giấy da khác. Jarre luồn ngón tay qua mái tóc của mình, hắng giọng và cúi chào một cách kỳ quặc. Ciri nhét ngón cái vào thắt lưng và hất ngược mái tóc màu tro ra đằng sau.
“Cái cuộc chiến mà mọi người đang bàn tán này là sao vậy?” cô bé hỏi. “Tôi muốn biết!”
“Hãy ngồi xuống đi.”
Cô bé đưa mắt nhìn một lượt căn phòng. Có 4 cái bàn lớn chất đầy sách vở. Chỉ có một cái ghế duy nhất. Cũng chồng một đống thứ lên đó.
“Chiến tranh à?” Jarre lầm bầm. “Phải, tôi có nghe mấy lời đồn đại đó....Cậu hứng thú với chuyện đó sao? Cậu, một cô ga....? Không, làm ơn đừng ngồi lên bàn, tôi vừa mới sắp xếp lại đống văn tự đó ngay ngắn...Ngồi xuống ghế đi. Đợi chút, tôi sẽ bỏ mấy quyển sách đó ra.....Cô Yennefer có biết cậu đang ở đây không?”
“Không.”
“Hmm....thế còn Mẹ Nenneke?”
Ciri nhăn mặt. Cô bé biết cậu có ý gì. Cậu nhóc Jarre 16 tuổi là con của nữ tư tế tối cao, được bà chuẩn bị sẵn để làm một linh mục và người chép sử. Cậu sống ở Ellander và làm thư ký cho tòa án thành phố, nhưng cậu dành nhiều thời gian ở thánh đường của Melitele hơn là bên ngoài, học hành, chép lại và minh họa các tập sách trong thư viện của Đền thờ cả ngày, và đôi khi là suốt đêm nữa. Ciri chưa bao giờ được nghe chính Nenneke nói nhưng ai cũng biết là nữ tư tế tối cao không muốn Jarre luẩn quẩn bên cạnh các cô học trò của bà. Và ngược lại. Tuy nhiên các cô học trò vẫn thường hay lén nhìn cậu và trò chuyện vô tư, bàn tán về đủ loại khả năng có thể xảy ra với sự xuất hiện của một người mặc quần trong khuôn viên của Đền thờ.
Ciri ngạc nhiên bởi vì Jarre sở hữu các đặc điểm đối nghịch với mọi thứ mà, trong mắt cô bé, thể hiện sự hấp dẫn của một người đàn ông. Ở Cintra, như cô bé nhớ, một người đàn ông hấp dẫn là người mà đầu chạm đến trần nhà, vai rộng như khung cửa, chửi thề như người lùn, rống như bò và đứng cách xa 30 mét cũng bốc mùi ngựa, mồ hôi và bia, bất kể thời điểm nào trong ngày. Những người không phù hợp với các đặc điểm này bị các cô hầu gái của Nữ hoàng Calanthe coi là không xứng đáng để buôn chuyện và tán gẫu về. Ciri cũng đã nhìn thấy nhiều loại đàn ông khác nhau – các thầy druid thông thái và ân cần ở Angren, những cư dân cao ráo, u ám của Sodden, các witcher của Kaer Morhen. Nhưng Jarre thì khác.
Cậu gầy gò như một con bọ que, vô duyên, mặc quần áo quá cỡ sặc mùi mực viết và bụi, đầu tóc lúc nào cũng rối bù và thay vì râu ở dưới cằm, chỉ có khoảng 7 hay 8 sợi lông, một nửa trong số đó mọc ra từ một cái mụn cóc lớn. Quả thật là Ciri không thể hiểu tại sao mình lại bị thu hút đến đây như vậy. Cô bé thích nói chuyện với Jarre, cậu biết rất nhiều thứ và cô bé có thể học hỏi được nhiều điều từ cậu. Nhưng dạo gần đây, khi cậu nhìn cô, đôi mắt của cậu rất lạ, có vẻ ngơ ngác và dịu dàng.
“Thế nào?” cô bé bắt đầu mất kiên nhẫn. “Cậu có định nói cho tôi hay không đây?”
“Chẳng có gì để nói cả. Sẽ không có cuộc chiến nào hết. Tất cả chỉ là đồn đại thôi.”
“Aha,” Ciri khịt mũi. “Vậy ra công tước phát động chiến tranh chỉ để cho vui sao? Quân đội đang tuần hành trên đường vì quá chán ư? Đừng bóp méo sự việc làm gì, Jarre. Cậu hay đến thăm thành phố và lâu đài, cậu phải biết gì đó!”
“Sao cậu không đi hỏi cô Yennefer ý?”
“Cô Yennefer có nhiều việc quan trọng hơn để lo!” Ciri khạc ra, nhưng ngay lập tức suy nghĩ lại, mỉm cười dễ chịu và chớp chớp mi mắt. “Ôi Jarre, làm ơn nói cho tôi đi! Cậu thông minh lắm kia mà! Cậu nói rất hay và uyên bác, tôi có thể lắng nghe cả giờ cũng được! Đi mà, Jarre!”
Cậu bé đỏ mặt, đôi mắt trở nên thiếu tập trung và lờ mờ. Ciri lén thở dài.
“Hmm....” Jarre thay đổi chân liên tục và rõ ràng là không biết phải làm gì với đôi tay của mình. “Tôi có thể nói cho cậu cái gì đây? Đúng là mọi người đang bàn tán trong thành phố, tất cả đều xôn xao vì vụ việc ở Dol Angra....Nhưng sẽ không có cuộc chiến nào hết. Chắc chắn là như vậy. Cậu có thể tin tôi.”
“Đương nhiên là tôi tin rồi,” cô khịt mũi. “Nhưng tôi muốn biết cậu nghĩ như vậy dựa trên những căn cứ nào. Theo tôi biết thì cậu đâu có ngồi trong hội đồng của công tước. Và nếu cậu đã được phong làm tổng trấn ngày hôm qua thì kể tôi nghe đi. Tôi sẽ chúc mừng cậu.”
“Tôi nghiên cứu các bài luận về lịch sử,” Jarre chuyển sang màu đỏ ửng, “và người ta có thể học được nhiều điều từ chúng hơn là ngồi trong hội đồng. Tôi đã đọc Lịch sử Chiến tranh của Nguyên soái Pelligram, Chiến lược của Công tước de Ruyter, Những chiến công vang dội của kỵ binh Redania của Bronibor....Và tôi biết đủ về tình hình chính trị hiện tại để có thể rút ra kết luận thông qua phép loại suy. Cậu có biết phép loại suy là gì không?”
“Đương nhiên,” Ciri nói dối, gỡ một ngọn cỏ đang dính trên giày.
“Nếu lịch sử của những cuộc chiến trong quá khứ,” – Jarre nhìn lên trần nhà – “có thể ứng dụng vào địa lý chính trị hiện tại, thì dễ dàng nhận ra rằng những sự cố biên giới nhỏ lẻ, như ở Dol Angra, chỉ là rất tình cờ và không có gì quan trọng. Cậu là một học viên phép thuật, chắc hẳn là đã quá quen với địa lý chính trị mà phải không?”
Ciri không trả lời. Lạc trong suy nghĩ, cô bé lục lọi những cuộn giấy da trên bàn và giở qua vài trang của một cuốn sách vĩ đại.
“Để cái đó yên đi. Đừng động vào.” Jarre lo lắng. “Đó là một tác phẩm đặc biệt và vô cùng đáng giá.”
“Tôi đâu có định ăn nó đâu.”
“Tay cậu bẩn.”
“Chúng còn sạch hơn tay cậu. Nghe này, cậu có tấm bản đồ nào quanh đây không?”
“Tôi có, nhưng chúng đang cất ở trong rương,” cậu nói nhanh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Ciri, cậu thở dài, đẩy những cuộn giấy da khỏi chiếc rương, nhấc nắp lên và lục lọi những thứ bên trong.
Ciri, ngọ nguậy trên chiếc ghế và đung đưa chân, tiếp tục lật qua những trang sách. Từ giữa những tờ giấy bỗng rơi ra một trang với hình vẽ một người phụ nữ, hoàn toàn khỏa thân với mái tóc xoăn, quấn lấy một người đàn ông râu ria cũng khỏa thân nốt. Cô bé dành một lúc lâu xoay bức tranh qua lại, không thể biết được chiều nào mới là đúng. Cuối cùng cũng để ý thấy chi tiết quan trọng nhất của bức vẽ và cười khúc khích. Jarre bước lại gần với một cuộn giấy to đùng trên tay, đỏ mặt hết cỡ, giật lấy bức tranh từ tay cô bé mà không nói lời nào, và giấu nó dưới những quyển sách vứt bừa bãi trên bàn.
“Một tác phẩm đặc biệt và vô cùng đáng giá,” cô chế nhạo. “Đó là những phép loại suy mà cậu đang nghiên cứu à? Có còn bức tranh nào giống như thế trong đó không? Thú vị thật, tựa đề của cuốn sách là Cứu và Chữa bệnh. Tôi cũng muốn biết họ chữa được bệnh gì theo cách đó.”
“Cậu có thể đọc được Cổ tự Đầu tiên à?” Cậu ngạc nhiên và hắng giọng với vẻ xấu hổ. “Tôi không biết...”
“Còn nhiều thứ cậu không biết lắm.” Cô bé vểnh mũi lên. “Cậu nghĩ sao? Tôi đâu phải là một cô học trò chỉ biết cho gà ăn để lấy trứng. Tôi....là một pháp sư. Nhanh lên nào. Cho tôi xem tấm bản đồ đó đi!”
Cả hai người quỳ trên sàn nhà, giữ chặt lấy tờ giấy chỉ chực cuộn tròn lại bằng tay và đầu gối. Ciri cuối cùng cũng chặn được một mép giấy bằng chân ghế và Jarre chặn được một mép khác với một quyển sách dày cộp mang tựa đề Cuộc đời và Sự nghiệp của Vua Radovid vĩ đại.
“Hmm....Bản đồ này mờ quá! Tôi không nhìn được đâu là đầu đâu là cuối....Chúng ta đang ở đâu đây? Ellander ở chỗ nào?”
“Đây.” Cậu chỉ lên bản đồ. “Khoảng trống này là Temeria. Đây là Vizima, thủ phủ của vua Foltest. Ở đây, nằm trong Thung lũng Pontar, là địa phận của Ellander. Còn đây....Phải, đây là Đền thờ của chúng ta.”
“Và cái hồ này? Chẳng có cái hồ nào quanh đây cả!”
“Đó không phải hồ. Đó là một vết mực...”
“À. Còn đây....Đây là Cintra phải không?”
“Đúng. Nằm về phía nam Transriver và Sodden. Con đường này, chính là Sông Yaruga, chảy ra cửa biển ngay tại Cintra. Vương quốc đó, tôi không biết là cậu có rõ hay không, giờ đã bị Nilfgaard chiếm đóng....”
“Tôi có biết,” cô bé cắt ngang lời cậu, tay nắm chặt lại. “Tôi biết rất rõ. Và Nilfgaard ở đâu? Tôi không thể thấy một vương quốc nào như vậy trên đây. Nó không vừa với bản đồ của cậu à hay sao? Lấy cho tôi một cái to hơn đi!”
“Hmm....” Jarre gãi gãi cái mụn cóc trên cằm. “Tôi không có cái bản đồ nào như vậy cả. ...Nhưng tôi biết là Nilfgaard ở đâu đó xa dưới phía nam....Ở đây, tôi nghĩ vậy.”
“Xa vậy sao?” Ciri ngạc nhiên, mắt dán vào chỗ mà Jarre vừa chỉ. “Họ đi cả quãng đường xa như vậy để đến đây ư? Và chinh phạt các vương quốc khác trên đường đi?”
“Phải, đúng vậy. Họ đã chinh phạt Metinna, Maecht, Nazair, Ebbing, tất cả các vương quốc ở phía nam Dãy núi Amell. Những vương quốc đó, như Cintra và Upper Sodden, người Nilfgaard giờ đây gọi là các Tỉnh. Nhưng họ vẫn chưa chiếm được Lower Sodden, Verden và Brugge. Nơi đây, tại sông Yaruga, quân đội của Bốn Vương Quốc đã chặn họ lại, đánh bại họ trong chiến trận....”
“Tôi biết, tôi cũng đã học lịch sử.” Ciri đập lòng bàn tay lên tấm bản đồ. “Vậy thì, Jarre, nói tôi nghe về cuộc chiến đi. Chúng ta đang quỳ lên địa lý chính trị đây. Hãy rút ra kết luận từ phép loại suy hay từ bất kỳ cái gì mà cậu thích. Tôi đang nghe đây.”
Cậu bé đỏ mặt, sau đó bắt đầu giải thích, chỉ vào từng nơi cụ thể trên tấm bản đồ bằng ngòi bút lông.
“Hiện tại, biên giới giữa chúng ta và phía Nam – được cai trị bởi Nilfgaard – đã được phân định rõ ràng, như cậu có thể thấy, bằng dòng Yaruga. Nó tạo nên một vật cản không thể vượt qua. Nó hiếm khi đóng băng, và vào mùa mưa có thể chứa nhiều nước đến nỗi mặt sông rộng đến gần một dặm. Nó trải dài đến tận đây, chảy giữa những bờ dốc đứng và không thể tiếp cận, giữa những mỏm đá của Mahakam...”
“Vùng đất của người lùn và gnome?”
“Phải. Vậy nên sông Yaruga chỉ có thể được vượt qua ở đây, phía mạn dưới, ở Sodden, và ở đây nữa, giữa vùng trung lưu, trong thung lũng Dol Angra....”
“Và ở Dol Angra thực sự đã xảy ra chuyện gì, vụ.....xung đột gì đó?”
“Đợi đã. Tôi đang giải thích với cậu rằng tại thời điểm này, không có đội quân nào có thể vượt qua Sông Yaruga. Cả hai thung lũng có thể tiếp cận được, mà các đội quân đã dùng để di chuyển trong hàng thế kỷ, đang được phòng thủ rất nghiêm ngặt, bởi cả chúng ta và Nilfgaard. Hãy nhìn vào bản đồ. Nhìn xem có bao nhiêu thành trì ở đó. Thấy không, đây là Verden, đây là Brugge, đây là Quần đảo Skellige....”
“Còn đây, đây là cái gì? Cái chấm trắng to đùng này?”
Jarre cúi lại gần, cô bé có thể cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ cậu.
“Rừng Brokilon,” cậu nói, “là một cấm địa. Vương quốc của các dryad. Brokilon cũng bảo vệ sườn của chúng ta. Các dryad sẽ không để cho bất cứ ai qua đó. Kể cả người Nilfgaard....”
“Hmm....” Ciri cúi xuống tấm bản đồ. “Đây là Aedirn....và thành phố Vengerberg.....Jarre! Dừng trò đấy lại ngay lập tức!”
Cậu bé đột ngột đưa gương mặt ra xa khỏi tóc cô và đỏ lên như một cái rễ củ cải.
“Tôi không thích cậu làm thế!”
“Ciri, tôi....”
“Tôi đến tìm cậu để bàn một vấn đề nghiêm túc, như một pháp sư với một học giả,” cô lạnh lùng nói với sự kiêu hãnh, sử dụng chất giọng bắt chước y chang từ Yennefer. “Vậy nên hãy hành xử cho đứng đắn!”
Vị “học giả” đỏ mặt hơn nữa và nghệt ra với vẻ ngu ngốc đến nỗi nữ “pháp sư” phải cố lắm mới nén cười được. Cậu lại chúi xuống tấm bản đồ.
“Tất cả cái mớ địa lý này của cậu,” cô bé tiếp tục, “chẳng chứng tỏ được điều gì cả. Cậu đang nói với tôi về Sông Yaruga nhưng người Nilfgaard, sau cùng thì đã vượt qua nó một lần rồi. Điều gì ngăn họ lại bây giờ?”
“Vào lúc đó,” Jarre hắng giọng, quệt mồ hôi đang bỗng nhiên túa ra trên trán, “chỉ có Brugge, Sodden và Temeria là chống lại họ. Giờ thì chúng ta đã thành lập một liên minh. Như ở trận Sodden. Cả bốn vương quốc. Temeria, Redania, Aedirn và Kaedwen...”
“Kaedwen,” Ciri tự hào nói. “Phải, tôi biết liên minh đó dựa vào cái gì. Vua Henselt của Kaedwen đã gửi viện trợ bí mật đến cho vua Demavend của Aedirn. Chúng được vận chuyển đi bằng thùng. Và khi vua Demavend nghi ngờ có kẻ phản bội, ông ta đã cho đá vào trong thùng. Gài một cái bẫy...”
Cô bé dừng lại, nhớ ra rằng Geralt đã cấm cô không được nhắc đến những sự kiện diễn ra ở Kaedwen. Jarre nhìn chằm chằm vào cô đầy nghi hoặc.
“Thật vậy sao? Và làm thế nào mà cậu biết được chuyện đó?”
“Tôi đọc trong một cuốn sách mà Nguyên soái Pelican đã viết,” cô bé khịt mũi. “Và nhờ những phép loại suy khác nữa. Nói tôi nghe chuyện gì đã xảy ra ở Dol Angra, hay tên nó là gì đi chăng nữa. Nhưng trước hết, chỉ cho tôi nó ở đâu đã.”
“Đây. Dol Angra là một thung lũng rộng lớn, một con đường dẫn từ phía nam lên vương quốc Lyria và Rivia, lên Aedirn, và xa hơn nữa là lên Dol Blathanna và Kaedwen.... Và xuyên qua Thung lũng Pontar là đến chúng ta, đến Temeria.”
“Và chuyện gì đã xảy ra ở đó?”
“Đã xảy ra một cuộc đụng độ. Có vẻ thế. Tôi không biết nhiều lắm, nhưng họ nói như vậy trong lâu đài.”
“Nếu có đánh nhau,” Ciri nhăn mặt, “thì tức là đã xảy ra chiến tranh rồi! Cậu còn nói gì nữa đây?”
“Đây không phải lần đầu tiên xảy ra tranh chấp,” Jarre giải thích, nhưng cô bé có thể thấy cậu ngày càng kém chắc chắn về bản thân hơn. “Tranh chấp ở biên giới diễn ra rất thường xuyên. Nhưng chúng không có ý nghĩa gì nhiều lắm.”
“Tại sao lại thế?”
“Lực lượng hai bên cân bằng. Cả chúng ta hay Nilfgaard đều không thể làm gì. Và cả hai bên đều không thể cho đối phương một casus belli....”
“Cho cái gì cơ?”
“Một lý do chiến tranh. Hiểu không? Đó là vì sao sự cố ở Dol Angra gần như là vấn đề ngẫu nhiên, có lẽ là bị tấn công bởi cướp hoặc giao tranh với dân buôn lậu....Chúng không thể nào là hành động của một đội quân thông thường được, dù cho có là của ta hay của Nilfgaard đi chăng nữa.....Bởi vì nó sẽ chính xác là một casus belli....”
“Aha. Jarre, nói cho tôi...”
Cô bé dừng lại, bất chợt ngẩng đầu lên, nhanh chóng đưa tay lên thái dương và nhăn mặt.
“Tôi phải đi rồi,” Ciri nói. “Cô Yennefer đang gọi tôi.”
“Cậu có thể nghe thấy cô ấy sao?” Jarre tò mò. “Từ xa? Bằng cách nào....”
“Tôi phải đi rồi,” cô bé lặp lại, đứng dậy và phủi hết bụi ra khỏi đầu gối. “Nghe này, Jarre. Tôi sẽ đi với cô Yennefer, vì vài việc rất quan trọng. Tôi không biết khi nào chúng tôi sẽ quay về. Tôi cảnh báo cậu đây là những vấn đề bí mật chỉ liên quan đến pháp sư, thế nên đừng hỏi tôi câu nào!”
Jarre cũng đứng dậy. Cậu chỉnh sửa lại quần áo nhưng vẫn không biết phải làm gì với đôi bàn tay. Đôi mắt cậu ánh lên.
“Ciri....”
“Cái gì?”
“Tôi......tôi......”
“Tôi không biết cậu đang nói về cái gì hết,” cô bé mất kiên nhẫn, lườm cậu bằng cặp mắt vĩ đại màu lục. “Hay rõ ràng là cả cậu cũng vậy. Tôi đi đây. Bảo trọng nhé, Jarre.”
“Tạm biệt....Ciri. Chúc bình an vô sự. Tôi sẽ....tôi sẽ nghĩ đến cậu.”
Ciri thở dài.