The Witcher #1: Blood of Elves

Chương 6 : CHƯƠNG II.III

Ngày đăng: 00:33 27/03/20

***
“Bình tĩnh lại đi, Merigold.” Lambert nói. “Tức giận như thế là không tốt đâu, đặc biệt chẳng vì lý do gì.”
“Đừng có giảng giải với tôi! Và đừng có gọi tôi là “Merigold” nữa! Mà tốt hơn hết là hãy im đi. Tôi không nói chuyện với anh. Vesemir, Geralt, đã ai trong số hai người nhìn thấy đứa trẻ này bị đánh đập dã man thế nào chưa? Thậm chí còn chẳng có chỗ nào lành lặn trên người con bé!”
“Cháu yêu,” Vesemir nói nghiêm túc, “đừng để cảm xúc của mình chi phối. Cháu đã được nuôi dạy trong hoàn cảnh khác, được nhìn thấy những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh khác. Ciri đến từ phía nam, nơi mà những đứa bé trai hay bé gái được nuôi dạy giống như elves. Cô bé được cưỡi con ngựa đầu tiên khi lên 5 và khi lên 8 cô bé đã biết ra ngoài săn bắn. Cô bé đã được dạy cách dùng cung, kiếm và thương. Một vết bầm chẳng có gì mới với Ciri cả...”
“Đừng có nói những thứ vô nghĩa như vậy,” Triss la lên. “Đừng giả bộ ngu ngốc. Đây đâu phải là cưỡi ngựa hay trượt tuyết. Đây là Kaer Morhen! Trên những cối xay gió hay con lắc của các người, trên con đường Sát Nhân của các người, hàng tá những đứa bé trai đã gãy xương và vẹo cổ, những đứa bé trai cứng cỏi, lang thang như các người, được tìm thấy từ trên đường hay cống rãnh. Gân guốc và cẩu thả, dày dạn kinh nghiệm sống mặc dù tuổi đời còn trẻ. Ciri có cơ hội nào chứ? Ngay cả khi con bé được nuôi dạy ở phương nam bằng những phương pháp của elves, ngay cả khi lớn lên dưới tay một lưỡi rìu chiến trận như Sư Tử Cái Calanthe, đứa bé đó đã và vẫn là một công chúa. Làn da mỏng manh, thân hình gọn nhẹ,...Cô bé là con gái! Các người muốn biến cô bé thành cái gì đây? Một witcher à?”
“Cô bé đó,” Geralt nói bình thản và nhẹ nhàng, “cô công chúa bé nhỏ, mỏng manh đó đã sống sót qua Trận Thảm Sát Cintra. Bị bỏ mặc hoàn toàn, con bé đã qua mặt quân Nilfgaard. Con bé trốn thoát thành công khỏi những kẻ sát nhân lùng sục khắp các làng mạc, cướp bóc và giết chết bất kỳ thứ gì vẫn còn đang thở. Con bé đã tự sống sót suốt hai tuần trong những khu rừng của Transriver, hoàn toàn đơn độc. Con bé đã đi cùng một đoàn tị nạn trong một tháng, làm việc vất vả như những kẻ khác và cũng đói khát như những kẻ khác. Trong gần nửa năm, được một gia đình nông dân nhận nuôi, con bé đã làm việc trên đồng và sống dựa vào mảnh đất. Tin anh đi Triss, cuộc sống đã thử, và đã làm nó dày dạn kinh nghiệm cũng như những thằng vô dụng bọn anh, những đứa trẻ được đem về Kaer Morhen từ bên vệ đường. Ciri không yếu ớt hơn so với những đứa con hoang bọn anh, những kẻ mà bị bỏ lại với các witcher trong những quán rượu như những con mèo trong giỏ. Và giới tính của con bé? Có khác biệt gì không?”
“Anh vẫn còn hỏi à? Anh vẫn dám hỏi à?” nữ pháp sư quát lên. “Có khác biệt gì không ư? Chỉ khác là cô bé, không như anh, có những ngày đặc biệt trong tháng! Và chịu đựng nó cực kỳ tồi tệ! Vậy mà anh muốn cô bé mệt đứt hơi trên con đường Sát Nhân và vài cái cối xay gió quái quỷ?”
Mặc dù giận dữ, Triss cảm thấy thỏa mãn vô cùng khi nhìn thấy vẻ mặt của các witcher trẻ tuổi, và Vesemir bỗng dưng há hốc mồm ra.
“Các người thậm chí còn chẳng biết.” Cô gật đầu, giờ có vẻ bình tĩnh, quan tâm và nhẹ nhàng. “Các người thật là những người bảo hộ thảm hại. Cô bé ngại không dám nói với các người bởi vì cô bé đã được dạy rằng không than phiền về những điều đó với đàn ông. Và cô bé cảm thấy xấu hổ bởi vì sự yếu đuối, cơn đau và sự thật rằng cô bé không khỏe mạnh được như các người. Đã có ai trong các người nghĩ đến điều đó chưa? Quan tâm đến chuyện đó? Hoặc cố thử đoán cô bé bị làm sao? Có lẽ cô bé đã chảy máu lần đầu tiên ở đây, tại Kaer Morhen này cũng nên. Và cô bé đã nằm khóc trong bóng tối, không thể tìm thấy sự cảm thông, an ủi hay thậm chí thấu hiểu từ bất cứ ai? Đã có ai trong các người từng nghĩ đến chuyện đó chưa?”
“Dừng lại đi, Triss,” Geralt rên lên khe khẽ. “Đủ rồi. Em đã đạt được điều mình muốn rồi. Thậm chí là còn hơn nữa.”
“Quỷ dữ bắt chúng ta đi,” Coen nguyền rủa. “Chúng ta đã trở thành những kẻ ngốc đích thực, không có lý do lý chấu gì cả, phải không Vesemir, còn ông...”
“Im lặng.” witcher già gầm gừ. “Không một lời nào nữa.”
Hành động của Eskel là kỳ lạ nhất. Anh đứng dậy, tiến đến gần nữ pháp sư, cúi thấp người xuống và hôn lên tay cô đầy tôn trọng. Cô nhanh chóng thu tay lại. Không phải để chứng tỏ sự giận dữ và khó chịu của mình, mà để cắt đứt cảm giác tê tê dễ chịu, hơi nhói do sự đụng chạm của witcher. Eskel tỏa ra rất mạnh. Mạnh hơn Geralt nhiều.
“Triss,” anh nói, xoa xoa vết sẹo xấu xí trên má, xấu hổ. “Hãy giúp chúng tôi. Chúng tôi cầu xin cô. Hãy giúp chúng tôi, Triss.”
Nữ pháp sư nhìn vào mắt anh và mím môi lại. “Cái gì đây? Tôi phải giúp anh cái gì đây, Eskel?”
Eskel lại xoa tay lên má, nhìn sang Geralt. Witcher tóc trắng cúi thấp đầu, giấu đôi mắt sau bàn tay. Vesemir hắng giọng rõ to.
Vào lúc đó, cánh cửa bật mở và Ciri bước vào đại sảnh. Tiếng kêu của Vesemir nghe như một tiếng thở khò khè. Lambert há hốc mồm. Và Triss cố nhịn cười.
Ciri, với mái tóc cắt gọn gàng và tạo kiểu, bước từng bước nhỏ về phía họ, cẩn thận nhấc cao một chiếc váy màu xanh-đen – cắt ngắn và vừa vặn, mà vẫn có cảm giác như đang mặc một cái bao tải. Một món quà khác từ nữ pháp sư ánh lên trên cổ cô bé – một con rắn làm bằng da thuộc với đôi mắt ruby và móc gài bằng vàng.
Ciri dừng lại trước mặt Vesemir. Không biết phải làm gì với đôi tay mình, cô bé nhét ngón cái vào trong thắt lưng.
“Con không thể tập luyện hôm nay,” cô bé thốt lên trong sự im lặng tuyệt đối, chậm rãi và có ý nhấn mạnh, “bởi vì con...bởi vì con...”
Cô bé nhìn sang nữ pháp sư. Triss nháy mắt với cô, cười khẩy như một đứa ranh con hài lòng với trò nghịch ngợm của mình, và nhấp môi để nhắc lại những lời đã tập lúc trước đó.
“Không được khỏe!” Ciri kết thúc to và dõng dạc, đầy tự hào, mũi như vểnh lên tận trần nhà.
Vesemir lại ú ớ. Nhưng Eskel, Eskel thân mến, lại lần nữa cư xử rất đúng mực.
“Đương nhiên rồi,” anh nói bình thản, mỉm cười. “Chúng ta hiểu và rõ ràng là chúng ta sẽ ngưng các bài tập của em cho đến khi em khỏe lại. Chúng ta cũng sẽ rút ngắn những bài học lý thuyết nữa và, nếu em thấy không khỏe thật, chúng ta cũng sẽ ngưng nó trong một thời gian. Nếu em cần thuốc thang hay gì...”
“Để tôi lo việc đó.” Triss cắt ngang cũng bình thản tương tự.
“Aha...”. Đến lúc này Ciri mới hơi đỏ mặt một chút – cô bé nhìn vào witcher già. “Bác Vesemir, con đã hỏi chị Triss..., ý con là, cô Merigold,...thì...à...ở lại với chúng ta. Thêm một thời gian nữa. Nhưng chị Triss nói bác phải đồng ý trước đã. Bác Vesemir! Đồng ý đi!”
“Ta đồng ý...” Vesemir thở ra. “Đương nhiên, ta đồng ý...”
“Bọn anh rất vui.” Đến bây giờ Geralt mới gỡ tay ra khỏi trán. “Bọn anh rất vui lòng, Triss.”
Nữ pháp sư gật nhẹ với anh và vô tình chớp chớp mi mắt, ngón tay nghịch ngợm một lọn tóc màu hạt dẻ. Gương mặt của Geralt trông gần như được tạc ra từ một phiến đá.
“Con đã cư xử rất đúng mực và lịch sự, Ciri,” Anh nói, “Mời cô Merigold tiếp tục ở với chúng ta tại Kaer Morhen. Ta rất tự hào về con.”
Ciri càng đỏ mặt hơn và cười to hơn. Nữ pháp sư lại tiếp tục ra hiệu cho cô bé.
“Và bây giờ,” cô bé nói, mũi vểnh lên còn cao hơn. “Con sẽ để mọi người lại bởi vì chắc mọi người đều có chuyện quan trọng muốn nói với chị Triss. Cô Merigold. Bác Vesemir, các quý ngài...Con xin cáo lui. Trong lúc này.”
Cô bé cúi chào duyên dáng rồi ra khỏi đại sảnh, bước lên những bậc thang chậm rãi và kiêu hãnh.
“Quỷ sứ thật.” Lambert phá tan sự im lặng. “Vậy mà tôi còn không tin là con bé thật sự là một công chúa.”
“Các ngươi đã hiểu ra chưa hả lũ ngốc?” Vesemir đưa mắt nhìn xung quanh. “Nếu con bé mặc một cái váy vào buổi sáng, ta không muốn nhìn thấy tập luyện gì hết...Rõ chưa?”
Eskel và Coen nhìn ông già với vẻ mặt không có chút gì tôn trọng. Lambert khịt mũi. Geralt nhìn chăm chú nữ pháp sư và cô mỉm cười lại với anh.
“Cám ơn em,” Anh nói, “Cám ơn em, Triss.”
***
“Điều kiện?” Eskel rõ ràng tỏ ra lo lắng. “Nhưng chúng tôi đã hứa là sẽ giảm các bài tập của Ciri rồi, Triss. Cô còn muốn những điều kiện nào nữa?”
“Ờ thì có lẽ nói “điều kiện” chắc là không hay cho lắm. Thế nên hãy gọi là lời khuyên đi. Tôi sẽ cho các anh 3 lời khuyên, và các anh sẽ phải thực hiện chúng. Đó là nếu các anh muốn tôi ở lại và giúp nuôi dạy cô bé.”
“Bọn anh đang nghe đây.” Geralt nói, “Tiếp tục đi Triss.”
“Đầu tiên,” cô bắt đầu, cười xảo quyệt, “Thực đơn của Ciri phải đa dạng hơn. Và món nấm cùng với rau bí mật phải được giới hạn lại.”
Geralt và Coen kiểm soát biểu hiện của mình một cách tuyệt vời, Lambert và Eskel thì kém hơn, còn Vesemir thì chẳng có chút nào cả. Nhưng rồi cô nghĩ, khi nhìn vào vẻ xấu hổ mắc cười của ông, vào thời của Vesemir thế giới là một nơi tốt đẹp hơn nhiều. Lừa dối là một đức tính đáng xấu hổ. Thành thật thì không có gì là xấu hổ cả.
“Giảm bớt những món thảo dược kỳ bí lại,” cô tiếp tục, cố gắng để không cười khúc khích, “và phải có thêm sữa. Các anh nuôi dê ở đây. Vắt sữa không có gì là khó cả. Rồi anh sẽ thấy, Lambert à, anh sẽ phải học cách làm sớm thôi.”
“Triss,” Geralt bắt đầu, “nghe này...”
“Không, anh đi mà nghe. Anh vẫn chưa đưa Ciri qua những biến đổi khủng khiếp, vẫn chưa động vào hóc-môn con bé, vẫn chưa thử cho con bé uống bất kỳ loại thuốc hay Thảo Dược nào. Và đó là điều đáng mừng. Điều đó rất có trách nhiệm và vẫn còn tính người. Anh vẫn chưa hại con bé bằng bất kỳ độc dược nào của mình – cho nên bây giờ anh càng phải cẩn thận hơn nữa.”
“Em đang nói cái gì vậy?”
“Những trái nấm bí mật mà các anh canh giữ nghiêm ngặt,” cô giải thích, “quả thực có làm cô bé khỏe mạnh và tăng cường sức mạnh cơ bắp. Những món thảo dược đảm bảo mức độ chuyển hóa lý tưởng và thúc đẩy nhanh quá trình phát triển của cô bé. Tất cả những thứ này cộng thêm với việc tập luyện khắt khe khiến cho sự phát triển thân hình của cô bé thay đổi, thay đổi các mô mỡ của cô bé. Cô bé là phụ nữ, và nếu như các anh đã không làm tổn hại đến hệ hóc-môn của cô bé, thì cũng đừng làm tổn hại đến tình trạng thể chất của cô bé nữa. Cô bé có thể sẽ trách các anh sau này nếu các anh tước đoạt của cô bé những...đặc điểm nữ tính của mình. Các anh có hiểu tôi nói gì không?”
“Và làm như thế nào đây?” Lambert lầm bầm, mặc nhiên dán mắt nhìn vào ngực Triss đang phồng lên bên dưới lớp vải. Eskel hắng giọng và ném một ánh mắt như dao găm về phía witcher trẻ tuổi.
“Tại thời điểm này” Geralt hỏi từ tốn, mắt cũng liếc qua chỗ nọ chỗ kia, “em vẫn chưa để ý thấy điều gì không thể chữa được ở cô bé chứ?”
“Chưa.” Cô mỉm cười. “May mắn là chưa. Cô bé đang phát triển rất lành mạnh và bình thường, và có cơ thể cường tráng như của một dryad trẻ vậy. Em rất hài lòng khi nhìn vào cô bé. Nhưng em yêu cầu anh hãy sử dụng các loại phụ gia ở mức độ vừa phải thôi.”
“Chúng ta sẽ để ý.” Vesemir hứa. “Cảm ơn về lời cảnh báo của cháu, cô bé...Còn gì nữa? Cháu nói có 3 lời khuyên mà.”
“Đúng vậy. Thứ hai: Ciri không thể được phép trở nên hoang dại. Cô bé đã có tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Với các thần dân của mình. Cô bé phải được giáo dục đàng hoàng và chuẩn bị cho một cuộc sống bình thường. Hãy cứ để cô bé múa kiếm trong lúc này đi. Đằng nào thì các anh cũng sẽ không biến cô bé thành một witcher thực sự, nhưng có được sự tập luyện của một witcher sẽ không hại gì cả. Thời buổi bây giờ đang khó khăn và nguy hiểm, cô bé sẽ có thể tự bảo vệ bản thân mình nếu cần thiết. Như một người elves. Nhưng các anh không thể chôn vùi cô bé ở đây, giữa nơi đồng không mông quạnh này. Cô bé phải có một cuộc sống bình thường.”
“Cuộc sống bình thường của con bé đã cháy rụi cùng với Cintra rồi.” Geralt lầm bầm. “Nhưng như thường lệ, em nói phải, Triss. Bọn anh đã nghĩ về việc đó. Khi mùa xuân đến, anh sẽ đưa con bé đến ở với Nenneke. Đến Ellander.”
“Đó là một ý rất hay và là một quyết định sáng suốt. Nenneke là một người phụ nữ xuất chúng và thánh đường của Nữ thần Melitele là một nơi tuyệt vời. An toàn, chắc chắn, và đảm bảo việc học hành của cô bé. Ciri đã biết chưa?”
“Biết rồi. Con bé có hậm hực vài ngày nhưng cuối cùng cũng chấp nhận. Giờ thì con bé còn háo hức đợi mùa xuân đến, hứng thú với ý tưởng ngao du đến Temeria. Con bé muốn nhìn thấy thế giới.”
“Ở vào tuổi cô bé em cũng thế.” Triss mỉm cười. “Và phép so sánh đó đưa ta đến gần hơn lời khuyên thứ 3. Lời khuyên quan trọng nhất. Và các anh đã biết đó là gì rồi. Đừng có tỏ vẻ ngốc nghếch như thế. Tôi là một pháp sư, các anh quên rồi sao? Tôi không biết mất bao lâu để các anh nhận ra tiềm năng phép thuật của cô bé, tôi thì chỉ mất chưa đến nửa tiếng đồng hồ. Sau đó thì tôi đã biết cô bé là ai, hay chính xác hơn là cái gì.”
“Và cô bé là cái gì vậy?”
“Một Nguồn.”
“Không thể nào!”
“Rất có thể đó. Thậm chí là chắc chắn nữa. Ciri là một Nguồn và sở hữu sức mạnh của một bà đồng. Quan trọng hơn là những sức mạnh này rất, rất đáng lo. Và các anh, các witcher thân mến của tôi, hoàn toàn ý thức được điều này. Các anh đã để ý thấy những sức mạnh này và chúng cũng đã làm cho các anh lo lắng. Đó là lý do duy nhất là các anh mời tôi đến Kaer Morhen? Có phải không? Lý do duy nhất?”
“Phải.” Vesemir xác nhận sau một phút im lặng.
Triss thở phào nhẹ nhõm mà không để ai trông thấy. Trong một giây, cô đã sợ rằng Geralt sẽ là người xác nhận.
Những bông tuyết đầu tiên đã rơi vào buổi sáng hôm sau, những bông tuyết rất đẹp, nhưng ngay sau đó đã biến thành một trận bão. Nó ập đến vào nửa đêm, và vào sáng sớm hôm sau, những bức tường của Kaer Morhen đã ngập trong tuyết. Chắc chắn là không thể chạy trên con đường Sát Nhân vào thời tiết này, đặc biệt là khi Ciri vẫn còn chưa khỏe lại.
Triss nghi ngờ rằng các chất xúc tác của witcher chính là nguyên nhân làm rối loạn chu kỳ kinh nguyệt của cô bé. Tuy nhiên cô không thể dám chắc, vì gần như chẳng biết tí gì về những món thuốc đó, và Ciri, không nghi ngờ gì, là đứa bé gái duy nhất trên thế giới được cho uống những thứ thuốc đó. Cô không chia sẻ những suy nghĩ của mình với các witcher. Cô không muốn làm phiền họ mà thay vào đó tự áp dụng những biện pháp của riêng mình. Cô đưa thuốc của mình cho Ciri uống, buộc một cái lắc quanh thắt lưng cô bé, bên dưới lớp váy, và cấm cô bé không được hoạt động mạnh dưới bất kỳ hình thức nào, đặc biệt là chạy xung quanh săn chuột bằng một thanh kiếm.
Ciri cảm thấy chán nản. Cô bé chạy khắp tòa lâu đài và cuối cùng, chẳng còn gì để làm, dọn dẹp chuồng ngựa với Coen, chải lông cho ngựa và sửa sang lại yên cương.
Nữ pháp sư thì tức điên lên vì Geralt đã biến mất tăm đâu đó và chỉ xuất hiện lại vào buổi tối, mang theo một con dê chết. Triss giúp anh lột da con vật. Mặc dù cô ghê tởm mùi máu và thịt, nhưng cô muốn được ở bên witcher. Ở gần anh. Gần nhất có thể. Một sự kiên quyết ngày càng âm ỉ trong người cô. Cô không muốn ngủ một mình nữa.
“Chị Triss!” Ciri bất thình lình la lên, chạy xuống những bậc thang, giậm chân cộc cộc. “Em ngủ cùng chị tối nay được không? Chị Triss, làm ơn, làm ơn, làm ơn đồng ý đi! Đi mà chị Triss!”