The Witcher #1: Blood of Elves

Chương 21 : CHƯƠNG VII.III

Ngày đăng: 00:33 27/03/20

***
“Con chẳng hiểu gì nữa,” Ciri nói. “Đầu tiên cô bảo con có năng lực bởi vì con có những giấc mơ này. Nhưng cô lại muốn kiểm tra.....Vậy rốt cục là thế nào? Con có năng lực hay không?”
“Câu hỏi đó sẽ được giải đáp sau bài kiểm tra.”
“Kiểm tra, kiểm tra.” Cô bé xị mặt. “Con chẳng có năng lực nào cả. Nếu có thì con phải biết rồi chứ? Nhưng mà....nếu, tình cờ mà con có thật, thì sẽ ra sao?”
“Có hai khả năng,” nữ pháp sư thờ ơ nói trong khi mở cửa sổ ra. “Năng lực của con sẽ phải bị tiêu hủy hoặc con sẽ phải học cách kiểm soát chúng. Nếu con có tài và mong muốn, ta có thể thử truyền thụ cho con ít kiến thức phổ thông về phép thuật.”
“Phổ thông nghĩa là gì ạ?”
“Cơ bản.”
Họ đang ở một mình trong căn phòng lớn bên cạnh thư viện, trong một nơi không được sử dụng của tòa nhà, mà Nenneke đã chỉ định dành riêng cho nữ pháp sư. Ciri biết rằng căn phòng này là để dành cho khách. Cô bé biết rằng Geralt, mỗi khi đến thăm Đền thờ, đều ở ngay trong căn phòng này.
“Cô có muốn dạy con không đấy?” Cô bé ngồi bên cạnh giường và lướt ngón tay qua lớp lông tơ. “Cô có định đem con đi khỏi đây không? Con sẽ không bao giờ đi với cô đâu!”
“Thế thì ta sẽ đi một mình,” Yennefer lạnh lùng nói, cởi túi đồ ra. “Và ta đảm bảo với con, ta sẽ không nhớ con đâu. Ta đã nói rồi là ta sẽ chỉ giáo dục con nếu con muốn. Và ta có thể làm như vậy ngay ở đây, tại chỗ này.”
“Cô sẽ giáo....dạy con trong bao lâu?”
“Cho đến chừng nào con muốn.” Nữ pháp sư nghiêng người sang, mở ngăn tủ, lấy ra một cái túi da cũ kỹ, một cái thắt lưng, một đôi ủng đính lông thú và một cái bình đất sét đựng trong một chiếc giỏ. Ciri nghe thấy cô nguyền rủa khe khẽ trong khi mỉm cười, và giấu những thứ mình vừa tìm được lại vào ngăn tủ. Cô bé có thể đoán những thứ đó là của ai. Ai đã để chúng lại.
“Thế nghĩa là sao, đến chừng nào con muốn ư?” Cô bé hỏi. “Nếu con thấy chán hay không thích....”
“Chúng ta sẽ dừng lại ngay lập tức. Chỉ cần con nói với ta một câu thôi. Hay cho ta thấy.”
“Cho cô thấy? Như thế nào ạ?”
“Nếu chúng ta quyết định sẽ giáo dục con, ta yêu cầu sự vâng lời tuyệt đối. Ta nhắc lại: hoàn toàn tuyệt đối. Nếu con cảm thấy quá chán, con chỉ cần không vâng lời ta là được. Và rồi các bài học sẽ ngưng lại tức khắc. Thế đã rõ chưa?”
Ciri gật đầu và liếc đôi mắt xanh lục thật nhanh về phía nữ pháp sư.
“Thứ hai,” Yennefer tiếp tục nói trong lúc dỡ đồ ra, “ta sẽ yêu cầu sự trung thực tuyệt đối. Con không được phép giấu ta bất cứ điều gì. Bất cứ điều gì. Vậy nên nếu con thấy đã quá đủ rồi, con chỉ cần nói dối, giả vờ hay giữ kín bản thân mình là được. Nếu ta hỏi con điều gì đó mà con không trả lời thành thực, thế cũng có nghĩa là các bài học của chúng ta sẽ chấm dứt. Con đã hiểu chưa?”
“Vâng,” Ciri lầm bầm. “Và.....sự trung thực đó.....Nó có từ cả hai phía không? Liệu con có thể hỏi cô....câu hỏi được không?”
Yennefer nhìn vào cô bé và môi vặn vẹo một cách kỳ quặc.
“Đương nhiên rồi,” cô trả lời sau một lúc. “Không cần phải nói. Đó sẽ là những quy tắc căn bản của việc học và sự bảo hộ mà ta sẽ dành cho con. Thành thực phải đến từ hai phía. Con có thể hỏi ta câu hỏi. Bất kỳ lúc nào. Và ta sẽ trả lời. Thành thực.”
“Bất kỳ câu hỏi nào?”
“Bất kỳ câu hỏi nào!”
“Như bây giờ?”
“Đúng. Như bây giờ.”
“Giữa cô và Geralt có chuyện gì vậy, cô Yennefer?”
Ciri gần như ngất xỉu, kinh hoàng vì sự ngạo mạn của bản thân, lạnh người trước sự im lặng đi theo câu hỏi đó. Nữ pháp sư từ tốn lại gần cô bé, đặt tay lên vai cô, nhìn vào mắt cô thật gần, và thật sâu.
“Nhớ nhung,” cô trả lời nghiêm trang. “Hối hận. Hy vọng. Và sợ hãi. Phải, ta không nghĩ là mình đã giấu điều gì. Giờ thì chúng ta bắt đầu với bài kiểm tra nào, con rắn độc bé nhỏ mắt xanh kia. Chúng ta sẽ xem liệu con có tố chất để làm việc này không. Mặc dù sau câu hỏi đó, ta sẽ rất ngạc nhiên nếu hóa ra con không có. Đi nào, bé con xấu xí của ta.”
Ciri hậm hực. “Sao cô lại gọi con như thế?”
Yennefer mỉm cười qua khóe môi.
“Ta đã hứa sẽ thành thật mà.”
Ciri, cảm thấy khó chịu, ngồi thẳng dậy và ngọ nguậy trên chiếc ghế của mình, mà sau nhiều giờ ngồi trên đó, làm lưng cô bé nhức khủng khiếp.
“Sẽ chẳng có kết quả gì cả!” cô bé gầm gừ, quệt ngón tay dính đầy than lên bàn. “Sau tất cả những thứ này, chẳng có gì....chẳng có gì hiệu quả với con hết! Con không có tố chất làm một pháp sư! Con biết ngay từ đầu rồi mà cô không chịu nghe con! Cô không chịu chú ý gì cả!”
Yennefer nhướng một bên lông mày lên.
“Con nói là ta không chịu nghe con sao? Thú vị thật. Ta lại thường hay có thói quen chú ý đến mọi câu nói được thốt ra trước mặt mình và ghi nhớ vào tâm trí. Điều kiện duy nhất là phải có chút ý nghĩa trong những câu nói đó mới được.”
“Cô lúc nào cũng châm chọc con.” Ciri nghiến răng trèo trẹo. “Và con chỉ muốn nói với cô....thì, về mấy năng lực này. Cô thấy đấy, ở Kaer Morhen, hồi còn trên núi....con không thể làm được bất kỳ Dấu Witcher nào cả. Không một cái nào!”
“Ta biết.”
“Cô biết sao?”
“Ta biết. Nhưng nó chẳng có nghĩa lý gì cả.”
“Sao lại thế? Chà....nhưng đấy không phải là tất cả!”
“Ta đang hồi hộp lắng nghe đây.”
“Con không có tố chất. Cô không hiểu sao? Con....con còn quá trẻ.”
“Ta còn trẻ hơn con khi bắt đầu.”
“Nhưng con chắc là cô không....”
“Con có ý gì đây, cô bé? Đừng có ấp úng nữa! Làm ơn hãy nói ít nhất một câu hoàn chỉnh ra xem nào.”
“Bởi vì....” Ciri cúi gằm mặt xuống và đỏ lựng. “Bởi vì Iola, Myrrha, Eurneid và Katye – khi chúng con ăn tối – đã cười và bảo là con không thể làm phép được bởi vì....bởi vì con là....bởi vì con vẫn còn là trinh nữ. Thế có nghĩa là.....”
“Ta biết thế nghĩa là gì,” nữ pháp sư cắt ngang. “Ta e rằng con sẽ lại nghĩ đây là một lời nhạo báng châm chọc khác, nhưng ta ghét phải nói với con là con đang thốt ra những thứ rác rưởi. Hãy quay trở lại bài kiểm tra nào.”
“Con là một trinh nữ!” Ciri tức tối nhắc lại. “Kiểm tra làm gì! Trinh nữ đâu có làm phép được!”
“Ta không thấy có giải pháp nào cả,” Yennefer ngửa ra sau ghế. “Vậy nên hãy ra ngoài và mất trinh đi nếu nó làm phiền con đến vậy. Nhưng làm ơn nhanh lên nhé.”
“Cô đang trêu con đấy à?”
“Con nhận ra rồi sao?” Nữ pháp sư cười nhẹ. “Xin chúc mừng. Con đã qua được bài kiểm tra sơ bộ về trí thông minh. Và giờ thì đến bài kiểm tra thực sự nào. Làm ơn hãy tập trung. Nhìn đây: có bốn cây thông trong bức tranh này. Mỗi cây đều có số cành khác nhau. Vẽ cây thứ năm sao cho phù hợp với bốn cây còn lại và vừa vào khoảng trống này.”
“Cây thông thật ngớ ngẩn,” Ciri tuyên bố, lè lưỡi ra và vẽ nguệch ngoạc một cái cây bằng mẩu than. “Và nhàm chán nữa! Con không thể hiểu những cây thông thì có liên quan gì đến phép thuật? Liên quan gì hả? Cô Yennefer! Cô hứa sẽ trả lời những câu hỏi của con kia mà!”
“Đáng tiếc là,” nữ pháp sư thở dài, cầm tờ giấy lên và thẩm định bức vẽ, “ta nghĩ mình sẽ hối hận về lời hứa đó. Những cây thông có điểm gì chung với phép thuật ư? Chẳng gì cả. Nhưng con đã vẽ rất chính xác, và kịp giờ nữa. Khá xuất sắc đối với một trinh nữ.”
“Cô đang cười con đấy à?”
“Không. Ta hiếm khi cười. Ta cần phải có một lý do thật sự chính đáng để cười. Tập trung vào trang tiếp theo nào, Bất Ngờ. Có các tập hợp hình ngôi sao, hình tròn, chữ thập và tam giác vẽ trên đó, mỗi tập hợp có số hình khác nhau. Hãy nghĩ và trả lời: phải có mấy ngôi sao trong tập hợp cuối cùng?”
“Sao thật ngớ ngẩn!”
“Có bao nhiêu?”
“Ba!”
Yennefer không nói gì trong một lúc lâu, nhìn chăm chú vào các họa tiết khắc trên cánh cửa tủ mà chỉ mình cô hiểu. Nụ cười gian xảo trên môi Ciri bắt đầu mờ dần cho đến khi biến mất hẳn mà không để lại dấu vết.
“Chắc là con tò mò muốn biết,” nữ pháp sư nói thật chậm, vẫn không ngừng ngưỡng mộ cánh cửa tủ, “chuyện gì sẽ xảy ra nếu con đưa cho ta một câu trả lời vô nghĩa và ngu ngốc. Con nghĩ có lẽ ta sẽ không để ý bởi vì ta chẳng hứng thú chút xíu nào với những câu trả lời của con? Con đã sai rồi. Con tin là, có lẽ ta sẽ đơn giản chấp nhận rằng con thực sự ngu dốt? Con sai rồi. Nhưng nếu con đã chán bị kiểm tra, và muốn thách thức ta......chà, rõ ràng là có hiệu quả rồi đấy nhỉ? Dù sao đi nữa thì bài kiểm tra này cũng kết thúc rồi. Đưa tờ giấy đây.”
“Con xin lỗi, cô Yennefer.” Cô bé cúi gằm mặt xuống. “Đương nhiên là nên có.....một ngôi sao ở đó ạ. Con rất xin lỗi. Làm ơn đừng giận con.”
“Nhìn ta này, Ciri.”
Cô bé ngẩng đầu lên, kinh ngạc. Bởi vì đây là lần đầu tiên nữ pháp sư gọi tên cô.
“Ciri,” Yennefer nói. “Hãy biết rằng, bất chấp vẻ bề ngoài, ta nổi giận cũng hiếm như khi cười vậy. Con không làm ta giận. Nhưng bằng việc xin lỗi con đã chứng minh là ta đã không lầm về con. Và giờ thì lấy tờ giấy tiếp theo ra. Con có thể thấy là có năm ngôi nhà trên đó. Vẽ ngôi nhà thứ sáu....”
“Lại nữa à? Con thực sự không hiểu tại sao....”
“.....ngôi nhà thứ sáu.” Giọng của nữ pháp sư thay đổi một cách nguy hiểm và đôi mắt tím của cô lóe lên. “Đây, vào khoảng trống này. Làm ơn đừng để ta phải nhắc lại.”
Sau táo, cây thông, sao, cá và nhà là đến lượt các mê cung mà cô bé phải nhanh chóng tìm được đường ra. Những nét lượn sóng, những chấm mực trông như những con gián bị giẫm nát, và các bức tranh khảm khiến mắt cô bé lác đi và đầu óc quay cuồng. Và rồi có một quả bóng sáng chói treo trên một sợi dây mà cô bé phải nhìn vào trong một lúc lâu. Phải quan sát nó nhạt nhẽo như nước rửa bát vậy và Ciri cứ chực ngủ gật. Yennefer, ngạc nhiên là chẳng thèm quan tâm mặc dù chỉ mới vài ngày trước đã mắng cô bé thậm tệ vì ngủ gật trong khi làm bài với mấy chấm mực hình con gián.
Lao lực vì các bài kiểm tra đã làm cổ và lưng cô bé ngày càng đau. Cô bé nhớ cảm giác được bay nhảy và hít thở bầu không khí trong lành, và do bắt buộc phải thành thật, cô ngay lập tức nói với Yennefer. Nữ pháp sư tiếp nhận chuyện này bình thản, như thể cô đã trông đợi nó từ lâu lắm rồi.
Trong hai ngày kế tiếp họ chạy qua công viên, nhảy qua các con mương và hàng rào trong ánh mắt thích thú hoặc thương hại của những nữ tư tế và các cô học trò. Họ luyện tập cách đi thăng bằng trên đỉnh bức tường bao quanh vườn cây và nông trại. Khác so với ở Kaer Morhen, những bài tập cùng Yennefer luôn đi kèm với lý thuyết. Nữ pháp sư dạy Ciri cách thở, di chuyển ngực và cơ hoành. Cô giải thích quy luật của chuyển động, cách hoạt động của xương và cơ bắp, và diễn giải cách nghỉ ngơi, giải tỏa áp lực và thư giãn.
Trong một buổi học thư giãn như vậy, nằm dài trên bãi cỏ và ngắm nhìn bầu trời, Ciri hỏi một câu mà đang làm cô bé khó chịu. “Cô Yennefer? Khi nào thì chúng ta sẽ kết thúc các bài kiểm tra này ạ?”
“Chúng làm con chán lắm sao?”
“Không.....Nhưng con muốn biết liệu mình có thể trở thành một pháp sư được không?”
“Con có thể.”
“Cô đã biết rồi sao?”
“Ta đã biết từ đầu rồi. Có rất ít người phát hiện ra được chuyển động của ngôi sao trên cổ ta. Rất ít. Con nhận ra nó gần như ngay lập tức.”
“Còn các bài kiểm tra?”
“Đã kết thúc. Ta đã biết điều ta muốn biết về con rồi.”
“Nhưng có vài bài....không được chính xác lắm. Chính cô đã nói vậy.....Cô có chắc không? Cô không nhầm đó chứ? Cô chắc là con có năng lực chứ?”
“Ta chắc.”
“Nhưng....”
“Ciri.” Nữ pháp sư vừa có vẻ thích thú vừa có vẻ thiếu kiên nhẫn. “Từ lúc chúng ta đặt lưng xuống cánh đồng, ta đã nói chuyện với con mà không cần mở miệng. Nó gọi là ngoại cảm, nhớ đấy. Và như con đã nhận thấy, nó đâu có làm cho cuộc trò chuyện của chúng ta khó khăn thêm chút nào!”