The Witcher #1: Blood of Elves
Chương 2 : CHƯƠNG I.II
Ngày đăng: 00:33 27/03/20
***
“Này, nhạc sĩ,” Mama Lantieri gọi vọng vào, bước vô phòng mà không thèm gõ cửa, người bà ta bốc lên mùi hycinth, mồ hôi, bia và khói. “Anh có khách. Mời vào, thưa quý ngài.”
Dandelion vuốt tóc thẳng lại và đứng lên khỏi chiếc ghế bành bằng gỗ trạm trổ. Hai cô gái đang ngồi trên đùi cậu nhanh chóng đứng dậy, che ngực và sửa sang lại áo sống. Sự khiêm tốn của gái điếm, nhà thơ nghĩ, cũng không hẳn là một tựa đề quá tệ cho một bài hát. Cậu đứng thẳng, thắt lại dây lưng và mặc lại áo khoác trong khi nhìn nhà quý tộc đang đứng trước cửa.
“Quả thực” cậu nói, “là bà biết tìm tôi ở mọi nơi, tuy nhiên toàn vào những thời điểm không phù hợp. Bà may mắn là tôi vẫn còn chưa quyết định được là thích ai trong số hai người đẹp này đấy. Và với giá cả của bà, Lantieri, tôi không thể trả cho cả hai được.”
Mama Lantieri mỉm cười cảm thông và vỗ tay một tiếng. Cả hai cô gái – một cư dân đảo với làn da đẹp và tàn nhang cùng một cô gái nửa elf với mái tóc đen – nhanh chóng rời khỏi phòng. Người đàn ông đứng ở bậu cửa cởi áo khoác ra và đưa cho Mama cùng với một túi tiền vừa phải.
“Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài,” ông ta nói, bước lại gần chiếc bàn và ngồi xuống thoải mái. “Tôi biết đây không phải là thời điểm thuận lợi để làm phiền ngài, nhưng ngài đã biến mất khỏi gốc cây sồi nhanh quá...Tôi đã không gặp được ngài trên Đại Lộ như dự tính và cũng đã không ngay lập tức gặp được ngài ở trong thị trấn nhỏ bé này. Tôi sẽ không tốn nhiều thời gian của ngài đâu, tôi hứa...”
“Họ luôn nói như vậy, và đó luôn là nói dối,” nhà thi sĩ cắt lời. “Hãy để chúng tôi lại một mình, Lantieri, và đừng để ai khác làm phiền chúng tôi. Tôi đang nghe đây, thưa ngài.”
Người đàn ông xăm soi kỹ cậu. Ông ta có cặp mắt đen, ẩm và gần như đẫm lệ, một cái mũi nhọn và xấu xí, môi hẹp.
“Tôi sẽ nói ngay vào vấn đề để không tốn thời gian của ngài,” ông ta tuyên bố, đợi cánh cửa sau lưng được Mama đóng lại. “Bài hát của ngài làm tôi thấy hứng thú, thưa ngài. Nói chính xác hơn là có một số nhân vật trong bài hát làm tôi thấy hứng thú. Tôi thực sự cảm thấy lo lắng cho số phận của những người hùng trong bài ca của ngài. Nếu tôi không lầm, thì số phận của những con người thực sự chính là nguồn cảm hứng cho bài ca dưới gốc cây sồi mà tôi đã được nghe? Tôi đang nghĩ đến...Cirilla bé bỏng xứ Cintra, cháu gái của nữ hoàng Calanthe.”
Dandelion nhìn lên trần nhà, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
“Thưa quý ngài,” cậu nói khô khan, “ngài hứng thú với những vấn đề thật lạ lùng. Ngài hỏi những câu hỏi thật lạ lùng. Có gì đó mách bảo tôi rằng ngài không phải là người như tôi nghĩ.”
“Và ngài nghĩ tôi là ai vậy, cho phép tôi được hỏi?”
“Tôi không chắc là ngài được phép. Đó là tùy thuộc nếu ngài có định gửi lời chào từ một người bạn chung nào của chúng ta hay không. Đáng lẽ ra ngài nên làm vậy từ đầu, nhưng dường như là ngài đã quên mất.”
“Tôi không hề quên.” Người đàn ông thò tay vào túi trong của chiếc thụng nhung màu nâu mà ông ta đang mặc và lôi ra một túi tiền còn to hơn túi lúc trước, đặt lên mặt bàn. “Chúng ta đơn giản là không có người bạn chung nào cả, Dandelion. Nhưng liệu túi tiền này có đủ để xóa đi sự xa cách đó không?”
“Và ngài tính mua thứ gì bằng túi tiền xuềnh xoàng này đây?” nhà thi sĩ hậm hực. “Cả cái nhà thổ của Mama Lantieri và đất đai xung quanh à?”
“Hãy cứ cho rằng tôi muốn ủng hộ bộ môn nghệ thuật này. Và một người nghệ sĩ. Để có thể được tán gẫu với người nghệ sĩ về tác phẩm của anh ta.”
“Ngài yêu thích nghệ thuật đến vậy sao, thưa quý ngài? Để có thể tán gẫu với người nghệ sĩ quan trọng đến mức ngài phải trả tiền cho anh ta ngay cả trước khi tự giới thiệu về bản thân mình, và do đó, đã phá vỡ quy tắc xã gia thông thường nhất?”
“Vào lúc bắt đầu cuộc nói chuyện” đôi mắt đen láy của người lạ mặt hơi nhíu lại, “sự nặc danh của tôi đâu có làm ngài bận tâm.”
“Và giờ thì có rồi đó.”
“Tôi không sợ phải nói ra tên mình,” người đàn ông trả lời, nở một nụ cười nhạt trên môi. “Tên tôi là Rience. Ngài không biết tôi, ngài Dandelion, và cũng chẳng có gì là ngạc nhiên. Ngài quá nổi tiếng để cần phải nhớ hết những người hâm mộ của mình. Ấy nhưng tất cả những ai hâm mộ tài nghệ của ngài đều cảm thấy quen biết ngài, quen thân đến một mức độ nào đó. Điều này cũng áp dụng cả với tôi nữa. Tôi biết đó chỉ là quan niệm thôi, nên xin ngài hãy bỏ quá cho tôi.”
“Tôi bỏ quá cho ngài.”
“Vậy tôi có thể trông đợi vào ngài sẽ trả lời một vài câu hỏi được chứ?”
“Không, ngài không thể.” nhà thi sĩ ngắt lời, lớn tiếng. “Giờ, nếu ngài bỏ quá cho tôi, tôi không sẵn lòng bàn luận về các tác phẩm của tôi, nguồn cảm hứng hay các nhân vật của nó, giả tưởng hay như thế nào khác. Làm như vậy sẽ khiến nó mất đi vẻ thơ mộng và dẫn đến nhàm chán.”
“Thật vậy sao?”
“Quả thật như vậy. Ví dụ, nếu hát một bài hát về vợ của một người thợ xay bột, tôi lại tuyên bố rằng đó là về Zvirka, vợ của thợ xay bột Loach, và thêm nữa nói rằng có thể ngủ với Zvirka dễ dàng vào mỗi thứ năm bởi vì mỗi thứ năm, người thợ xay bột lại phải ra chợ, nó sẽ chẳng còn là thơ ca nữa. Nó sẽ thành những câu đối vần điệu, hay lời phỉ báng tục tĩu.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu,” Rience nói nhanh. “Nhưng có lẽ đó là một ví dụ tồi. Tôi không quan tâm đến tội lỗi của ai cả. Ngài sẽ không phỉ báng ai khi trả lời câu hỏi của tôi. Tôi chỉ cần một mẩu thông tin nho nhỏ: thật sự chuyện gì đã xảy ra với Cirilla, cháu gái của Nữ hoàng của Cintra? Nhiều người nói rằng cô bé đã bị giết trong trận vây hãm thành, thậm chí còn có cả nhân chứng đã thấy tận mắt nữa. Nhưng từ bài hát của ngài, có vẻ như đứa trẻ đã sống sót. Tôi thực sự tò mò không biết đó là do trí tưởng tượng của ngài, hay sự thật? Đúng hay sai?”
“Tôi rất cảm kích là ngài thấy hứng thú”. Dandelion mỉm cười. “Ngài có thể cười, quý ngài tên-là-gì-đó, nhưng đó chính xác là những gì mà tôi dự định khi sáng tác nên ca khúc đó. Tôi muốn làm người nghe thích thú và gợi trí tò mò của họ.”
“Đúng hay sai?” Rience lạnh lùng lặp lại.
“Nếu tiết lộ điều đó thì sẽ làm hỏng hết giá trị của các tác phẩm của tôi. Tạm biệt, ông bạn. Ngài đã dùng hết số thời gian mà tôi có thể cho rồi. Và hai nguồn cảm hứng của tôi đang đứng ở ngoài kia, phân vân không biết tôi sẽ chọn ai đây.”
Rience giữ im lặng trong một khoảng thời gian dài, không có dáng vẻ gì là sắp rời đi cả. Hắn ta nhìn chằm chằm nhà thơ bằng cặp mắt không thân thiện, ẩm ướt của mình, và nhà thi sĩ cảm thấy bất an. Một tiếng ồn náo nhiệt phát lên từ căn phòng chính của ngôi nhà tục tĩu, thỉnh thoảng bị ngắt quãng bằng những tiếng khúc khích của phụ nữ. Dandelion quay đầu đi, giả vờ ra vẻ chế nhạo nhưng thực ra là để đo khoảng cách từ đây đến góc căn phòng và tấm thảm trang trí có hình một nữ thần hồ đang đổ nước từ một cái hũ lên bầu ngực mình.
“Dandelion”, Rience cuối cùng lên tiếng, cho tay vào trong túi chiếc áo thụng nâu của mình, “hãy trả lời câu hỏi của tôi. Làm ơn. Tôi cần phải biết câu trả lời. Nó rất quan trọng đối với tôi. Có lẽ là cả với cậu nữa, bởi vì tin tôi đi, nếu cậu không tự nguyện trả lời câu hỏi của tôi...”
“Thì sao?”
Một nụ cười nhăn nhó nở trên môi Rience.
“Thì tôi sẽ phải bắt cậu trả lời.”
“Giờ thì nghe đây, quân vô lại.” Dandelion đứng lên và giả vờ ra vẻ đe dọa. “Ta rất căm ghét bạo lực, nhưng ta sẽ gọi Mama Lantieri trong vòng một phút và bà ấy sẽ gọi một người tên là Gruzila có vai trò bảo vệ cơ sở này. Anh ta là một nghệ sĩ thực thụ đấy. Anh ta sẽ đá cái mông ngươi mạnh đến nỗi ngươi sẽ bay qua những mái nhà của thị trấn một cách ngoạn mục, đến mức những người đi qua đường vào lúc đó cũng phải lầm tưởng ngươi là một con ngựa Pegasus.”
Rience làm một cử động đột ngột và có gì đó lóe sáng trong tay hắn.
“Cậu có chắc không,” hắn hỏi, “rằng cậu sẽ gọi kịp bà ta?”
Dandelion không hề có ý định thử xem mình có gọi kịp được không. Và cũng không hề có ý định ngồi chờ. Trước khi con dao găm kịp nằm chắc trong tay Rience, Dandelion nhảy một bước dài đến góc phòng, nấp bên dưới tấm thảm trang trí, đá một cái cửa bẫy bí mật và trượt xuống cầu thang, uyển chuyển xoay mình nhờ sự trợ giúp của dãy hành lang được xây khéo léo. Rience nhảy theo cậu, nhưng nhà thi sĩ rất tự tin về bản thân mình – cậu biết rõ con đường bí mật như lòng bàn tay vậy, vì đã phải dùng nó rất nhiều lần để trốn chủ nợ, những ông chồng ghen tuông hay những địch thủ giận dữ mà cậu có đôi lúc ăn cắp một vài điệu nhạc hay ý thơ của họ. Cậu biết rằng sau ngã rẽ thứ 3 cậu có thể nắm được một tay nắm cửa xoay, đằng sau đó có một cái cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Cậu tin chắc rằng kẻ truy đuổi ắt không thể nào dừng lại kịp, sẽ chạy qua và rơi xuống một cái cửa bẫy có chuồng lợn phía bên dưới. Cậu cũng chắc rằng kẻ truy đuổi cậu, bị bầm tím, dính đầy phân và bị heo vồ, sẽ bỏ cuộc.
Dandelion đã nhầm, cũng giống như mỗi khi cậu quá tự tin về cái gì đó. Có một ánh sáng xanh nhá lên sau lưng cậu, và cậu cảm thấy tứ chi mình tê liệt. Cậu không thể dừng lại kịp để nắm lấy cái cửa xoay, chân cậu không nghe lệnh cậu. Cậu hét lên và ngã xuống cầu thang, va vào những bức tường của hành lang chật hẹp. Cánh cửa bẫy mở ra phía dưới cậu với một âm thanh khô khan và nhà thi sĩ ngã xuống bóng tối và mùi hôi thối. Trước khi đập đầu xuống vũng bùn và bất tỉnh, Dandelion nhớ lại Lantieri có nói gì đó về việc sửa sang lại cái chuồng lợn.
Cơn đau trên cổ tay và vai bị trói lại, làm trật hết các khớp đã làm cậu tỉnh dậy. Cậu muốn hét lên mà không thể, cảm giác như miệng bị nhét đầy đất sét. Cậu đang quỳ trên sàn với một sợi dây thừng trói cổ tay cậu lên. Cậu cố đứng dậy, muốn làm giảm bớt cơn đau trên vai, nhưng chân cậu cũng đang bị trói. Sặc sụa và nghẹt thở, bằng cách nào đó cậu đã đứng lên được, nhờ sợi dây thừng đang treo cậu lên.
Rience đang đứng trước mặt cậu, và cặp mắt độc địa của hắn sáng lên trong ánh đèn lồng được một gã côn đồ râu ria rậm rạp, cao 6 thước giữ bên cạnh. Một gã du côn khác nữa, có lẽ cũng không thấp hơn, đứng đằng sau hắn. Dandelion có thể nghe thấy tiếng thở khò khè của hắn và ngửi thấy mùi mồ hôi trong không khí. Đó chính là kẻ đang giật giật sợi dây được vắt qua xà nhà và trói cổ tay nhà thi sĩ.
Chân của Dandelion quệt lên sàn nhà đầy bụi. Nhà thi sĩ thở khe khẽ, chẳng thể làm gì được.
“Đủ rồi” Rience cuối cùng quát lên – hắn nói gần như ngay lập tức, nhưng đối với với Dandelion dường như cả thế kỷ đã trôi qua. Đôi chân của nhà thi sĩ chạm đất, nhưng dù cho cậu rất mong muốn được quỳ lại, cậu không thể bởi vì sợi dây cứ giật giật như muốn trêu ngươi cậu.
Rience đến lại gần hơn. Khuôn mặt hắn chẳng biểu lộ cảm xúc gì hết, đôi mắt ẩm ướt không hề có chút gì thay đổi. Cả chất giọng của hắn nữa, cũng vẫn trầm tĩnh, bình thản, thậm chí có phần chán chường.
“Đồ thi sĩ ngu ngốc. Cặn bã. Đồ vô danh kiêu căng, ngạo mạn. Ngươi nghĩ có thể chạy thoát khỏi ta? Chưa có ai từng chạy thoát được khỏi ta cả. Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong đâu, đồ hề, đồ đầu đất. Ta đã hỏi ngươi một câu hỏi trong hoàn cảnh dễ chịu hơn thế này. Giờ đây ngươi sẽ phải trả lời tất cả những câu hỏi của ta, và trong hoàn cảnh khó chịu hơn rất nhiều. Hiểu chưa?”
Dandelion nhanh chóng gật đầu. Đến giờ thì Rience mới nở một nụ cười và ra hiệu. Nhà thi sĩ rên lên bất lực, cảm thấy cánh tay bị trói chặt của mình bẻ ngược ra sau, làm trật hết các khớp nối.”
“Không nói được à?” Rience xác nhận, vẫn cười khinh bỉ, “và nó rất đau, đúng không? Trong lúc này, hãy cứ biết rằng ta treo ngươi lên thế này đơn giản bởi vì ta thích nhìn kẻ khác chịu đau khổ. Kéo cao nữa lên.”
Dandelion la lên to đến nỗi như sắp nghẹn.
“Đủ rồi.” Rience ra lệnh, sau đó túm lấy cổ áo nhà thi sĩ. “Nghe ta đây, đồ ngu xuẩn. Ta sẽ hóa giải bùa chú để ngươi có thể nói được. Nhưng nếu ngươi có ý định cất cao chất giọng quyến rũ của mình hơn mức cần thiết, ngươi sẽ phải hối hận đấy.”
Hắn làm một dấu hiệu bằng tay, chạm vào má nhà thi sĩ bằng chiếc nhẫn của mình, và Dandelion có thể cảm nhận xương hàm và lưỡi cậu bắt đầu có cảm giác.
“Bây giờ”, Rience tiếp tục nói nhẹ nhàng, “ta sẽ hỏi ngươi một vài câu hỏi và ngươi sẽ trả lời chúng nhanh chóng, mạch lạc và rõ ràng. Và nếu ngươi ấp úng hay do dự thậm chí chỉ trong một giây, nếu ngươi chỉ cần cho ta một lý do để nghi ngờ những điều ngươi nói, thì...hãy nhìn xuống đi.”
Dandelion tuân lệnh. Và kinh hoàng nhận ra một xô vôi được buộc vào cổ chân mình.
“Nếu ta kéo sợi dây này cao hơn nữa,” Rience cười tàn nhẫn, “và cái xô này nhấc lên cùng với ngươi, thì có lẽ ngươi sẽ chẳng còn cảm nhận được bàn tay mình nữa đâu. Sau đó, ta đoán chắc ngươi cũng chẳng còn có thể chơi được cái gì bằng cây đàn luýt đấy nữa. Ta thực sự đoán vậy đó. Vậy nên ta nghĩ ngươi sẽ nói chuyện với ta thôi. Ta nói có đúng không?”
Dandelion không đồng ý bởi vì cậu không thể quay đầu hay mở mồm nói ra được do quá sợ hãi. Nhưng có vẻ như Rience chẳng quan tâm.
“Hãy hiểu rằng” hắn nói, “ta có thể biết được ngay lập tức nếu ngươi có đang nói thật hay không, nếu ngươi nói dối, ta sẽ nhận ra ngay, và ta sẽ không bị lừa bởi bất kỳ thủ đoạn thơ ca hay sự thông thái mơ hồ nào cả. Đây chỉ là chuyện nhỏ đối với ta – cũng giống như làm ngươi tê liệt trên cầu thang cũng là chuyện nhỏ đối với ta. Vậy nên ta khuyên ngươi nên xem xét lời nói kỹ càng, đồ cặn bã. Thôi, hãy vào việc chính nào và không nên lãng phí thời gian nữa. Như ta đã nói, ta rất có hứng thú với một nữ anh hùng trong bài hát của ngươi, cháu gái của nữ hoàng Calanthe của Cintra, Công chúa Cirilla, hay còn được gọi là Ciri. Theo như nhân chứng con bé đã chết trong trận vây hãm thành hai năm về trước. Vậy mà trong bài hát của ngươi, ngươi đã miêu tả rất hùng hồn và cảm động con bé gặp gỡ một cá nhân kỳ lạ, gần như là huyền thoại,...gã witcher, ...Geralt, hay Gerald gì đó. Hãy gạt ba cái mớ nhảm nhí về định mệnh và số phận sang một bên, từ phần còn lại của bài hát có vẻ như đứa trẻ đã sống sót khỏi Trận Chiến Cintra mà vẫn toàn vẹn. Có đúng thế không?”
“Tôi không biết...” Dandelion rên lên. “Thần linh ơi, tôi chỉ là một nhà thơ mà thôi! Tôi chỉ nghe ngóng đâu đây, còn về những thứ khác...”
“Thế nào?”
“Những thứ khác là tôi bịa ra mà! Tôi không biết gì cả!” Nhà thi sĩ la lên khi Rience ra hiệu cho gã du côn kéo sợi dây cao lên. “Tôi không có nói dối!”
“Phải,” Rience gật đầu, “ngươi không nói dối trắng trợn, ta sẽ cảm nhận thấy ngay. Nhưng ngươi đang vòng vo. Ngươi sẽ không thể tự bịa ra bài hát như thế được, mà không có lý do nào. Và ngươi có quen gã witcher đó. Người ta vẫn thường thấy ngươi đi chung với hắn ta. Vậy nên hãy nói đi, Dandelion, nếu ngươi vẫn còn quý trọng khớp tay của mình. Hãy kể hết những gì ngươi biết!”
“Cô bé Ciri này,” nhà thi sĩ thở hổn hển, “đã được định mệnh sắp đặt cho witcher. Người ta gọi cô bé là Đứa Trẻ Bất Ngờ...chắc hẳn ông đã nghe qua rồi, câu chuyện đó rất phổ biến mà. Cha mẹ của cô bé đã thề sẽ trao cô bé cho witcher...”
“Cha mẹ con bé đã thề sẽ trao đứa trẻ cho tên đột biến tâm thần đó ư? Kẻ sát nhân đó? Ngươi đang nói dối, nhà thơ. Đi mà kể câu chuyện đó cho lũ đàn bà mà nghe.”
“Đó là những gì đã xảy ra mà, tôi thề trên linh hồn mẹ tôi,” Dandelion nức nở. “Tôi đã nghe được từ một nguồn tin cậy...witcher...”
“Hãy nói về đứa bé gái đi. Ta không có hứng thú với tên witcher trong lúc này.”
“Tôi không biết gì về đứa bé gái cả! Tôi chỉ biết rằng witcher định sẽ đến Cintra để thu nhận cô bé thì chiến tranh nổ ra. Tôi có gặp anh ta vào lúc đó. Anh ta nghe được tin về trận thảm sát, về cái chết của Calanthe từ tôi...Anh ta có hỏi tôi về đứa trẻ, cháu gái của nữ hoàng...Nhưng tôi biết rằng tất cả người dân Cintra trong thành phố đều đã bị giết. Chẳng còn lấy một ai sống sót...”
“Nói tiếp đi. Ít ẩn dụ thôi, và nhiều sự thật lên.”
“Khi witcher biết tin về trận thảm sát ở Cintra, anh ta đã từ bỏ sứ mệnh. Cả hai chúng tôi bỏ chạy lên phía bắc. Chúng tôi chia tay nhau ở Hengfors và từ đó đến giờ tôi chưa gặp lại anh ta...Nhưng bởi vì anh ta có nói về đứa trẻ này...cô bé Ciri hay tên là gì đi nữa này...trên đường đi...và về định mệnh...Nên tôi bịa ra bài hát đó, tôi không biết gì hết nữa cả, tôi thề đấy!”
Rience quát cậu.
“Thế giờ thì tên witcher này đang ở đâu?” Hắn hỏi. “Tên thợ săn quái vật cho thuê này, tên đồ tể thơ mộng thích đàm đạo về định mệnh này đang ở đâu?”
“Tôi nói rồi mà, lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ta...”
“Ta biết ngươi nói gì,” Rience cắt lời, “Ta đã nghe rất kỹ những điều ngươi nói. Và giờ thì hãy nghe kỹ những điều ta nói đây. Trả lời chính xác câu hỏi của ta. Câu hỏi đó là: nếu không ai đã trông thấy tên Geralt, hay Gerald này trong vòng một năm, vậy thì hắn đang trốn ở đâu? Hắn thường trốn ở đâu?”
“Tôi không biết đó là nơi nào cả,” nhà thi sĩ nói nhanh. “Tôi không nói dối, tôi thật sự không biết...”
“Nhanh quá, Dandelion, nhanh quá.” Rience cười xảo quyệt. “Quá sốt sắng. Ngươi cũng mưu mẹo đấy, nhưng vẫn chưa cẩn thận đủ đâu. Ngươi không biết nó ở đâu. Nhưng ta dám chắc ngươi biết đó là nơi nào.”
Dandelion nghiến răng lại tức giận và tuyệt vọng.
“Thế nào?” Rience ra hiệu cho gã du côn. “Tên witcher đang trốn ở đâu? Nơi đó có tên là gì?”
Nhà thi sĩ im lặng. Sợi dây siết chặt lại, vặn vẹo tay cậu đầy đau đớn, và chân cậu nhấc lên khỏi sàn nhà. Dandelion rú lên một tiếng ngắn và gãy gọn bởi vì chiếc nhẫn của Rience ngay lập tức bịt mồm cậu lại.
“Cao hơn, cao hơn nữa.” Rience đặt tay lên hông. “Ngươi biết không, Dandelion, ta có thể dùng phép thuật để đọc suy nghĩ của ngươi, nhưng làm thế tốn sức lắm. Vả lại, ta thích nhìn thấy mắt kẻ khác lồi ra khỏi tròng vì đau đớn hơn. Và rồi ngươi cũng sẽ nói cho ta thôi.”
Dandelion biết rằng rồi cậu cũng sẽ nói. Sợi dây buộc cổ chân cậu căng lên, cái xô vôi quệt lên sàn nhà.
“Thưa ngài,” gã du côn đầu tiên lên tiếng, che cái đèn lồng lại bằng áo choàng và nhìn qua khe cửa chuồng lợn, “Có ai đó đang đến. Phụ nữ, tôi nghĩ thế.”
“Các ngươi biết phải làm gì rồi đó,” Rience rít lên. “Tắt đèn đi.”
Gã du côn bốc mùi thả sợi dây ra, và Dandelion ngã xuống sàn, theo tư thế mà cậu có thể trông thấy gã cầm đèn đứng sau cửa và tên bốc mùi kia, với một con dao trong tay, đứng ở phía bên kia. Ánh sáng chiếu qua khe cửa, và nhà thi sĩ nghe thấy tiếng hát và âm thanh huyên náo.
Cánh cửa chuồng lợn mở ra để lộ một dáng hình thấp bé, choàng áo khoác và đội một chiếc mũ tròn, vừa vặn. Sau một lúc lưỡng lự, người phụ nữ bước qua ngưỡng cửa. Gã bốc mùi nhảy vào cô, đâm chém điên cuồng và vấp ngã khi con dao lướt qua cổ họng người lạ mặt mà không gặp vật cản nào cả, như lướt qua một làn khói. Bởi vì dáng hình đó chính là một làn khói, đang bắt đầu mờ dần. Nhưng trước khi nó biến mất hẳn, một bóng người khác lao vào trong chuồng lợn, không thể thấy rõ, đen tối và uyển chuyển như một con chồn. Dandelion nhìn thấy cô ném chiếc áo choàng về phía gã cầm đèn, nhảy qua tên bốc mùi, thấy thứ gì đó lóe lên trong bàn tay cô, và nghe thấy tiếng gã bốc mùi ré lên man rợ. Gã cầm đèn gỡ chiếc áo choàng ra, nhảy lên định chém một nhát bằng con dao của hắn. Một tia sét bắn ra từ người lạ mặt với một tiếng rít, tát qua mặt và ngực hắn và lan ra như dầu hỏa đang cháy. Gã du côn la lên chói tai, và mùi thịt cháy tỏa ra khắp chuồng lợn.
Sau đó Rience tấn công. Câu thần chú hắn bắn ra làm bóng tối sáng lên với một sắc xanh, và Dandelion nhìn thấy một người phụ nữ mảnh mai, mặc quần áo đàn ông thực hiện một cử chỉ phức tạp bằng cả hai tay. Cậu chỉ có thể trông thấy cô trong một thoáng trước khi ánh sáng xanh biến mất với một tiếng nổ và ánh chớp lóe lên. Rience ngã ra đằng sau với một tiếng kêu phẫn nộ và lưng đập vào những tấm ván gỗ lát tường cái chuồng heo, làm chúng vỡ tan tành. Người phụ nữ mặc quần áo đàn ông đuổi theo hắn, một con dao lóe lên trên tay cô. Cái chuồng heo lại sáng lên – lần này là ánh sáng vàng – tỏa ra từ một hình ôvan hiện ra giữa không trung. Dandelion thấy Rience đứng bật dậy từ sàn nhà bẩn thỉu, nhảy vào cái hình ôvan, và biến mất. Cái hình ôvan mờ dần, nhưng trước khi nó biến mất hẳn, người phụ nữ chạy lại phía nó, la lên những từ không thể hiểu được, vươn tay ra. Có cái gì đó vỡ và kêu cọt kẹt và cái hình ôvan đỏ lên như lửa trong giây lát. Một âm thanh lọt đến tai Dandelion, như thể từ một nơi nào đó xa lắm - một âm thanh như tiếng gào thét đau đớn. Cái hình ôvan biến mất hẳn và bóng tối lại bao trùm lên cái chuồng heo. Nhà thi sĩ cảm thấy bùa chú làm mình câm lặng đã được nhấc lên.
“Cứu với!” cậu rú lên. “Cứu với!”
“Đừng có la lên nữa Dandelion,” người phụ nữ nói, quỳ xuống bên cạnh cậu và cắt dây trói bằng con dao của Rience.
“Yennefer? Là chị đấy à?”
“Chắc hẳn là cậu sẽ không nói rằng cậu không nhớ tôi trông như thế nào chứ? Và tôi chắc rằng giọng tôi cũng chẳng xa lạ lắm với đôi tai âm nhạc của cậu. Cậu đứng dậy được không? Chúng không làm gãy cái xương nào của cậu đó chứ?”
Dandelion đứng dậy khó khăn, rên rỉ và vặn vẹo cái vai đau nhức của mình.
“Chúng thế nào rồi?” Cậu ám chỉ những cái xác nằm trên nền nhà.
“Chúng ta sẽ kiểm tra.” Nữ pháp sư dắt con dao găm vào người. “Một trong số chúng chắc vẫn còn sống. Tôi có vài câu hỏi cho hắn đây.”
“Tên này,” nhà thi sĩ đứng bên cạnh tên bốc mùi, “chắc vẫn còn sống.”
“Tôi nghi ngờ đấy,” Yennefer nói thờ ơ. “Tôi đã cắt đứt khí quản và động mạch cảnh của hắn. Chắc hắn vẫn còn ú ớ được một lúc, nhưng không lâu đâu.”
Dandelion rùng mình.
“Chị đã cắt cổ hắn à?”
“Nếu không phải vì sự cảnh giác bẩm sinh, mà tôi không cử một ảo ảnh vào trước, thì tôi đã là người nằm ở đó rồi. Hãy nhìn tên này xem...Quỷ thần ơi. Trông to khỏe thế này mà vẫn không chịu nổi. Tiếc thật, tiếc thật!”
“Hắn cũng chết rồi à?”
“Hắn không thể chịu nổi cú giật. Hmm...tôi đã nướng hắn hơi quá tay...Thấy không, ngay cả răng cũng cháy đen thui...Cậu bị làm sao thế Dandelion? Cậu sắp phát bệnh rồi à?”
“Vâng,” nhà thơ khẽ đáp lời, cúi gập người xuống và tựa đầu vào tường.
“Này, nhạc sĩ,” Mama Lantieri gọi vọng vào, bước vô phòng mà không thèm gõ cửa, người bà ta bốc lên mùi hycinth, mồ hôi, bia và khói. “Anh có khách. Mời vào, thưa quý ngài.”
Dandelion vuốt tóc thẳng lại và đứng lên khỏi chiếc ghế bành bằng gỗ trạm trổ. Hai cô gái đang ngồi trên đùi cậu nhanh chóng đứng dậy, che ngực và sửa sang lại áo sống. Sự khiêm tốn của gái điếm, nhà thơ nghĩ, cũng không hẳn là một tựa đề quá tệ cho một bài hát. Cậu đứng thẳng, thắt lại dây lưng và mặc lại áo khoác trong khi nhìn nhà quý tộc đang đứng trước cửa.
“Quả thực” cậu nói, “là bà biết tìm tôi ở mọi nơi, tuy nhiên toàn vào những thời điểm không phù hợp. Bà may mắn là tôi vẫn còn chưa quyết định được là thích ai trong số hai người đẹp này đấy. Và với giá cả của bà, Lantieri, tôi không thể trả cho cả hai được.”
Mama Lantieri mỉm cười cảm thông và vỗ tay một tiếng. Cả hai cô gái – một cư dân đảo với làn da đẹp và tàn nhang cùng một cô gái nửa elf với mái tóc đen – nhanh chóng rời khỏi phòng. Người đàn ông đứng ở bậu cửa cởi áo khoác ra và đưa cho Mama cùng với một túi tiền vừa phải.
“Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài,” ông ta nói, bước lại gần chiếc bàn và ngồi xuống thoải mái. “Tôi biết đây không phải là thời điểm thuận lợi để làm phiền ngài, nhưng ngài đã biến mất khỏi gốc cây sồi nhanh quá...Tôi đã không gặp được ngài trên Đại Lộ như dự tính và cũng đã không ngay lập tức gặp được ngài ở trong thị trấn nhỏ bé này. Tôi sẽ không tốn nhiều thời gian của ngài đâu, tôi hứa...”
“Họ luôn nói như vậy, và đó luôn là nói dối,” nhà thi sĩ cắt lời. “Hãy để chúng tôi lại một mình, Lantieri, và đừng để ai khác làm phiền chúng tôi. Tôi đang nghe đây, thưa ngài.”
Người đàn ông xăm soi kỹ cậu. Ông ta có cặp mắt đen, ẩm và gần như đẫm lệ, một cái mũi nhọn và xấu xí, môi hẹp.
“Tôi sẽ nói ngay vào vấn đề để không tốn thời gian của ngài,” ông ta tuyên bố, đợi cánh cửa sau lưng được Mama đóng lại. “Bài hát của ngài làm tôi thấy hứng thú, thưa ngài. Nói chính xác hơn là có một số nhân vật trong bài hát làm tôi thấy hứng thú. Tôi thực sự cảm thấy lo lắng cho số phận của những người hùng trong bài ca của ngài. Nếu tôi không lầm, thì số phận của những con người thực sự chính là nguồn cảm hứng cho bài ca dưới gốc cây sồi mà tôi đã được nghe? Tôi đang nghĩ đến...Cirilla bé bỏng xứ Cintra, cháu gái của nữ hoàng Calanthe.”
Dandelion nhìn lên trần nhà, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
“Thưa quý ngài,” cậu nói khô khan, “ngài hứng thú với những vấn đề thật lạ lùng. Ngài hỏi những câu hỏi thật lạ lùng. Có gì đó mách bảo tôi rằng ngài không phải là người như tôi nghĩ.”
“Và ngài nghĩ tôi là ai vậy, cho phép tôi được hỏi?”
“Tôi không chắc là ngài được phép. Đó là tùy thuộc nếu ngài có định gửi lời chào từ một người bạn chung nào của chúng ta hay không. Đáng lẽ ra ngài nên làm vậy từ đầu, nhưng dường như là ngài đã quên mất.”
“Tôi không hề quên.” Người đàn ông thò tay vào túi trong của chiếc thụng nhung màu nâu mà ông ta đang mặc và lôi ra một túi tiền còn to hơn túi lúc trước, đặt lên mặt bàn. “Chúng ta đơn giản là không có người bạn chung nào cả, Dandelion. Nhưng liệu túi tiền này có đủ để xóa đi sự xa cách đó không?”
“Và ngài tính mua thứ gì bằng túi tiền xuềnh xoàng này đây?” nhà thi sĩ hậm hực. “Cả cái nhà thổ của Mama Lantieri và đất đai xung quanh à?”
“Hãy cứ cho rằng tôi muốn ủng hộ bộ môn nghệ thuật này. Và một người nghệ sĩ. Để có thể được tán gẫu với người nghệ sĩ về tác phẩm của anh ta.”
“Ngài yêu thích nghệ thuật đến vậy sao, thưa quý ngài? Để có thể tán gẫu với người nghệ sĩ quan trọng đến mức ngài phải trả tiền cho anh ta ngay cả trước khi tự giới thiệu về bản thân mình, và do đó, đã phá vỡ quy tắc xã gia thông thường nhất?”
“Vào lúc bắt đầu cuộc nói chuyện” đôi mắt đen láy của người lạ mặt hơi nhíu lại, “sự nặc danh của tôi đâu có làm ngài bận tâm.”
“Và giờ thì có rồi đó.”
“Tôi không sợ phải nói ra tên mình,” người đàn ông trả lời, nở một nụ cười nhạt trên môi. “Tên tôi là Rience. Ngài không biết tôi, ngài Dandelion, và cũng chẳng có gì là ngạc nhiên. Ngài quá nổi tiếng để cần phải nhớ hết những người hâm mộ của mình. Ấy nhưng tất cả những ai hâm mộ tài nghệ của ngài đều cảm thấy quen biết ngài, quen thân đến một mức độ nào đó. Điều này cũng áp dụng cả với tôi nữa. Tôi biết đó chỉ là quan niệm thôi, nên xin ngài hãy bỏ quá cho tôi.”
“Tôi bỏ quá cho ngài.”
“Vậy tôi có thể trông đợi vào ngài sẽ trả lời một vài câu hỏi được chứ?”
“Không, ngài không thể.” nhà thi sĩ ngắt lời, lớn tiếng. “Giờ, nếu ngài bỏ quá cho tôi, tôi không sẵn lòng bàn luận về các tác phẩm của tôi, nguồn cảm hứng hay các nhân vật của nó, giả tưởng hay như thế nào khác. Làm như vậy sẽ khiến nó mất đi vẻ thơ mộng và dẫn đến nhàm chán.”
“Thật vậy sao?”
“Quả thật như vậy. Ví dụ, nếu hát một bài hát về vợ của một người thợ xay bột, tôi lại tuyên bố rằng đó là về Zvirka, vợ của thợ xay bột Loach, và thêm nữa nói rằng có thể ngủ với Zvirka dễ dàng vào mỗi thứ năm bởi vì mỗi thứ năm, người thợ xay bột lại phải ra chợ, nó sẽ chẳng còn là thơ ca nữa. Nó sẽ thành những câu đối vần điệu, hay lời phỉ báng tục tĩu.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu,” Rience nói nhanh. “Nhưng có lẽ đó là một ví dụ tồi. Tôi không quan tâm đến tội lỗi của ai cả. Ngài sẽ không phỉ báng ai khi trả lời câu hỏi của tôi. Tôi chỉ cần một mẩu thông tin nho nhỏ: thật sự chuyện gì đã xảy ra với Cirilla, cháu gái của Nữ hoàng của Cintra? Nhiều người nói rằng cô bé đã bị giết trong trận vây hãm thành, thậm chí còn có cả nhân chứng đã thấy tận mắt nữa. Nhưng từ bài hát của ngài, có vẻ như đứa trẻ đã sống sót. Tôi thực sự tò mò không biết đó là do trí tưởng tượng của ngài, hay sự thật? Đúng hay sai?”
“Tôi rất cảm kích là ngài thấy hứng thú”. Dandelion mỉm cười. “Ngài có thể cười, quý ngài tên-là-gì-đó, nhưng đó chính xác là những gì mà tôi dự định khi sáng tác nên ca khúc đó. Tôi muốn làm người nghe thích thú và gợi trí tò mò của họ.”
“Đúng hay sai?” Rience lạnh lùng lặp lại.
“Nếu tiết lộ điều đó thì sẽ làm hỏng hết giá trị của các tác phẩm của tôi. Tạm biệt, ông bạn. Ngài đã dùng hết số thời gian mà tôi có thể cho rồi. Và hai nguồn cảm hứng của tôi đang đứng ở ngoài kia, phân vân không biết tôi sẽ chọn ai đây.”
Rience giữ im lặng trong một khoảng thời gian dài, không có dáng vẻ gì là sắp rời đi cả. Hắn ta nhìn chằm chằm nhà thơ bằng cặp mắt không thân thiện, ẩm ướt của mình, và nhà thi sĩ cảm thấy bất an. Một tiếng ồn náo nhiệt phát lên từ căn phòng chính của ngôi nhà tục tĩu, thỉnh thoảng bị ngắt quãng bằng những tiếng khúc khích của phụ nữ. Dandelion quay đầu đi, giả vờ ra vẻ chế nhạo nhưng thực ra là để đo khoảng cách từ đây đến góc căn phòng và tấm thảm trang trí có hình một nữ thần hồ đang đổ nước từ một cái hũ lên bầu ngực mình.
“Dandelion”, Rience cuối cùng lên tiếng, cho tay vào trong túi chiếc áo thụng nâu của mình, “hãy trả lời câu hỏi của tôi. Làm ơn. Tôi cần phải biết câu trả lời. Nó rất quan trọng đối với tôi. Có lẽ là cả với cậu nữa, bởi vì tin tôi đi, nếu cậu không tự nguyện trả lời câu hỏi của tôi...”
“Thì sao?”
Một nụ cười nhăn nhó nở trên môi Rience.
“Thì tôi sẽ phải bắt cậu trả lời.”
“Giờ thì nghe đây, quân vô lại.” Dandelion đứng lên và giả vờ ra vẻ đe dọa. “Ta rất căm ghét bạo lực, nhưng ta sẽ gọi Mama Lantieri trong vòng một phút và bà ấy sẽ gọi một người tên là Gruzila có vai trò bảo vệ cơ sở này. Anh ta là một nghệ sĩ thực thụ đấy. Anh ta sẽ đá cái mông ngươi mạnh đến nỗi ngươi sẽ bay qua những mái nhà của thị trấn một cách ngoạn mục, đến mức những người đi qua đường vào lúc đó cũng phải lầm tưởng ngươi là một con ngựa Pegasus.”
Rience làm một cử động đột ngột và có gì đó lóe sáng trong tay hắn.
“Cậu có chắc không,” hắn hỏi, “rằng cậu sẽ gọi kịp bà ta?”
Dandelion không hề có ý định thử xem mình có gọi kịp được không. Và cũng không hề có ý định ngồi chờ. Trước khi con dao găm kịp nằm chắc trong tay Rience, Dandelion nhảy một bước dài đến góc phòng, nấp bên dưới tấm thảm trang trí, đá một cái cửa bẫy bí mật và trượt xuống cầu thang, uyển chuyển xoay mình nhờ sự trợ giúp của dãy hành lang được xây khéo léo. Rience nhảy theo cậu, nhưng nhà thi sĩ rất tự tin về bản thân mình – cậu biết rõ con đường bí mật như lòng bàn tay vậy, vì đã phải dùng nó rất nhiều lần để trốn chủ nợ, những ông chồng ghen tuông hay những địch thủ giận dữ mà cậu có đôi lúc ăn cắp một vài điệu nhạc hay ý thơ của họ. Cậu biết rằng sau ngã rẽ thứ 3 cậu có thể nắm được một tay nắm cửa xoay, đằng sau đó có một cái cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Cậu tin chắc rằng kẻ truy đuổi ắt không thể nào dừng lại kịp, sẽ chạy qua và rơi xuống một cái cửa bẫy có chuồng lợn phía bên dưới. Cậu cũng chắc rằng kẻ truy đuổi cậu, bị bầm tím, dính đầy phân và bị heo vồ, sẽ bỏ cuộc.
Dandelion đã nhầm, cũng giống như mỗi khi cậu quá tự tin về cái gì đó. Có một ánh sáng xanh nhá lên sau lưng cậu, và cậu cảm thấy tứ chi mình tê liệt. Cậu không thể dừng lại kịp để nắm lấy cái cửa xoay, chân cậu không nghe lệnh cậu. Cậu hét lên và ngã xuống cầu thang, va vào những bức tường của hành lang chật hẹp. Cánh cửa bẫy mở ra phía dưới cậu với một âm thanh khô khan và nhà thi sĩ ngã xuống bóng tối và mùi hôi thối. Trước khi đập đầu xuống vũng bùn và bất tỉnh, Dandelion nhớ lại Lantieri có nói gì đó về việc sửa sang lại cái chuồng lợn.
Cơn đau trên cổ tay và vai bị trói lại, làm trật hết các khớp đã làm cậu tỉnh dậy. Cậu muốn hét lên mà không thể, cảm giác như miệng bị nhét đầy đất sét. Cậu đang quỳ trên sàn với một sợi dây thừng trói cổ tay cậu lên. Cậu cố đứng dậy, muốn làm giảm bớt cơn đau trên vai, nhưng chân cậu cũng đang bị trói. Sặc sụa và nghẹt thở, bằng cách nào đó cậu đã đứng lên được, nhờ sợi dây thừng đang treo cậu lên.
Rience đang đứng trước mặt cậu, và cặp mắt độc địa của hắn sáng lên trong ánh đèn lồng được một gã côn đồ râu ria rậm rạp, cao 6 thước giữ bên cạnh. Một gã du côn khác nữa, có lẽ cũng không thấp hơn, đứng đằng sau hắn. Dandelion có thể nghe thấy tiếng thở khò khè của hắn và ngửi thấy mùi mồ hôi trong không khí. Đó chính là kẻ đang giật giật sợi dây được vắt qua xà nhà và trói cổ tay nhà thi sĩ.
Chân của Dandelion quệt lên sàn nhà đầy bụi. Nhà thi sĩ thở khe khẽ, chẳng thể làm gì được.
“Đủ rồi” Rience cuối cùng quát lên – hắn nói gần như ngay lập tức, nhưng đối với với Dandelion dường như cả thế kỷ đã trôi qua. Đôi chân của nhà thi sĩ chạm đất, nhưng dù cho cậu rất mong muốn được quỳ lại, cậu không thể bởi vì sợi dây cứ giật giật như muốn trêu ngươi cậu.
Rience đến lại gần hơn. Khuôn mặt hắn chẳng biểu lộ cảm xúc gì hết, đôi mắt ẩm ướt không hề có chút gì thay đổi. Cả chất giọng của hắn nữa, cũng vẫn trầm tĩnh, bình thản, thậm chí có phần chán chường.
“Đồ thi sĩ ngu ngốc. Cặn bã. Đồ vô danh kiêu căng, ngạo mạn. Ngươi nghĩ có thể chạy thoát khỏi ta? Chưa có ai từng chạy thoát được khỏi ta cả. Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong đâu, đồ hề, đồ đầu đất. Ta đã hỏi ngươi một câu hỏi trong hoàn cảnh dễ chịu hơn thế này. Giờ đây ngươi sẽ phải trả lời tất cả những câu hỏi của ta, và trong hoàn cảnh khó chịu hơn rất nhiều. Hiểu chưa?”
Dandelion nhanh chóng gật đầu. Đến giờ thì Rience mới nở một nụ cười và ra hiệu. Nhà thi sĩ rên lên bất lực, cảm thấy cánh tay bị trói chặt của mình bẻ ngược ra sau, làm trật hết các khớp nối.”
“Không nói được à?” Rience xác nhận, vẫn cười khinh bỉ, “và nó rất đau, đúng không? Trong lúc này, hãy cứ biết rằng ta treo ngươi lên thế này đơn giản bởi vì ta thích nhìn kẻ khác chịu đau khổ. Kéo cao nữa lên.”
Dandelion la lên to đến nỗi như sắp nghẹn.
“Đủ rồi.” Rience ra lệnh, sau đó túm lấy cổ áo nhà thi sĩ. “Nghe ta đây, đồ ngu xuẩn. Ta sẽ hóa giải bùa chú để ngươi có thể nói được. Nhưng nếu ngươi có ý định cất cao chất giọng quyến rũ của mình hơn mức cần thiết, ngươi sẽ phải hối hận đấy.”
Hắn làm một dấu hiệu bằng tay, chạm vào má nhà thi sĩ bằng chiếc nhẫn của mình, và Dandelion có thể cảm nhận xương hàm và lưỡi cậu bắt đầu có cảm giác.
“Bây giờ”, Rience tiếp tục nói nhẹ nhàng, “ta sẽ hỏi ngươi một vài câu hỏi và ngươi sẽ trả lời chúng nhanh chóng, mạch lạc và rõ ràng. Và nếu ngươi ấp úng hay do dự thậm chí chỉ trong một giây, nếu ngươi chỉ cần cho ta một lý do để nghi ngờ những điều ngươi nói, thì...hãy nhìn xuống đi.”
Dandelion tuân lệnh. Và kinh hoàng nhận ra một xô vôi được buộc vào cổ chân mình.
“Nếu ta kéo sợi dây này cao hơn nữa,” Rience cười tàn nhẫn, “và cái xô này nhấc lên cùng với ngươi, thì có lẽ ngươi sẽ chẳng còn cảm nhận được bàn tay mình nữa đâu. Sau đó, ta đoán chắc ngươi cũng chẳng còn có thể chơi được cái gì bằng cây đàn luýt đấy nữa. Ta thực sự đoán vậy đó. Vậy nên ta nghĩ ngươi sẽ nói chuyện với ta thôi. Ta nói có đúng không?”
Dandelion không đồng ý bởi vì cậu không thể quay đầu hay mở mồm nói ra được do quá sợ hãi. Nhưng có vẻ như Rience chẳng quan tâm.
“Hãy hiểu rằng” hắn nói, “ta có thể biết được ngay lập tức nếu ngươi có đang nói thật hay không, nếu ngươi nói dối, ta sẽ nhận ra ngay, và ta sẽ không bị lừa bởi bất kỳ thủ đoạn thơ ca hay sự thông thái mơ hồ nào cả. Đây chỉ là chuyện nhỏ đối với ta – cũng giống như làm ngươi tê liệt trên cầu thang cũng là chuyện nhỏ đối với ta. Vậy nên ta khuyên ngươi nên xem xét lời nói kỹ càng, đồ cặn bã. Thôi, hãy vào việc chính nào và không nên lãng phí thời gian nữa. Như ta đã nói, ta rất có hứng thú với một nữ anh hùng trong bài hát của ngươi, cháu gái của nữ hoàng Calanthe của Cintra, Công chúa Cirilla, hay còn được gọi là Ciri. Theo như nhân chứng con bé đã chết trong trận vây hãm thành hai năm về trước. Vậy mà trong bài hát của ngươi, ngươi đã miêu tả rất hùng hồn và cảm động con bé gặp gỡ một cá nhân kỳ lạ, gần như là huyền thoại,...gã witcher, ...Geralt, hay Gerald gì đó. Hãy gạt ba cái mớ nhảm nhí về định mệnh và số phận sang một bên, từ phần còn lại của bài hát có vẻ như đứa trẻ đã sống sót khỏi Trận Chiến Cintra mà vẫn toàn vẹn. Có đúng thế không?”
“Tôi không biết...” Dandelion rên lên. “Thần linh ơi, tôi chỉ là một nhà thơ mà thôi! Tôi chỉ nghe ngóng đâu đây, còn về những thứ khác...”
“Thế nào?”
“Những thứ khác là tôi bịa ra mà! Tôi không biết gì cả!” Nhà thi sĩ la lên khi Rience ra hiệu cho gã du côn kéo sợi dây cao lên. “Tôi không có nói dối!”
“Phải,” Rience gật đầu, “ngươi không nói dối trắng trợn, ta sẽ cảm nhận thấy ngay. Nhưng ngươi đang vòng vo. Ngươi sẽ không thể tự bịa ra bài hát như thế được, mà không có lý do nào. Và ngươi có quen gã witcher đó. Người ta vẫn thường thấy ngươi đi chung với hắn ta. Vậy nên hãy nói đi, Dandelion, nếu ngươi vẫn còn quý trọng khớp tay của mình. Hãy kể hết những gì ngươi biết!”
“Cô bé Ciri này,” nhà thi sĩ thở hổn hển, “đã được định mệnh sắp đặt cho witcher. Người ta gọi cô bé là Đứa Trẻ Bất Ngờ...chắc hẳn ông đã nghe qua rồi, câu chuyện đó rất phổ biến mà. Cha mẹ của cô bé đã thề sẽ trao cô bé cho witcher...”
“Cha mẹ con bé đã thề sẽ trao đứa trẻ cho tên đột biến tâm thần đó ư? Kẻ sát nhân đó? Ngươi đang nói dối, nhà thơ. Đi mà kể câu chuyện đó cho lũ đàn bà mà nghe.”
“Đó là những gì đã xảy ra mà, tôi thề trên linh hồn mẹ tôi,” Dandelion nức nở. “Tôi đã nghe được từ một nguồn tin cậy...witcher...”
“Hãy nói về đứa bé gái đi. Ta không có hứng thú với tên witcher trong lúc này.”
“Tôi không biết gì về đứa bé gái cả! Tôi chỉ biết rằng witcher định sẽ đến Cintra để thu nhận cô bé thì chiến tranh nổ ra. Tôi có gặp anh ta vào lúc đó. Anh ta nghe được tin về trận thảm sát, về cái chết của Calanthe từ tôi...Anh ta có hỏi tôi về đứa trẻ, cháu gái của nữ hoàng...Nhưng tôi biết rằng tất cả người dân Cintra trong thành phố đều đã bị giết. Chẳng còn lấy một ai sống sót...”
“Nói tiếp đi. Ít ẩn dụ thôi, và nhiều sự thật lên.”
“Khi witcher biết tin về trận thảm sát ở Cintra, anh ta đã từ bỏ sứ mệnh. Cả hai chúng tôi bỏ chạy lên phía bắc. Chúng tôi chia tay nhau ở Hengfors và từ đó đến giờ tôi chưa gặp lại anh ta...Nhưng bởi vì anh ta có nói về đứa trẻ này...cô bé Ciri hay tên là gì đi nữa này...trên đường đi...và về định mệnh...Nên tôi bịa ra bài hát đó, tôi không biết gì hết nữa cả, tôi thề đấy!”
Rience quát cậu.
“Thế giờ thì tên witcher này đang ở đâu?” Hắn hỏi. “Tên thợ săn quái vật cho thuê này, tên đồ tể thơ mộng thích đàm đạo về định mệnh này đang ở đâu?”
“Tôi nói rồi mà, lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ta...”
“Ta biết ngươi nói gì,” Rience cắt lời, “Ta đã nghe rất kỹ những điều ngươi nói. Và giờ thì hãy nghe kỹ những điều ta nói đây. Trả lời chính xác câu hỏi của ta. Câu hỏi đó là: nếu không ai đã trông thấy tên Geralt, hay Gerald này trong vòng một năm, vậy thì hắn đang trốn ở đâu? Hắn thường trốn ở đâu?”
“Tôi không biết đó là nơi nào cả,” nhà thi sĩ nói nhanh. “Tôi không nói dối, tôi thật sự không biết...”
“Nhanh quá, Dandelion, nhanh quá.” Rience cười xảo quyệt. “Quá sốt sắng. Ngươi cũng mưu mẹo đấy, nhưng vẫn chưa cẩn thận đủ đâu. Ngươi không biết nó ở đâu. Nhưng ta dám chắc ngươi biết đó là nơi nào.”
Dandelion nghiến răng lại tức giận và tuyệt vọng.
“Thế nào?” Rience ra hiệu cho gã du côn. “Tên witcher đang trốn ở đâu? Nơi đó có tên là gì?”
Nhà thi sĩ im lặng. Sợi dây siết chặt lại, vặn vẹo tay cậu đầy đau đớn, và chân cậu nhấc lên khỏi sàn nhà. Dandelion rú lên một tiếng ngắn và gãy gọn bởi vì chiếc nhẫn của Rience ngay lập tức bịt mồm cậu lại.
“Cao hơn, cao hơn nữa.” Rience đặt tay lên hông. “Ngươi biết không, Dandelion, ta có thể dùng phép thuật để đọc suy nghĩ của ngươi, nhưng làm thế tốn sức lắm. Vả lại, ta thích nhìn thấy mắt kẻ khác lồi ra khỏi tròng vì đau đớn hơn. Và rồi ngươi cũng sẽ nói cho ta thôi.”
Dandelion biết rằng rồi cậu cũng sẽ nói. Sợi dây buộc cổ chân cậu căng lên, cái xô vôi quệt lên sàn nhà.
“Thưa ngài,” gã du côn đầu tiên lên tiếng, che cái đèn lồng lại bằng áo choàng và nhìn qua khe cửa chuồng lợn, “Có ai đó đang đến. Phụ nữ, tôi nghĩ thế.”
“Các ngươi biết phải làm gì rồi đó,” Rience rít lên. “Tắt đèn đi.”
Gã du côn bốc mùi thả sợi dây ra, và Dandelion ngã xuống sàn, theo tư thế mà cậu có thể trông thấy gã cầm đèn đứng sau cửa và tên bốc mùi kia, với một con dao trong tay, đứng ở phía bên kia. Ánh sáng chiếu qua khe cửa, và nhà thi sĩ nghe thấy tiếng hát và âm thanh huyên náo.
Cánh cửa chuồng lợn mở ra để lộ một dáng hình thấp bé, choàng áo khoác và đội một chiếc mũ tròn, vừa vặn. Sau một lúc lưỡng lự, người phụ nữ bước qua ngưỡng cửa. Gã bốc mùi nhảy vào cô, đâm chém điên cuồng và vấp ngã khi con dao lướt qua cổ họng người lạ mặt mà không gặp vật cản nào cả, như lướt qua một làn khói. Bởi vì dáng hình đó chính là một làn khói, đang bắt đầu mờ dần. Nhưng trước khi nó biến mất hẳn, một bóng người khác lao vào trong chuồng lợn, không thể thấy rõ, đen tối và uyển chuyển như một con chồn. Dandelion nhìn thấy cô ném chiếc áo choàng về phía gã cầm đèn, nhảy qua tên bốc mùi, thấy thứ gì đó lóe lên trong bàn tay cô, và nghe thấy tiếng gã bốc mùi ré lên man rợ. Gã cầm đèn gỡ chiếc áo choàng ra, nhảy lên định chém một nhát bằng con dao của hắn. Một tia sét bắn ra từ người lạ mặt với một tiếng rít, tát qua mặt và ngực hắn và lan ra như dầu hỏa đang cháy. Gã du côn la lên chói tai, và mùi thịt cháy tỏa ra khắp chuồng lợn.
Sau đó Rience tấn công. Câu thần chú hắn bắn ra làm bóng tối sáng lên với một sắc xanh, và Dandelion nhìn thấy một người phụ nữ mảnh mai, mặc quần áo đàn ông thực hiện một cử chỉ phức tạp bằng cả hai tay. Cậu chỉ có thể trông thấy cô trong một thoáng trước khi ánh sáng xanh biến mất với một tiếng nổ và ánh chớp lóe lên. Rience ngã ra đằng sau với một tiếng kêu phẫn nộ và lưng đập vào những tấm ván gỗ lát tường cái chuồng heo, làm chúng vỡ tan tành. Người phụ nữ mặc quần áo đàn ông đuổi theo hắn, một con dao lóe lên trên tay cô. Cái chuồng heo lại sáng lên – lần này là ánh sáng vàng – tỏa ra từ một hình ôvan hiện ra giữa không trung. Dandelion thấy Rience đứng bật dậy từ sàn nhà bẩn thỉu, nhảy vào cái hình ôvan, và biến mất. Cái hình ôvan mờ dần, nhưng trước khi nó biến mất hẳn, người phụ nữ chạy lại phía nó, la lên những từ không thể hiểu được, vươn tay ra. Có cái gì đó vỡ và kêu cọt kẹt và cái hình ôvan đỏ lên như lửa trong giây lát. Một âm thanh lọt đến tai Dandelion, như thể từ một nơi nào đó xa lắm - một âm thanh như tiếng gào thét đau đớn. Cái hình ôvan biến mất hẳn và bóng tối lại bao trùm lên cái chuồng heo. Nhà thi sĩ cảm thấy bùa chú làm mình câm lặng đã được nhấc lên.
“Cứu với!” cậu rú lên. “Cứu với!”
“Đừng có la lên nữa Dandelion,” người phụ nữ nói, quỳ xuống bên cạnh cậu và cắt dây trói bằng con dao của Rience.
“Yennefer? Là chị đấy à?”
“Chắc hẳn là cậu sẽ không nói rằng cậu không nhớ tôi trông như thế nào chứ? Và tôi chắc rằng giọng tôi cũng chẳng xa lạ lắm với đôi tai âm nhạc của cậu. Cậu đứng dậy được không? Chúng không làm gãy cái xương nào của cậu đó chứ?”
Dandelion đứng dậy khó khăn, rên rỉ và vặn vẹo cái vai đau nhức của mình.
“Chúng thế nào rồi?” Cậu ám chỉ những cái xác nằm trên nền nhà.
“Chúng ta sẽ kiểm tra.” Nữ pháp sư dắt con dao găm vào người. “Một trong số chúng chắc vẫn còn sống. Tôi có vài câu hỏi cho hắn đây.”
“Tên này,” nhà thi sĩ đứng bên cạnh tên bốc mùi, “chắc vẫn còn sống.”
“Tôi nghi ngờ đấy,” Yennefer nói thờ ơ. “Tôi đã cắt đứt khí quản và động mạch cảnh của hắn. Chắc hắn vẫn còn ú ớ được một lúc, nhưng không lâu đâu.”
Dandelion rùng mình.
“Chị đã cắt cổ hắn à?”
“Nếu không phải vì sự cảnh giác bẩm sinh, mà tôi không cử một ảo ảnh vào trước, thì tôi đã là người nằm ở đó rồi. Hãy nhìn tên này xem...Quỷ thần ơi. Trông to khỏe thế này mà vẫn không chịu nổi. Tiếc thật, tiếc thật!”
“Hắn cũng chết rồi à?”
“Hắn không thể chịu nổi cú giật. Hmm...tôi đã nướng hắn hơi quá tay...Thấy không, ngay cả răng cũng cháy đen thui...Cậu bị làm sao thế Dandelion? Cậu sắp phát bệnh rồi à?”
“Vâng,” nhà thơ khẽ đáp lời, cúi gập người xuống và tựa đầu vào tường.