The Witcher #1: Blood of Elves

Chương 20 : CHƯƠNG VII.II

Ngày đăng: 00:33 27/03/20

***
“Con ở đây rồi, cô Yennefer!”
Cô bé bay vào căn phòng như một quả đạn bắn ra từ máy ném đá và cánh cửa bật mở, đập vào bức tường. Cô bé đã có thể vấp phải cái ghế để giữa đường và ngã gãy chân, nhưng lại khéo léo nhảy qua nó, uyển chuyển làm một động tác xoay nửa hông và giả vờ chém một đường kiếm, cười thích thú vì màn biểu diễn thành công của mình. Mặc dù chạy nhanh như vậy, cô bé không thở gấp mà bình thản và chậm rãi. Cô đã kiểm soát được nhịp thở đến mức hoàn hảo.
“Con ở đây!” cô bé lặp lại.
“Cuối cùng. Cởi đồ ra và chui vào bồn tắm đi. Nhanh lên.”
Nữ pháp sư không ngoái lại, không quay mặt đi khỏi chiếc bàn, mà nhìn vào Ciri qua chiếc gương. Chậm rãi. Cô chải những lọn tóc đen, ẩm ướt của mình mà thẳng ra dưới chiếc lược chỉ để phút sau lại xoăn thành những đợt sóng óng ánh.
Cô bé tháo giày ra trong chớp mắt, đá chúng đi, cởi quần áo và nhảy cái ùm vào bồn tắm. Cầm lấy cục xà phòng, cô bé bắt đầu hăng hái cọ hai cánh tay của mình.
Yennefer ngồi bất động, nhìn ra ngoài cửa sổ và chơi đùa với chiếc lược. Ciri khịt mũi, lắp bắp và phun phì phì do xà phòng chảy vào miệng. Cô bé tự hỏi không biết liệu có câu thần chú nào có thể khiến cho việc tắm rửa không cần nước, xà phòng và tốn thời gian.
Nữ pháp sư đặt cái lược sang một bên, nhưng lạc trong suy nghĩ, tiếp tục dõi ra ngoài ô cửa về phía đàn quạ đang kêu lên thảm thiết khi bay về phía đông. Ở trên bàn, bên cạnh cái gương và một dãy dài một cách ấn tượng các lọ mỹ phẩm, là vài lá thư. Ciri biết rằng Yennefer đã đợi chúng từ rất lâu rồi, và cái ngày mà họ rời Đền thờ phụ thuộc vào việc cô nhận được những lá thư đó. Bất chấp những gì mà cô bé đã nói với Jarre, cô cũng không biết khi nào và tại sao họ phải rời đi. Nhưng trong những lá thư đó....
Dùng tay trái quẫy nước để đánh lạc hướng, cô bé sắp xếp những ngón tay phải thành một cử chỉ, tập trung vào một công thức, chăm chú nhìn vào những lá thư và phát ra một xung nhịp.
“Đừng có mà dám,” Yennefer nói, mà không cần quay lại.
“Con tưởng....” Cô bé hắng giọng. “Con tưởng một trong số chúng có thể từ Geralt...”
“Nếu vậy thì ta đã đưa cho con xem rồi.” Nữ pháp sư xoay người trên ghế và quay mặt lại đối diện với cô bé. “Con có định ngồi trong đấy mãi không?”
“Con xong rồi.”
“Làm ơn đứng lên nào.”
Ciri vâng lời. Yennefer mỉm cười dịu dàng.
“Phải,” cô nói, “con đã qua thời thơ ấu rồi. Con tròn trịa ở những nơi cần tròn trịa. Bỏ tay xuống. Ta không có hứng thú với khuỷu tay con. Nào, nào, không đỏ mặt, không giả bộ ngượng ngùng gì hết. Nó là cơ thể của con, điều tự nhiên nhất trên thế giới. Nếu số phận con khác đi....nếu không phải vì chiến tranh, thì con đã là vợ của một nam tước hay hoàng tử nào đó từ lâu rồi. Con nhận ra điều đó mà, phải không? Chúng ta đã bàn luận về những vấn đề liên quan đến giới tính của con khá thường xuyên, và khá chi tiết để con có thể ý thức được rằng mình đã là một người phụ nữ rồi. Về mặt sinh lý. Chắc chắn là con vẫn chưa quên những gì chúng ta đã nói chứ?”
“Không, con chưa quên!”
“Khi con đến thăm Jarre, ta hy vọng là trí nhớ của con không gặp vấn đề gì chứ?”
Ciri chùng mắt xuống, nhưng chỉ trong phút chốc. Yennefer không cười.
“Lau khô người và lại đây nào,” cô nói lạnh lùng. “Làm ơn không té nước.”
Quấn trong một cái khăn tắm, Ciri ngồi xuống cái ghế nhỏ bên cạnh đầu gối nữ pháp sư. Yennefer chải tóc cho cô bé, thỉnh thoảng lại cắt đi một lọn bướng bỉnh bằng một cặp kéo.
“Cô đang giận con à?” cô bé hỏi miễn cưỡng. “Vì, vì....đã đến tòa tháp?”
“Không. Nhưng Nenneke không thích thế. Con biết mà.”
“Nhưng con không có....con đâu có quan tâm đến Jarre chút nào đâu?” Ciri đỏ mặt một chút. “Con chỉ....”
“Chính xác,” nữ pháp sư lầm bầm. “Con chỉ. Đừng giả vờ trẻ con bởi vì con đã không còn như vậy nữa rồi, để ta nhắc cho con nhớ. Cậu bé đó chảy dãi thòng lòng và lắp bắp khi nhìn thấy con. Con không để ý sao?”
“Đâu phải lỗi tại con! Con phải làm gì đây?”
Yennefer ngừng chải tóc cho Ciri nhìn vào cô bé với đôi mắt tím, sâu thẳm.
“Đừng đùa với cậu ta. Hèn hạ lắm.”
“Nhưng con đâu có đùa với cậu ta! Con chỉ muốn nói chuyện thôi!”
“Ta muốn tin rằng,” nữ pháp sư nói trong khi cắt một lọn tóc nữa mà không chịu để mình được tạo dáng thành bất kỳ thứ gì trên thế giới, “trong suốt những cuộc trò chuyện này, con đã nhớ những gì mà ta đã dặn.”
“Con nhớ mà, con nhớ mà!”
“Đó là một cậu bé thông minh và sáng dạ. Một hoặc hai từ vô ý được thốt ra nào đó cũng có thể dẫn cậu ta vào đúng đường, đến những vấn đề mà cậu ta không nên biết gì về hết. Không người nào, không một người nào được phép biết con là ai.”
“Con nhớ mà,” Ciri lặp lại. “Con chưa hé nửa lời với ai hết, cô có thể chắc chắn về điều đó. Nói con nghe đi, có phải vì vậy mà chúng ta phải rời đi khẩn cấp thế không? Cô sợ là sẽ có ai đó phát hiện ra con đang ở đây à? Có phải vậy không?”
“Không. Còn có những lý do khác nữa.”
“Có phải vì....sẽ xảy ra một cuộc chiến nữa không? Tất cả mọi người đều đang bàn tán về một cuộc chiến nữa! Tất cả mọi người đều đang xôn xao vì nó, cô Yennefer.”
“Đúng vậy,” nữ pháp sư lạnh lùng xác nhận, cắt kéo ngay trên tai Ciri. “Đó là một vấn đề thuộc vào phạm trù vô tận. Đã có bàn tán về chiến tranh trong quá khứ, đang có bàn tán ngay bây giờ và sẽ luôn có bàn tán. Và không phải là không có lý do mà chiến tranh đã xảy ra trong quá khứ, và sẽ luôn xảy ra. Cúi thấp xuống nào.”
“Jarre nói....rằng sẽ không xảy ra cuộc chiến nào với Nilfgaard nữa cả. Cậu ấy nói về phép loại suy gì đó....chỉ cho con xem một tấm bản đồ. Con chẳng biết phải nghĩ gì nữa. Con chẳng biết mấy cái phép loại suy đấy là gì, chắc là thứ gì đó cao siêu lắm....Jarre đọc nhiều sách và biết tất cả, nhưng con nghĩ....”
“Ta rất hứng thú với những gì con nghĩ đấy, Ciri.”
“Ở Cintra....hồi đó.....cô Yennefer à, bà ngoại con thông minh hơn Jarre nhiều. Vua Eist cũng thông minh nữa. Ông ấy ngao du khắp biển, nhìn thấy mọi thứ, thậm chí cả một con narwhal và rắn biển, và con cá là ông ấy cũng nhìn thấy nhiều phép loại suy nữa. Và rồi sao? Đột nhiên chúng xuất hiện, bọn Nilfgaard....”
Ciri ngẩng đầu lên và giọng nói kẹt trong cổ họng. Yennefer vòng tay quanh người cô bé và ôm cô bé thật chặt.
“Thật đáng tiếc,” cô nói khẽ, “thật đáng tiếc là con nói đúng, bé con xấu xí của ta à. Nếu khả năng vận dụng kinh nghiệm và rút ra kết luận quyết định mọi thứ, thì chúng ta đã quên đi chiến tranh từ lâu rồi. Nhưng những kẻ mà mục đích cuối cùng là chiến tranh đã chưa bao giờ bị ngăn lại, hay sẽ bị ngăn lại, bởi kinh nghiệm hay phép loại suy.”
“Vậy ra....cuối cùng thì nó vẫn là sự thật. Sẽ có một cuộc chiến nữa. Đó có phải là lý do mà chúng ta phải rời đi không?”
“Hãy đừng nói về chuyện đó nữa. Đừng lo lắng quá sớm.”
Ciri sụt sịt. “Con đã nhìn thấy chiến tranh rồi,” cô bé thì thầm. “Con không muốn nhìn thêm nữa. Không bao giờ. Con không muốn phải đơn độc nữa. Con không muốn phải sợ hãi nữa. Con không muốn lại mất tất cả mọi thứ, như hồi trước. Con không muốn mất Geralt....hay cô, cô Yennefer. Con không muốn mất cô. Con muốn ở bên cạnh cô. Và ông ấy. Mãi mãi.”
“Và con sẽ như vậy.” Giọng của nữ pháp sư hơi run. “Và ta sẽ ở bên cạnh con, Ciri. Mãi mãi. Ta hứa đó.”
Ciri lại sụt sịt. Yennefer ho khẽ, đặt kéo và lược xuống bàn, đứng dậy và bước lại gần cửa sổ. Những con quạ vẫn tiếp tục kêu trong chuyến hành trình hướng về dãy núi.
“Khi ta đến đây,” nữ pháp sư bất chợt nói bằng chất giọng du dương, hơi chút mỉa mai thông thường của cô. “Khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên...Con đã không ưa ta.”
Ciri không nói gì cả. Lần gặp mặt đầu tiên của chúng mình, cô bé nghĩ. Mình có nhớ. Mình đang ở trong hang với các cô bé khác. Hrosvitha đang chỉ cho bọn mình xem các loại thảo dược và cây cỏ. Rồi Iola đệ Nhất bước vào và thì thầm gì đó vào tai Hrosvitha. Nữ tu nhăn mặt với vẻ thù hằn. Và Iola đệ Nhất tiến về phía mình với vẻ lạ lùng. “Chuẩn bị đi nào, Ciri,” cô ấy nói, “và đến phòng ăn nhanh lên. Mẹ Nenneke đang cho gọi em. Có ai đó đã đến.”
Những ánh mắt lạ lẫm, thích thú và đầy ý nghĩa của họ hướng vào mình. Và những lời thì thào. Yennefer. “Nữ pháp sư Yennefer. Nhanh lên, Ciri. Mẹ Nenneke đang đợi, và cô ấy đang đợi.”
Mình biết ngay lập tức, Ciri nghĩ, rằng đó chính là cô ấy. Bởi vì mình đã nhìn thấy cô ấy. Mình đã nhìn thấy cô ấy vào đêm trước đó. Trong mơ.
Cô ấy.
Mình chưa biết tên cô ấy. Cô ấy không nói gì trong giấc mơ cả. Cô ấy chỉ nhìn vào mình, và ở đằng sau cô, trong bóng tối, mình thấy một cánh cửa đang đóng....
Ciri thở dài. Yennefer quay đầu lại và ngôi sao kim cương trên cổ cô lấp lánh với hàng ngàn ánh phản chiếu.
“Cô nói đúng.” cô bé xác nhận với vẻ nghiêm túc, nhìn thẳng vào đôi mắt tím của nữ pháp sư. “Con đã không ưa cô.”
***
“Ciri,” Nenneke nói, “lại gần hơn nữa nào. Đây là cô Yennefer đến từ Vengerberg. Quý bà Pháp sư. Đừng sợ hãi. Cô Yennefer biết con là ai. Con có thể tin cô ấy.”
Cô bé cúi chào, khoanh tay lại thành một cử chỉ đầy tôn kính. Nữ pháp sư đung đưa chiếc váy đen và dài, tiến lại gần, nâng cằm Ciri lên và xoay trái xoay phải. Cô bé cảm thấy sự giận dữ và ý muốn nổi loạn dấy lên trong người – cô không quen bị đối xử như thế này. Và cùng lúc đó, cô bé cũng cảm thấy một sự ghen tị cháy bỏng. Yennefer rất xinh đẹp. So với vẻ mảnh mai, nhợt nhạt thông thường của các nữ tu và học trò mà Ciri nhìn thấy mỗi ngày, nữ pháp sư dường như tỏa sáng, thậm chí còn toát ra vẻ yêu kiều, được nhấn mạnh và nổi bật trên từng chi tiết. Mái tóc đen như quạ của cô chảy xuống bờ vai, lóng lánh, phản chiếu như lông công, xoăn và nhấp nhô với từng bước di chuyển.
Ciri bỗng dưng thấy xấu hổ, xấu hổ vì khuỷu tay xướt sát, đôi bàn tay khô ráp, móng tay nứt nẻ, mái tóc màu tro rối bù của mình. Đột nhiên, cô bé cảm thấy một ham muốn mãnh liệt được sở hữu những gì mà Yennefer có – một cái cổ để trần, đẹp đẽ và trên đó là một dải băng nhung đen đáng yêu với một ngôi sao lấp lánh. Lông mày uốn cong, đen như than, và hàng mi dài. Đôi môi kiêu hãnh. Và hai bầu ngực nhấp nhô cùng mỗi nhịp thở, ôm trọn bởi lớp vải đen và ren trắng....
“Vậy ra đây là Bất Ngờ lừng danh.” Nữ pháp sư hơi vặn vẹo môi. “Nhìn vào mắt ta nào, bé con.”
Ciri run rẩy và so vai lại. Không, cô bé không ghen tị với Yennefer về thứ đó – không muốn có hay thậm chí là nhìn vào nó. Đôi mắt tím, sâu thẳm như một cái hồ không đáy, sáng lạ thường, lạnh lùng và nham hiểm. Thật khủng khiếp.
Nữ pháp sư quay về phía nữ tư tế tối cao. Ngôi sao trên cổ cô rực cháy với ánh phản chiếu của mặt trời xuyên qua ô cửa sổ của phòng ăn.
“Phải, Nenneke,” cô nói. “Không nghi ngờ gì nữa. Một người chỉ cần nhìn vào đôi mắt xanh lục đó là biết được có thứ gì trong người con bé. Trán cao, lông mày cong, cặp mắt hấp dẫn. Mũi hẹp. Ngón tay dài. Màu tóc hiếm gặp. Rõ ràng là máu của elves, mặc dù không có nhiều lắm. Một người tổ tiên là elves. Tôi đoán đúng chưa?”
“Ta không biết gia phả của con bé,” nữ tư tế đáp lại điềm tĩnh. “Ta không hứng thú với việc đó.”
“Khá cao so với tuổi của mình,” nữ pháp sư tiếp tục, vẫn đang thẩm định Ciri bằng mắt. Người cô bé sôi sục lên vì giận dữ và khó chịu, vật lộn với ham muốn mãnh liệt được hét lên, giậm chân và bỏ chạy về phía công viên, làm đổ cái bình và sập cửa trên đường đi mạnh đến nỗi lớp hồ dán trên trần nhà cũng phải lung lay.
“Thân hình không đến nỗi tệ lắm.” Yennefer không rời mắt khỏi cô. “Nó có bị bệnh truyền nhiễm nào hồi còn nhỏ không? Ha, chắc là bà cũng chẳng thèm hỏi con bé về cái đó nữa. Nó có bị bệnh gì từ khi đến đây không?”
“Không.”
“Có cơn đau đầu nào không? Ngất xỉu? Dễ bị cảm lạnh? Kinh nguyệt đau đớn?”
“Không. Chỉ có những giấc mơ đó thôi.”
“Tôi biết.” Yennefer túm lại những lọn tóc trên má. “Anh ấy cũng viết về chuyện đó. Từ lá thư thì có vẻ như là ở Kaer Morhen họ vẫn chưa thử dùng bất kỳ....thí nghiệm nào lên người con bé. Tôi muốn tin rằng đó là sự thật.”
“Đúng vậy. Họ chỉ cho con bé dùng chất kích thích tự nhiên thôi.”
“Chất kích thích không bao giờ là tự nhiên cả!” Nữ pháp sư cao giọng. “Không bao giờ! Có lẽ chính những chất kích thích đã làm trầm trọng hơn những triệu chứng của con bé....Chết tiệt, tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh ấy lại có thể vô trách nhiệm như vậy được!”
“Bình tĩnh đi!” Nenneke nhìn cô với vẻ lạnh lùng, và bỗng dưng, thiếu tôn trọng theo cách kỳ lạ nào đó. “Ta nói chúng tự nhiên và hoàn toàn bình thường. Thứ lỗi cho ta, cô em thân mến à, nhưng trong chuyện này thì ta có nhiều quyền lực hơn cô. Ta biết rằng đối với cô, chấp nhận thẩm quyền của người khác là cực kỳ khó khăn. Nhưng trong trường hợp này thì ta bắt buộc phải áp đặt quyền lực đó lên cô. Vậy nên hãy thôi nói về chuyện này đi.”
“Như bà muốn.” Yennefer mím môi lại. “Thế nào, đi thôi bé con. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Sẽ là một tội lỗi nếu lãng phí nó.”
Ciri khó lắm mới giữ được tay của mình khỏi run lên bần bật, cô bé nuốt khan và nhìn vào Nenneke với vẻ dò hỏi. Nữ tư tế rất nghiêm túc, gần như là buồn bã, và nụ cười mà bà dùng để trả lời câu hỏi không thành tiếng đó cũng khó chịu một cách giả tạo.
“Giờ con sẽ đi với cô Yennefer,” bà nói. “Cô Yennefer sẽ chăm sóc con một thời gian.”
Ciri cúi đầu và nghiến răng.
“Chắc là con thấy bối rối,” Nenneke tiếp tục, “là tại sao một Quý bà Phép thuật lại đột nhiên muốn thu nhận con. Nhưng con là một cô bé hiểu lý lẽ, Ciri. Con có thể đoán ra. Con đã được thừa hưởng một số.....đặc điểm từ tổ tiên mình. Con biết ta đang nói về cái gì mà. Con vẫn thường hay đến gặp ta, sau mỗi giấc mơ đó, sau mỗi rối loạn về đêm ở ký túc xá. Ta đã không thể giúp con. Nhưng cô Yennefer....”
“Cô Yennefer,” nữ pháp sư cắt lời, “sẽ làm những gì cần thiết. Đi nào bé con.”
“Đi đi.” Nenneke gật đầu, cố gắng trong vô vọng để khiến nụ cười của mình ít nhất thì cũng tỏ ra tự nhiên. “Đi đi, con yêu. Hãy nhớ rằng được một người như cô Yennefer chăm sóc cho mình là một đặc ân rất lớn. Đừng làm chúng ta và Đền thờ phải xấu hổ. Và hãy ngoan ngoãn nghe lời.”
Mình sẽ trốn đi tối nay, Ciri quyết định. Về lại Kaer Morhen. Mình sẽ ăn cắp một con ngựa trong chuồng và đó sẽ là lần cuối cùng mà họ nhìn thấy mình. Mình sẽ chạy trốn!
“Chắc chắn là mi sẽ làm vậy rồi,” nữ pháp sư thì thầm.
“Xin lỗi, cô vừa nói gì cơ?” nữ tư tế ngẩng đầu lên.
“Không có gì, không có gì,” Yennefer mỉm cười. “Bà chỉ tưởng là tôi nói thôi. Hay là tôi tưởng là tôi đã nói nhỉ? Hãy nhìn vào đứa trẻ này của bà xem, Nenneke. Giận dữ như một con mèo. Ánh lửa cháy lên trong đôi mắt, cứ đợi xem và nó sẽ xù lông lên. Và nếu có thể cụp tai lại được, nó sẽ làm vậy. Một nữ witcher thực thụ! Tôi sẽ phải trị con bé mạnh tay đây, giũa hết móng vuốt của nó.”
“Hãy cố thông cảm hơn đi.” Vẻ mặt của nữ tư tế đanh lại. “Làm ơn, hãy tỏ ra tốt bụng và thấu hiểu. Con bé không phải người mà cô nghĩ nó là đâu.”
“Bà nói thế nghĩa là sao?”
“Con bé không phải tình địch của cô, Yennefer.”
Trong một lúc, họ đo lường nhau bằng ánh mắt, nữ pháp sư và nữ tư tế, và Ciri cảm thấy bầu không khí dường như run rẩy, một trường lực lạ lùng, khủng khiếp lớn dần lên giữa họ. Điều này xảy ra trong chưa đầy một giây mà ngay sau đó, trường lực biến mất và Yennefer phá lên cười, dịu dàng và ngọt ngào.
“Tôi quên mất,” cô nói. “Lúc nào cũng ở phe anh ấy nhỉ, Nenneke? Lúc nào cũng lo lắng cho anh ấy. Như một người mẹ mà anh ấy chưa từng có.”
“Và cô lúc nào cũng chống lại anh ấy,” nữ tư tế mỉm cười. “Cho anh ấy những cảm xúc mãnh liệt, như thường lệ. Và bảo vệ bản thân mình hết sức có thể để không phải gọi những cảm xúc đó theo đúng tên của chúng.”
Lại lần nữa, Ciri cảm thấy cơn cuồng nộ dấy lên trong người, và thái dương cô bé đập dữ dội với sự khinh miệt và nổi loạn. Cô bé nhớ lại đã bao lần và dưới những hoàn cảnh nào mình được nghe cái tên đó. Yennefer. Cái tên dấy lên sự bất an, cái tên như tượng trưng cho một bí mật ác hiểm nào đó. Cô bé có thể đoán bí mật đó là gì.
Họ đang nói chuyện khá thoải mái trước mặt mình, mà không cần dè chừng, cô bé nghĩ, cảm thấy đôi tay lại run lên vì giận. Họ chẳng thèm đếm xỉa gì đến mình hết. Lờ mình đi hoàn toàn. Như thể mình là một đứa trẻ con. Họ đang nói về Geralt trước mặt mình, nhưng họ không thể bởi vì mình.....mình.....
Là ai cơ?
“Còn bà, Nenneke,” nữ pháp sư phản pháo, “đang tự bày trò tiêu khiển cho bản thân, như thường lệ, phân tích cảm xúc của người khác, và suy đoán chúng sao cho hợp với ý của bà!”
“Và xía mũi vào chuyện của người khác ư?”
“Tôi không muốn nói thế.” Yennefer hất mái tóc đen, lấp lánh và uốn éo như những con rắn ra đằng sau. “Nhưng cảm ơn bà đã nói giùm tôi. Và giờ thì hãy đổi chủ đề nào, làm ơn, vì những thứ mà chúng ta đang bàn là vô cùng ngớ ngẩn – xấu hổ trước mặt cô học trò nhỏ bé này. Và còn để thấu hiểu như bà đã nói....tôi sẽ cố làm vậy. Nhưng tốt bụng thì chắc là hơi khó, bởi vì sau cùng, ai cũng biết là tôi không có cơ quan nội tạng nào giống như vậy cả. Nhưng chúng ta sẽ lo liệu được theo cách nào đó. Phải không hả Bất Ngờ?”
Cô mỉm cười với Ciri, và bất chấp cơn giận cùng sự khó chịu của cô bé, Ciri phải đáp lại với một nụ cười. Bởi vì nụ cười của nữ pháp sư bỗng dưng dễ chịu đến không ngờ, thân thiện và thành tâm. Và rất, rất đẹp.
***
Cô bé lắng nghe bài diễn thuyết của Yennefer với lưng quay lại, giả vờ dồn toàn bộ sự chú ý của mình lên con ong đang vo ve bên cạnh bông hoa của một trong những bụi thục quỳ mọc xung quanh bức tường của đền thờ.
“Không ai hỏi ý kiến của con cả,” cô bé lầm rầm.
“Không ai hỏi cô bé cái gì?”
Ciri xoay nửa vòng và giận dữ đập bụi thục quỳ bằng nắm tay. Con ong bay đi, vo ve tức tối và đáng ngại.
“Không ai hỏi xem con có muốn cô dạy cho con không!”
Yennefer chống tay lên hông, đôi mắt cô sáng lên.
“Thật là một sự trùng hợp,” cô rít lên. “Tưởng tượng mà xem – cũng chẳng ai hỏi ta xem ta có muốn dạy cho mi không. Vả lại, muốn cũng chẳng liên quan gì. Ta không dạy cho bất kỳ ai và mi, bất chấp ngoại hình như vậy, cũng có thể là bất kỳ ai đó. Ta được yêu cầu đi kiểm tra xem mi có vấn đề gì không. Để đánh giá cái gì đang ở trong người mi và nó có thể gây nguy hiểm đến mi thế nào. Và ta, mặc dù không phải là hoàn toàn tự nguyện, đã đồng ý.”
“Nhưng con vẫn chưa đồng ý!”
Nữ pháp sư giơ cánh tay lên và di chuyển bàn tay. Ciri cảm thấy một cơn đau trên thái dương và tai ù đi, như thể cô bé đang nuốt nước bọt nhưng lớn hơn rất nhiều. Cô thấy mơ màng, và yếu đuối lạ thường, sự mệt mỏi làm cổ cô bé cứng lại và đầu gối cô bé mềm ra.
Yennefer hạ tay xuống và cảm giác đó biến mất ngay tức thì.
“Hãy nghe ta cẩn thận đây, Bất Ngờ,” cô nói. “Ta có thể dễ dàng ếm một bùa chú lên người cô bé, thôi miên cô bé, hoặc đưa cô bé vào một cơn hôn mê. Ta có thể làm cô bé tê liệt, bắt cô bé uống thuốc, lột trần cô bé, đặt lên bàn và khám xét trong hàng giờ đồng hồ, nghỉ giữa chừng để ăn uống trong khi cô bé nằm đó, nhìn lên trần nhà, không thể di chuyển thậm chí là mi mắt. Đây là những gì ta sẽ làm với bất kỳ đứa nhãi ranh nào khác. Ta không muốn làm vậy với cô bé bởi vì chỉ cần nhìn qua một lần thôi là biết được cô bé là một đứa trẻ thông minh và kiêu hãnh, có cá tính. Ta không muốn làm cô bé hay ta phải xấu hổ. Không phải trước mặt Geralt. Bởi vì anh ấy là người đã nhờ ta chăm sóc cho cô bé. Giúp cô bé xử lý được năng lực của mình.”
“Ông ấy nhờ cô ư? Tại sao? Ông ấy chưa từng nói gì với con cả! Chưa từng hỏi con...”
“Cô bé cứ quay lại chuyện đó,” nữ pháp sư cắt ngang. “Không ai thèm hỏi ý kiến cô bé, không ai bận tâm kiểm tra xem liệu cô bé muốn hay không muốn. Phải chăng cô bé đã cho người ta lý do để tin rằng mình chỉ là một đứa nhãi ranh bướng bỉnh, không xứng đáng để hỏi những câu hỏi đó? Nhưng ta sẽ đánh liều và hỏi điều mà chưa ai hỏi cô bé. Cô bé có sẵn sàng để mình được kiểm tra hay không?”
“Và sẽ phải làm gì? Những bài kiểm tra này? Và tại sao....”
“Ta đã giải thích rồi. Nếu cô bé vẫn chưa hiểu thì tệ quá. Ta không có ý định mài giũa nhận thức hay cải thiện trí thông minh của cô bé. Ta có thể kiểm tra một con nhóc thông minh cũng như một đứa ngu dốt.”
“Con không có ngu! Và con hiểu mọi thứ!”
“Thế thì tốt.”
“Nhưng con không thích hợp để làm một pháp sư! Con không có năng lực gì cả! Con sẽ không bao giờ trở thành một pháp sư hay muốn trở thành! Định mệnh của con là Geralt....là trở thành một witcher! Con chỉ ở đây trong một khoảng thời gian ngắn thôi! Con sẽ sớm quay lại Kaer Morhen....”
“Cô bé cứ nhìn chăm chăm vào cổ ta,” Yennefer lạnh lùng nói, hơi nheo đôi mắt tím lại một chút. “Cô bé có thấy gì khác thường ở đó không hay chỉ ghen tị thôi?”
“Ngôi sao đó....” Ciri lầm bầm. “Nó làm bằng gì thế ạ? Những viên đá đó di chuyển và sáng một cách lạ lùng....”
“Chúng đang đập,” nữ pháp sư mỉm cười. “Chúng là kim cương hoạt động, được nhúng trong nham thạch. Cô bé có muốn nhìn gần hơn không? Muốn chạm vào chúng?”
“Có.....không!” Ciri lùi lại và lắc đầu giận dữ, cố gắng xua đi mùi hoa cà và phúc bồn tử phảng phất từ Yennefer. “Con không muốn. Tại sao con lại phải làm vậy? Con không hứng thú! Không chút nào hết! Con là một witcher! Con không có năng lực phép thuật nào cả! Con không thích hợp để làm một pháp sư, bởi vì con......đằng nào thì.....”
Nữ pháp sư ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh bức tường và chăm chú quan sát móng tay của mình.
“....đằng nào thì,” Ciri kết thúc, “Con cũng cần phải suy nghĩ đã.”
“Lại đây. Ngồi xuống bên cạnh ta.”
Cô bé vâng lời.
“Con cần có thời gian suy nghĩ,” cô lưỡng lự.
“Đúng lắm.” Yennefer gật đầu, vẫn đang nhìn vào móng tay. “Đó là một vấn đề hệ trọng. Cần phải được cân nhắc kỹ càng.”
Cả hai đều không nói gì trong một lúc. Các cô học trò đi dạo qua công viên liếc nhìn họ tò mò, thì thào và cười khúc khích.
“Thế nào?”
“Thế nào cái gì ạ?”
“Cô bé đã nghĩ xong chưa?”
“Con.....con.....” Ciri thở gấp, cảm thấy tức giận. “Cô đang trêu con đấy à? Con cần thời gian! Con cần phải suy nghĩ về chuyện đó! Lâu hơn nữa! Trong cả một ngày....và đêm!”
Yennefer nhìn vào mắt cô bé và Ciri run rẩy dưới ánh nhìn đó.
“Người ta nói rằng,” nữ pháp sư chậm rãi lên tiếng, “màn đêm đem đến giải pháp. Còn trong trường hợp của cô bé, Bất Ngờ à, thứ duy nhất màn đêm đem đến là một cơn ác mộng nữa. Cô bé sẽ lại thức dậy, la hét trong đau đớn, người ướt đẫm mồ hôi. Cô bé sẽ lại hoảng sợ, hoảng sợ vì những gì mình đã thấy, hoảng sợ vì những gì mình sẽ quên đi. Và sẽ chẳng còn giấc ngủ nào đêm đó nữa. Sẽ chỉ có nỗi sợ hãi. Cho đến bình minh.”
Cô bé run rẩy, cúi thấp đầu xuống.
“Bất Ngờ,” giọng của Yennefer thay đổi một chút. “Hãy tin ta.”
Bờ vai của nữ pháp sư ấm áp. Lớp nhung đen trên chiếc váy của cô như đòi được chạm vào, mùi hoa cà và phúc bồn tử say sưa dễ chịu. Cái ôm của cô dịu dàng, thoải mái, làm nguội đi sự giận dữ và nổi loạn.
“Con sẽ làm những bài kiểm tra, Bất Ngờ à.”
“Con sẽ,” cô bé trả lời, hiểu rằng mình không nhất thiết phải đáp lại. Bởi vì đó không phải là một câu hỏi.