The Witcher #1: Blood of Elves
Chương 5 : CHƯƠNG II.II
Ngày đăng: 00:33 27/03/20
***
Những cơn gió đập vào ô cửa và làm rung động tấm vải đã bị mối gặm gần hết được dùng để làm rèm che. Triss nằm bất động trên chiếc giường tốt nhất ở Kaer Morhen. Cô không thể ngủ được – và đó không phải vì chiếc giường tốt nhất ở Kaer Morhen chỉ là một món đồ cổ cũ nát. Triss đang trằn trọc suy tư. Và tất cả những suy nghĩ đã xua đi giấc ngủ của cô chỉ xoay quanh một câu hỏi duy nhất.
Cô được mời đến pháo đài để làm gì? Ai đã mời cô? Tại sao? Vì mục đích gì?
Căn bệnh của Vesemir chỉ là cái cớ. Vesemir là một witcher. Sự thật rằng ông đã là một lão già cũng không thay đổi được một sự thật khác rằng rất nhiều thanh niên trẻ tuổi phải ghen tị với sức khỏe của ông. Nếu ông già đã bị đốt bởi một con manticore hay bị cắn bởi một tên người sói thì Triss còn có thể tin được là cô được mời đến để giúp ông. Nhưng “xương cốt đau mỏi” chỉ là một trò đùa. Đối với đau mỏi xương cốt, không hẳn là một lời phàn nàn mới mẻ đối với những bức tường lạnh lẽo khủng khiếp của Kaer Morhen, Vesemir có thể tự chữa trị bằng một trong những phương thuốc của witcher – hay thậm chí là một giải pháp đơn giản hơn – rượu vodka mạnh, vừa uống vừa xoa. Ông không cần đến một pháp sư, với bùa chú, thần dược và bùa hộ mạng.
Vậy thì ai đã mời cô đến? Geralt ư?
Triss cựa quậy khó chịu trên tấm ga trải giường, cảm thấy một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể. Và một cơn ham muốn, đi cùng với sự giận dữ. Cô nguyền rủa khe khẽ, đạp chăn ra và nằm nghiêng sang một bên. Chiếc giường cổ kính kêu cọt kẹt và răng rắc. Mình không kiểm soát nổi bản thân nữa rồi, cô nghĩ. Mình đang cư xử như một con bé ngốc nghếch. Hay tệ hơn, như một trinh nữ già nua thiếu thốn tình cảm. Mình thậm chí còn chẳng suy nghĩ logic nổi nữa.
Cô lại nguyền rủa lần nữa.
Đương nhiên không phải là Geralt rồi. Đừng có kích động như thế bé con. Đừng có kích động lên, hãy nghĩ về phản ứng của anh ấy khi ở trong chuồng ngựa. Ngươi đã nhìn thấy những phản ứng như vậy rồi mà. Ngươi đã từng nhìn thấy rồi, thế nên đừng có tự lừa bản thân mình làm gì. Sự ngốc nghếch, ăn năn, xấu hổ của những người đàn ông muốn quên đi, những người hối hận, không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra, không muốn quay trở lại như xưa nữa. Thần linh ơi, đừng có tự lừa bản thân rằng lần này sẽ khác nữa bé con. Nó sẽ chẳng bao giờ khác cả. Và ngươi biết vậy mà. Bởi vì sau cùng thì ngươi cũng đã có đủ kinh nghiệm trong lĩnh vực này rồi.
Sau khi xem xét lại đời sống tình cảm của mình, Triss Merigold có quyền tự cho rằng cô là một nữ pháp sư điển hình. Nó bắt đầu với vị đắng của trái cấm, càng trở nên thú vị hơn do các điều lệ nghiêm ngặt của học viện và sự ngăn cấm của giáo viên hướng dẫn. Và rồi sau đó là sự độc lập, tự do và hỗn tạp điên cuồng mà kết thúc, như thường lệ, trong cay đắng, ảo tưởng và bỏ cuộc. Tiếp theo là một quãng thời gian dài cô đơn và phát hiện ra rằng nếu cô muốn giải tỏa căng thẳng và stress thì bất cứ người đàn ông nào muốn tự coi mình là chủ nhân của cô – ngay sau khi anh ta quay lưng lại và lau mồ hôi trên lông mày – đều hoàn toàn thừa thãi. Có nhiều cách để giảm căng thẳng và bới rắc rối hơn rất nhiều – những cách với lợi thế là không làm máu dây lên khăn tắm của cô, không hì hục trong chăn và không đòi bữa sáng. Kế đến là một giai đoạn tò mò về những người cùng giới tính, ngắn và thú vị, mà cô kết luận rằng khăn tắm bẩn, chăn chiếu và tham lam hoàn toàn không phải là những đặc điểm chỉ riêng đàn ông mới có. Cuối cùng, như mọi pháp sư ngoại trừ một số người, Triss chuyển sang quan hệ với những pháp sư khác, mà khiến cô cảm thấy chán nản và rời rạc bởi vì sự lạnh lùng, toan tính giống hệt nhau của họ.
Và rồi Geralt xứ Rivia xuất hiện. Một witcher sống cuộc sống đầy sóng gió, gắn kết với người bạn tốt Yennefer của cô trong một mối quan hệ lạ lùng, trắc trở và gần như bạo lực.
Triss đã quan sát hai người và cảm thấy ghen tị mặc dù chẳng có gì nhiều để mà ghen tị. Mối quan hệ của họ rõ ràng làm cho cả hai người đều không thấy hạnh phúc, đã dẫn đến sự phá hủy và đau đớn, ấy thế mà bất chấp mọi logic...nó vẫn tồn tại. Triss không thể hiểu được. Và nó làm cô cảm thấy hứng thú. Nó làm cô thấy hứng thú đến mức...
...cô đã quyến rũ witcher - với một chút trợ giúp từ phép thuật. Cô đã tấn công vào một khoảnh khắc rất đúng lúc, khi mà anh và Yennefer lại cào cấu mắt nhau và lại chia tay. Geralt đã cần đến hơi ấm, và anh đã muốn quên đi.
Không, Triss không muốn cướp anh khỏi tay Yennefer. Thật ra mà nói thì tình bạn giữa cô và Yennefer còn quan trọng hơn cả anh. Nhưng cuộc tình thoáng chốc với witcher đã không làm cô thất vọng. Cô đã tìm thấy điều mình muốn – cảm xúc dưới dạng tội lỗi, lo âu và đau đớn. Nỗi đau của anh. Cô đã nếm trải cảm xúc của anh, nó đã kích thích cô, và khi hai người chia tay, cô đã không thể quên nó được. Và cô mới chỉ gần đây biết được nỗi đau thật sự là như thế nào. Khoảnh khắc mà cô muốn được ở bên anh biết bao. Chỉ trong một lúc thôi – trong một khoảnh khắc thôi – được ở bên anh.
Và giờ thì cô đang ở rất gần...
Triss nắm chặt tay lại và đấm cái gối. Không, cô nghĩ. Đừng ngốc nghếch thế nữa. Đừng nghĩ về nó. Hãy nghĩ về...
Về Ciri. Có phải cô bé...
Đúng rồi. Cô bé chính là lý do thực sự để cô đến Kaer Morhen. Cô bé với mái tóc vàng-tro, đang ở Kaer Morhen mà họ muốn biến thành một witcher này. Một witcher thực sự. Một kẻ đột biến. Một cỗ máy giết chóc, như bản thân họ.
Rõ ràng rồi, cô chợt nghĩ, cảm thấy một cơn ham muốn hoàn toàn khác. Rõ ràng quá rồi. Họ muốn biến đổi đứa trẻ, muốn đưa nó qua Thử Thách Dược Thảo và quá trình Biến Đổi, nhưng họ không biết làm cách nào. Vesemir là witcher duy nhất thuộc thế hệ cũ còn sót lại, mà ông cũng chỉ là hướng dẫn viên kiếm thuật. Phòng Thí Nghiệm, nằm sâu bên dưới những căn hầm của Kaer Morhen...với những lọ thuốc bám đầy bụi, những dụng cụ tách chiết, lò nung và bình pha lê...Không witcher nào biết cách dùng chúng. Những phương thuốc biến đổi đã được một tay pháp sư báng bổ nào đó điều chế ra từ đời nào rồi, và được những tay học trò hoàn thiện dần dần theo năm tháng, những kẻ đã kiểm soát quá trình Biến Đổi bằng ma thuật. Và vào một thời khắc quan trọng, sợi dây liên kết đã bị phá vỡ. Chẳng còn kiến thức hay phép thuật nào nữa. Các witcher có các loại Thảo Dược, họ có Phòng Thí Nghiệm. Họ biết các công thức. Nhưng họ không có pháp sư nào cả.
Ai mà biết được, cô nghĩ, có lẽ họ đã thử rồi cũng nên? Có phải họ đã thử cho đứa trẻ uống thuốc mà không có ma thuật trợ giúp?
Cô rùng mình khi nghĩ đến những gì có thể xảy ra với những đứa trẻ bị như vậy.
Và giờ đây họ muốn biến đổi cô bé mà không thể. Và thế có nghĩa là...có thể họ sẽ nhờ mình giúp. Và rồi mình sẽ được chứng kiến những điều mà không pháp sư còn sống nào được chứng kiến. Mình sẽ biết được những điều mà không pháp sư còn sống nào được biết. Những Thảo Dược lừng danh của họ, những thí nghiệm bí mật của họ, những công thức nổi tiếng bí ẩn của họ...
Và mình sẽ là người cho đứa trẻ uống thuốc, người sẽ tận mắt trông thấy quá trình Biến Đổi, người sẽ tận mắt được nhìn thấy...
Nhìn thấy cô bé với mái tóc màu tro chết.
Ôi không. Triss lại rùng mình. Không bao giờ, không phải với cái giá như vậy.
Vả lại, cô nghĩ, chắc mình lại kích động quá sớm rồi. Chắc không phải là về chuyện đó đâu. Chúng ta đã nói chuyện trong bữa ăn, bàn tán đủ thứ này nọ. Mình đã cố lèo lái câu chuyện sang Đứa Trẻ Bất Ngờ mà không được. Họ đều đổi sang chủ đề khác.
Cô đã quan sát kỹ bọn họ. Vesemir có vẻ lo lắng và căng thẳng, Geralt bất an, Lambert và Eskel giả vờ vui vẻ và nhiều chuyện, Coen bình thản đến mức bất bình thường. Người duy nhất cởi mở và vui tươi là Ciri, má hồng hào trong cái lạnh, mái tóc rối bù, hạnh phúc và phàm ăn khủng khiếp. Họ ăn súp nấu với bánh mỳ và pho mát, và Ciri đã ngạc nhiên là họ không cho nấm vào. Họ đã uống rượu, nhưng cô bé chỉ được uống nước và tỏ ra khó chịu về điều đó. “Salad đâu rồi?” cô bé đã la lên, và Lambert đã mắng cô dữ dội và yêu cầu cô bé bỏ cùi chỏ xuống khỏi mặt bàn.
Nấm và salad. Giữa tháng 12 ư?
Thôi đúng rồi, Triss nghĩ. Họ đang cho cô bé ăn thứ nấm hoại sinh đó – một loại thực vật chưa được khoa học biết đến – cho cô bé uống thứ thảo dược bí ẩn của họ. Cô bé đang phát triển nhanh chóng, đang có được sức khỏe và sự dẻo dai của một witcher. Một cách tự nhiên, mà không cần biến đổi, không cần đến rủi ro, không cần đến sự thay đổi hóc-môn. Nhưng nữ pháp sư không được phép biết điều này. Nó là một bí mật. Họ sẽ không nói cho mình gì hết, không cho mình xem thứ gì hết.
Mình đã thấy cô bé đó chạy ra sao. Đã thấy cô bé nhảy múa trên khúc gỗ với thanh kiếm, nhẹ nhàng và thanh thoát, toát lên sự uyển chuyển như mèo của một người nghệ sĩ múa kiếm, di chuyển như một vận động viên. Mình phải, mình nhất định phải kiểm tra cơ thể cô bé, xem nó phát triển ra sao dưới sự ảnh hưởng của bất kỳ thứ gì đấy mà họ đang cho cô bé ăn. Và nếu như mình có thể trộm một ít mẫu “nấm” và “salad” đó thì sao nhỉ? Chà chà...
Và tin tưởng? Tôi chả quan tâm mẹ gì đến lòng tin của mấy người, witcher. Ngoài kia đầy rẫy ung thư, đậu mùa, uốn ván và bệnh bạch cầu, có những loại dị ứng, và rồi có cái chết. Và các người giữ kín “nấm” của mình, có thể dùng đem đi bào chế thành những phương thuốc cứu người, khỏi thế giới. Các người giữ kín chúng ngay cả với tôi, với những kẻ mà các người coi là bạn bè, tôn trọng và tin tưởng. Ngay cả tôi, không những là Phòng Thí Nghiệm, mà thậm chí đến cả mấy cây nấm chết tiệt cũng bị cấm xem.
Vậy tại sao các người lại mời tôi đến đây? Tôi, một pháp sư?
Phép thuật!
Triss cười khúc khích. Ha! cô nghĩ, witcher, tôi nắm thóp được các người rồi! Ciri cũng làm các người sợ như tôi vậy. Cô bé “thiếp ngủ” đi, bắt đầu tiên đoán, tỏa ra một luồng ma lực mà các người ắt hẳn cũng cảm nhận được giống tôi. Cô bé có thể với lấy thứ gì đó mà không cần chạm đến, hay bẻ cong một cái thìa mà chỉ cần nhìn vào nó. Cô bé trả lời những câu hỏi trong đầu các người, thậm chí là những câu hỏi mà các người còn chẳng tự dám hỏi bản thân. Và các người thấy sợ hãi. Các người nhận ra rằng Bất Ngờ của các người còn bất ngờ hơn là các người tưởng.
Các người nhận ra rằng mình có một Nguồn ở Kaer Morhen.
Và các người không thể kiểm soát nổi nó mà không có sự trợ giúp từ một pháp sư.
Và các người chẳng có lấy một người bạn là pháp sư nào cả, không có một ai mà các người có thể tin tưởng. Ngoại trừ tôi và...
Và Yennefer.
Những cơn gió thét gào, đập vào ô cửa và thổi tung tấm rèm che. Triss nằm ngửa ra, suy nghĩ miên man, và bắt đầu cắn móng tay.
Geralt đã không mời Yennefer đến. Anh đã mời cô. Có phải đó nghĩa là...?
Ai biết được, có thể lắm. Nhưng nếu là đúng như mình nghĩ thì tại sao...?
Tại sao...?
“Tại sao anh ấy vẫn chưa sang phòng mình?” cô hét lên khe khẽ vào màn đêm, tức giận và ham muốn.
Những cơn gió thét gào giữa đống tàn tích đã trả lời cô.
Buổi sáng hôm sau rất đẹp trời nhưng lạnh khủng khiếp. Triss thức dậy, không ngủ được nhiều lắm, nhưng cuối cùng cũng cảm thấy an tâm và chắc chắn.
Cô là người cuối cùng bước xuống đại sảnh. Cô chấp nhận những ánh mắt như phần thưởng dành cho sự cố gắng của mình – cô đã thay ra bộ đồ đi đường và mặc một chiếc váy đơn giản nhưng quyến rũ và xức khéo léo một chút nước hoa có lẫn ma thuật, và trang điểm nhẹ bằng những loại mỹ phẩm không có ma thuật nhưng cực kỳ đắt tiền. Cô vừa ăn cháo, vừa tán gẫu với các witcher về những vấn đề thường nhật và không mấy quan trọng.
“Lại là nước à?” Ciri bất chợt kêu lên, nhìn vào cốc của mình. “Răng của em cứ bị tê đi khi uống nước! Em muốn ít nước quả cơ! Cái màu xanh ý!”
“Đừng có lết chân như thế,” Lambert nói, liếc nhìn Triss một cái qua khóe mắt. “Và đừng chùi miệng bằng tay áo! Ăn hết thức ăn của em đi, đến giờ tập luyện rồi. Ngày đang sắp hết rồi đó.”
“Geralt,” Triss ăn nốt bát cháo. “Ciri bị ngã trên Con Đường ngày hôm qua. Không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng đó là do bộ quần áo kệch cỡm mà cô bé mặc. Nó chẳng vừa vặn chút nào cả, và làm cản trở chuyển động của cô bé.”
Vesemir hắng giọng và quay đi chỗ khác. Aha, nữ pháp sư nghĩ thầm, thì ra đó là tác phẩm của ông, bậc thầy kiếm thuật. Cũng dễ đoán thôi, cái áo thụng ngắn cũn cỡn của Ciri trông đúng như là được cắt ra bằng một con dao và khâu lại với nhau bằng một cái đầu mũi tên.
“Ngày đúng là đang sắp hết đó,” cô tiếp tục, không chờ đợi lời bình phẩm nào cả. “Nhưng chúng ta sẽ làm cho ngày hết nhanh hơn nữa. Ciri, em đã ăn xong chưa? Hãy đi với chị. Chúng ta sẽ chỉnh sửa đôi chút bộ quần áo của em.”
“Cô bé đã chạy loanh quanh trong bộ đồ này cả năm rồi, Merigold,” Lambert giận dữ nói. “Và tất cả mọi thứ vẫn ổn cho đến khi...”
“...cho đến khi một người phụ nữ không thể chịu nổi nhìn thấy một bộ quần áo xấu xí và không vừa vặn đã tới? Anh nói đúng, Lambert. Nhưng một người phụ nữ đã đến, và những quy tắc cổ xưa đang sụp đổ dần, một thời kỳ thay đổi đang đến rồi. Đi nào Ciri.”
Cô bé lưỡng lự, liếc nhìn Geralt. Geralt gật đầu đồng ý và mỉm cười, dễ chịu, như anh đã từng cười hồi trước, lúc mà...
Triss quay mặt đi. Nụ cười của anh không dành cho cô.
Căn phòng bé nhỏ của Ciri là một bản sao trung thành của một căn phòng witcher đích thực. Nó cũng giống như của họ, gần như không có một món nội thất nào cả. Thật sự không có gì khác ngoại trừ mấy tấm ván được đóng đinh lại vào nhau làm thành một cái giường, một cái ghế và một cái rương. Các witcher trang trí tường và cửa phòng mình bằng những bộ da thú mà họ săn được – hươu, mèo rừng, sói hay thậm chí là cả chồn. Trên cánh cửa căn phòng nhỏ bé của Ciri thì lại treo bộ da của một con chuột to đùng với cái đuôi gớm ghiếc. Triss phải cố kìm lại ước muốn giật cái đồ của nợ đó xuống và ném ra ngoài cửa sổ.
Cô bé đứng trên giường, nhìn vào cô với vẻ chờ đợi.
“Chúng ta sẽ thử,” nữ pháp sư nói, “làm cái bao kiếm này...vừa vặn hơn chút nhé. Chị luôn thích cắt tỉa và may vá nên chắc chị cũng có thể sửa lại tấm da dê này được. Và em, cô bé witcher, em đã bao giờ cầm một cây kim nào trên tay chưa? Em đã bao giờ được dạy cái gì khác ngoại trừ chọc lỗ trên mấy cái bao rơm bằng kiếm chưa?”
“Hồi em còn ở Transriver, ở Kagen, em đã phải xe chỉ,” Ciri lẩm bẩm miễn cưỡng. “Họ không cho em khâu cái gì cả bởi vì em chỉ toàn làm hỏng vải và phí chỉ, rồi họ lại phải làm lại hết. Xe chỉ chán chết đi được!”
“Phải,” Triss cười khúc khích. “Khó để mà tìm thấy cái gì chán hơn. Chị cũng ghét phải xe chỉ.”
“Và chị có phải làm không? Em thì phải làm bởi vì...Nhưng mà chị là một phù...pháp sư. Chị có thể hô biến ra bất kỳ thứ gì! Cái váy tuyệt đẹp đó...chị đã biến nó ra à?”
“Không,” Triss mỉm cười. “Và chị cũng không tự may nó. Chị không tài giỏi đến vậy.”
“Và quần áo của em, chị định làm thế nào? Hô biến nó ra à?”
“Không cần thiết. Một cây kim ma thuật là đủ, chúng ta chỉ cần ếm bùa để nó làm việc cật lực lên là xong. Và nếu cần thiết...”
Triss chậm rãi lướt bàn tay qua chiếc lỗ trên áo Ciri, miệng nhẩm một câu thần chú, tay giữ lấy chiếc vòng cổ. Không dấu vết nào của cái lỗ còn lại cả. Ciri hét lên sung sướng.
“Đó là ma thuật! Giờ thì em có một chiếc áo ma thuật! Wow!”
“Chỉ khi chị làm được cho em một chiếc bình thường, và tốt đã. Rồi, giờ thì cởi hết ra nào, cô nương, và thay đồ khác vào. Chắc đây không phải bộ đồ duy nhất mà em có chứ?”
Ciri lắc đầu, mở nắp rương ra và cho cô xem một chiếc váy rộng thùng thình đã bạc màu, một cái áo thụng nâu, một cái áo sơ mi và một cái quần len.
“Đây là đồ của em,” cô bé nói. “Đây là những thứ mà em mang theo. Nhưng giờ em không mặc nữa rồi, đó là đồ phụ nữ.”
“Chị hiểu,” Triss cười trêu chọc. “Phụ nữ hay không thì giờ em cũng phải mặc vào. Nhanh lên, còn chờ gì nữa, cởi đồ ra. Để chị giúp em...Chết tiệt! Cái gì đây Ciri?”
Đôi vai cô bé đầy những vết bầm tím, đỏ mọng lên. Đa số chúng đã ngả màu vàng, một số vết vẫn còn mới.
“Cái quái gì đây?” Nữ pháp sư giận dữ lặp lại. “Ai đã đánh em thế này hả?”
“Cái này á?” Ciri nhìn xuống vai mình như thể ngạc nhiên trước số lượng vết bầm tím. “Ô cái này...Đó là do cái cối xay gió ý mà. Em đã quá chậm.”
“Cối xay gió nào? Trời đất quỷ thần ơi!”
“Cái cối xay gió,” Ciri lặp lại, ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn nữ pháp sư. “Nó như kiểu...Thì...Em dùng nó để học cách né đòn trong khi tấn công. Nó có mấy cái bàn tay làm bằng que và nó xoay và vẫy mấy cái bàn tay. Chị phải nhảy thật nhanh và né nó. Chị phải tập phản xạ. Nếu chị phản xạ không kịp cái cối xay gió sẽ đập chị bằng một cái que. Lúc mới đầu, cái cối xay gió hành em ghê lắm. Nhưng giờ thì...”
“Cởi quần và áo sơ mi ra. Ôi thần linh ơi! Bé con đáng thương! Em có thể bước nổi không? Chạy được không?”
Cả hai bên hông và bắp đùi trái của cô bé nổi xanh và đen lên vì những cục máu đông và vết sưng. Ciri giật mình và rít lên, tránh xa khỏi bàn tay nữ pháp sư. Triss chửi thề ác liệt bằng tiếng người lùn, sử dụng những từ ngữ thô tục không thể hiểu được.
“Cái này cũng là do cối xay gió à?” Cô hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Cái này á? Không, cái này mới là do cối xay gió.” Ciri chỉ thờ ơ vào một vết bầm ấn tượng phía dưới đầu gối trái, bao phủ toàn bộ cẳng chân cô bé. “Còn những cái này...là do con lắc. Em tập di chuyển khi giao đấu trên con lắc. Geralt nói em đã rất tiến bộ rồi. Ông ấy nói em có...tư cách. Em có tư cách.”
“Và nếu em hết tư cách” Triss nghiến răng trèo trẹo “thì chị đoán là con lắc sẽ đập em, đúng không?”
“Đương nhiên rồi,” cô bé xác nhận, nhìn vào cô, rõ ràng là ngạc nhiên vì sự thiếu hiểu biết này, “Nó sẽ đập chị chứ còn sao nữa.”
“Và đây? Ở bên hông? Cái gì thế? Búa tạ à?”
Ciri rít lên đau đớn và đỏ mặt. “Em ngã khỏi cái lược...”
“...và cái lược đập em.” Triss dứt lời, càng ngày càng thấy khó kiểm soát bản thân mình. Ciri khụi khịt mũi.
“Làm sao cái lược có thể đập chị chứ, nó được chôn xuống đất mà? Em chỉ ngã thôi. Em đang tập động tác nhảy xoay hông nhưng mà không được. Vết bầm là do đó. Bởi vì em ngã vào một cây cột.”
“Và em đã nằm đó trong hai ngày? Đau đớn? Khó thở?”
“Không đâu. Coen xoa bóp và đặt em lại lên cái lược ngay lập tức. Chị phải làm như thế. Nếu không chị sẽ bị hoảng sợ?”
“Cái gì?”
“Chị sẽ hoảng sợ.” Ciri lớn tiếng nhắc lại, gạt mái tóc màu tro ra khỏi trán. “Chị không biết à? Ngay cả khi điều gì tồi tệ xảy ra với chị, chị phải lập tức quay trở lại đối mặt với nó ngay nếu không chị sẽ bị hoảng sợ. Và khi chị hoảng sợ chị sẽ không thể làm được gì. Chị không được bỏ cuộc. Geralt nói vậy.”
“Chị phải nhớ lấy điều đó mới được,” nữ pháp sư nói qua kẽ răng. “Và thậm chí còn từ Geralt nữa chứ. Không phải là một nguyên tắc tồi tệ cho cuộc sống nhưng chị không chắc rằng nó áp dụng cho mọi tình huống. Nhưng mà nhìn người khác làm thì luôn dễ hơn là tự bản thân mình. Vậy ra em không được bỏ cuộc? Cho dù em có bị đánh đập theo cả ngàn cách, em vẫn phải đứng dậy và tập luyện?”
“Đương nhiên. Một witcher không sợ gì hết.”
“Thật vậy sao? Còn em, Ciri? Em không sợ gì hết sao, nói thật đi!”
Cô bé quay mặt đi và cắn môi. “Chị sẽ không kể cho ai nghe chứ?”
“Không đâu.”
“Em sợ hai con lắc. Hai con cùng một lúc. Và cái cối xay gió, nhưng chỉ khi nó xoay quá nhanh thôi. Và vẫn còn phải tập thăng bằng trong khi đeo dây bảo hiểm. Lambert bảo em là một đứa yếu đuối và đàn bà nhưng không đúng. Geralt nói rằng trọng lượng cơ thể em phân bố hơi khác bởi vì em là con gái. Em chỉ cần tập luyện thêm thôi trừ khi...Em muốn hỏi chị điều này được không?”
“Em có thể.”
“Nếu chị biết phép thuật và bùa chú...Nếu chị biết làm phép...Chị có thể biến em thành con trai được không?”
“Không,” Triss đáp lạnh tanh. “Chị không thể.”
“Hmm...” cô bé witcher rõ ràng đang bối rối. “Nhưng ít ra chị có thể...”
“Có thể cái gì?”
“Chị có thể làm gì đó để em không phải...” Ciri đỏ mặt. “Để em nói thầm vào tai chị.”
“Nói đi,” Triss ngiêng người về phía trước. “Chị nghe đây.”
Ciri, càng đỏ mặt hơn nữa, ghé đầu vào gần mái tóc màu hạt dẻ của nữ pháp sư.
Triss đột ngột đứng dậy, mắt rực lửa.
“Ngày hôm nay? Bây giờ ư?”
“Mhmm.”
“Quỷ tha ma bắt mọi thứ đi!” nữ pháp sư quát ầm lên, và đá cái ghế mạnh đến nỗi nó đập vào cửa và làm rơi bộ da chuột xuống. “Đậu mùa, dịch bệnh và hủi lậu! Mẹ kiếp! Chị sẽ giết lũ đần độn đáng nguyền rủa đó!”
Những cơn gió đập vào ô cửa và làm rung động tấm vải đã bị mối gặm gần hết được dùng để làm rèm che. Triss nằm bất động trên chiếc giường tốt nhất ở Kaer Morhen. Cô không thể ngủ được – và đó không phải vì chiếc giường tốt nhất ở Kaer Morhen chỉ là một món đồ cổ cũ nát. Triss đang trằn trọc suy tư. Và tất cả những suy nghĩ đã xua đi giấc ngủ của cô chỉ xoay quanh một câu hỏi duy nhất.
Cô được mời đến pháo đài để làm gì? Ai đã mời cô? Tại sao? Vì mục đích gì?
Căn bệnh của Vesemir chỉ là cái cớ. Vesemir là một witcher. Sự thật rằng ông đã là một lão già cũng không thay đổi được một sự thật khác rằng rất nhiều thanh niên trẻ tuổi phải ghen tị với sức khỏe của ông. Nếu ông già đã bị đốt bởi một con manticore hay bị cắn bởi một tên người sói thì Triss còn có thể tin được là cô được mời đến để giúp ông. Nhưng “xương cốt đau mỏi” chỉ là một trò đùa. Đối với đau mỏi xương cốt, không hẳn là một lời phàn nàn mới mẻ đối với những bức tường lạnh lẽo khủng khiếp của Kaer Morhen, Vesemir có thể tự chữa trị bằng một trong những phương thuốc của witcher – hay thậm chí là một giải pháp đơn giản hơn – rượu vodka mạnh, vừa uống vừa xoa. Ông không cần đến một pháp sư, với bùa chú, thần dược và bùa hộ mạng.
Vậy thì ai đã mời cô đến? Geralt ư?
Triss cựa quậy khó chịu trên tấm ga trải giường, cảm thấy một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể. Và một cơn ham muốn, đi cùng với sự giận dữ. Cô nguyền rủa khe khẽ, đạp chăn ra và nằm nghiêng sang một bên. Chiếc giường cổ kính kêu cọt kẹt và răng rắc. Mình không kiểm soát nổi bản thân nữa rồi, cô nghĩ. Mình đang cư xử như một con bé ngốc nghếch. Hay tệ hơn, như một trinh nữ già nua thiếu thốn tình cảm. Mình thậm chí còn chẳng suy nghĩ logic nổi nữa.
Cô lại nguyền rủa lần nữa.
Đương nhiên không phải là Geralt rồi. Đừng có kích động như thế bé con. Đừng có kích động lên, hãy nghĩ về phản ứng của anh ấy khi ở trong chuồng ngựa. Ngươi đã nhìn thấy những phản ứng như vậy rồi mà. Ngươi đã từng nhìn thấy rồi, thế nên đừng có tự lừa bản thân mình làm gì. Sự ngốc nghếch, ăn năn, xấu hổ của những người đàn ông muốn quên đi, những người hối hận, không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra, không muốn quay trở lại như xưa nữa. Thần linh ơi, đừng có tự lừa bản thân rằng lần này sẽ khác nữa bé con. Nó sẽ chẳng bao giờ khác cả. Và ngươi biết vậy mà. Bởi vì sau cùng thì ngươi cũng đã có đủ kinh nghiệm trong lĩnh vực này rồi.
Sau khi xem xét lại đời sống tình cảm của mình, Triss Merigold có quyền tự cho rằng cô là một nữ pháp sư điển hình. Nó bắt đầu với vị đắng của trái cấm, càng trở nên thú vị hơn do các điều lệ nghiêm ngặt của học viện và sự ngăn cấm của giáo viên hướng dẫn. Và rồi sau đó là sự độc lập, tự do và hỗn tạp điên cuồng mà kết thúc, như thường lệ, trong cay đắng, ảo tưởng và bỏ cuộc. Tiếp theo là một quãng thời gian dài cô đơn và phát hiện ra rằng nếu cô muốn giải tỏa căng thẳng và stress thì bất cứ người đàn ông nào muốn tự coi mình là chủ nhân của cô – ngay sau khi anh ta quay lưng lại và lau mồ hôi trên lông mày – đều hoàn toàn thừa thãi. Có nhiều cách để giảm căng thẳng và bới rắc rối hơn rất nhiều – những cách với lợi thế là không làm máu dây lên khăn tắm của cô, không hì hục trong chăn và không đòi bữa sáng. Kế đến là một giai đoạn tò mò về những người cùng giới tính, ngắn và thú vị, mà cô kết luận rằng khăn tắm bẩn, chăn chiếu và tham lam hoàn toàn không phải là những đặc điểm chỉ riêng đàn ông mới có. Cuối cùng, như mọi pháp sư ngoại trừ một số người, Triss chuyển sang quan hệ với những pháp sư khác, mà khiến cô cảm thấy chán nản và rời rạc bởi vì sự lạnh lùng, toan tính giống hệt nhau của họ.
Và rồi Geralt xứ Rivia xuất hiện. Một witcher sống cuộc sống đầy sóng gió, gắn kết với người bạn tốt Yennefer của cô trong một mối quan hệ lạ lùng, trắc trở và gần như bạo lực.
Triss đã quan sát hai người và cảm thấy ghen tị mặc dù chẳng có gì nhiều để mà ghen tị. Mối quan hệ của họ rõ ràng làm cho cả hai người đều không thấy hạnh phúc, đã dẫn đến sự phá hủy và đau đớn, ấy thế mà bất chấp mọi logic...nó vẫn tồn tại. Triss không thể hiểu được. Và nó làm cô cảm thấy hứng thú. Nó làm cô thấy hứng thú đến mức...
...cô đã quyến rũ witcher - với một chút trợ giúp từ phép thuật. Cô đã tấn công vào một khoảnh khắc rất đúng lúc, khi mà anh và Yennefer lại cào cấu mắt nhau và lại chia tay. Geralt đã cần đến hơi ấm, và anh đã muốn quên đi.
Không, Triss không muốn cướp anh khỏi tay Yennefer. Thật ra mà nói thì tình bạn giữa cô và Yennefer còn quan trọng hơn cả anh. Nhưng cuộc tình thoáng chốc với witcher đã không làm cô thất vọng. Cô đã tìm thấy điều mình muốn – cảm xúc dưới dạng tội lỗi, lo âu và đau đớn. Nỗi đau của anh. Cô đã nếm trải cảm xúc của anh, nó đã kích thích cô, và khi hai người chia tay, cô đã không thể quên nó được. Và cô mới chỉ gần đây biết được nỗi đau thật sự là như thế nào. Khoảnh khắc mà cô muốn được ở bên anh biết bao. Chỉ trong một lúc thôi – trong một khoảnh khắc thôi – được ở bên anh.
Và giờ thì cô đang ở rất gần...
Triss nắm chặt tay lại và đấm cái gối. Không, cô nghĩ. Đừng ngốc nghếch thế nữa. Đừng nghĩ về nó. Hãy nghĩ về...
Về Ciri. Có phải cô bé...
Đúng rồi. Cô bé chính là lý do thực sự để cô đến Kaer Morhen. Cô bé với mái tóc vàng-tro, đang ở Kaer Morhen mà họ muốn biến thành một witcher này. Một witcher thực sự. Một kẻ đột biến. Một cỗ máy giết chóc, như bản thân họ.
Rõ ràng rồi, cô chợt nghĩ, cảm thấy một cơn ham muốn hoàn toàn khác. Rõ ràng quá rồi. Họ muốn biến đổi đứa trẻ, muốn đưa nó qua Thử Thách Dược Thảo và quá trình Biến Đổi, nhưng họ không biết làm cách nào. Vesemir là witcher duy nhất thuộc thế hệ cũ còn sót lại, mà ông cũng chỉ là hướng dẫn viên kiếm thuật. Phòng Thí Nghiệm, nằm sâu bên dưới những căn hầm của Kaer Morhen...với những lọ thuốc bám đầy bụi, những dụng cụ tách chiết, lò nung và bình pha lê...Không witcher nào biết cách dùng chúng. Những phương thuốc biến đổi đã được một tay pháp sư báng bổ nào đó điều chế ra từ đời nào rồi, và được những tay học trò hoàn thiện dần dần theo năm tháng, những kẻ đã kiểm soát quá trình Biến Đổi bằng ma thuật. Và vào một thời khắc quan trọng, sợi dây liên kết đã bị phá vỡ. Chẳng còn kiến thức hay phép thuật nào nữa. Các witcher có các loại Thảo Dược, họ có Phòng Thí Nghiệm. Họ biết các công thức. Nhưng họ không có pháp sư nào cả.
Ai mà biết được, cô nghĩ, có lẽ họ đã thử rồi cũng nên? Có phải họ đã thử cho đứa trẻ uống thuốc mà không có ma thuật trợ giúp?
Cô rùng mình khi nghĩ đến những gì có thể xảy ra với những đứa trẻ bị như vậy.
Và giờ đây họ muốn biến đổi cô bé mà không thể. Và thế có nghĩa là...có thể họ sẽ nhờ mình giúp. Và rồi mình sẽ được chứng kiến những điều mà không pháp sư còn sống nào được chứng kiến. Mình sẽ biết được những điều mà không pháp sư còn sống nào được biết. Những Thảo Dược lừng danh của họ, những thí nghiệm bí mật của họ, những công thức nổi tiếng bí ẩn của họ...
Và mình sẽ là người cho đứa trẻ uống thuốc, người sẽ tận mắt trông thấy quá trình Biến Đổi, người sẽ tận mắt được nhìn thấy...
Nhìn thấy cô bé với mái tóc màu tro chết.
Ôi không. Triss lại rùng mình. Không bao giờ, không phải với cái giá như vậy.
Vả lại, cô nghĩ, chắc mình lại kích động quá sớm rồi. Chắc không phải là về chuyện đó đâu. Chúng ta đã nói chuyện trong bữa ăn, bàn tán đủ thứ này nọ. Mình đã cố lèo lái câu chuyện sang Đứa Trẻ Bất Ngờ mà không được. Họ đều đổi sang chủ đề khác.
Cô đã quan sát kỹ bọn họ. Vesemir có vẻ lo lắng và căng thẳng, Geralt bất an, Lambert và Eskel giả vờ vui vẻ và nhiều chuyện, Coen bình thản đến mức bất bình thường. Người duy nhất cởi mở và vui tươi là Ciri, má hồng hào trong cái lạnh, mái tóc rối bù, hạnh phúc và phàm ăn khủng khiếp. Họ ăn súp nấu với bánh mỳ và pho mát, và Ciri đã ngạc nhiên là họ không cho nấm vào. Họ đã uống rượu, nhưng cô bé chỉ được uống nước và tỏ ra khó chịu về điều đó. “Salad đâu rồi?” cô bé đã la lên, và Lambert đã mắng cô dữ dội và yêu cầu cô bé bỏ cùi chỏ xuống khỏi mặt bàn.
Nấm và salad. Giữa tháng 12 ư?
Thôi đúng rồi, Triss nghĩ. Họ đang cho cô bé ăn thứ nấm hoại sinh đó – một loại thực vật chưa được khoa học biết đến – cho cô bé uống thứ thảo dược bí ẩn của họ. Cô bé đang phát triển nhanh chóng, đang có được sức khỏe và sự dẻo dai của một witcher. Một cách tự nhiên, mà không cần biến đổi, không cần đến rủi ro, không cần đến sự thay đổi hóc-môn. Nhưng nữ pháp sư không được phép biết điều này. Nó là một bí mật. Họ sẽ không nói cho mình gì hết, không cho mình xem thứ gì hết.
Mình đã thấy cô bé đó chạy ra sao. Đã thấy cô bé nhảy múa trên khúc gỗ với thanh kiếm, nhẹ nhàng và thanh thoát, toát lên sự uyển chuyển như mèo của một người nghệ sĩ múa kiếm, di chuyển như một vận động viên. Mình phải, mình nhất định phải kiểm tra cơ thể cô bé, xem nó phát triển ra sao dưới sự ảnh hưởng của bất kỳ thứ gì đấy mà họ đang cho cô bé ăn. Và nếu như mình có thể trộm một ít mẫu “nấm” và “salad” đó thì sao nhỉ? Chà chà...
Và tin tưởng? Tôi chả quan tâm mẹ gì đến lòng tin của mấy người, witcher. Ngoài kia đầy rẫy ung thư, đậu mùa, uốn ván và bệnh bạch cầu, có những loại dị ứng, và rồi có cái chết. Và các người giữ kín “nấm” của mình, có thể dùng đem đi bào chế thành những phương thuốc cứu người, khỏi thế giới. Các người giữ kín chúng ngay cả với tôi, với những kẻ mà các người coi là bạn bè, tôn trọng và tin tưởng. Ngay cả tôi, không những là Phòng Thí Nghiệm, mà thậm chí đến cả mấy cây nấm chết tiệt cũng bị cấm xem.
Vậy tại sao các người lại mời tôi đến đây? Tôi, một pháp sư?
Phép thuật!
Triss cười khúc khích. Ha! cô nghĩ, witcher, tôi nắm thóp được các người rồi! Ciri cũng làm các người sợ như tôi vậy. Cô bé “thiếp ngủ” đi, bắt đầu tiên đoán, tỏa ra một luồng ma lực mà các người ắt hẳn cũng cảm nhận được giống tôi. Cô bé có thể với lấy thứ gì đó mà không cần chạm đến, hay bẻ cong một cái thìa mà chỉ cần nhìn vào nó. Cô bé trả lời những câu hỏi trong đầu các người, thậm chí là những câu hỏi mà các người còn chẳng tự dám hỏi bản thân. Và các người thấy sợ hãi. Các người nhận ra rằng Bất Ngờ của các người còn bất ngờ hơn là các người tưởng.
Các người nhận ra rằng mình có một Nguồn ở Kaer Morhen.
Và các người không thể kiểm soát nổi nó mà không có sự trợ giúp từ một pháp sư.
Và các người chẳng có lấy một người bạn là pháp sư nào cả, không có một ai mà các người có thể tin tưởng. Ngoại trừ tôi và...
Và Yennefer.
Những cơn gió thét gào, đập vào ô cửa và thổi tung tấm rèm che. Triss nằm ngửa ra, suy nghĩ miên man, và bắt đầu cắn móng tay.
Geralt đã không mời Yennefer đến. Anh đã mời cô. Có phải đó nghĩa là...?
Ai biết được, có thể lắm. Nhưng nếu là đúng như mình nghĩ thì tại sao...?
Tại sao...?
“Tại sao anh ấy vẫn chưa sang phòng mình?” cô hét lên khe khẽ vào màn đêm, tức giận và ham muốn.
Những cơn gió thét gào giữa đống tàn tích đã trả lời cô.
Buổi sáng hôm sau rất đẹp trời nhưng lạnh khủng khiếp. Triss thức dậy, không ngủ được nhiều lắm, nhưng cuối cùng cũng cảm thấy an tâm và chắc chắn.
Cô là người cuối cùng bước xuống đại sảnh. Cô chấp nhận những ánh mắt như phần thưởng dành cho sự cố gắng của mình – cô đã thay ra bộ đồ đi đường và mặc một chiếc váy đơn giản nhưng quyến rũ và xức khéo léo một chút nước hoa có lẫn ma thuật, và trang điểm nhẹ bằng những loại mỹ phẩm không có ma thuật nhưng cực kỳ đắt tiền. Cô vừa ăn cháo, vừa tán gẫu với các witcher về những vấn đề thường nhật và không mấy quan trọng.
“Lại là nước à?” Ciri bất chợt kêu lên, nhìn vào cốc của mình. “Răng của em cứ bị tê đi khi uống nước! Em muốn ít nước quả cơ! Cái màu xanh ý!”
“Đừng có lết chân như thế,” Lambert nói, liếc nhìn Triss một cái qua khóe mắt. “Và đừng chùi miệng bằng tay áo! Ăn hết thức ăn của em đi, đến giờ tập luyện rồi. Ngày đang sắp hết rồi đó.”
“Geralt,” Triss ăn nốt bát cháo. “Ciri bị ngã trên Con Đường ngày hôm qua. Không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng đó là do bộ quần áo kệch cỡm mà cô bé mặc. Nó chẳng vừa vặn chút nào cả, và làm cản trở chuyển động của cô bé.”
Vesemir hắng giọng và quay đi chỗ khác. Aha, nữ pháp sư nghĩ thầm, thì ra đó là tác phẩm của ông, bậc thầy kiếm thuật. Cũng dễ đoán thôi, cái áo thụng ngắn cũn cỡn của Ciri trông đúng như là được cắt ra bằng một con dao và khâu lại với nhau bằng một cái đầu mũi tên.
“Ngày đúng là đang sắp hết đó,” cô tiếp tục, không chờ đợi lời bình phẩm nào cả. “Nhưng chúng ta sẽ làm cho ngày hết nhanh hơn nữa. Ciri, em đã ăn xong chưa? Hãy đi với chị. Chúng ta sẽ chỉnh sửa đôi chút bộ quần áo của em.”
“Cô bé đã chạy loanh quanh trong bộ đồ này cả năm rồi, Merigold,” Lambert giận dữ nói. “Và tất cả mọi thứ vẫn ổn cho đến khi...”
“...cho đến khi một người phụ nữ không thể chịu nổi nhìn thấy một bộ quần áo xấu xí và không vừa vặn đã tới? Anh nói đúng, Lambert. Nhưng một người phụ nữ đã đến, và những quy tắc cổ xưa đang sụp đổ dần, một thời kỳ thay đổi đang đến rồi. Đi nào Ciri.”
Cô bé lưỡng lự, liếc nhìn Geralt. Geralt gật đầu đồng ý và mỉm cười, dễ chịu, như anh đã từng cười hồi trước, lúc mà...
Triss quay mặt đi. Nụ cười của anh không dành cho cô.
Căn phòng bé nhỏ của Ciri là một bản sao trung thành của một căn phòng witcher đích thực. Nó cũng giống như của họ, gần như không có một món nội thất nào cả. Thật sự không có gì khác ngoại trừ mấy tấm ván được đóng đinh lại vào nhau làm thành một cái giường, một cái ghế và một cái rương. Các witcher trang trí tường và cửa phòng mình bằng những bộ da thú mà họ săn được – hươu, mèo rừng, sói hay thậm chí là cả chồn. Trên cánh cửa căn phòng nhỏ bé của Ciri thì lại treo bộ da của một con chuột to đùng với cái đuôi gớm ghiếc. Triss phải cố kìm lại ước muốn giật cái đồ của nợ đó xuống và ném ra ngoài cửa sổ.
Cô bé đứng trên giường, nhìn vào cô với vẻ chờ đợi.
“Chúng ta sẽ thử,” nữ pháp sư nói, “làm cái bao kiếm này...vừa vặn hơn chút nhé. Chị luôn thích cắt tỉa và may vá nên chắc chị cũng có thể sửa lại tấm da dê này được. Và em, cô bé witcher, em đã bao giờ cầm một cây kim nào trên tay chưa? Em đã bao giờ được dạy cái gì khác ngoại trừ chọc lỗ trên mấy cái bao rơm bằng kiếm chưa?”
“Hồi em còn ở Transriver, ở Kagen, em đã phải xe chỉ,” Ciri lẩm bẩm miễn cưỡng. “Họ không cho em khâu cái gì cả bởi vì em chỉ toàn làm hỏng vải và phí chỉ, rồi họ lại phải làm lại hết. Xe chỉ chán chết đi được!”
“Phải,” Triss cười khúc khích. “Khó để mà tìm thấy cái gì chán hơn. Chị cũng ghét phải xe chỉ.”
“Và chị có phải làm không? Em thì phải làm bởi vì...Nhưng mà chị là một phù...pháp sư. Chị có thể hô biến ra bất kỳ thứ gì! Cái váy tuyệt đẹp đó...chị đã biến nó ra à?”
“Không,” Triss mỉm cười. “Và chị cũng không tự may nó. Chị không tài giỏi đến vậy.”
“Và quần áo của em, chị định làm thế nào? Hô biến nó ra à?”
“Không cần thiết. Một cây kim ma thuật là đủ, chúng ta chỉ cần ếm bùa để nó làm việc cật lực lên là xong. Và nếu cần thiết...”
Triss chậm rãi lướt bàn tay qua chiếc lỗ trên áo Ciri, miệng nhẩm một câu thần chú, tay giữ lấy chiếc vòng cổ. Không dấu vết nào của cái lỗ còn lại cả. Ciri hét lên sung sướng.
“Đó là ma thuật! Giờ thì em có một chiếc áo ma thuật! Wow!”
“Chỉ khi chị làm được cho em một chiếc bình thường, và tốt đã. Rồi, giờ thì cởi hết ra nào, cô nương, và thay đồ khác vào. Chắc đây không phải bộ đồ duy nhất mà em có chứ?”
Ciri lắc đầu, mở nắp rương ra và cho cô xem một chiếc váy rộng thùng thình đã bạc màu, một cái áo thụng nâu, một cái áo sơ mi và một cái quần len.
“Đây là đồ của em,” cô bé nói. “Đây là những thứ mà em mang theo. Nhưng giờ em không mặc nữa rồi, đó là đồ phụ nữ.”
“Chị hiểu,” Triss cười trêu chọc. “Phụ nữ hay không thì giờ em cũng phải mặc vào. Nhanh lên, còn chờ gì nữa, cởi đồ ra. Để chị giúp em...Chết tiệt! Cái gì đây Ciri?”
Đôi vai cô bé đầy những vết bầm tím, đỏ mọng lên. Đa số chúng đã ngả màu vàng, một số vết vẫn còn mới.
“Cái quái gì đây?” Nữ pháp sư giận dữ lặp lại. “Ai đã đánh em thế này hả?”
“Cái này á?” Ciri nhìn xuống vai mình như thể ngạc nhiên trước số lượng vết bầm tím. “Ô cái này...Đó là do cái cối xay gió ý mà. Em đã quá chậm.”
“Cối xay gió nào? Trời đất quỷ thần ơi!”
“Cái cối xay gió,” Ciri lặp lại, ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn nữ pháp sư. “Nó như kiểu...Thì...Em dùng nó để học cách né đòn trong khi tấn công. Nó có mấy cái bàn tay làm bằng que và nó xoay và vẫy mấy cái bàn tay. Chị phải nhảy thật nhanh và né nó. Chị phải tập phản xạ. Nếu chị phản xạ không kịp cái cối xay gió sẽ đập chị bằng một cái que. Lúc mới đầu, cái cối xay gió hành em ghê lắm. Nhưng giờ thì...”
“Cởi quần và áo sơ mi ra. Ôi thần linh ơi! Bé con đáng thương! Em có thể bước nổi không? Chạy được không?”
Cả hai bên hông và bắp đùi trái của cô bé nổi xanh và đen lên vì những cục máu đông và vết sưng. Ciri giật mình và rít lên, tránh xa khỏi bàn tay nữ pháp sư. Triss chửi thề ác liệt bằng tiếng người lùn, sử dụng những từ ngữ thô tục không thể hiểu được.
“Cái này cũng là do cối xay gió à?” Cô hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Cái này á? Không, cái này mới là do cối xay gió.” Ciri chỉ thờ ơ vào một vết bầm ấn tượng phía dưới đầu gối trái, bao phủ toàn bộ cẳng chân cô bé. “Còn những cái này...là do con lắc. Em tập di chuyển khi giao đấu trên con lắc. Geralt nói em đã rất tiến bộ rồi. Ông ấy nói em có...tư cách. Em có tư cách.”
“Và nếu em hết tư cách” Triss nghiến răng trèo trẹo “thì chị đoán là con lắc sẽ đập em, đúng không?”
“Đương nhiên rồi,” cô bé xác nhận, nhìn vào cô, rõ ràng là ngạc nhiên vì sự thiếu hiểu biết này, “Nó sẽ đập chị chứ còn sao nữa.”
“Và đây? Ở bên hông? Cái gì thế? Búa tạ à?”
Ciri rít lên đau đớn và đỏ mặt. “Em ngã khỏi cái lược...”
“...và cái lược đập em.” Triss dứt lời, càng ngày càng thấy khó kiểm soát bản thân mình. Ciri khụi khịt mũi.
“Làm sao cái lược có thể đập chị chứ, nó được chôn xuống đất mà? Em chỉ ngã thôi. Em đang tập động tác nhảy xoay hông nhưng mà không được. Vết bầm là do đó. Bởi vì em ngã vào một cây cột.”
“Và em đã nằm đó trong hai ngày? Đau đớn? Khó thở?”
“Không đâu. Coen xoa bóp và đặt em lại lên cái lược ngay lập tức. Chị phải làm như thế. Nếu không chị sẽ bị hoảng sợ?”
“Cái gì?”
“Chị sẽ hoảng sợ.” Ciri lớn tiếng nhắc lại, gạt mái tóc màu tro ra khỏi trán. “Chị không biết à? Ngay cả khi điều gì tồi tệ xảy ra với chị, chị phải lập tức quay trở lại đối mặt với nó ngay nếu không chị sẽ bị hoảng sợ. Và khi chị hoảng sợ chị sẽ không thể làm được gì. Chị không được bỏ cuộc. Geralt nói vậy.”
“Chị phải nhớ lấy điều đó mới được,” nữ pháp sư nói qua kẽ răng. “Và thậm chí còn từ Geralt nữa chứ. Không phải là một nguyên tắc tồi tệ cho cuộc sống nhưng chị không chắc rằng nó áp dụng cho mọi tình huống. Nhưng mà nhìn người khác làm thì luôn dễ hơn là tự bản thân mình. Vậy ra em không được bỏ cuộc? Cho dù em có bị đánh đập theo cả ngàn cách, em vẫn phải đứng dậy và tập luyện?”
“Đương nhiên. Một witcher không sợ gì hết.”
“Thật vậy sao? Còn em, Ciri? Em không sợ gì hết sao, nói thật đi!”
Cô bé quay mặt đi và cắn môi. “Chị sẽ không kể cho ai nghe chứ?”
“Không đâu.”
“Em sợ hai con lắc. Hai con cùng một lúc. Và cái cối xay gió, nhưng chỉ khi nó xoay quá nhanh thôi. Và vẫn còn phải tập thăng bằng trong khi đeo dây bảo hiểm. Lambert bảo em là một đứa yếu đuối và đàn bà nhưng không đúng. Geralt nói rằng trọng lượng cơ thể em phân bố hơi khác bởi vì em là con gái. Em chỉ cần tập luyện thêm thôi trừ khi...Em muốn hỏi chị điều này được không?”
“Em có thể.”
“Nếu chị biết phép thuật và bùa chú...Nếu chị biết làm phép...Chị có thể biến em thành con trai được không?”
“Không,” Triss đáp lạnh tanh. “Chị không thể.”
“Hmm...” cô bé witcher rõ ràng đang bối rối. “Nhưng ít ra chị có thể...”
“Có thể cái gì?”
“Chị có thể làm gì đó để em không phải...” Ciri đỏ mặt. “Để em nói thầm vào tai chị.”
“Nói đi,” Triss ngiêng người về phía trước. “Chị nghe đây.”
Ciri, càng đỏ mặt hơn nữa, ghé đầu vào gần mái tóc màu hạt dẻ của nữ pháp sư.
Triss đột ngột đứng dậy, mắt rực lửa.
“Ngày hôm nay? Bây giờ ư?”
“Mhmm.”
“Quỷ tha ma bắt mọi thứ đi!” nữ pháp sư quát ầm lên, và đá cái ghế mạnh đến nỗi nó đập vào cửa và làm rơi bộ da chuột xuống. “Đậu mùa, dịch bệnh và hủi lậu! Mẹ kiếp! Chị sẽ giết lũ đần độn đáng nguyền rủa đó!”