The Witcher #1: Blood of Elves
Chương 4 : CHƯƠNG II.I
Ngày đăng: 00:33 27/03/20
Không có gì xấu xa, hay trái ngược với tự nhiên hơn những con quái vật được biết đến với cái tên witcher, bởi vì chúng là sản phẩm của tà thuật hắc ám và quỷ dữ. Chúng là những kẻ vô lại không lương tâm, phẩm hạnh hay hoài nghi, những tạo vật độc ác thuần túy, chỉ thích hợp để giết chóc. Không có chỗ dành cho chúng trong xã hội của những con người lương thiện.
Và Kaer Morhen, nơi những con quái vật này ẩn náu, nơi chúng thực hành tà thuật của mình, cần phải bị xóa sổ khỏi bề mặt trái đất này, và tất cả dấu vết của nó phải bị đốt trụi và rắc muối.
- Nặc danh, Monstrum hay Những mô tả về Witcher. Không khoan dung và mê tín đã luôn là lãnh thổ của những kẻ ngu dốt trong số những người dân lương thiện, và tôi phỏng đoán, sẽ không bao giờ có thể nhổ tận gốc, bởi vì chúng trường tồn cũng như bản thân sự ngu dốt vậy. Ngọn núi ngày hôm nay, có thể sẽ trở thành đại dương vào ngày mai. Đại dương ngày hôm nay, có thể trở thành sa mạc vào ngày mai. Nhưng sự ngu dốt sẽ vẫn là sự ngu dốt.
- Nicodemus de Boot, Chiêm nghiệm về cuộc đời, hạnh phúc và thịnh vượng.
__________
Triss Merigold thổi vào lòng bàn tay đang đông cứng của mình, vặn vẹo các ngón tay và lẩm nhẩm một câu thần chú. Con ngựa của cô, một con ngựa thiến màu hạt dẻ, ngay lập tức phản ứng với câu thần chú, khụt khịt mũi và lúc lắc cái đầu, nhìn vào nữ pháp sư với đôi mắt đẫm lệ vì cái lạnh và những cơn gió.
“Ngươi có hai lựa chọn, ngựa già à”, Triss nói, đeo găng tay vào. “Hoặc là làm quen với phép thuật, hoặc là ta sẽ bán ngươi cho tay nông dân nào đó để kéo cày.”
Con ngựa thiến vểnh tai lên, thở ra hơi và vâng lệnh bước xuống con đường rừng chạy quanh ngọn núi. Nữ pháp sư nghiêng mình trên yên ngựa, tránh bị cắt bởi những nhành cây đóng băng.
Phép thuật có tác dụng nhanh chóng, cô bắt đầu ngừng cảm thấy cơn lạnh ở cùi chỏ và ở cổ đã làm mình phải so vai và rụt đầu vào trong áo. Câu thần chú hâm nóng cô, cũng làm dịu đi cơn đói đã làm cô khó chịu suốt mấy tiếng vừa qua. Triss phấn chấn lên, cố gắng thoải mái trên chiếc yên ngựa, và với sự chú ý tốt hơn trước, bắt đầu để ý đến cảnh vật xung quanh mình.
Kể từ lúc rời con đường mòn, cô đã được chỉ dẫn bởi những bức tường trắng-xám của ngọn núi và những đỉnh núi che phủ bởi tuyết, sáng lên ánh vàng trong những khoảnh khắc hiếm hoi khi mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây – thường thường là vào sáng sớm hoặc là trước lúc hoàng hôn. Giờ đây khi cô đã ở gần những dãy núi hơn, cô phải chú ý cẩn thận. Vùng đất xung quanh Kaer Morhen nổi tiếng vì sự hoang dã và khó tiếp cận của nó, và khe hở giữa bức tường đá granit, một mốc quan trọng, là rất khó để phát hiện đối với những cặp mắt thiếu kinh nghiệm. Chỉ cần bước qua một rãnh suối hay hẻm núi nào cũng đủ để mất dấu nó. Và thậm chí ngay cả cô, người biết rõ địa hình nơi đây, cũng không được phép để mất tập trung một giây nào.
Khu rừng kết thúc. Một thung lũng rộng lớn mở ra trước mắt nữ pháp sư, rải đầy những tảng đá lớn chạy dọc suốt chiều dài đến vách núi dựng đứng ở phía bên kia. Gwenllech, Dòng Sông Đá Trắng, chảy xuống trung tâm của thung lũng, sùi bọt trắng xóa giữa những tảng đá và từng khúc cây trôi dọc bờ sông. Ở đây, trên đầu nguồn, Gwenllech chỉ là một dòng suối rộng nhưng rất nông. Ở đây, có thể vượt qua nó dễ dàng mà không gặp trở ngại nào. Nhưng ở phía dưới, ở Kaedwen, ở vùng trung lưu, con sông là một vật cản không thể vượt qua, chảy xiết và sâu với lòng sông đầy đá nhọn hoắt.
Con ngựa, được dắt xuống dòng nước, bước nhanh chân, rõ ràng là muốn sang bờ bên kia lẹ nhất có thể. Triss giữ nó chạy chậm lại một chút – dòng suối nông, chỉ đến cổ chân nó nhưng sỏi dưới lòng suối rất trơn và dòng nước chảy vẫn khá xiết. Nước đùn lên và sùi bọt quanh chân con ngựa của cô.
Nữ pháp sư ngẩng lên nhìn bầu trời. Cái lạnh và những cơn gió ở đây, trên ngọn núi, có thể báo hiệu trước một cơn bão tuyết đang sắp tới và cô không thấy cái ý tưởng phải ẩn náu trong một cái hang đá nữa hấp dẫn cho lắm. Cô có thể, nếu cần thiết, vẫn tiếp tục đi xuyên qua cơn bão tuyết. Cô có thể phát hiện ra lối đi bằng ngoại cảm, cô có thể - sử dụng phép thuật – làm cho mình bớt lạnh. Cô có thể, nếu cô bị bắt buộc phải làm vậy. Nhưng cô không thích bị bắt phải làm vậy.
May mắn thay, Kaer Morhen đã ở rất gần. Triss thúc con ngựa phi nước kiệu qua một đống đá khổng lồ cắt ngang một con sông băng, và đi xuống một lối đi hẹp nằm giữa những mỏm đá. Những vách đá dựng đứng và gần như chạm đỉnh vào nhau phía trên đầu cô, bị chia cắt bởi một khoảnh trời nhỏ bé. Không khí ấm dần lên, những cơn gió gào rú phía trên không còn có thể cắt qua mặt cô nữa.
Lối đi rộng ra, dẫn đến một khe suối và sau đó là đến thung lũng, mở ra một khoảng đất mênh mông, bao phủ bởi rừng, trải dài giữa những phiến đá sắc nhọn. Nữ pháp sư phớt lờ con đường dễ chịu, thuận tiện phía bìa rừng mà đi thẳng vào sâu bên trong những tán cây dày đặc, bên trong khu rừng. Những cành cây khô gãy răng rắc dưới móng ngựa. Bị ép phải đi qua những thân cây đổ rạp, con ngựa khụt khịt mũi và giậm chân bồn chồn. Triss giật dây cương, véo tai và mắng nó ác liệt vì tội lười biếng. Con ngựa, nhìn xung quanh như thể mọi thứ đều xấu hổ vì nó, bước đi đều hơn và chậm rãi xuyên qua những bụi cây.
Cũng không lâu cho tới khi họ đến một bãi đất thưa hơn, đi dọc máng của một dòng nước gần như không chảy là bao dưới khe suối. Nữ pháp sư cẩn thận nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mà cô đang tìm kiếm. Phía trên khe núi, được đỡ bởi những phiến đá khổng lồ nằm ngang, là một cái thân cây, trần trụi, phủ đầy rêu phong. Triss tiến lại gần hơn, muốn chắc chắn rằng đây chính là Con Đường chứ không phải là một cái thân cây ngẫu nhiên nào đó bị gió quật đổ. Cô có thể trông thấy một lối đi hẹp, rõ ràng biến mất vào trong rừng. Không thể nhầm lẫn, đây chính là Con Đường, chạy dọc xung quanh pháo đài Kaer Morhen, và được sắp đặt đầy chướng ngại vật, nơi mà các witcher tập luyện để nâng cao tốc độ chạy và khả năng kiểm soát nhịp thở của mình. Lối đi được gọi là Con Đường, nhưng Triss biết các witcher trẻ đã đặt cho nó một cái tên riêng: Kẻ Sát Nhân.
Cô bám lấy cổ con ngựa và chậm rãi đi dưới thân cây. Vào lúc đó, cô có thể nghe thấy sỏi đá lạo xạo, và tiếng bước chân ai đó đang chạy nhanh nhẹn, nhẹ nhàng.
Cô quay người lại trên yên ngựa, ghìm dây cương và đợi witcher chạy ra khỏi những khúc gỗ.
Một witcher đã chạy ra khỏi những khúc gỗ thật, lướt qua chúng như một mũi tên mà không cần giảm tốc, thậm chí không cần dùng đến tay để giữ thăng bằng – chạy uyển chuyển, thanh thoát và nhịp nhàng. Vụt qua, hiện lên rồi lại biến mất giữa những thân cây mà không làm lay động một cành nào. Triss thở dài, lắc đầu không tin nổi.
Bởi vì witcher, dựa theo chiều cao và dáng vóc, chỉ khoảng 12 tuổi.
Nữ pháp sư nới lỏng dây cương, thúc nhẹ con ngựa và leo ngược lên dòng nước. Cô biết con suối sẽ cắt qua Con Đường một lần nữa, tại một điểm được gọi là Cuống Họng. Cô muốn bắt gặp bóng dáng của witcher nhỏ bé lần nữa – trẻ con đã không được đào tạo tại Kaer Morhen trong vòng một phần tư thế kỷ rồi.
Cô không cần vội vã. Con đường Sát Nhân hẹp chạy và lặp thành một vòng xung quanh khu rừng, và để có thể làm chủ được nó, witcher nhỏ bé phải mất một lúc lâu hơn Triss, đang đi đường tắt. Tuy nhiên, cô cũng không thể thong thả được. Phía đằng sau Cuống Họng, Con Đường dẫn vào rừng và thẳng đến pháo đài. Nếu cô không bắt kịp cậu bé, cô có thể sẽ không gặp lại cậu nữa. Cô đã đến thăm Kaer Morhen vài lần, và chỉ được nhìn thấy những gì mà các witcher muốn cô thấy. Triss không ngây thơ đến nỗi không biết rằng các witcher chỉ muốn cho cô xem một phần rất nhỏ của Kaer Morhen.
Sau một vài phút đi dọc bờ suối, cô đã nhìn thấy Cuống Họng – một khe vực nhỏ được tạo ra bởi hai hòn đá khổng lồ phủ đầy rêu xanh. Cô thả dây cương. Con ngựa khụt khịt mũi và hạ thấp đầu xuống trước dòng nước chảy quanh những viên sỏi.
Cô không cần phải đợi lâu. Bóng dáng của witcher nhỏ bé xuất hiện phía trên tảng đá và cậu bé nhảy lên, không cần giảm tốc lại. Nữ pháp sư nghe tiếng tiếp đất nhẹ và một lúc sau, tiếng cát sỏi lạo xạo, tiếng ai đó ngã và kêu lên. Hay đúng hơn là thút thít.
Triss ngay lập tức nhảy xuống khỏi yên ngựa và lướt nhanh dọc vách núi, tự kéo mình lên bằng rễ và cành cây. Quán tính đã giúp cô trèo lên những rễ tùng bách và quỳ xuống bên cạnh bóng người đang nằm giữa những hòn đá. Cậu bé, khi nhìn thấy cô, nhảy dựng lên như lò xo, lùi lại uyển chuyển và nhanh nhẹn rút thanh gươm đang đeo trên lưng ra, để rồi trượt chân và ngã xuống giữa những ngọn thông và bách xù. Nữ pháp sư không đứng dậy, cô nhìn chăm chú vào cậu bé, miệng há ra ngạc nhiên.
Bởi vì đó không phải là một cậu bé.
Từ bên dưới mái tóc vàng-tro được cắt nham nhở là một đôi mắt màu lục to, tròn – đặc điểm đẹp nhất trên gương mặt bé tí với cái cằm nhỏ và mũi hếch – đang nhìn cô chằm chằm. Trong đôi mắt ánh lên sự sợ hãi.
“Đừng sợ,” Triss nói nhẹ nhàng.
Cô bé mở mắt to hơn nữa. Không có vẻ gì là đang hết hơi hay toát mồ hôi. Rõ ràng là cô bé đã chạy con đường Sát Nhân được vài lần rồi.
“Em có sao không?”
Cô bé không đáp lại, thay vào đó đứng bật dậy, rít lên đau đớn, chuyển trọng tâm sang chân trái, cúi xuống và xoa đầu gối. Cô bé mặc một bộ đồ da được khâu – hay nói chính xác hơn là dính – vào nhau mà sẽ khiến cho bất kỳ người thợ may nào tự hào về tay nghề của mình cũng phải rú lên kinh hãi. Món đồ duy nhất của cô bé mà trông có vẻ mới, và vừa vặn, là đôi ủng cao đến đầu gối, thắt lưng và thanh kiếm. Chính xác hơn là thanh kiếm bé tẹo.
“Đừng sợ,” Triss lặp lại, vẫn chưa đứng lên. “Chị đã nghe tiếng em ngã và có hơi lo lắng, đó là lý do chị chạy đến đây...”
“Em trượt chân,” cô bé lí nhí.
“Em có bị thương không?”
“Không, còn chị?”
Nữ pháp sư bật cười, cố đứng lên, nhăn nhó và nguyền rủa cơn đau trên cổ chân mình. Cô ngồi xuống và cẩn thận duỗi thẳng chân ra, nguyền rủa thêm lần nữa.
“Lại đây nào bé con, giúp chị đứng dậy.”
“Em không phải bé con.”
“Nếu em nói vậy. Thế em là gì nào?”
“Một witcher!”
“Ha, được thôi. Vậy hãy đến giúp chị nào, witcher!”
Cô bé không di chuyển. Cô chuyển trọng tâm từ chân này sang chân khác, và bàn tay cô, trong chiếc găng len hở ngón, nghịch nghịch thắt lưng trong khi nhìn Triss nghi hoặc.
“Đừng sợ,” nữ pháp sư nói với một nụ cười. “Chị không phải là cướp hay người ngoài. Chị tên là Triss Merigold và chị đang trên đường đến Kaer Morhen. Các witcher quen biết chị. Đừng há hốc mồm ra như thế. Chị tôn trọng sự nghi ngờ của em, nhưng hãy thử nghĩ xem. Chị có thể đi xa được đến đây mà không biết đường không? Em đã từng gặp con người nào trên Con Đường chưa?”
Cô bé hết lưỡng lự, tiến lại gần và đưa bàn tay ra. Triss đứng dậy chỉ với một chút sức lực. Bởi vì cô không cần giúp. Cô chỉ muốn được nhìn kỹ đứa bé gái hơn. Và chạm vào người cô bé.
Đôi mắt xanh lục của cô bé witcher không cho thấy dấu hiệu biến đổi nào, và cái chạm của cô không có cảm giác rần rật, tê tê rất đặc trưng của các witcher. Mặc dù chạy trên con đường Sát Nhân với một thanh kiếm đeo sau lưng, cô bé với mái tóc màu tro đã không bị đưa qua Thử Thách Dược Thảo và quá trình Biến Đổi. Triss có thể chắc chắn về điều đó.
“Cho chị xem đầu gối em nào, bé con.”
“Em không phải bé con.”
“Xin lỗi. Nhưng chắc là em có tên chứ?”
“Có. Em tên là...Ciri.”
“Rất vui được gặp em. Hãy lại gần hơn một chút nào Ciri.”
“Không có gì đâu.”
“Chị muốn xem cái “không có gì” đó ra làm sao. A, đúng như chị nghĩ. “Không có gì” trông như quần bị rách và đầu gối xước đến tận thịt. Đứng im và đừng sợ.”
“Em không có sợ...Awww!”
Nữ pháp sư bật cười và xoa lòng bàn tay, ngứa ngáy vì thực hiện câu thần chú, lên hông của mình. Ciri cúi xuống và nhìn vào đầu gối.
“Ôi,” cô bé nói. “Nó không còn đau nữa! Và chẳng còn cái lỗ nào cả. Đó có phải ma thuật không?”
“Em đoán đúng đó.”
“Chị là một phù thủy à?”
“Lại đúng nữa. Nhưng chị thích được gọi là pháp sư hơn. Để tránh nhầm lẫn em có thể gọi tên chị, Triss. Chỉ Triss thôi. Đi nào Ciri. Ngựa của chị đang đợi bên dưới. Chúng ta sẽ cùng nhau đến Kaer Morhen.”
“Em phải chạy.” Ciri lắc đầu. “Không tốt đâu nếu ngừng chạy bởi vì cơ sẽ bị nhão hết. Geralt nói...”
“Geralt đang ở pháo đài à?”
Ciri nhăn mặt, mím môi lại và liếc nữ pháp sư một cái từ bên dưới mái tóc màu tro. Triss khẽ cười.
“Được rồi.” cô nói. “Chị sẽ không hỏi nữa. Bí mật là bí mật, và em đã đúng khi không chia sẻ nó với người mà mình không quen biết. Đi nào. Khi đến nơi chúng ta sẽ biết ai đang ở lâu đài và ai không ở. Và đừng lo về cơ bắp của em – chị biết phải làm gì với axit lactic. A, ngựa của chị đây. Để chị giúp em...”
Cô đưa tay ra, nhưng Ciri không cần giúp. Cô bé nhanh nhẹn nhảy lên yên ngựa, nhẹ nhàng, gần như không phải lấy đà. Con ngựa giật mình, ngạc nhiên, giậm giậm chân nhưng cô bé nhanh chóng cầm lấy dây cương và trấn an nó.
“Chị có thể thấy là em biết cưỡi ngựa.”
“Em biết làm mọi thứ.”
“Ngồi dịch lên trên đi.” Triss đặt chân lên bàn đạp và túm lấy bờm ngựa. “Chừa chỗ cho chị với chứ. Và đừng có chọc mù mắt chị bằng thanh kiếm đó.”
Con ngựa, bị thúc vào hông, đi từ từ dọc bờ suối. Họ đi qua một khe núi nữa và trèo lên vách núi. Từ đó họ có thể trông thấy những tàn tích của Kaer Morhen dựa vào vách đá – những bức tường phòng thủ đã bị phá hủy, những gì còn lại của cánh cổng, cây cột chống dày, nhẵn của vọng lâu.
Con ngựa khịt mũi và lúc lắc cái đầu, đi qua cây cầu bắc ngang hào nước. Triss giật giật dây cương. Những bộ xương và hộp sọ đang phân hủy nằm rải rác dọc lòng sông không gây cho cô ấn tượng nào hết. Cô đã nhìn thấy chúng trước đó rồi.
“Em không thích thế này,” cô bé gái bỗng dưng lên tiếng. “Không nên như thế này. Người chết nên được chôn dưới đất. Dưới một nấm mồ. Có phải không?”
“Phải,” nữ pháp sư đồng tình. “Chị cũng nghĩ vậy. Nhưng các witcher coi bãi tha ma này như một...sự nhắc nhở.”
“Nhắc nhở cái gì?”
“Kaer Morhen,” Triss nói trong khi đang dẫn con ngựa về phía bậu cửa gãy nát, “đã từng bị tấn công. Một trận chiến đẫm máu đã xảy ra ở đây khiến cho gần như toàn bộ các witcher bị giết. Chỉ có những người không có mặt tại pháo đài vào lúc đó là còn sống.”
“Ai đã tấn công họ? Và tại sao?”
“Chị không biết,” cô nói dối. “Đã từ lâu lắm rồi, Ciri. Em đi mà hỏi các witcher ý.”
“Em hỏi rồi,” cô bé hậm hực. “Nhưng họ không muốn cho em biết.”
Mình có thể hiểu được, nữ pháp sư nghĩ thầm. Một đứa trẻ được huấn luyện để trở thành witcher, thậm chí còn là một đứa bé gái, vẫn chưa bị biến đổi, không nên được nghe kể về những điều này. Một đứa trẻ như vậy không nên biết về vụ thảm sát. Một đứa trẻ như vậy không nên sợ hãi rằng một ngày kia, nó có thể sẽ phải nghe thấy những lời mà những kẻ cuồng tín đã từng la hét trên đường hành quân đến Kaer Morhen. Đột biến, quái vật, lũ dị hợm. Bị các thần linh nguyền rủa, một sinh vật trái với tự nhiên. Không Ciri bé nhỏ à, chị không trách các witcher đã không nói với em. Và chị cũng sẽ không nói cho em nghe. Chị còn có nhiều lý do để im lặng hơn nữa. Bởi vì chị là một pháp sư, và nếu không có sự trợ giúp của các pháp sư thì những kẻ cuồng tín đó đã chẳng chiếm được toà lâu đài. Và bài đả kích xấu xa đó, cuốn sách Monstrum được biết đến rộng rãi mà đã làm dấy lên làn sóng những kẻ cuồng tín đó, dường như, cũng là sản phẩm của một pháp sư nặc danh. Nhưng chị, Ciri à, không chấp nhận trách nhiệm về những chuyện đó. Chị không cảm thấy cần phải chuộc lỗi cho những sự kiện đã xảy ra từ cả nửa thế kỷ trước khi chị ra đời. Và đống xương được dùng như một lời nhắc nhở vĩnh cửu, cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành cát bụi và bị lãng quên, sẽ tan biến cùng những cơn gió thổi qua vách núi...
“Họ không muốn được nằm như vậy,” Ciri bất chợt lên tiếng. “Họ không muốn làm một biểu tượng, một lời cảnh báo hay một tấm gương xấu. Nhưng họ cũng không muốn tro bụi của mình bị gió cuốn đi.”
Triss ngẩng đầu lên, nghe thấy sự thay đổi trong giọng nói của cô bé. Ngay lập tức cô cảm nhận được một luồng ma thuật, một nhịp đập và máu chạy dọc lên thái dương cô. Cô trở nên căng thẳng, nhưng không thốt lên lời nào, sợ rằng mình sẽ làm gián đoạn những gì đang diễn ra.
“Một nấm mồ bình thường.” Giọng của Ciri ngày càng trở nên khác thường, vang âm như kim loại, lạnh lẽo và đe dọa. “Một đụn đất rồi sẽ phủ đầy tầm ma. Cái chết với đôi mắt xanh giá lạnh, và chiều cao của cây cột đá không quan trọng, hay những chữ khắc trên nó cũng vậy. Ai có thể biết điều đó rõ ràng hơn ngươi, Triss Merigold, Người Thứ 14 trên Ngọn Đồi?”
Nữ pháp sư đông cứng lại. Cô thấy bàn tay của con bé túm lấy bờm ngựa.
“Ngươi đã chết trên Ngọn Đồi, Triss Merigold.” Giọng nói lạ lùng, độc ác lại tiếp tục. “Tại sao ngươi lại đến đây? Hãy quay lại đi, hãy quay lại ngay lập tức và đem đứa trẻ này, Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa, theo cùng ngươi. Hãy đem trả nó lại cho những người mà nó thuộc về. Làm đi, Người Thứ 14. Bởi vì nếu không ngươi sẽ lại chết một lần nữa. Rồi sẽ đến ngày Ngọn Đồi sẽ lại bắt ngươi. Ngôi mộ, và cây cột đá với tên ngươi trên đó, sẽ lại bắt ngươi.”
Con ngựa hý vang lên, gật gù cái đầu. Ciri giật người một cái, rùng mình.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Triss hỏi, cố gắng kiểm soát giọng nói.
Ciri ho một tiếng, lấy tay vuốt tóc và xoa mặt.
“Kh...Không có gì...” cô bé ngần ngại lẩm nhẩm. “Em mệt, thế nên...thế nên em ngủ thiếp đi. Lẽ ra em nên chạy...”
Luồng ma thuật đã biến mất. Triss bỗng cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc toàn thân mình. Cô tự thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là do tác dụng phụ khi bùa chú bảo vệ biến mất, nhưng cô biết đó không phải là sự thật. Cô liếc nhìn lên những phiến đá của tòa lâu đài, và những cái hốc đen ngòm của nó nhìn lại cô. Một cơn rùng mình chạy qua người cô.
Móng của con ngựa vang lên trên những phiến đá trong sân. Nữ pháp sư nhanh chóng xuống khỏi yên và đưa tay về phía Ciri. Lợi dụng sự va chạm giữa bàn tay họ, cô cẩn thận truyền đi một xung ma thuật. Và kinh ngạc. Bởi vì cô chẳng cảm thấy gì cả. Không phản ứng, không hồi đáp. Và không kháng cự. Bên trong người đứa bé gái, mà trước đó một lát đã tỏa ra một luồng ma thuật mạnh mẽ không tưởng giờ đây chẳng còn lại chút dấu vết nào. Giờ đây cô bé là một đứa bé gái bình thường mặc một bộ đồ tồi tàn và mái tóc cắt nham nhở.
Nhưng chỉ phút trước, đứa trẻ này không hề bình thường một chút nào.
Triss không có thời gian để suy ngẫm về sự kiện lạ lùng vừa xảy ra. Cánh cửa sắt mở ra trước mặt cô, từ trong bóng tối của dãy hành lang dài. Cô cởi chiếc áo lông trên vai, bỏ chiếc mũ lông cáo xuống, và bằng một động tác nhanh nhẹn, tháo dây buộc tóc ra – mái tóc dài màu hạt dẻ pha chút vàng, đặc điểm nhận dạng mà cô luôn tự hào.
Ciri thốt lên ngưỡng mộ. Triss mỉm cười, cảm thấy hài lòng về hiệu ứng mà cô gây nên đối với người khác. Mái tóc đẹp, dài và thả tự do là một điều hiếm có, một dấu hiệu cho thấy địa vị của một người phụ nữ, địa vị của cô, dấu hiệu của một phụ nữ tự do, một người phụ nữ thuộc về bản thân cô ta. Dấu hiệu của một người phụ nữ khác thường – bởi vì những trinh nữ “bình thường” buộc tóc lại thành bím, những phụ nữ đã có chồng “bình thường” cho tóc họ vào trong lưới hoặc đội mũ vải. Phụ nữ thuộc dòng dõi quý tộc, bao gồm cả nữ hoàng, làm xoăn tóc và tạo dáng cho nó. Các chiến binh thì cắt ngắn tóc. Chỉ có các thầy druid và pháp sư – hoặc là gái điếm – là để tóc tự nhiên để biểu lộ sự tự do và độc lập của họ.
Các witcher xuất hiện bất thình lình và im lặng, như mọi khi, và cũng như mọi khi, như thể từ giữa không trung. Họ đứng trước mặt cô, cao lớn, gầy, cánh tay đan vào nhau, dồn trọng tâm lên chân trái – tư thế mà từ đó, cô biết, họ có thể tấn công trong nháy mắt. Ciri đứng bên cạnh họ, trong một tư thế tương tự. Trong bộ quần áo lố bịch của mình, trông cô bé rất mắc cười.
“Chào mừng đến Kaer Morhen, Triss.”
“Xin chào, Geralt.”
Anh đã thay đổi. Anh trông có vẻ già đi. Triss biết rằng điều đó, về mặt sinh học, là không thể. Các witcher có già đi, đương nhiên, nhưng với tốc độ quá chậm để có thể khiến cho một người thường, hoặc một pháp sư trẻ như cô có thể nhận ra. Nhưng chỉ với một cái liếc mắt là đủ để cô nhận thấy mặc dù sự đột biến có thể giữ lại những thay đổi về bên ngoài, nhưng không thể giữ lại những thay đổi ở bên trong. Gương mặt của Geralt, đầy những nếp nhăn, là bằng chứng rõ rệt nhất. Với nỗi buồn sâu thẳm, Triss dứt ánh nhìn ra khỏi đôi mắt của witcher tóc trắng. Đôi mắt rõ ràng là đã thấy quá nhiều. Quan trọng hơn, cô không thấy điều mà mình trông đợi trong đôi mắt ấy.
“Chào mừng,” anh lặp lại. “Bọn anh mừng là em đã đến.”
Eskel đứng bên cạnh Geralt, trông giống Sói như một người anh em ngoại trừ màu tóc và vết sẹo làm biến dạng khuôn mặt. Và witcher trẻ nhất ở Kaer Morhen, Lambert, cũng đứng đó với vẻ mặt xấu xí, mỉa mai như mọi khi. Vesemir không có ở đó.
“Chào mừng và vào đi.” Eskel nói. “Trời lạnh như thể có ai vừa treo cổ tự vẫn vậy. Ciri, em đi đâu thế? Lời mời không có dành cho em. Mặt trời vẫn ở trên cao, mặc dù nó đang bị che khuất. Em vẫn có thể tập luyện.”
“Này.” Nữ pháp sư hất tóc ra đằng sau. “Tôi thấy phép lịch sự giờ không còn hiện hữu ở Pháo Đài Witcher nữa rồi. Ciri là người đầu tiên đi đón tôi, và đưa tôi về tòa lâu đài. Cô bé nên đi cùng tôi...”
“Cô bé đang trải qua đợt tập luyện ở đây, Merigold.” Lambert cười nhạo báng. Anh ta luôn gọi cô như vậy: “Merigold”, mà không dùng tên hay tước hiệu của cô. Triss ghét điều đó. “Cô bé là học viên, chứ không phải người giữ cửa. Chào đón khách, ngay cả là khách quý như cô, không phải là nghĩa vụ của cô bé. Đi đi, Ciri.”
Triss nhún vai một cái, giả bộ không để ý đến vẻ mặt xấu hổ của Geralt và Eskel. Cô không nói gì cả, không muốn làm họ xấu hổ thêm nữa. Và trên cả, cô không muốn họ để ý thấy cô hứng thú và tò mò đối với đứa bé gái như thế nào.
“Để anh dắt ngựa cho em,” Geralt đề nghị, với lấy dây cương. Triss lén di chuyển để lòng bàn tay của họ chạm vào nhau. Và đôi mắt của họ cũng vậy.
“Em sẽ đi với anh,” cô nói tự nhiên. “Em cần lấy một số thứ trong túi xách.”
“Em đã khiến anh có một trải nghiệm không hề thú vị chút nào đấy.” Anh nói ngay sau khi họ bước vào trong chuồng ngựa. “Anh đã tận mắt trông thấy tấm bia mộ ấn tượng của em. Cây cột đá tưởng niệm sự hy sinh anh dũng của em trong trận Sodden. Tin tức rằng đó là một sự nhầm lẫn chỉ vừa mới đến tai anh thôi. Anh không thể hiểu được tại sao lại có người nhầm đấy là em, Triss.”
“Đó là một câu truyện dài,” cô trả lời. “Em sẽ kể anh nghe lúc nào khác. Và thứ lỗi cho em về giây phút khó chịu đó.”
“Không có gì cần tha thứ cả. Anh không có nhiều lý do để cảm thấy vui vẻ gần đây và cảm giác khi nghe thấy tin em vẫn còn sống là không thể nào so sánh được. Có lẽ là ngoại trừ cảm giác giờ đây khi anh đang nhìn em.”
Triss cảm thấy cái gì đó bùng nổ trong người cô. Nỗi sợ phải gặp lại witcher tóc trắng đã đeo đẳng cô trên suốt đoạn đường, và vật lộn với hy vọng có được một cuộc gặp gỡ như vậy. Cùng với hình ảnh gương mặt mệt mỏi, sắc cạnh, đôi mắt nhìn thấu mọi thứ, lạnh lùng và toan tính, bình thản một cách bất ngờ, ấy vậy mà vẫn tràn đầy cảm xúc...
Cô vòng tay qua cổ anh, gần như lập tức, không nghĩ ngợi. Cô cảm thấy bàn tay anh đặt lên gáy và dưới tóc cô. Một cảm giác như điện giật chạy dọc sống lưng cô, làm cô hoan hỉ như muốn khóc lên. Để bít lại tiếng khóc, môi cô tìm lấy môi anh. Cô run rẩy, ép chặt người vào anh, sự kích thích của cô tăng dần lên, cô quên đi bản thân mình dần dần.
Geralt thì không quên đi bản thân anh.
“Triss...làm ơn...”
“Ôi Geralt...em...”
“Triss.” Anh khéo léo lùi ra xa cô. “Chúng ta không có một mình đâu...Họ đang đến.”
Cô liếc nhìn về phía cửa và thấy bóng dáng các witcher sau một lúc, và nghe thấy tiếng bước chân của họ còn lâu hơn. Ôi thì, đôi tai của cô, mà cô tự đánh giá là khá nhạy bén, cũng không thể nào so với của một witcher được.
“Triss, cháu yêu!”
“Vesemir!”
Vesemir rất rất già. Ai mà biết được, ông thậm chí có thể già hơn cả Kaer Morhen. Nhưng ông tiến về phía cô bằng những bước chân nhanh nhẹn, đôi tay của ông mạnh mẽ.
“Cháu mừng được gặp lại ông.”
“Hôn ta một cái nào. Không, không phải lên tay, pháp sư bé nhỏ. Cháu có thể hôn lên tay ta khi ta đang nằm trong áo quan. Mà chắc là cũng sớm thôi. Ôi Triss, cháu đến thật là tốt quá...Ai có thể chữa khỏi cho ta ngoại trừ cháu chứ.”
“Chữa cho ông? Khỏi cái gì? Khỏi cư xử như một đứa trẻ con à? Bỏ bàn tay của ông ra khỏi lưng cháu, ông già, không là cháu sẽ đốt trụi bộ râu xám của ông!”
“Thứ lỗi cho ta. Ta cứ quên rằng cháu đã lớn rồi, và ta không thể đặt cháu ngồi lên đùi và tét cháu mấy cái nữa. Còn về sức khỏe của ta...Ôi, Triss à, tuổi già không phải trò đùa. Xương cốt ta mỏi nhừ đến nỗi muốn tru lên. Cháu sẽ giúp một lão già chứ, cô bé?”
“Cháu sẽ.” Nữ pháp sư gỡ mình ra khỏi cái ôm như gấu xám của ông và đưa mắt nhìn witcher đang đi cùng Vesemir. Anh ta trẻ, có lẽ là cùng tuổi với Lambert, và có một bộ râu đen, ngắn không thể che hết được những dị tật trên mặt do đậu mùa gây nên. Điều này thật kỳ lạ, vì các witcher thường có sức đề kháng cực kỳ cao đối với những bệnh truyền nhiễm.
“Triss Merigold, Coen.” Geralt giới thiệu hai người bọn họ với nhau. “Đây là lần đầu tiên Coen trú đông cùng chúng ta. Cậu ấy đến từ phía bắc, từ Poviss.”
Witcher trẻ tuổi cúi chào. Anh có đôi mắt màu xanh-vàng nhợt nhạt, và lòng trắng của mắt anh gằn lên những mạch máu đỏ, cho thấy quá trình biến đổi xảy ra khó khăn.
“Chúng ta đi nào, cô bé,” Vesemir cầm lấy tay cô. “Chuồng ngựa không phải là nơi thích hợp để tiếp khách, nhưng ta đã không thể đợi để gặp cháu.”
Ở trong sân, trong một cái lán nhỏ được che chở khỏi những cơn gió, Ciri đang tập luyện dưới sự chỉ dẫn của Lambert. Giữ thăng bằng một cách khéo léo trên một khúc gỗ được treo bằng những sợi dây xích, cô bé đang tấn công – bằng thanh kiếm của mình – một bao tải được buộc túm lại để minh họa một cái thân người. Triss đứng lại quan sát.
“Sai!” Lambert quát lên. “Em đang đứng quá gần! Đừng có chém lung tung như thế! Anh đã bảo rồi, dùng mũi kiếm, chém vào động mạch cảnh! Động mạch cảnh của con người nằm ở đâu? Ở trên đỉnh đầu à? Có chuyện gì thế? Tập trung vào đi, Công chúa!”
Ha, Triss nghĩ thầm. Vậy ra đó là sự thật, không phải huyền thoại. Cô bé chính là đứa trẻ đó, mình đã đoán đúng.
Cô lập tức công kích, không để cho các witcher có cơ hội bày mưu kế.
“Đứa Trẻ Bất Ngờ lừng danh à?” Cô ám chỉ Ciri. “Tôi thấy các anh đã quyết định nghe theo tiếng gọi của định mệnh và số phận? Nhưng có vẻ như các anh đã nhầm lẫn rồi, các chàng trai. Trong những câu truyện cổ tích mà tôi đã được nghe kể, những cô bé chăn cừu hay mồ côi mới trở thành công chúa. Nhưng ở đây, tôi lại thấy một công chúa đang trở thành một witcher. Các anh không thấy ý tưởng đó quả là táo bạo hay sao?”
Vesemir liếc sang Geralt. Witcher tóc trắng vẫn giữ im lặng, gương mặt anh hoàn toàn bình thản. Anh không hề có lấy một chút phản ứng nào, thậm chí là một cái nháy mắt, đối với lời thỉnh cầu trợ giúp từ Vesemir.
“Không phải như cháu nghĩ đâu.” Ông già hắng giọng. “Geralt đã mang cô bé về đây từ mùa thu năm ngoái. Cô bé không còn ai khác ngoại trừ...Triss, làm sao con người ta có thể không tin vào định mệnh khi mà...”
“Định mệnh thì có liên quan gì đến việc múa may một thanh kiếm xung quanh?”
“Bọn anh đang dạy con bé đấu kiếm,” Geralt nói khẽ, quay sang và nhìn thẳng vào mắt cô. “Bọn anh còn biết dạy cái gì nữa đây? Bọn anh chẳng biết gì khác cả. Định mệnh hay không, Kaer Morhen giờ đây đã là nhà của con bé. Ít nhất là trong một khoảng thời gian. Tập luyện và kiếm thuật khiến con bé thấy hứng thú và giúp nó khỏe mạnh. Chúng làm cho con bé quên đi những bi kịch mà mình đã phải trải qua. Đây là nhà con bé rồi, Triss. Nó chẳng còn nơi nào khác cả.”
“Hàng vạn người dân Cintra,” nữ pháp sư nói, không thèm quay đi, “đã bỏ chạy xuống Verden sau khi thất thủ, xuống Brugge, Temeria và Quần đảo Skellige. Trong số họ là các nam tước, hiệp sĩ, bạn bè, họ hàng...đều là thần dân của cô bé cả.”
“Bạn bè và họ hàng đã không đi tìm con bé sau chiến tranh. Họ đã không tìm thấy con bé.”
“Bởi vì cô bé không phải là định mệnh của họ?” Cô mỉm cười với anh, không thành thật lắm nhưng nhìn rất đẹp. Đẹp hết mức mà cô có thể. Cô không muốn anh nói bằng giọng đó.
Witcher nhún vai. Triss, có hiểu anh đôi chút, ngay lập tức thay đổi chủ đề và từ bỏ cuộc tranh luận.
Cô lại quay sang nhìn Ciri. Cô bé di chuyển nhanh nhẹn và thăng bằng trên khúc gỗ, thực hiện động tác xoay nửa vòng, cắt một nhát gọn gàng, và ngay lập tức lùi lại. Con bù nhìn đã bị đánh trúng, đung đưa trên dây.
“Cuối cùng!” Lambert la lên. “Cuối cùng thì em đã hiểu được! Làm lại lần nữa đi. Anh muốn chắc rằng đó không phải là do ăn may.”
“Thanh kiếm” Triss quay lại nhìn các witcher, “trông có vẻ sắc. Khúc gỗ trông có vẻ trơn và không ổn định. Và Lambert trông như một thằng ngu, khủng bố tinh thần của cô bé bằng những tiếng la hét đó. Các anh không sợ sẽ xảy ra tai nạn sao? Hay các anh định trông đợi vào định mệnh sẽ không để chuyện gì xảy ra với đứa trẻ?”
“Ciri đã tập luyện gần 6 tháng mà không cần kiếm,” Coen nói. “Cô bé biết cách di chuyển. Và chúng tôi luôn luôn để mắt đến cô bé bởi vì...”
“Bởi vì đây là nhà của con bé.” Geralt khẽ nói nốt nhưng kiên quyết. Rất kiên quyết. Sử dụng chất giọng chấm dứt cuộc nói chuyện.
“Chính xác là như vậy.” Vesemir hít vào một hơi thật sâu. “Triss, chắc cháu đã mệt rồi. Và đói nữa.”
“Cháu không phủ nhận đâu.” Cô thở dài, ngưng cố gắng nhìn vào mắt Geralt. “Phải nói thật là cháu chỉ đang đứng bằng một chân đây. Tối qua cháu đã ở trên Con Đường, trong một cái lán xập xệ của những người chăn cừu, bị chôn vùi dưới rơm và mạt cưa. Cháu đã phải dùng phép thuật để cách nhiệt cái lều, nếu không thì chắc cháu đã chết rồi. Cháu đang rất muốn được đắp một cái chăn sạch.”
“Cháu sẽ ăn tối cùng với chúng ta. Rồi cháu sẽ được ngủ bao lâu tùy thích, và nghỉ ngơi. Chúng ta đã chuẩn bị phòng tốt nhất cho cháu, căn phòng trên ngọn tháp. Và chúng ta đã kê cái giường tốt nhất ở Kaer Morhen vào đó.”
“Cảm ơn ông.” Triss cười mỉm. Trên tòa tháp, cô nghĩ. Được rồi Vesemir. Hãy cứ để nó là tòa tháp trong hôm nay, nếu hình thức quan trọng với ông đến vậy. Mình có thể ngủ trên tòa tháp, trên cái giường tốt nhất ở Kaer Morhen. Mặc dù mình có thể ngủ cùng Geralt trên cái giường tồi tệ nhất cũng được.
“Đi nào Triss.”
“Đi thôi.”
Và Kaer Morhen, nơi những con quái vật này ẩn náu, nơi chúng thực hành tà thuật của mình, cần phải bị xóa sổ khỏi bề mặt trái đất này, và tất cả dấu vết của nó phải bị đốt trụi và rắc muối.
- Nặc danh, Monstrum hay Những mô tả về Witcher. Không khoan dung và mê tín đã luôn là lãnh thổ của những kẻ ngu dốt trong số những người dân lương thiện, và tôi phỏng đoán, sẽ không bao giờ có thể nhổ tận gốc, bởi vì chúng trường tồn cũng như bản thân sự ngu dốt vậy. Ngọn núi ngày hôm nay, có thể sẽ trở thành đại dương vào ngày mai. Đại dương ngày hôm nay, có thể trở thành sa mạc vào ngày mai. Nhưng sự ngu dốt sẽ vẫn là sự ngu dốt.
- Nicodemus de Boot, Chiêm nghiệm về cuộc đời, hạnh phúc và thịnh vượng.
__________
Triss Merigold thổi vào lòng bàn tay đang đông cứng của mình, vặn vẹo các ngón tay và lẩm nhẩm một câu thần chú. Con ngựa của cô, một con ngựa thiến màu hạt dẻ, ngay lập tức phản ứng với câu thần chú, khụt khịt mũi và lúc lắc cái đầu, nhìn vào nữ pháp sư với đôi mắt đẫm lệ vì cái lạnh và những cơn gió.
“Ngươi có hai lựa chọn, ngựa già à”, Triss nói, đeo găng tay vào. “Hoặc là làm quen với phép thuật, hoặc là ta sẽ bán ngươi cho tay nông dân nào đó để kéo cày.”
Con ngựa thiến vểnh tai lên, thở ra hơi và vâng lệnh bước xuống con đường rừng chạy quanh ngọn núi. Nữ pháp sư nghiêng mình trên yên ngựa, tránh bị cắt bởi những nhành cây đóng băng.
Phép thuật có tác dụng nhanh chóng, cô bắt đầu ngừng cảm thấy cơn lạnh ở cùi chỏ và ở cổ đã làm mình phải so vai và rụt đầu vào trong áo. Câu thần chú hâm nóng cô, cũng làm dịu đi cơn đói đã làm cô khó chịu suốt mấy tiếng vừa qua. Triss phấn chấn lên, cố gắng thoải mái trên chiếc yên ngựa, và với sự chú ý tốt hơn trước, bắt đầu để ý đến cảnh vật xung quanh mình.
Kể từ lúc rời con đường mòn, cô đã được chỉ dẫn bởi những bức tường trắng-xám của ngọn núi và những đỉnh núi che phủ bởi tuyết, sáng lên ánh vàng trong những khoảnh khắc hiếm hoi khi mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây – thường thường là vào sáng sớm hoặc là trước lúc hoàng hôn. Giờ đây khi cô đã ở gần những dãy núi hơn, cô phải chú ý cẩn thận. Vùng đất xung quanh Kaer Morhen nổi tiếng vì sự hoang dã và khó tiếp cận của nó, và khe hở giữa bức tường đá granit, một mốc quan trọng, là rất khó để phát hiện đối với những cặp mắt thiếu kinh nghiệm. Chỉ cần bước qua một rãnh suối hay hẻm núi nào cũng đủ để mất dấu nó. Và thậm chí ngay cả cô, người biết rõ địa hình nơi đây, cũng không được phép để mất tập trung một giây nào.
Khu rừng kết thúc. Một thung lũng rộng lớn mở ra trước mắt nữ pháp sư, rải đầy những tảng đá lớn chạy dọc suốt chiều dài đến vách núi dựng đứng ở phía bên kia. Gwenllech, Dòng Sông Đá Trắng, chảy xuống trung tâm của thung lũng, sùi bọt trắng xóa giữa những tảng đá và từng khúc cây trôi dọc bờ sông. Ở đây, trên đầu nguồn, Gwenllech chỉ là một dòng suối rộng nhưng rất nông. Ở đây, có thể vượt qua nó dễ dàng mà không gặp trở ngại nào. Nhưng ở phía dưới, ở Kaedwen, ở vùng trung lưu, con sông là một vật cản không thể vượt qua, chảy xiết và sâu với lòng sông đầy đá nhọn hoắt.
Con ngựa, được dắt xuống dòng nước, bước nhanh chân, rõ ràng là muốn sang bờ bên kia lẹ nhất có thể. Triss giữ nó chạy chậm lại một chút – dòng suối nông, chỉ đến cổ chân nó nhưng sỏi dưới lòng suối rất trơn và dòng nước chảy vẫn khá xiết. Nước đùn lên và sùi bọt quanh chân con ngựa của cô.
Nữ pháp sư ngẩng lên nhìn bầu trời. Cái lạnh và những cơn gió ở đây, trên ngọn núi, có thể báo hiệu trước một cơn bão tuyết đang sắp tới và cô không thấy cái ý tưởng phải ẩn náu trong một cái hang đá nữa hấp dẫn cho lắm. Cô có thể, nếu cần thiết, vẫn tiếp tục đi xuyên qua cơn bão tuyết. Cô có thể phát hiện ra lối đi bằng ngoại cảm, cô có thể - sử dụng phép thuật – làm cho mình bớt lạnh. Cô có thể, nếu cô bị bắt buộc phải làm vậy. Nhưng cô không thích bị bắt phải làm vậy.
May mắn thay, Kaer Morhen đã ở rất gần. Triss thúc con ngựa phi nước kiệu qua một đống đá khổng lồ cắt ngang một con sông băng, và đi xuống một lối đi hẹp nằm giữa những mỏm đá. Những vách đá dựng đứng và gần như chạm đỉnh vào nhau phía trên đầu cô, bị chia cắt bởi một khoảnh trời nhỏ bé. Không khí ấm dần lên, những cơn gió gào rú phía trên không còn có thể cắt qua mặt cô nữa.
Lối đi rộng ra, dẫn đến một khe suối và sau đó là đến thung lũng, mở ra một khoảng đất mênh mông, bao phủ bởi rừng, trải dài giữa những phiến đá sắc nhọn. Nữ pháp sư phớt lờ con đường dễ chịu, thuận tiện phía bìa rừng mà đi thẳng vào sâu bên trong những tán cây dày đặc, bên trong khu rừng. Những cành cây khô gãy răng rắc dưới móng ngựa. Bị ép phải đi qua những thân cây đổ rạp, con ngựa khụt khịt mũi và giậm chân bồn chồn. Triss giật dây cương, véo tai và mắng nó ác liệt vì tội lười biếng. Con ngựa, nhìn xung quanh như thể mọi thứ đều xấu hổ vì nó, bước đi đều hơn và chậm rãi xuyên qua những bụi cây.
Cũng không lâu cho tới khi họ đến một bãi đất thưa hơn, đi dọc máng của một dòng nước gần như không chảy là bao dưới khe suối. Nữ pháp sư cẩn thận nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mà cô đang tìm kiếm. Phía trên khe núi, được đỡ bởi những phiến đá khổng lồ nằm ngang, là một cái thân cây, trần trụi, phủ đầy rêu phong. Triss tiến lại gần hơn, muốn chắc chắn rằng đây chính là Con Đường chứ không phải là một cái thân cây ngẫu nhiên nào đó bị gió quật đổ. Cô có thể trông thấy một lối đi hẹp, rõ ràng biến mất vào trong rừng. Không thể nhầm lẫn, đây chính là Con Đường, chạy dọc xung quanh pháo đài Kaer Morhen, và được sắp đặt đầy chướng ngại vật, nơi mà các witcher tập luyện để nâng cao tốc độ chạy và khả năng kiểm soát nhịp thở của mình. Lối đi được gọi là Con Đường, nhưng Triss biết các witcher trẻ đã đặt cho nó một cái tên riêng: Kẻ Sát Nhân.
Cô bám lấy cổ con ngựa và chậm rãi đi dưới thân cây. Vào lúc đó, cô có thể nghe thấy sỏi đá lạo xạo, và tiếng bước chân ai đó đang chạy nhanh nhẹn, nhẹ nhàng.
Cô quay người lại trên yên ngựa, ghìm dây cương và đợi witcher chạy ra khỏi những khúc gỗ.
Một witcher đã chạy ra khỏi những khúc gỗ thật, lướt qua chúng như một mũi tên mà không cần giảm tốc, thậm chí không cần dùng đến tay để giữ thăng bằng – chạy uyển chuyển, thanh thoát và nhịp nhàng. Vụt qua, hiện lên rồi lại biến mất giữa những thân cây mà không làm lay động một cành nào. Triss thở dài, lắc đầu không tin nổi.
Bởi vì witcher, dựa theo chiều cao và dáng vóc, chỉ khoảng 12 tuổi.
Nữ pháp sư nới lỏng dây cương, thúc nhẹ con ngựa và leo ngược lên dòng nước. Cô biết con suối sẽ cắt qua Con Đường một lần nữa, tại một điểm được gọi là Cuống Họng. Cô muốn bắt gặp bóng dáng của witcher nhỏ bé lần nữa – trẻ con đã không được đào tạo tại Kaer Morhen trong vòng một phần tư thế kỷ rồi.
Cô không cần vội vã. Con đường Sát Nhân hẹp chạy và lặp thành một vòng xung quanh khu rừng, và để có thể làm chủ được nó, witcher nhỏ bé phải mất một lúc lâu hơn Triss, đang đi đường tắt. Tuy nhiên, cô cũng không thể thong thả được. Phía đằng sau Cuống Họng, Con Đường dẫn vào rừng và thẳng đến pháo đài. Nếu cô không bắt kịp cậu bé, cô có thể sẽ không gặp lại cậu nữa. Cô đã đến thăm Kaer Morhen vài lần, và chỉ được nhìn thấy những gì mà các witcher muốn cô thấy. Triss không ngây thơ đến nỗi không biết rằng các witcher chỉ muốn cho cô xem một phần rất nhỏ của Kaer Morhen.
Sau một vài phút đi dọc bờ suối, cô đã nhìn thấy Cuống Họng – một khe vực nhỏ được tạo ra bởi hai hòn đá khổng lồ phủ đầy rêu xanh. Cô thả dây cương. Con ngựa khụt khịt mũi và hạ thấp đầu xuống trước dòng nước chảy quanh những viên sỏi.
Cô không cần phải đợi lâu. Bóng dáng của witcher nhỏ bé xuất hiện phía trên tảng đá và cậu bé nhảy lên, không cần giảm tốc lại. Nữ pháp sư nghe tiếng tiếp đất nhẹ và một lúc sau, tiếng cát sỏi lạo xạo, tiếng ai đó ngã và kêu lên. Hay đúng hơn là thút thít.
Triss ngay lập tức nhảy xuống khỏi yên ngựa và lướt nhanh dọc vách núi, tự kéo mình lên bằng rễ và cành cây. Quán tính đã giúp cô trèo lên những rễ tùng bách và quỳ xuống bên cạnh bóng người đang nằm giữa những hòn đá. Cậu bé, khi nhìn thấy cô, nhảy dựng lên như lò xo, lùi lại uyển chuyển và nhanh nhẹn rút thanh gươm đang đeo trên lưng ra, để rồi trượt chân và ngã xuống giữa những ngọn thông và bách xù. Nữ pháp sư không đứng dậy, cô nhìn chăm chú vào cậu bé, miệng há ra ngạc nhiên.
Bởi vì đó không phải là một cậu bé.
Từ bên dưới mái tóc vàng-tro được cắt nham nhở là một đôi mắt màu lục to, tròn – đặc điểm đẹp nhất trên gương mặt bé tí với cái cằm nhỏ và mũi hếch – đang nhìn cô chằm chằm. Trong đôi mắt ánh lên sự sợ hãi.
“Đừng sợ,” Triss nói nhẹ nhàng.
Cô bé mở mắt to hơn nữa. Không có vẻ gì là đang hết hơi hay toát mồ hôi. Rõ ràng là cô bé đã chạy con đường Sát Nhân được vài lần rồi.
“Em có sao không?”
Cô bé không đáp lại, thay vào đó đứng bật dậy, rít lên đau đớn, chuyển trọng tâm sang chân trái, cúi xuống và xoa đầu gối. Cô bé mặc một bộ đồ da được khâu – hay nói chính xác hơn là dính – vào nhau mà sẽ khiến cho bất kỳ người thợ may nào tự hào về tay nghề của mình cũng phải rú lên kinh hãi. Món đồ duy nhất của cô bé mà trông có vẻ mới, và vừa vặn, là đôi ủng cao đến đầu gối, thắt lưng và thanh kiếm. Chính xác hơn là thanh kiếm bé tẹo.
“Đừng sợ,” Triss lặp lại, vẫn chưa đứng lên. “Chị đã nghe tiếng em ngã và có hơi lo lắng, đó là lý do chị chạy đến đây...”
“Em trượt chân,” cô bé lí nhí.
“Em có bị thương không?”
“Không, còn chị?”
Nữ pháp sư bật cười, cố đứng lên, nhăn nhó và nguyền rủa cơn đau trên cổ chân mình. Cô ngồi xuống và cẩn thận duỗi thẳng chân ra, nguyền rủa thêm lần nữa.
“Lại đây nào bé con, giúp chị đứng dậy.”
“Em không phải bé con.”
“Nếu em nói vậy. Thế em là gì nào?”
“Một witcher!”
“Ha, được thôi. Vậy hãy đến giúp chị nào, witcher!”
Cô bé không di chuyển. Cô chuyển trọng tâm từ chân này sang chân khác, và bàn tay cô, trong chiếc găng len hở ngón, nghịch nghịch thắt lưng trong khi nhìn Triss nghi hoặc.
“Đừng sợ,” nữ pháp sư nói với một nụ cười. “Chị không phải là cướp hay người ngoài. Chị tên là Triss Merigold và chị đang trên đường đến Kaer Morhen. Các witcher quen biết chị. Đừng há hốc mồm ra như thế. Chị tôn trọng sự nghi ngờ của em, nhưng hãy thử nghĩ xem. Chị có thể đi xa được đến đây mà không biết đường không? Em đã từng gặp con người nào trên Con Đường chưa?”
Cô bé hết lưỡng lự, tiến lại gần và đưa bàn tay ra. Triss đứng dậy chỉ với một chút sức lực. Bởi vì cô không cần giúp. Cô chỉ muốn được nhìn kỹ đứa bé gái hơn. Và chạm vào người cô bé.
Đôi mắt xanh lục của cô bé witcher không cho thấy dấu hiệu biến đổi nào, và cái chạm của cô không có cảm giác rần rật, tê tê rất đặc trưng của các witcher. Mặc dù chạy trên con đường Sát Nhân với một thanh kiếm đeo sau lưng, cô bé với mái tóc màu tro đã không bị đưa qua Thử Thách Dược Thảo và quá trình Biến Đổi. Triss có thể chắc chắn về điều đó.
“Cho chị xem đầu gối em nào, bé con.”
“Em không phải bé con.”
“Xin lỗi. Nhưng chắc là em có tên chứ?”
“Có. Em tên là...Ciri.”
“Rất vui được gặp em. Hãy lại gần hơn một chút nào Ciri.”
“Không có gì đâu.”
“Chị muốn xem cái “không có gì” đó ra làm sao. A, đúng như chị nghĩ. “Không có gì” trông như quần bị rách và đầu gối xước đến tận thịt. Đứng im và đừng sợ.”
“Em không có sợ...Awww!”
Nữ pháp sư bật cười và xoa lòng bàn tay, ngứa ngáy vì thực hiện câu thần chú, lên hông của mình. Ciri cúi xuống và nhìn vào đầu gối.
“Ôi,” cô bé nói. “Nó không còn đau nữa! Và chẳng còn cái lỗ nào cả. Đó có phải ma thuật không?”
“Em đoán đúng đó.”
“Chị là một phù thủy à?”
“Lại đúng nữa. Nhưng chị thích được gọi là pháp sư hơn. Để tránh nhầm lẫn em có thể gọi tên chị, Triss. Chỉ Triss thôi. Đi nào Ciri. Ngựa của chị đang đợi bên dưới. Chúng ta sẽ cùng nhau đến Kaer Morhen.”
“Em phải chạy.” Ciri lắc đầu. “Không tốt đâu nếu ngừng chạy bởi vì cơ sẽ bị nhão hết. Geralt nói...”
“Geralt đang ở pháo đài à?”
Ciri nhăn mặt, mím môi lại và liếc nữ pháp sư một cái từ bên dưới mái tóc màu tro. Triss khẽ cười.
“Được rồi.” cô nói. “Chị sẽ không hỏi nữa. Bí mật là bí mật, và em đã đúng khi không chia sẻ nó với người mà mình không quen biết. Đi nào. Khi đến nơi chúng ta sẽ biết ai đang ở lâu đài và ai không ở. Và đừng lo về cơ bắp của em – chị biết phải làm gì với axit lactic. A, ngựa của chị đây. Để chị giúp em...”
Cô đưa tay ra, nhưng Ciri không cần giúp. Cô bé nhanh nhẹn nhảy lên yên ngựa, nhẹ nhàng, gần như không phải lấy đà. Con ngựa giật mình, ngạc nhiên, giậm giậm chân nhưng cô bé nhanh chóng cầm lấy dây cương và trấn an nó.
“Chị có thể thấy là em biết cưỡi ngựa.”
“Em biết làm mọi thứ.”
“Ngồi dịch lên trên đi.” Triss đặt chân lên bàn đạp và túm lấy bờm ngựa. “Chừa chỗ cho chị với chứ. Và đừng có chọc mù mắt chị bằng thanh kiếm đó.”
Con ngựa, bị thúc vào hông, đi từ từ dọc bờ suối. Họ đi qua một khe núi nữa và trèo lên vách núi. Từ đó họ có thể trông thấy những tàn tích của Kaer Morhen dựa vào vách đá – những bức tường phòng thủ đã bị phá hủy, những gì còn lại của cánh cổng, cây cột chống dày, nhẵn của vọng lâu.
Con ngựa khịt mũi và lúc lắc cái đầu, đi qua cây cầu bắc ngang hào nước. Triss giật giật dây cương. Những bộ xương và hộp sọ đang phân hủy nằm rải rác dọc lòng sông không gây cho cô ấn tượng nào hết. Cô đã nhìn thấy chúng trước đó rồi.
“Em không thích thế này,” cô bé gái bỗng dưng lên tiếng. “Không nên như thế này. Người chết nên được chôn dưới đất. Dưới một nấm mồ. Có phải không?”
“Phải,” nữ pháp sư đồng tình. “Chị cũng nghĩ vậy. Nhưng các witcher coi bãi tha ma này như một...sự nhắc nhở.”
“Nhắc nhở cái gì?”
“Kaer Morhen,” Triss nói trong khi đang dẫn con ngựa về phía bậu cửa gãy nát, “đã từng bị tấn công. Một trận chiến đẫm máu đã xảy ra ở đây khiến cho gần như toàn bộ các witcher bị giết. Chỉ có những người không có mặt tại pháo đài vào lúc đó là còn sống.”
“Ai đã tấn công họ? Và tại sao?”
“Chị không biết,” cô nói dối. “Đã từ lâu lắm rồi, Ciri. Em đi mà hỏi các witcher ý.”
“Em hỏi rồi,” cô bé hậm hực. “Nhưng họ không muốn cho em biết.”
Mình có thể hiểu được, nữ pháp sư nghĩ thầm. Một đứa trẻ được huấn luyện để trở thành witcher, thậm chí còn là một đứa bé gái, vẫn chưa bị biến đổi, không nên được nghe kể về những điều này. Một đứa trẻ như vậy không nên biết về vụ thảm sát. Một đứa trẻ như vậy không nên sợ hãi rằng một ngày kia, nó có thể sẽ phải nghe thấy những lời mà những kẻ cuồng tín đã từng la hét trên đường hành quân đến Kaer Morhen. Đột biến, quái vật, lũ dị hợm. Bị các thần linh nguyền rủa, một sinh vật trái với tự nhiên. Không Ciri bé nhỏ à, chị không trách các witcher đã không nói với em. Và chị cũng sẽ không nói cho em nghe. Chị còn có nhiều lý do để im lặng hơn nữa. Bởi vì chị là một pháp sư, và nếu không có sự trợ giúp của các pháp sư thì những kẻ cuồng tín đó đã chẳng chiếm được toà lâu đài. Và bài đả kích xấu xa đó, cuốn sách Monstrum được biết đến rộng rãi mà đã làm dấy lên làn sóng những kẻ cuồng tín đó, dường như, cũng là sản phẩm của một pháp sư nặc danh. Nhưng chị, Ciri à, không chấp nhận trách nhiệm về những chuyện đó. Chị không cảm thấy cần phải chuộc lỗi cho những sự kiện đã xảy ra từ cả nửa thế kỷ trước khi chị ra đời. Và đống xương được dùng như một lời nhắc nhở vĩnh cửu, cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành cát bụi và bị lãng quên, sẽ tan biến cùng những cơn gió thổi qua vách núi...
“Họ không muốn được nằm như vậy,” Ciri bất chợt lên tiếng. “Họ không muốn làm một biểu tượng, một lời cảnh báo hay một tấm gương xấu. Nhưng họ cũng không muốn tro bụi của mình bị gió cuốn đi.”
Triss ngẩng đầu lên, nghe thấy sự thay đổi trong giọng nói của cô bé. Ngay lập tức cô cảm nhận được một luồng ma thuật, một nhịp đập và máu chạy dọc lên thái dương cô. Cô trở nên căng thẳng, nhưng không thốt lên lời nào, sợ rằng mình sẽ làm gián đoạn những gì đang diễn ra.
“Một nấm mồ bình thường.” Giọng của Ciri ngày càng trở nên khác thường, vang âm như kim loại, lạnh lẽo và đe dọa. “Một đụn đất rồi sẽ phủ đầy tầm ma. Cái chết với đôi mắt xanh giá lạnh, và chiều cao của cây cột đá không quan trọng, hay những chữ khắc trên nó cũng vậy. Ai có thể biết điều đó rõ ràng hơn ngươi, Triss Merigold, Người Thứ 14 trên Ngọn Đồi?”
Nữ pháp sư đông cứng lại. Cô thấy bàn tay của con bé túm lấy bờm ngựa.
“Ngươi đã chết trên Ngọn Đồi, Triss Merigold.” Giọng nói lạ lùng, độc ác lại tiếp tục. “Tại sao ngươi lại đến đây? Hãy quay lại đi, hãy quay lại ngay lập tức và đem đứa trẻ này, Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa, theo cùng ngươi. Hãy đem trả nó lại cho những người mà nó thuộc về. Làm đi, Người Thứ 14. Bởi vì nếu không ngươi sẽ lại chết một lần nữa. Rồi sẽ đến ngày Ngọn Đồi sẽ lại bắt ngươi. Ngôi mộ, và cây cột đá với tên ngươi trên đó, sẽ lại bắt ngươi.”
Con ngựa hý vang lên, gật gù cái đầu. Ciri giật người một cái, rùng mình.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Triss hỏi, cố gắng kiểm soát giọng nói.
Ciri ho một tiếng, lấy tay vuốt tóc và xoa mặt.
“Kh...Không có gì...” cô bé ngần ngại lẩm nhẩm. “Em mệt, thế nên...thế nên em ngủ thiếp đi. Lẽ ra em nên chạy...”
Luồng ma thuật đã biến mất. Triss bỗng cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc toàn thân mình. Cô tự thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là do tác dụng phụ khi bùa chú bảo vệ biến mất, nhưng cô biết đó không phải là sự thật. Cô liếc nhìn lên những phiến đá của tòa lâu đài, và những cái hốc đen ngòm của nó nhìn lại cô. Một cơn rùng mình chạy qua người cô.
Móng của con ngựa vang lên trên những phiến đá trong sân. Nữ pháp sư nhanh chóng xuống khỏi yên và đưa tay về phía Ciri. Lợi dụng sự va chạm giữa bàn tay họ, cô cẩn thận truyền đi một xung ma thuật. Và kinh ngạc. Bởi vì cô chẳng cảm thấy gì cả. Không phản ứng, không hồi đáp. Và không kháng cự. Bên trong người đứa bé gái, mà trước đó một lát đã tỏa ra một luồng ma thuật mạnh mẽ không tưởng giờ đây chẳng còn lại chút dấu vết nào. Giờ đây cô bé là một đứa bé gái bình thường mặc một bộ đồ tồi tàn và mái tóc cắt nham nhở.
Nhưng chỉ phút trước, đứa trẻ này không hề bình thường một chút nào.
Triss không có thời gian để suy ngẫm về sự kiện lạ lùng vừa xảy ra. Cánh cửa sắt mở ra trước mặt cô, từ trong bóng tối của dãy hành lang dài. Cô cởi chiếc áo lông trên vai, bỏ chiếc mũ lông cáo xuống, và bằng một động tác nhanh nhẹn, tháo dây buộc tóc ra – mái tóc dài màu hạt dẻ pha chút vàng, đặc điểm nhận dạng mà cô luôn tự hào.
Ciri thốt lên ngưỡng mộ. Triss mỉm cười, cảm thấy hài lòng về hiệu ứng mà cô gây nên đối với người khác. Mái tóc đẹp, dài và thả tự do là một điều hiếm có, một dấu hiệu cho thấy địa vị của một người phụ nữ, địa vị của cô, dấu hiệu của một phụ nữ tự do, một người phụ nữ thuộc về bản thân cô ta. Dấu hiệu của một người phụ nữ khác thường – bởi vì những trinh nữ “bình thường” buộc tóc lại thành bím, những phụ nữ đã có chồng “bình thường” cho tóc họ vào trong lưới hoặc đội mũ vải. Phụ nữ thuộc dòng dõi quý tộc, bao gồm cả nữ hoàng, làm xoăn tóc và tạo dáng cho nó. Các chiến binh thì cắt ngắn tóc. Chỉ có các thầy druid và pháp sư – hoặc là gái điếm – là để tóc tự nhiên để biểu lộ sự tự do và độc lập của họ.
Các witcher xuất hiện bất thình lình và im lặng, như mọi khi, và cũng như mọi khi, như thể từ giữa không trung. Họ đứng trước mặt cô, cao lớn, gầy, cánh tay đan vào nhau, dồn trọng tâm lên chân trái – tư thế mà từ đó, cô biết, họ có thể tấn công trong nháy mắt. Ciri đứng bên cạnh họ, trong một tư thế tương tự. Trong bộ quần áo lố bịch của mình, trông cô bé rất mắc cười.
“Chào mừng đến Kaer Morhen, Triss.”
“Xin chào, Geralt.”
Anh đã thay đổi. Anh trông có vẻ già đi. Triss biết rằng điều đó, về mặt sinh học, là không thể. Các witcher có già đi, đương nhiên, nhưng với tốc độ quá chậm để có thể khiến cho một người thường, hoặc một pháp sư trẻ như cô có thể nhận ra. Nhưng chỉ với một cái liếc mắt là đủ để cô nhận thấy mặc dù sự đột biến có thể giữ lại những thay đổi về bên ngoài, nhưng không thể giữ lại những thay đổi ở bên trong. Gương mặt của Geralt, đầy những nếp nhăn, là bằng chứng rõ rệt nhất. Với nỗi buồn sâu thẳm, Triss dứt ánh nhìn ra khỏi đôi mắt của witcher tóc trắng. Đôi mắt rõ ràng là đã thấy quá nhiều. Quan trọng hơn, cô không thấy điều mà mình trông đợi trong đôi mắt ấy.
“Chào mừng,” anh lặp lại. “Bọn anh mừng là em đã đến.”
Eskel đứng bên cạnh Geralt, trông giống Sói như một người anh em ngoại trừ màu tóc và vết sẹo làm biến dạng khuôn mặt. Và witcher trẻ nhất ở Kaer Morhen, Lambert, cũng đứng đó với vẻ mặt xấu xí, mỉa mai như mọi khi. Vesemir không có ở đó.
“Chào mừng và vào đi.” Eskel nói. “Trời lạnh như thể có ai vừa treo cổ tự vẫn vậy. Ciri, em đi đâu thế? Lời mời không có dành cho em. Mặt trời vẫn ở trên cao, mặc dù nó đang bị che khuất. Em vẫn có thể tập luyện.”
“Này.” Nữ pháp sư hất tóc ra đằng sau. “Tôi thấy phép lịch sự giờ không còn hiện hữu ở Pháo Đài Witcher nữa rồi. Ciri là người đầu tiên đi đón tôi, và đưa tôi về tòa lâu đài. Cô bé nên đi cùng tôi...”
“Cô bé đang trải qua đợt tập luyện ở đây, Merigold.” Lambert cười nhạo báng. Anh ta luôn gọi cô như vậy: “Merigold”, mà không dùng tên hay tước hiệu của cô. Triss ghét điều đó. “Cô bé là học viên, chứ không phải người giữ cửa. Chào đón khách, ngay cả là khách quý như cô, không phải là nghĩa vụ của cô bé. Đi đi, Ciri.”
Triss nhún vai một cái, giả bộ không để ý đến vẻ mặt xấu hổ của Geralt và Eskel. Cô không nói gì cả, không muốn làm họ xấu hổ thêm nữa. Và trên cả, cô không muốn họ để ý thấy cô hứng thú và tò mò đối với đứa bé gái như thế nào.
“Để anh dắt ngựa cho em,” Geralt đề nghị, với lấy dây cương. Triss lén di chuyển để lòng bàn tay của họ chạm vào nhau. Và đôi mắt của họ cũng vậy.
“Em sẽ đi với anh,” cô nói tự nhiên. “Em cần lấy một số thứ trong túi xách.”
“Em đã khiến anh có một trải nghiệm không hề thú vị chút nào đấy.” Anh nói ngay sau khi họ bước vào trong chuồng ngựa. “Anh đã tận mắt trông thấy tấm bia mộ ấn tượng của em. Cây cột đá tưởng niệm sự hy sinh anh dũng của em trong trận Sodden. Tin tức rằng đó là một sự nhầm lẫn chỉ vừa mới đến tai anh thôi. Anh không thể hiểu được tại sao lại có người nhầm đấy là em, Triss.”
“Đó là một câu truyện dài,” cô trả lời. “Em sẽ kể anh nghe lúc nào khác. Và thứ lỗi cho em về giây phút khó chịu đó.”
“Không có gì cần tha thứ cả. Anh không có nhiều lý do để cảm thấy vui vẻ gần đây và cảm giác khi nghe thấy tin em vẫn còn sống là không thể nào so sánh được. Có lẽ là ngoại trừ cảm giác giờ đây khi anh đang nhìn em.”
Triss cảm thấy cái gì đó bùng nổ trong người cô. Nỗi sợ phải gặp lại witcher tóc trắng đã đeo đẳng cô trên suốt đoạn đường, và vật lộn với hy vọng có được một cuộc gặp gỡ như vậy. Cùng với hình ảnh gương mặt mệt mỏi, sắc cạnh, đôi mắt nhìn thấu mọi thứ, lạnh lùng và toan tính, bình thản một cách bất ngờ, ấy vậy mà vẫn tràn đầy cảm xúc...
Cô vòng tay qua cổ anh, gần như lập tức, không nghĩ ngợi. Cô cảm thấy bàn tay anh đặt lên gáy và dưới tóc cô. Một cảm giác như điện giật chạy dọc sống lưng cô, làm cô hoan hỉ như muốn khóc lên. Để bít lại tiếng khóc, môi cô tìm lấy môi anh. Cô run rẩy, ép chặt người vào anh, sự kích thích của cô tăng dần lên, cô quên đi bản thân mình dần dần.
Geralt thì không quên đi bản thân anh.
“Triss...làm ơn...”
“Ôi Geralt...em...”
“Triss.” Anh khéo léo lùi ra xa cô. “Chúng ta không có một mình đâu...Họ đang đến.”
Cô liếc nhìn về phía cửa và thấy bóng dáng các witcher sau một lúc, và nghe thấy tiếng bước chân của họ còn lâu hơn. Ôi thì, đôi tai của cô, mà cô tự đánh giá là khá nhạy bén, cũng không thể nào so với của một witcher được.
“Triss, cháu yêu!”
“Vesemir!”
Vesemir rất rất già. Ai mà biết được, ông thậm chí có thể già hơn cả Kaer Morhen. Nhưng ông tiến về phía cô bằng những bước chân nhanh nhẹn, đôi tay của ông mạnh mẽ.
“Cháu mừng được gặp lại ông.”
“Hôn ta một cái nào. Không, không phải lên tay, pháp sư bé nhỏ. Cháu có thể hôn lên tay ta khi ta đang nằm trong áo quan. Mà chắc là cũng sớm thôi. Ôi Triss, cháu đến thật là tốt quá...Ai có thể chữa khỏi cho ta ngoại trừ cháu chứ.”
“Chữa cho ông? Khỏi cái gì? Khỏi cư xử như một đứa trẻ con à? Bỏ bàn tay của ông ra khỏi lưng cháu, ông già, không là cháu sẽ đốt trụi bộ râu xám của ông!”
“Thứ lỗi cho ta. Ta cứ quên rằng cháu đã lớn rồi, và ta không thể đặt cháu ngồi lên đùi và tét cháu mấy cái nữa. Còn về sức khỏe của ta...Ôi, Triss à, tuổi già không phải trò đùa. Xương cốt ta mỏi nhừ đến nỗi muốn tru lên. Cháu sẽ giúp một lão già chứ, cô bé?”
“Cháu sẽ.” Nữ pháp sư gỡ mình ra khỏi cái ôm như gấu xám của ông và đưa mắt nhìn witcher đang đi cùng Vesemir. Anh ta trẻ, có lẽ là cùng tuổi với Lambert, và có một bộ râu đen, ngắn không thể che hết được những dị tật trên mặt do đậu mùa gây nên. Điều này thật kỳ lạ, vì các witcher thường có sức đề kháng cực kỳ cao đối với những bệnh truyền nhiễm.
“Triss Merigold, Coen.” Geralt giới thiệu hai người bọn họ với nhau. “Đây là lần đầu tiên Coen trú đông cùng chúng ta. Cậu ấy đến từ phía bắc, từ Poviss.”
Witcher trẻ tuổi cúi chào. Anh có đôi mắt màu xanh-vàng nhợt nhạt, và lòng trắng của mắt anh gằn lên những mạch máu đỏ, cho thấy quá trình biến đổi xảy ra khó khăn.
“Chúng ta đi nào, cô bé,” Vesemir cầm lấy tay cô. “Chuồng ngựa không phải là nơi thích hợp để tiếp khách, nhưng ta đã không thể đợi để gặp cháu.”
Ở trong sân, trong một cái lán nhỏ được che chở khỏi những cơn gió, Ciri đang tập luyện dưới sự chỉ dẫn của Lambert. Giữ thăng bằng một cách khéo léo trên một khúc gỗ được treo bằng những sợi dây xích, cô bé đang tấn công – bằng thanh kiếm của mình – một bao tải được buộc túm lại để minh họa một cái thân người. Triss đứng lại quan sát.
“Sai!” Lambert quát lên. “Em đang đứng quá gần! Đừng có chém lung tung như thế! Anh đã bảo rồi, dùng mũi kiếm, chém vào động mạch cảnh! Động mạch cảnh của con người nằm ở đâu? Ở trên đỉnh đầu à? Có chuyện gì thế? Tập trung vào đi, Công chúa!”
Ha, Triss nghĩ thầm. Vậy ra đó là sự thật, không phải huyền thoại. Cô bé chính là đứa trẻ đó, mình đã đoán đúng.
Cô lập tức công kích, không để cho các witcher có cơ hội bày mưu kế.
“Đứa Trẻ Bất Ngờ lừng danh à?” Cô ám chỉ Ciri. “Tôi thấy các anh đã quyết định nghe theo tiếng gọi của định mệnh và số phận? Nhưng có vẻ như các anh đã nhầm lẫn rồi, các chàng trai. Trong những câu truyện cổ tích mà tôi đã được nghe kể, những cô bé chăn cừu hay mồ côi mới trở thành công chúa. Nhưng ở đây, tôi lại thấy một công chúa đang trở thành một witcher. Các anh không thấy ý tưởng đó quả là táo bạo hay sao?”
Vesemir liếc sang Geralt. Witcher tóc trắng vẫn giữ im lặng, gương mặt anh hoàn toàn bình thản. Anh không hề có lấy một chút phản ứng nào, thậm chí là một cái nháy mắt, đối với lời thỉnh cầu trợ giúp từ Vesemir.
“Không phải như cháu nghĩ đâu.” Ông già hắng giọng. “Geralt đã mang cô bé về đây từ mùa thu năm ngoái. Cô bé không còn ai khác ngoại trừ...Triss, làm sao con người ta có thể không tin vào định mệnh khi mà...”
“Định mệnh thì có liên quan gì đến việc múa may một thanh kiếm xung quanh?”
“Bọn anh đang dạy con bé đấu kiếm,” Geralt nói khẽ, quay sang và nhìn thẳng vào mắt cô. “Bọn anh còn biết dạy cái gì nữa đây? Bọn anh chẳng biết gì khác cả. Định mệnh hay không, Kaer Morhen giờ đây đã là nhà của con bé. Ít nhất là trong một khoảng thời gian. Tập luyện và kiếm thuật khiến con bé thấy hứng thú và giúp nó khỏe mạnh. Chúng làm cho con bé quên đi những bi kịch mà mình đã phải trải qua. Đây là nhà con bé rồi, Triss. Nó chẳng còn nơi nào khác cả.”
“Hàng vạn người dân Cintra,” nữ pháp sư nói, không thèm quay đi, “đã bỏ chạy xuống Verden sau khi thất thủ, xuống Brugge, Temeria và Quần đảo Skellige. Trong số họ là các nam tước, hiệp sĩ, bạn bè, họ hàng...đều là thần dân của cô bé cả.”
“Bạn bè và họ hàng đã không đi tìm con bé sau chiến tranh. Họ đã không tìm thấy con bé.”
“Bởi vì cô bé không phải là định mệnh của họ?” Cô mỉm cười với anh, không thành thật lắm nhưng nhìn rất đẹp. Đẹp hết mức mà cô có thể. Cô không muốn anh nói bằng giọng đó.
Witcher nhún vai. Triss, có hiểu anh đôi chút, ngay lập tức thay đổi chủ đề và từ bỏ cuộc tranh luận.
Cô lại quay sang nhìn Ciri. Cô bé di chuyển nhanh nhẹn và thăng bằng trên khúc gỗ, thực hiện động tác xoay nửa vòng, cắt một nhát gọn gàng, và ngay lập tức lùi lại. Con bù nhìn đã bị đánh trúng, đung đưa trên dây.
“Cuối cùng!” Lambert la lên. “Cuối cùng thì em đã hiểu được! Làm lại lần nữa đi. Anh muốn chắc rằng đó không phải là do ăn may.”
“Thanh kiếm” Triss quay lại nhìn các witcher, “trông có vẻ sắc. Khúc gỗ trông có vẻ trơn và không ổn định. Và Lambert trông như một thằng ngu, khủng bố tinh thần của cô bé bằng những tiếng la hét đó. Các anh không sợ sẽ xảy ra tai nạn sao? Hay các anh định trông đợi vào định mệnh sẽ không để chuyện gì xảy ra với đứa trẻ?”
“Ciri đã tập luyện gần 6 tháng mà không cần kiếm,” Coen nói. “Cô bé biết cách di chuyển. Và chúng tôi luôn luôn để mắt đến cô bé bởi vì...”
“Bởi vì đây là nhà của con bé.” Geralt khẽ nói nốt nhưng kiên quyết. Rất kiên quyết. Sử dụng chất giọng chấm dứt cuộc nói chuyện.
“Chính xác là như vậy.” Vesemir hít vào một hơi thật sâu. “Triss, chắc cháu đã mệt rồi. Và đói nữa.”
“Cháu không phủ nhận đâu.” Cô thở dài, ngưng cố gắng nhìn vào mắt Geralt. “Phải nói thật là cháu chỉ đang đứng bằng một chân đây. Tối qua cháu đã ở trên Con Đường, trong một cái lán xập xệ của những người chăn cừu, bị chôn vùi dưới rơm và mạt cưa. Cháu đã phải dùng phép thuật để cách nhiệt cái lều, nếu không thì chắc cháu đã chết rồi. Cháu đang rất muốn được đắp một cái chăn sạch.”
“Cháu sẽ ăn tối cùng với chúng ta. Rồi cháu sẽ được ngủ bao lâu tùy thích, và nghỉ ngơi. Chúng ta đã chuẩn bị phòng tốt nhất cho cháu, căn phòng trên ngọn tháp. Và chúng ta đã kê cái giường tốt nhất ở Kaer Morhen vào đó.”
“Cảm ơn ông.” Triss cười mỉm. Trên tòa tháp, cô nghĩ. Được rồi Vesemir. Hãy cứ để nó là tòa tháp trong hôm nay, nếu hình thức quan trọng với ông đến vậy. Mình có thể ngủ trên tòa tháp, trên cái giường tốt nhất ở Kaer Morhen. Mặc dù mình có thể ngủ cùng Geralt trên cái giường tồi tệ nhất cũng được.
“Đi nào Triss.”
“Đi thôi.”