The Witcher #1: Blood of Elves

Chương 3 : CHƯƠNG I.III

Ngày đăng: 00:33 27/03/20

***
“Chỉ có thế thôi sao?” Nữ pháp sư đặt cái ly xuống và với lấy con gà nướng. “Cậu đã không nói dối về điều gì khác nữa chứ? Không quên bất kỳ thứ gì chứ?”
“Không có gì. Ngoại trừ “Cảm ơn”. Cảm ơn chị, Yennefer.”
Cô nhìn vào mắt cậu và gật đầu nhẹ một cái, khiến cho những lọn tóc đen nhánh lúc lắc và đổ xuống vai. Cô đặt con gà lên một cái thớt và bắt đầu cắt nó một cách điệu nghệ. Cô chỉ dùng một cái dĩa và một con dao. Dandelion đến lúc này chỉ biết một người duy nhất, có thể ăn một con gà với dao và dĩa cũng điệu nghệ như vậy. Và giờ thì cậu đã biết Geralt học được mánh đó như thế nào, và từ ai. Chà, cậu nghĩ, chẳng có gì là ngạc nhiên cả. Sau cùng thì anh đã sống với cô suốt cả một năm trời ở Vengerberg. Và trước khi anh rời bỏ cô, cô đã làm anh nhiễm một số nhiều những thói quen lạ lùng. Cậu với tay lấy một con gà nướng nữa, và không nghĩ ngợi, vặt lấy một cái đùi và ăn ngấu nghiến, cầm bằng cả hai bàn tay.
“Làm sao chị biết?” Cậu hỏi. “Làm sao chị đến cứu tôi kịp lúc vậy?”
“Tôi đã đứng bên dưới gốc Bleobheris khi cậu biểu diễn.”
“Tôi không trông thấy chị.”
“Tôi không muốn bị trông thấy. Sau đó tôi đi theo cậu vào thị trấn. Tôi đã đợi ở đây, trong quán rượu này – tôi mà đi theo cậu vào cái thiên đường sung sướng và đầy bệnh lậu đó thì không được hay ho cho lắm. Nhưng rồi tôi bắt đầu thấy mất kiên nhẫn và đang đi lang thang quanh vườn thì nghe được tiếng nói phát ra từ trong cái chuồng heo. Tôi tăng cường độ nhạy của tai mình và hóa ra đó không phải là cặp gian phu dâm phụ nào đó như tôi tưởng, mà là cậu. Này, chủ quán! Cho xin thêm ít rượu đi!”
“Ngay đây, thưa quý cô!”
“Như trước nhé, nhưng lần này đừng đổ nước vào đó. Tôi chỉ có thể chịu được nước lúc đi tắm thôi, còn ở trong rượu tôi thấy ghét kinh khủng.”
“Như quý cô yêu cầu!”
Yennefer đẩy cái đĩa của mình sang một bên. Vẫn còn thịt trên con gà, mà Dandelion nghĩ rằng đủ để cho cả gia đình chủ quán ăn bữa sáng. Một con dao và một cái dĩa rõ ràng là rất thanh lịch và quý phái, nhưng không được hiệu quả cho lắm.
“Cám ơn chị” Dandelion nhắc lại, “vì đã cứu tôi. Tên Rience đáng nguyền rủa đó chắc chắn sẽ không để tôi sống. Hắn sẽ moi móc hết mọi thứ từ tôi rồi làm thịt tôi như một con cừu.”
“Phải, tôi nghĩ hắn sẽ làm vậy!” Cô rót cho nhà thơ và cả cho mình chút rượu và nâng ly lên. “Vậy thì hãy uống mừng cho sức khỏe của cậu nào Dandelion.”
“Và cả của chị nữa, Yennefer.” Cậu chúc lại. “Vì sức khỏe mà bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ cầu chúc mỗi khi nào có thể. Tôi mắc nợ chị, thưa quý cô xinh đẹp, và tôi sẽ trả nợ bằng những bài hát của tôi. Tôi sẽ phá bỏ những lời đồn đại về sự thờ ơ của các pháp sư đối với nỗi đau của kẻ khác, rằng họ hiếm khi ra tay giúp đỡ những kẻ lạ mặt khốn cùng, bất hạnh.
“Phải làm gì đây.” Cô mỉm cười, nửa khép lại đôi mắt tím tuyệt đẹp của mình. “Những lời đồn cũng có cơ sở đó chứ, nó đâu có tự nhiên xuất hiện đâu. Nhưng cậu không phải là người lạ, Dandelion. Tôi biết cậu, và tôi quý cậu.”
“Thật sao?” Nhà thi sĩ cũng mỉm cười. “Vậy thì chị giỏi che dấu điều đó thật. Tôi đã nghe người ta đồn rằng chị không thể chịu đựng được tôi, và tôi xin trích lời, không khác gì dịch bệnh.”
“Nó đã từng như vậy.” Nữ pháp sư đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Nhưng sau đó, quan điểm của tôi đã thay đổi. Sau đó, tôi thấy biết ơn cậu.”
“Vì cái gì, cho phép tôi hỏi?”
“Đừng bận tâm,” cô nói, nghịch chiếc ly rỗng trên tay. “Hãy quay trở lại những câu hỏi quan trọng hơn. Những câu mà cậu đã được hỏi trong chuồng heo khi cánh tay bị vặn ngược ra sau. Chuyện gì thực sự đã xảy ra hả, Dandelion? Thực sự cậu chưa từng gặp lại Geralt sau khi chia tay nhau ở bờ sông Yaruga ư? Cậu thực sự không biết rằng anh ấy đã quay trở lại phía nam sau chiến tranh? Rằng anh ấy đã bị trọng thương – nguy kịch đến nỗi đã có những lời đồn về cái chết của anh ấy? Cậu không biết gì thật sao?”
“Không, tôi không biết. Tôi đã ở lại Pont Vanis một thời gian dài, trong triều đình của Esterad Thyssen. Và sau đó là Niedamir ở Hengfors...”
“Cậu không biết.” Nữ pháp sư gật gù và cởi chiếc áo thụng ra. Một dải băng nhung đen quấn quanh cổ cô, một ngôi sao được trạm trổ bằng kim cương treo trên đó. “Cậu không biết rằng sau khi vết thương đã lành, Geralt đã đi xuống Transriver? Cậu không thể đoán được anh ấy đi tìm ai sao?”
“Cái đó tôi đoán được. Nhưng tôi không biết anh ấy có tìm thấy cô bé không.”
“Cậu không biết,” cô lặp lại. “Cậu, người mà thường biết mọi thứ, và rồi hát về mọi thứ. Kể cả những điều nhạy cảm như cảm xúc của ai đó. Tôi có nghe bài hát của cậu dưới gốc Bleobheris, Dandelion. Cậu có hát vài câu rất hay về tôi.”
“Thơ ca,” cậu lầm bầm, nhìn vào mấy con gà, “có quyền của nó. Không ai nên cảm thấy bị xúc phạm...”
“Tóc đen như cánh quạ, như cơn bão trong đêm...” Yennefer trích dẫn với âm điệu phóng đại lên, “...và trong đôi mắt tím, ánh chớp đang yên ngủ...”. “Có phải như thế không?”
“Đó là những gì mà tôi nhớ về chị.” Nhà thơ cười nhạt. “Hãy để cho kẻ nào nói rằng đó là miêu tả sai sự thật lên tiếng đầu tiên.”
“Chỉ có điều là, tôi không biết...” Nữ pháp sư cắn môi, “ai cho phép cậu miêu tả các cơ quan nội tạng của tôi. Nó như thế nào nhỉ?”, “Trái tim cô, như viên đá quý đeo quanh cổ. Cứng như thể làm từ kim cương, và cũng như kim cương, lạnh lẽo, sắc hơn đá nham thạch, cắt đứt...”. “Cậu tự bịa ra đó à? Hay là...?”
Môi cô mím vào nhau, run run.
“...hay là cậu nghe được từ lời tâm sự và bộc bạch của ai đó hả?”
“Hmm...”, Dandelion hắng giọng và cố lảng tránh khỏi chủ đề nguy hiểm này. “Nói tôi nghe đi, Yennefer, lần cuối chị gặp Geralt là khi nào?”
“Từ rất lâu rồi.”
“Sau chiến tranh?”
“Sau chiến tranh...” giọng Yennefer có chút thay đổi. “Không, tôi chưa gặp lại anh ấy từ sau chiến tranh. Trong một thời gian dài rồi...tôi không gặp ai hết cả. Giờ thì, quay trở lại vấn đề chính, nhà thơ. Tôi khá ngạc nhiên khi khám phá ra rằng cậu chẳng biết gì cả, cậu chẳng nghe ngóng được gì cả, và mặc dù vậy, vẫn có kẻ trói cậu lên xà nhà để moi thông tin. Cậu không thấy lo à?”
“Có chứ.”
“Hãy nghe tôi nói đây,” cô nói rành mạch, gõ chiếc ly xuống bàn. “Hãy nghe cho kỹ đây. Gạch bài hát đó ra khỏi tiết mục của cậu đi. Đừng có hát nó nữa.”
“Chị đang nói về...”
“Cậu biết chính xác tôi đang nói về cái gì. Hãy hát về cuộc chiến với Nilfgaard. Hãy hát về Geralt và tôi, cậu sẽ không hãm hại hay giúp đỡ ai hết cả, cậu sẽ không khiến thứ gì tốt lên hay tệ đi. Nhưng đừng có hát về Sư Tử Con của Cintra.”
Cô nhìn quanh một lượt để chắc chắn không có người khách nào vào giờ này nghe lén, và đợi đến khi cô hầu bàn đã xuống bếp rồi.
“Và hãy cố đừng gặp mặt đối mặt với những người mà cậu không quen biết một mình nữa,” cô nói khẽ. “Những người mà “quên” không tự giới thiệu bản thân bằng cách gửi lời chào từ một người bạn chung. Hiểu chứ?”
Cậu nhìn cô ngạc nhiên. Yennefer mỉm cười.
“Dijkstra gửi lời chào đến cậu, Dandelion.”
Giờ thì đến lượt nhà thi sĩ lấm lét nhìn xung quanh. Sự ngạc nhiên của cậu hẳn phải rất rõ ràng và biểu cảm của cậu buồn cười đến mức nữ pháp sư nở một nụ cười chế nhạo.
“Và sẵn tiện nhắc đến vấn đề này,” cô thì thầm, nghiêng người qua bàn, “Dijkstra đang yêu cầu báo cáo. Cậu đang trên đường quay trở về từ Verden và ông ta rất nóng lòng muốn biết triều đình vua Ervyll đã nói những gì. Ông ta nhờ tôi chuyển lời đến cậu rằng lần này bản báo cáo phải ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề và không được phép có vần trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Văn xuôi, Dandelion, văn xuôi.”
Nhà thơ gật đầu và nuốt nước miếng. Cậu im lặng, suy ngẫm về câu hỏi.
Nhưng nữ pháp sư đã đoán ra trước cậu. “Thời buổi khó khăn đang sắp đến,” cô nói nhẹ nhàng. “Khó khăn và nguy hiểm. Thời điểm của thay đổi đang đến. Sẽ thật đáng tiếc khi một người lại thoải mái với suy nghĩ rằng mình chẳng cần làm gì để khiến những thay đổi này là tốt lên. Cậu có đồng ý không?”
Cậu gật đầu đồng ý và hắng giọng. “Yennefer?”
“Tôi đang nghe đây, nhà thơ.”
“Những kẻ trong chuồng lợn...Tôi muốn biết chúng là ai, chúng muốn gì, ai cử chúng đến. Chị đã giết hết chúng, nhưng có lời đồn rằng chị có thể moi thông tin thậm chí là từ người chết.”
“Và chẳng lẽ người ta cũng không đồn rằng thuật necromancy là bị cấm sao, do Giáo Phái đã ra lệnh? Hãy bỏ đi, Dandelion. Lũ du côn đó có lẽ cũng chẳng biết được nhiều đâu. Còn kẻ mà đã bỏ trốn...Hmm...hắn thì lại khác.”
“Rience. Hắn là một pháp sư, đúng không?”
“Phải. Nhưng không được giỏi cho lắm.”
“Ấy vậy mà hắn vẫn chạy thoát được khỏi chị. Tôi đã thấy hắn làm thế nào – hắn đã teleport mất, đúng không? Như thế chẳng phải là đã chứng tỏ gì đó sao?”
“Quả thật là như vậy. Ai đó đã giúp đỡ hắn. Rience không có đủ thời gian hay sức lực để mở một cánh cửa ôvan lơ lửng giữa không trung. Một cánh cửa như vậy không phải là chuyện đùa chút nào. Rõ ràng là đã có ai khác mở nó. Ai đó quyền năng hơn rất nhiều. Đó là lý do tôi sợ đuổi theo hắn, không biết được có thể sẽ rơi vào chỗ nào. Nhưng tôi có tặng cho hắn một số thứ. Hắn sẽ cần rất nhiều bùa chú và thuốc trị bỏng đặc hiệu, và vẫn sẽ bị dị dạng trong một thời gian.”
“Có lẽ chị sẽ thấy thú vị khi biết hắn là người Nilfgaard.”
“Cậu nghĩ vậy sao?” Yennefer đứng dậy, và với một động tác nhanh nhẹn lôi chiếc dao găm đang dắt trong áo ra lòng bàn tay. “Thời buổi này rất nhiều người mang dao găm của Nilfgaard. Chúng rất thoải mái và tiện lợi...thậm chí có thể giấu trong ngực nữa...”
“Không phải là con dao. Khi hắn tra hỏi tôi, hắn sử dụng cụm từ “Trận Chiến Cintra”, “chinh phạt thành phố” hay cái gì đó tương tự. Tôi chưa từng nghe thấy ai diễn tả những sự kiện đó như vậy. Đối với chúng ta, nó vẫn luôn là một cuộc thảm sát. Trận Thảm Sát Cintra. Không có ai gọi nó bằng cái tên khác cả.”
Nữ pháp sư giơ tay lên, ngắm nghía những móng tay của cô. “Thông minh lắm, Dandelion. Cậu có đôi tai nhạy bén đấy.”
“Nó là thói quen nghề nghiệp rồi.”
“Tôi tự hỏi không biết cậu đang nói tới nghề gì đây?” Cô cười duyên dáng. “Nhưng cảm ơn thông tin này của cậu. Nó rất đáng giá.”
“Hãy để nó,” cậu trả lời với một nụ cười, “là đóng góp của tôi để giúp những thay đổi trở nên tốt hơn. Nói tôi nghe đi, Yennefer, tại sao Nilfgaard lại quan tâm đến Geralt và cô bé đến từ Cintra đó?”
“Đừng nhúng mũi vào chuyện này.” Cô bất chợt trở nên nghiêm trọng. “Tôi đã bảo cậu hãy quên là đã từng nghe nói đến cháu gái của Calanthe đi cơ mà.”
“Phải, chị có nói vậy. Nhưng tôi đâu có tìm kiếm tư liệu để sáng tác đâu.”
“Thế thì cậu tìm cái gì? Rắc rối à?”
“Hãy cứ coi như”, cậu nói khẽ, chống cằm lên tay và nhìn vào mắt nữ pháp sư. “Hãy cứ coi như Geralt đã tìm thấy đứa trẻ. Hãy cứ coi như cuối cùng anh ấy đã tin vào sức mạnh của định mệnh, và đem đứa trẻ đi cùng mình. Đem đi đâu? Rience đã cố tra khảo tôi. Nhưng chị biết mà, Yennefer. Chị biết witcher đang trốn ở đâu mà.”
“Tôi biết.”
“Và chị biết làm cách nào để đến đó.”
“Tôi cũng biết cả cái đó.”
“Chị không nghĩ rằng anh ấy nên được cảnh báo sao? Cảnh báo rằng có những kẻ như Rience đang lùng sục tìm anh và cô bé? Tôi sẽ đi, nhưng tôi thực sự không biết nó ở đâu...Cái nơi mà tôi không muốn nhắc đến tên...”
“Hãy nói thẳng vào vấn đề đi, Dandelion.”
“Nếu chị biết Geralt đang ở đâu, chị nên đi cảnh báo anh ấy. Chị nợ anh ấy điều đó mà, Yennefer. Sau cùng thì giữa chị và anh ấy đã có gì đó.”
“Phải.” cô nói lạnh lùng. “Đã có gì đó giữa chúng tôi. Đó là lý do vì sao tôi hiểu anh ấy đôi chút. Anh ấy không thích sự giúp đỡ bị áp đặt lên mình. Và nếu anh ấy thực sự cần giúp, anh ấy sẽ tự tìm đến những người mà mình tin tưởng. Đã qua một năm rồi, và tôi...Tôi không nghe được tin gì về anh ấy cả. Còn về nợ nần, tôi nợ anh ấy cũng như anh ấy nợ tôi. Không nhiều hơn, cũng không ít hơn.”
“Vậy thì tôi sẽ đi.” Cậu ngẩng cao đầu. “Nói cho tôi biết...”
“Tôi sẽ không nói,” cô cắt lời. “Vỏ bọc của cậu đã bị lộ rồi, Dandelion. Chúng có thể sẽ lại đuổi theo cậu, cậu càng biết ít thì càng an toàn hơn. Hãy biến khỏi đây. Hãy đến Redania, đến gặp Dijkstra và Philippa Eilhart, hãy ở lại trong triều đình của vua Vizimir. Và tôi cảnh báo cậu lần nữa: hãy quên Sư Tử Con của Cintra đi. Hãy quên Ciri đi. Vờ như cậu chưa từng nghe nói đến cái tên đó. Hãy làm như tôi bảo. Tôi không muốn có điều gì xấu xảy ra với cậu đâu. Tôi quý cậu quá nhiều, nợ cậu quá nhiều...”
“Chị đã nói thế rồi. Chị nợ tôi cái gì hả, Yennefer?”
Nữ pháp sư quay đi chỗ khác, không nói gì trong một lúc.
“Cậu đã đi cùng anh ấy,” cuối cùng cô nói. “Nhờ cậu mà anh ấy không phải đơn độc. Cậu đã là một người bạn đối với anh ấy. Cậu đã ở bên cạnh anh ấy.”
Người nhạc sĩ cúi đầu.
“Anh ấy cũng chẳng nhận được gì nhiều đâu,” cậu lầm bầm. “Anh ấy cũng chẳng nhận được gì nhiều từ tình bạn của chúng tôi. Anh ấy toàn gặp rắc rối vì tôi cả. Anh ấy thường xuyên phải cứu tôi...giúp tôi...”
Cô rướn người qua cái bàn, nắm lấy bàn tay cậu, siết mạnh và không nói gì. Đôi mắt cô tràn đầy hối tiếc.
“Hãy đến Redania,” cô lặp lại sau một lúc. “Đến Tretogor. Hãy ở lại dưới sự bảo hộ của Dijkstra và Philippa. Đừng chơi trò anh hùng nữa. Cậu đã dính vào những rắc rối nghiêm trọng đấy, Dandelion.”
“Tôi có nhận thấy.” Cậu cau mặt và xoa xoa lên đôi vai đau nhức của mình. “Và đó chính là lý do mà tôi tin Geralt nên được cảnh báo. Chị là người duy nhất biết phải tìm anh ấy ở đâu. Chị biết đường đến đó. Tôi đoán chắc chị đã từng là khách ở đó...?”
Yennefer quay mặt đi. Dandelion nhìn thấy môi cô mím lại, cơ má cô hơi giật.
“Phải, trong quá khứ.” Cô nói và có gì đó mơ màng và lạ lẫm trong giọng nói của cô. “Tôi đã từng là khách ở đó, vài lần. Nhưng chưa bao giờ không mời mà đến.”
***
Những cơn gió gào thét man rợ, xuyên qua những ngọn cỏ mọc trên đống tàn tích, xào xạc qua những bụi sơn trà và tầm ma. Những đám mây dạt ra khỏi mặt trăng, và trong một khoảnh khắc chiếu sáng tòa lâu đài vĩ đại, hào nước và một vài bức tường với một ánh sáng nhợt nhạt nhấp nhô những bóng đen, và để lộ ra những núi xương sọ nhe hàm răng đã gãy ra và nhìn vào khoảng không vô tận bằng lỗ đen trong hốc mắt chúng. Ciri kêu lên và giấu mặt vào trong áo khoác của witcher.
Con ngựa, bị gót của witcher thúc nhẹ vào hông, cẩn thận bước qua một đống gạch và bậu cửa gãy nát. Những chiếc móng của nó gõ lên nền đá, tạo nên những tiếng vang kỳ lạ giữa những bức tường, bị những cơn gió dìm đi. Ciri run lẩy bẩy, cho tay vào trong bờm ngựa.
“Con sợ lắm,” cô bé thì thầm.
“Không có gì phải sợ cả,” witcher trả lời, đặt bàn tay anh lên vai cô. “Khó để mà tìm được nơi nào trên thế giới an toàn hơn. Đây là Kaer Morhen, Pháo Đài của Witcher. Đã từng có một tòa lâu đài tuyệt đẹp ở đây. Từ lâu rồi.”
Cô bé không đáp lại, cúi thấp đầu xuống. Con ngựa của witcher, tên Roach, khịt mũi khe khẽ, như thể muốn trấn an cô bé.
Họ hòa mình vào trong bóng tối, trong một đường hầm dài với cột chống và bậu cửa. Roach bước đi tự tin và tự nguyện, phớt lờ bóng tối dày đặc, và móng của nó âm vang trên nền đá.
Phía trước họ, ở cuối đường hầm, một đường kẻ nằm thẳng đứng bỗng lóe lên với ánh sáng đỏ. Càng dài hơn và rộng ra, nó trở thành một cánh cổng mà đằng sau đó hiện lên những ánh đuốc lập lòe treo trên những bức tường của tòa lâu đài. Một bóng người đen ngòm đứng trước cổng, mờ đi trong ánh sáng.
“Ai đó?” Ciri nghe thấy một giọng hung tợn, vang âm như kim loại, nghe như tiếng chó sủa. “Geralt à?”
“Phải, Eskel. Là tôi đây.”
“Vào đi.”
Witcher xuống ngựa, bế Ciri khỏi yên, đặt cô bé xuống đất và dúi một túi đồ vào bàn tay nhỏ bé của cô. Ciri nắm chặt lấy túi đồ, chỉ tiếc rằng nó quá bé để cô có thể nấp sau đó.
“Hãy đợi ở đây với Eskel,” anh nói. “Ta sẽ dắt Roach vào chuồng.”
“Hãy bước ra ánh sáng nào, nhóc con,” người đàn ông tên Eskel gầm gừ. “Đừng đứng nấp trong bóng tối như thế.”
Ciri nhìn lên gương mặt anh ta và gần như không kìm nổi tiếng thét. Anh ta không phải người. Mặc dù anh ta đứng bằng hai chân, mặc dù anh ta có mùi mồ hôi và khói, mặc dù anh ta mặc quần áo con người, nhưng anh ta không phải là người. Không có con người nào lại có bộ mặt như vậy cả, cô bé nghĩ.
“Nào, còn đợi cái gì nữa?” Eskel lặp lại.
Cô bé không di chuyển. Trong bóng tối cô nghe thấy tiếng vó ngựa của Roach xa dần đi. Có cái gì đó mềm và kêu chít chít chạy qua chân cô bé. Cô bé nhảy dựng lên.
“Đừng có đứng trong bóng tối, không là chuột sẽ gặm giầy của em đấy.”
Vẫn còn bám khư khư lấy túi đồ, Ciri bước nhanh chân ra phía ánh sáng. Con chuột bám trên giầy cô bé bỏ chạy. Eskel nghiêng người xuống, lấy chiếc túi trên tay cô bé và kéo mũ trùm đầu của cô xuống.
“Bệnh dịch bắt tôi đi,” anh lẩm nhẩm. “Một đứa bé gái. Đúng là tất cả những gì chúng ta cần.”
Cô liếc nhìn anh, sợ sệt. Eskel đang mỉm cười. Cô bé có thể thấy hóa ra anh vẫn là con người, rằng anh có một gương mặt của con người, một gương mặt bị biến dạng bởi một vết sẹo dài, xấu xí, vòng từ khóe môi anh chạy dọc theo má đến mang tai.
“Thôi thì em đã ở đây rồi, chào mừng đến Kaer Morhen,” Anh nói, “Người ta gọi em là gì?”
“Ciri,” Geralt trả lời giùm cô bé, lặng lẽ bước ra từ trong bóng tối. Eskel quay người lại. Đột ngột, nhanh nhẹn, không lời nào, các witcher ôm lấy nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
“Sói, cậu vẫn còn sống.”
“Tôi vẫn còn sống.”
“Được rồi,” Eskel cầm lấy một ngọn đuốc. “Đi nào. Tôi sẽ đóng cửa sân trong lại để giữ nhiệt không thoát ra ngoài.”
Họ bước dọc hành lang. Ở đây cũng có chuột, chúng chạy dọc những bức tường, kêu chít chít trong bóng tối ở phía trước lối đi và bỏ chạy tán loạn khi ánh sáng từ ngọn đuốc soi đến. Ciri bước nhanh chân, cố gắng bắt kịp hai người đàn ông.
“Ai đang trú đông ở đây, Eskel? Ngoại trừ Vesemir ra?”
“Lambert và Coen.”
Họ bước xuống một cầu thang dốc và trơn. Có ánh sáng hắt lên từ phía trước. Ciri nghe thấy những giọng nói, ngửi thấy mùi khói trong không trung.
Đại sảnh rất rộng, và tràn ngập ánh sáng từ một cái lò sưởi vĩ đại. Trung tâm của đại sảnh đặt một chiếc bàn khổng lồ, nặng nề. Ít nhất 10 người có thể ngồi quanh cái bàn đó. Có ba người. Ba con người. Ba witcher, Ciri đính chính lại. Cô bé không thấy gì ngoại trừ những cái bóng của họ in lên nền nhà.
“Chào mừng, Sói. Chúng ta đang đợi cậu đây.”
“Xin chào, Vesemir. Xin chào, các anh em. Thật tốt khi được về nhà.”
“Cậu đem ai về đây?”
Geralt im lặng trong một lát, rồi đặt bàn tay anh lên vai Ciri và khẽ đẩy cô bé về phía trước. Cô bé bước đi kỳ quặc, vụng về, ngần ngại, lưng hơi gù và đầu cúi thấp. Mình đang hoảng sợ, cô bé nghĩ, mình đang rất hoảng sợ. Khi Geralt tìm thấy mình, khi cha đem mình đi cùng ông, mình đã nghĩ nỗi sợ sẽ không quay lại nữa. Mình đã nghĩ nó đã biến mất rồi...Và bây giờ, thay vì ở nhà, mình lại ở cái lâu đài cũ kỹ, khủng khiếp, đen đúa đầy chuột và những tiếng hú ghê rợn này...Mình lại đứng trước một bức tường lửa đỏ chói. Mình thấy những bóng đen nham hiểm, những cặp mắt hung tợn, ghê rợn nhìn mình chằm chằm...
“Đứa trẻ này là ai hả Sói? Đứa bé gái này là ai?”
“Con bé là...” Geralt đột nhiên vấp lời. Cô bé cảm nhận thấy bàn tay mạnh mẽ, thô ráp của anh trên vai mình. Và bỗng dưng, nỗi sợ biến mất không một dấu vết. Ngọn lửa đỏ tỏa ra hơi ấm. Chỉ có hơi ấm mà thôi. Những bóng đen này là bóng hình của bạn bè. Những người quan tâm đến cô bé. Đôi mắt ánh lên của họ lộ vẻ tò mò. Lo lắng. Và bất an...
Bàn tay Geralt nắm chặt lấy vai Ciri.
“Con bé là định mệnh của chúng ta.”