The Witcher #1: Blood of Elves
Chương 8 : CHƯƠNG III.II
Ngày đăng: 00:33 27/03/20
***
Không lâu sau Midinvaerne, tuyết ngừng rơi. Và cơn rét kéo đến.
Triss ở bên cạnh Ciri ngày và đêm. Canh chừng cô bé. Bao bọc lấy cô bé bằng sự quan tâm cả hữu hình lẫn vô hình.
Cô bé tỉnh dậy, la hét gần như mỗi đêm. Mê sảng, ôm mặt và khóc lóc đầy đau đớn. Nữ pháp sư trấn an cô bé bằng bùa chú và thần dược, ru cô bé ngủ, ôm ấp và đung đưa cô bé trong vòng tay. Và rồi chính bản thân cô cũng không ngủ được, suy ngẫm về những điều Ciri nói trong cơn mơ màng và sau khi tỉnh dậy. Và cô cảm thấy sợ. Va’esse deirdeádh aep eigean...Thứ gì đó đang kết thúc...
Và nó cứ liên tục như vậy trong vòng 10 ngày. Để rồi cuối cùng biến mất, không một dấu vết. Ciri trở lại bình thường, cô bé ngủ ngon mà không gặp ác mộng, hay giấc mơ nào cả.
Nhưng Triss vẫn dõi theo liên tục. Nữ pháp sư không rời cô bé lấy một giây. Cô bao bọc cô bé bằng sự quan tâm, hữu hình hay vô hình.
“Nhanh nữa lên, Ciri! Nhào tới trước, tấn công, né! Xoay nửa hông, đâm, né! Thăng bằng! Dùng tay trái giữ thăng bằng không là em sẽ ngã khỏi cái lược đấy! Và em sẽ làm hỏng mất...những đặc điểm nữ tính của mình!”
“Cái gì?”
“Không có gì. Em chưa mệt à? Chúng ta sẽ giải lao một lát, nếu em muốn.”
“Không, Lambert! Em vẫn tập tiếp được. Anh biết là em đâu có yếu đến mức đấy. Em thử nhảy lên tất cả những cây cột khác nhé?”
“Đừng có mà dám! Rồi em sẽ bị ngã và Merigold sẽ bứt đầu anh ra mất.”
“Em sẽ không ngã đâu!”
“Anh đã bảo em rồi và anh sẽ không nhắc lại đâu. Đừng có khoe mẽ! Giữ chắc chân! Và thở, Ciri, thở đi! Em đang khò khè như một con ma mút sắp chết vậy!”
“Không đúng!”
“Đừng có ré lên như thế. Tập luyện đi! Tấn công, né! Phản đòn! Xoay nửa hông! Phản đòn, xoay cả hông! Mẹ kiếp đứng cho vững vào! Đừng có lung lay thế! Nhào lên, đâm! Nhanh hơn nữa! Xoay nửa hông! Nhảy và cắt! Đúng đó! Rất tốt!”
“Thật á! Vừa rồi rất tốt sao, Lambert?”
“Ai nói thế?”
“Chính anh còn gì, vừa mới giây trước!”
“Lỡ lời thôi. Tấn công! Xoay nửa hông! Né! Và lại thế rồi! Ciri, sao em không phản đòn? Anh phải bảo em bao nhiêu lần nữa đây? Sau khi né em luôn phải phản đòn, chém một nhát để bảo vệ đầu và vai mình! Luôn luôn!”
“Ngay cả khi em đang một đấu một?”
“Em không bao giờ có thể biết được mình đang đấu với cái gì. Em không bao giờ có thể biết được sau lưng mình có cái gì. Em luôn phải tự bảo vệ mình từ mọi phía. Di chuyển chân và kiếm! Nó phải thành phản xạ. Phản xạ, hiểu chưa? Em không được quên điều đó. Em mà quên điều đó trong một trận đấu thực sự thì em sẽ đi đời. Lần nữa! Cuối cùng! Thấy chưa! Thấy nhát chém đó có ích thế nào chưa? Em có thể tấn công từ mọi phía với nhát chém đó. Em thậm chí có thể chém lùi lại về phía sau nếu cần. Được rồi, cho anh xem một cú xoay hông và đâm ra sau đi.”
“Haa!”
“Rất tốt. Em đã hiểu ra chưa?”
“Em đâu có ngu đâu!”
“Em là con gái. Con gái không có não!”
“Lambert! Nếu mà Triss nghe được!”
“Nếu với chả non. Thôi thế là đủ rồi. Xuống đi. Chúng ta sẽ giải lao một lát.”
“Em đâu có mệt.”
“Nhưng anh thì mệt rồi. Anh bảo nghỉ giải lao. Xuống khỏi cái lược đi.”
“Với một cú nhảy lộn ngược à?”
“Thế em nghĩ sao? Như gà mái nhảy khỏi nóc chuồng chắc? Nhảy đi. Đừng sợ, anh đứng ngay đây rồi.”
“Haaa!”
“Tuyệt. Rất tốt...đối với một đứa con gái. Em có thể cởi băng che mắt ra.”
***
“Chị Triss, có lẽ hôm nay thế là đủ rồi! Chị nghĩ sao? Hay chúng mình lấy xe trượt tuyết ra và trượt xuống sườn núi đi? Mặt trời đang lên cao, tuyết lấp lánh đến đau cả mắt! Thời tiết đang rất đẹp!”
“Đừng có nhoài người ra không là ngã khỏi cửa sổ bây giờ.”
“Đi trượt tuyết đi, chị Triss!”
“Hãy gợi ý câu đó bằng Cổ Ngữ và chúng ta sẽ kết thúc bài học. Tránh xa cái cửa sổ ra và quay lại bàn nào...Ciri, chị phải bảo em bao nhiêu lần nữa đây? Đừng có vung vẩy thanh kiếm đó nữa và cất nó đi!”
“Đây là thanh kiếm mới của em! Nó là một thanh kiếm witcher thực sự! Làm từ thép rơi từ trên thiên đàng xuống! Thật đấy! Geralt đã nói vậy và ông ấy không nói dối bao giờ, chị biết mà!”
“Ồ phải. Chị biết!”
“Em phải làm quen với thanh kiếm này. Bác Vesemir đã chỉnh sửa nó phù hợp với chiều cao, cân nặng và độ dài cánh tay em. Em phải khiến bàn tay và cổ tay làm quen với nó.”
“Muốn làm quen cái gì cũng được, nhưng ở bên ngoài. Không phải trong này! Nào, chị đang nghe đây. Em muốn gợi ý chúng ta ra ngoài trượt tuyết. Bằng Cổ Ngữ. Gợi ý đi!”
“Hmmm... “Trượt” gọi là gì ạ?”
“Sledd là danh từ. Aesledde là động từ.”
“Aha....Vaien aesledde, elle’ea?”
“Đừng có kết thúc câu hỏi như vậy, thế là không lịch sự. Em phải đặt câu hỏi bằng ngữ điệu.”
“Nhưng những đứa trẻ trên Đảo...”
“Em đang học Cổ Ngữ nguyên bản chứ không phải thứ tiếng thổ dân Skellige.”
“Và tại sao em phải học?”
“Học để biết. Học những thứ mình không biết là hợp lý. Ai mà không biết ngôn ngữ khác đều thiệt thòi.”
“Nhưng đằng nào thì tất cả mọi người đều chỉ nói mỗi ngôn ngữ chung.”
“Đúng. Nhưng có một vài người nói được hơn thế. Chị đảm bảo em nên là một trong những người như vậy, Ciri. Vậy nên, chị đang nghe đây. Một câu hoàn chỉnh: “Thời tiết hôm nay rất đẹp, vậy nên hãy ra ngoài trượt tuyết.”
“Elaine...Hmm....Elaine tedd a’taeghane, a va’en aesledde?”
“Rất tốt.”
“Ha! Thế đi trượt tuyết thôi!”
“Rồi. Nhưng để chị trang điểm cái đã.”
“Chị trang điểm cho ai nhìn thế hả?”
“Cho bản thân chị. Một người phụ nữ làm đẹp để khiến chính bản thân mình tự tin hơn.”
“Hmmm...Chị biết không? Em cũng cảm thấy mình hơi xấu. Đừng có cười, chị Triss!”
“Lại đây. Ngồi lên đầu gối chị. Bỏ thanh kiếm ra, chị đã bảo em rồi! Cảm ơn. Nào giờ thì cầm cái bông đó và tự thoa phấn lên mặt mình. Đừng nhiều như thế, cô bé, đừng nhiều như thế! Nhìn vào gương đi, thấy em xinh thế nào chưa?”
“Em chả thấy khác biệt gì cả. Em sẽ kẻ mắt. Chị cười cái gì? Chị lúc nào chả kẻ mắt, em cũng muốn kẻ.”
“Được rồi. Đây, vẽ một chút đậm đậm lên mi mắt. Ciri, đừng có nhắm cả hai mắt lại không là em sẽ chẳng thấy gì hết. Em đang bôi hết lên mặt rồi kìa. Chỉ cần lấy một chút và chấm lên mi mắt thôi. Chị bảo chấm cơ mà! Để đó chị làm cho. Nhắm mắt lại. Rồi, giờ thì mở ra nào.”
“Oooo!”
“Thấy khác biệt chưa? Một chút nét đậm không có hại gì hết, kể cả với đôi mắt đẹp như của em. Người elves biết họ đang làm gì khi phát minh ra kẻ mắt.”
“Elves?”
“Em không biết à? Trang điểm là một phát minh của elves. Chúng ta đã học được rất nhiều từ họ. Trong khi chúng ta đã trả lại quá ít. Giờ thì cầm cái bút đó và vẽ một đường kẻ qua mí mắt trên của em, ngay phía trên lông mi. Ciri, em đang làm cái gì thế?”
“Đừng có cười! Tại mí mắt của em cứ bị run!”
“Khẽ hé môi ra và nó sẽ bớt run, thấy chưa?”
“Oooo!”
“Đi nào, giờ chúng ta sẽ làm các witcher choáng váng với nhan sắc của mình. Rồi chúng ta sẽ lấy xe trượt ra và làm nhoe nhoét hết lớp trang điểm trong làn tuyết.”
“Và rồi chúng ta sẽ lại trang điểm lại!”
“Không. Chúng ta sẽ bảo Lambert đun nước lên và đi tắm.”
“Lại nữa à? Lambert bảo chúng ta đã tốn quá nhiều củi để tắm rồi.”
“Lambert caen me a’baeth aep arse.”
“Cái gì? Em không hiểu...”
“Cứ từ từ, rồi em sẽ học cả thành ngữ nữa. Chúng ta vẫn còn khá nhiều thời gian để học trước khi mùa xuân đến. Còn bây giờ...Va’en aesledde, me elaine luned!”
***
“Đây, trên hình vẽ này...Không, chết tiệt, không phải hình đó...Trên hình này. Đây, như con đã biết, là một con ghoul. Hãy nói xem con biết gì về ghoul, Ciri...Này! Nhìn vào ta! Cái quỷ gì ở trên mí mắt con thế kia?”
“Sự tự tin!”
“Cái gì? Mà thôi kệ đi, ta đang nghe đây.”
“Hmm...thưa bác Vesemir, một con ghoul là một loại quái vật ăn xác thối. Nó có thể được nhìn thấy trong nghĩa địa, hay trên đồng hoang, bất kỳ nơi nào có xác chết được chôn. Trong hầm...hầm mộ. Ngoài bãi chiến trường...”
“Vậy thì nó chỉ nguy hiểm với người chết thôi phải không?”
“Không ạ. Một con ghoul có thể tấn công người sống nếu nó đang đói hay tức giận. Ví dụ như, nếu xảy ra một trận chiến...nhiều người chết...”
“Con làm sao thế Ciri?”
“Không có gì ạ...”
“Ciri, nghe này. Hãy quên chuyện đó đi. Nó sẽ không lặp lại nữa đâu.”
“Con đã thấy...ở Sodden và Transriver...Cả một cánh đồng...Họ nằm đó, bị chó sói và linh cẩu xé xác. Chim rỉa thịt họ...con đoán chắc ghoul cũng có ở đó nữa...”
“Đó là lý do vì sao bây giờ con được học về ghoul, Ciri. Khi con hiểu bản chất của thứ gì đó, nó sẽ không còn là cơn ác mộng nữa. Khi con biết cách tiêu diệt thứ gì đó, nó sẽ không còn quá đe dọa nữa. Vậy chúng ta tiêu diệt ghoul bằng cách nào hả Ciri?”
“Với một thanh kiếm bạc. Ghoul nhạy cảm với bạc.”
“Và với gì nữa?”
“Ánh sáng. Và lửa.”
“Vậy con có thể tiêu diệt nó bằng ánh sáng và lửa?”
“Có thể, nhưng rất nguy hiểm. Một witcher không dùng ánh sáng hay lửa bởi vì sẽ khó nhìn hơn. Mọi nguồn sáng đều tạo ra bóng và bóng khiến ta khó bao quát được mọi thứ xung quanh. Phải luôn chiến đấu trong bóng tối, dưới ánh trăng hay ánh sao.”
“Rất chính xác. Con đã nhớ rất tốt, bé con thông minh à. Và giờ thì nhìn vào hình vẽ này...”
“Ewwww...”
“Chà, cũng đúng thôi, nó không phải là một sinh vật đẹp đẽ gì cho cam. Đó là một con graveir. Graveir là một dạng của ghoul. Nó trông giống một con ghoul nhưng lớn hơn rất nhiều. Nó còn có thể được phân biệt, như con thấy ở đây, nhờ vào ba cái bướu trên đầu. Phần còn lại trông cũng giống như bất kỳ loại quái vật ăn xác thối nào khác. Hãy chú ý đến bộ móng vuốt ngắn, cùn, thích nghi để đào bới mộ và ủi đất. Hàm răng khỏe để cắn nát xương và cái lưỡi dài, hẹp để liếm tủy. Tủy là món ăn ưa thích của graveir...Sao thế?”
“Khôôôônnnggg có gì.”
“Người con đang tái đi kìa, và xanh lè. Con không ăn đủ hả. Con đã ăn sáng chưa?”
“Vââââânnngggg. Con ăăăănnnn rồi.”
“Ta đang nói đến đâu nhỉ...À phải. Ta suýt quên. Hãy nhớ lấy điều này, bởi vì nó khá quan trọng. Gravier, cũng như ghoul và những con quái vật khác thuộc loại này, không có sự tương thích sinh thái. Chúng là di vật còn sót lại từ thời hội tụ các tinh cầu. Giết chúng không làm ảnh hưởng đến sự cân bằng tự nhiên trong tinh cầu của chúng ta. Trong tinh cầu này, những con quái vật đó là ngoại lai và do đó không có chỗ cho chúng. Con có hiểu không Ciri?”
“Con hiểu, bác Vesemir. Geralt đã giải thích cho con rồi. Con biết hết rồi. Sự tương thích sinh thái là...”
“Được rồi. Ta biết nó là cái gì. Nếu Geralt đã giải thích cho con rồi thì không cần phải nhắc lại với ta nữa. Hãy quay trở lại con graveir. Graveir rất hiếm khi xuất hiện, may mắn thay, bởi vì chúng là lũ khốn khiếp nguy hiểm. Vết thương nhỏ nhất gây ra bởi graveir thôi cũng đủ để làm con bị nhiễm độc từ xác chết. Chúng ta dùng loại thuốc nào để chữa độc từ xác chết hả Ciri?”
“Vàng Anh Vàng ạ.”
“Chính xác. Nhưng phòng ngừa được thì vẫn tốt hơn. Đó là lý do vì sao, khi chiến đấu với một con graveir, con không được đứng quá gần tên khốn đó. Con luôn phải chiến đấu từ xa và chém với một bước nhảy.”
“Hmmm...vậy tấn công vào chỗ nào là tốt nhất ạ?”
“Chúng ta đang nói đến phần đó đây. Nhìn này...”
***
“Một lần nữa, Ciri. Chúng ta sẽ làm thật chậm để em có thể thành thạo từng động tác. Nào, anh sẽ tấn công em bằng thế kiếm thứ ba, di chuyển vào vị trí để đâm...Sao em lại lùi lại?”
“Bởi vì em biết đó chỉ là động tác giả! Anh có thể sẽ chém một nhát rộng từ phía bên trái hoặc góc phần tư bên trên. Em sẽ lùi lại và phản đòn!”
“Thật sao? Vậy nếu anh làm thế này?”
“Auuu! Anh đã bảo làm chậm cơ mà! Em đã làm gì sai hả Coen?”
“Không gì cả. Anh chỉ cao hơn và khỏe hơn em thôi.”
“Như thế không công bằng!”
“Chẳng có gì gọi là công bằng khi giao đấu hết. Em phải tận dụng mọi cơ hội và mọi lợi thế có được. Bằng việc lùi lại em đã tạo điều kiện cho anh dồn thêm lực vào đòn đánh. Thay vì làm vậy, lẽ ra em nên thực hiện động tác xoay nửa hông về bên trái và chém anh từ dưới lên, từ góc phần tư bên phải, vào bên dưới cằm, má hay cổ họng.”
“Còn lâu anh mới để em làm thế! Anh sẽ làm động tác xoay ngược và chém vào cổ em từ bên trái trước khi em có thể phản đòn! Làm sao mà em biết được anh định làm gì đây?”
“Em phải biết. Và em có biết.”
“Ồ vâng, chắc chắn rồi!”
“Ciri, những gì chúng ta đang làm là giao đấu. Anh là đối thủ của em. Anh muốn và anh phải đánh bại em bởi vì mạng sống của anh đang bị đe dọa. Vì anh cao và khỏe hơn em nên anh sẽ tìm cơ hội để tấn công, nhằm tránh và phá vỡ thế phản đòn của em – như em đã thấy rồi đó. Anh cần xoay hông để làm gì? Anh đã ở phía bên trái rồi, thấy không? Còn gì đơn giản hơn là chém một nhát vào dưới cánh tay, từ bên trong? Nếu anh cắt đứt động mạch của em, em sẽ chết trong vòng vài phút. Phòng thủ đi!”
“Haaaa!”
“Rất tốt. Phản đòn nhanh và đẹp. Thấy tập luyện cổ tay có ích thế nào chưa? Và giờ thì chú ý này – rất nhiều kiếm sĩ mắc sai lầm khi phản đòn ở tư thế đứng và khựng lại trong một giây, và đó là lúc mà em có thể tấn công họ, chém – như thế này!”
“Haaa!”
“Rất đẹp! Giờ thì nhảy ra xa, nhảy ra xa ngay lập tức, xoay hông! Anh có thể đang cầm một con dao ở tay trái! Tốt! Rất tốt! Và giờ, Ciri? Bây giờ anh sẽ làm gì?”
“Làm sao mà em biết được?”
“Hãy nhìn chân anh! Trọng lượng cơ thể anh phân bố ra sao? Anh có thể làm gì từ vị trí này?”
“Mọi thứ!”
“Vậy thì xoay đi, xoay đi, bắt anh tấn công! Phòng thủ! Tốt! Lần nữa! Tốt! Lần nữa!”
“Owww!”
“Không tốt lắm.”
“Uff...Em đã làm gì sai chứ?”
“Không gì cả. Anh chỉ nhanh hơn em thôi. Bỏ đồ bảo hộ ra. Chúng ta sẽ giải lao một lát. Em chắc mệt rồi, em đã chạy Con Đường suốt cả buổi sáng còn gì!”
“Em không có mệt. Em đói!”
“Chết tiệt, anh cũng vậy! Và hôm nay là đến lượt Lambert và cậu ấy chẳng biết nấu cái gì ngoài mì...Giá như cậu ấy có thể nấu tử tế...”
“Coen?”
“Hử?”
“Em vẫn chưa đủ nhanh.”
“Em rất nhanh rồi đó.”
“Em có bao giờ nhanh được bằng anh không?”
“Anh không nghĩ vậy.”
“Hmm...và anh...? Ai là kiếm sĩ giỏi nhất thế giới?”
“Anh không biết.”
“Anh không biết ai khác à?”
“Anh biết rất nhiều người tự cho rằng mình là giỏi nhất.”
“Oh! Họ là ai? Họ tên gì? Họ làm được gì?”
“Từ từ đã nào cô bé. Anh không biết câu trả lời nào cả. Điều đó có quan trọng lắm không?”
“Đương nhiên là quan trọng rồi! Em muốn biết những kiếm sĩ đó là ai. Và họ đang ở đâu.”
“Họ đang ở đâu à? Anh biết đấy!”
“Đâu?”
“Ngoài nghĩa địa!”
Không lâu sau Midinvaerne, tuyết ngừng rơi. Và cơn rét kéo đến.
Triss ở bên cạnh Ciri ngày và đêm. Canh chừng cô bé. Bao bọc lấy cô bé bằng sự quan tâm cả hữu hình lẫn vô hình.
Cô bé tỉnh dậy, la hét gần như mỗi đêm. Mê sảng, ôm mặt và khóc lóc đầy đau đớn. Nữ pháp sư trấn an cô bé bằng bùa chú và thần dược, ru cô bé ngủ, ôm ấp và đung đưa cô bé trong vòng tay. Và rồi chính bản thân cô cũng không ngủ được, suy ngẫm về những điều Ciri nói trong cơn mơ màng và sau khi tỉnh dậy. Và cô cảm thấy sợ. Va’esse deirdeádh aep eigean...Thứ gì đó đang kết thúc...
Và nó cứ liên tục như vậy trong vòng 10 ngày. Để rồi cuối cùng biến mất, không một dấu vết. Ciri trở lại bình thường, cô bé ngủ ngon mà không gặp ác mộng, hay giấc mơ nào cả.
Nhưng Triss vẫn dõi theo liên tục. Nữ pháp sư không rời cô bé lấy một giây. Cô bao bọc cô bé bằng sự quan tâm, hữu hình hay vô hình.
“Nhanh nữa lên, Ciri! Nhào tới trước, tấn công, né! Xoay nửa hông, đâm, né! Thăng bằng! Dùng tay trái giữ thăng bằng không là em sẽ ngã khỏi cái lược đấy! Và em sẽ làm hỏng mất...những đặc điểm nữ tính của mình!”
“Cái gì?”
“Không có gì. Em chưa mệt à? Chúng ta sẽ giải lao một lát, nếu em muốn.”
“Không, Lambert! Em vẫn tập tiếp được. Anh biết là em đâu có yếu đến mức đấy. Em thử nhảy lên tất cả những cây cột khác nhé?”
“Đừng có mà dám! Rồi em sẽ bị ngã và Merigold sẽ bứt đầu anh ra mất.”
“Em sẽ không ngã đâu!”
“Anh đã bảo em rồi và anh sẽ không nhắc lại đâu. Đừng có khoe mẽ! Giữ chắc chân! Và thở, Ciri, thở đi! Em đang khò khè như một con ma mút sắp chết vậy!”
“Không đúng!”
“Đừng có ré lên như thế. Tập luyện đi! Tấn công, né! Phản đòn! Xoay nửa hông! Phản đòn, xoay cả hông! Mẹ kiếp đứng cho vững vào! Đừng có lung lay thế! Nhào lên, đâm! Nhanh hơn nữa! Xoay nửa hông! Nhảy và cắt! Đúng đó! Rất tốt!”
“Thật á! Vừa rồi rất tốt sao, Lambert?”
“Ai nói thế?”
“Chính anh còn gì, vừa mới giây trước!”
“Lỡ lời thôi. Tấn công! Xoay nửa hông! Né! Và lại thế rồi! Ciri, sao em không phản đòn? Anh phải bảo em bao nhiêu lần nữa đây? Sau khi né em luôn phải phản đòn, chém một nhát để bảo vệ đầu và vai mình! Luôn luôn!”
“Ngay cả khi em đang một đấu một?”
“Em không bao giờ có thể biết được mình đang đấu với cái gì. Em không bao giờ có thể biết được sau lưng mình có cái gì. Em luôn phải tự bảo vệ mình từ mọi phía. Di chuyển chân và kiếm! Nó phải thành phản xạ. Phản xạ, hiểu chưa? Em không được quên điều đó. Em mà quên điều đó trong một trận đấu thực sự thì em sẽ đi đời. Lần nữa! Cuối cùng! Thấy chưa! Thấy nhát chém đó có ích thế nào chưa? Em có thể tấn công từ mọi phía với nhát chém đó. Em thậm chí có thể chém lùi lại về phía sau nếu cần. Được rồi, cho anh xem một cú xoay hông và đâm ra sau đi.”
“Haa!”
“Rất tốt. Em đã hiểu ra chưa?”
“Em đâu có ngu đâu!”
“Em là con gái. Con gái không có não!”
“Lambert! Nếu mà Triss nghe được!”
“Nếu với chả non. Thôi thế là đủ rồi. Xuống đi. Chúng ta sẽ giải lao một lát.”
“Em đâu có mệt.”
“Nhưng anh thì mệt rồi. Anh bảo nghỉ giải lao. Xuống khỏi cái lược đi.”
“Với một cú nhảy lộn ngược à?”
“Thế em nghĩ sao? Như gà mái nhảy khỏi nóc chuồng chắc? Nhảy đi. Đừng sợ, anh đứng ngay đây rồi.”
“Haaa!”
“Tuyệt. Rất tốt...đối với một đứa con gái. Em có thể cởi băng che mắt ra.”
***
“Chị Triss, có lẽ hôm nay thế là đủ rồi! Chị nghĩ sao? Hay chúng mình lấy xe trượt tuyết ra và trượt xuống sườn núi đi? Mặt trời đang lên cao, tuyết lấp lánh đến đau cả mắt! Thời tiết đang rất đẹp!”
“Đừng có nhoài người ra không là ngã khỏi cửa sổ bây giờ.”
“Đi trượt tuyết đi, chị Triss!”
“Hãy gợi ý câu đó bằng Cổ Ngữ và chúng ta sẽ kết thúc bài học. Tránh xa cái cửa sổ ra và quay lại bàn nào...Ciri, chị phải bảo em bao nhiêu lần nữa đây? Đừng có vung vẩy thanh kiếm đó nữa và cất nó đi!”
“Đây là thanh kiếm mới của em! Nó là một thanh kiếm witcher thực sự! Làm từ thép rơi từ trên thiên đàng xuống! Thật đấy! Geralt đã nói vậy và ông ấy không nói dối bao giờ, chị biết mà!”
“Ồ phải. Chị biết!”
“Em phải làm quen với thanh kiếm này. Bác Vesemir đã chỉnh sửa nó phù hợp với chiều cao, cân nặng và độ dài cánh tay em. Em phải khiến bàn tay và cổ tay làm quen với nó.”
“Muốn làm quen cái gì cũng được, nhưng ở bên ngoài. Không phải trong này! Nào, chị đang nghe đây. Em muốn gợi ý chúng ta ra ngoài trượt tuyết. Bằng Cổ Ngữ. Gợi ý đi!”
“Hmmm... “Trượt” gọi là gì ạ?”
“Sledd là danh từ. Aesledde là động từ.”
“Aha....Vaien aesledde, elle’ea?”
“Đừng có kết thúc câu hỏi như vậy, thế là không lịch sự. Em phải đặt câu hỏi bằng ngữ điệu.”
“Nhưng những đứa trẻ trên Đảo...”
“Em đang học Cổ Ngữ nguyên bản chứ không phải thứ tiếng thổ dân Skellige.”
“Và tại sao em phải học?”
“Học để biết. Học những thứ mình không biết là hợp lý. Ai mà không biết ngôn ngữ khác đều thiệt thòi.”
“Nhưng đằng nào thì tất cả mọi người đều chỉ nói mỗi ngôn ngữ chung.”
“Đúng. Nhưng có một vài người nói được hơn thế. Chị đảm bảo em nên là một trong những người như vậy, Ciri. Vậy nên, chị đang nghe đây. Một câu hoàn chỉnh: “Thời tiết hôm nay rất đẹp, vậy nên hãy ra ngoài trượt tuyết.”
“Elaine...Hmm....Elaine tedd a’taeghane, a va’en aesledde?”
“Rất tốt.”
“Ha! Thế đi trượt tuyết thôi!”
“Rồi. Nhưng để chị trang điểm cái đã.”
“Chị trang điểm cho ai nhìn thế hả?”
“Cho bản thân chị. Một người phụ nữ làm đẹp để khiến chính bản thân mình tự tin hơn.”
“Hmmm...Chị biết không? Em cũng cảm thấy mình hơi xấu. Đừng có cười, chị Triss!”
“Lại đây. Ngồi lên đầu gối chị. Bỏ thanh kiếm ra, chị đã bảo em rồi! Cảm ơn. Nào giờ thì cầm cái bông đó và tự thoa phấn lên mặt mình. Đừng nhiều như thế, cô bé, đừng nhiều như thế! Nhìn vào gương đi, thấy em xinh thế nào chưa?”
“Em chả thấy khác biệt gì cả. Em sẽ kẻ mắt. Chị cười cái gì? Chị lúc nào chả kẻ mắt, em cũng muốn kẻ.”
“Được rồi. Đây, vẽ một chút đậm đậm lên mi mắt. Ciri, đừng có nhắm cả hai mắt lại không là em sẽ chẳng thấy gì hết. Em đang bôi hết lên mặt rồi kìa. Chỉ cần lấy một chút và chấm lên mi mắt thôi. Chị bảo chấm cơ mà! Để đó chị làm cho. Nhắm mắt lại. Rồi, giờ thì mở ra nào.”
“Oooo!”
“Thấy khác biệt chưa? Một chút nét đậm không có hại gì hết, kể cả với đôi mắt đẹp như của em. Người elves biết họ đang làm gì khi phát minh ra kẻ mắt.”
“Elves?”
“Em không biết à? Trang điểm là một phát minh của elves. Chúng ta đã học được rất nhiều từ họ. Trong khi chúng ta đã trả lại quá ít. Giờ thì cầm cái bút đó và vẽ một đường kẻ qua mí mắt trên của em, ngay phía trên lông mi. Ciri, em đang làm cái gì thế?”
“Đừng có cười! Tại mí mắt của em cứ bị run!”
“Khẽ hé môi ra và nó sẽ bớt run, thấy chưa?”
“Oooo!”
“Đi nào, giờ chúng ta sẽ làm các witcher choáng váng với nhan sắc của mình. Rồi chúng ta sẽ lấy xe trượt ra và làm nhoe nhoét hết lớp trang điểm trong làn tuyết.”
“Và rồi chúng ta sẽ lại trang điểm lại!”
“Không. Chúng ta sẽ bảo Lambert đun nước lên và đi tắm.”
“Lại nữa à? Lambert bảo chúng ta đã tốn quá nhiều củi để tắm rồi.”
“Lambert caen me a’baeth aep arse.”
“Cái gì? Em không hiểu...”
“Cứ từ từ, rồi em sẽ học cả thành ngữ nữa. Chúng ta vẫn còn khá nhiều thời gian để học trước khi mùa xuân đến. Còn bây giờ...Va’en aesledde, me elaine luned!”
***
“Đây, trên hình vẽ này...Không, chết tiệt, không phải hình đó...Trên hình này. Đây, như con đã biết, là một con ghoul. Hãy nói xem con biết gì về ghoul, Ciri...Này! Nhìn vào ta! Cái quỷ gì ở trên mí mắt con thế kia?”
“Sự tự tin!”
“Cái gì? Mà thôi kệ đi, ta đang nghe đây.”
“Hmm...thưa bác Vesemir, một con ghoul là một loại quái vật ăn xác thối. Nó có thể được nhìn thấy trong nghĩa địa, hay trên đồng hoang, bất kỳ nơi nào có xác chết được chôn. Trong hầm...hầm mộ. Ngoài bãi chiến trường...”
“Vậy thì nó chỉ nguy hiểm với người chết thôi phải không?”
“Không ạ. Một con ghoul có thể tấn công người sống nếu nó đang đói hay tức giận. Ví dụ như, nếu xảy ra một trận chiến...nhiều người chết...”
“Con làm sao thế Ciri?”
“Không có gì ạ...”
“Ciri, nghe này. Hãy quên chuyện đó đi. Nó sẽ không lặp lại nữa đâu.”
“Con đã thấy...ở Sodden và Transriver...Cả một cánh đồng...Họ nằm đó, bị chó sói và linh cẩu xé xác. Chim rỉa thịt họ...con đoán chắc ghoul cũng có ở đó nữa...”
“Đó là lý do vì sao bây giờ con được học về ghoul, Ciri. Khi con hiểu bản chất của thứ gì đó, nó sẽ không còn là cơn ác mộng nữa. Khi con biết cách tiêu diệt thứ gì đó, nó sẽ không còn quá đe dọa nữa. Vậy chúng ta tiêu diệt ghoul bằng cách nào hả Ciri?”
“Với một thanh kiếm bạc. Ghoul nhạy cảm với bạc.”
“Và với gì nữa?”
“Ánh sáng. Và lửa.”
“Vậy con có thể tiêu diệt nó bằng ánh sáng và lửa?”
“Có thể, nhưng rất nguy hiểm. Một witcher không dùng ánh sáng hay lửa bởi vì sẽ khó nhìn hơn. Mọi nguồn sáng đều tạo ra bóng và bóng khiến ta khó bao quát được mọi thứ xung quanh. Phải luôn chiến đấu trong bóng tối, dưới ánh trăng hay ánh sao.”
“Rất chính xác. Con đã nhớ rất tốt, bé con thông minh à. Và giờ thì nhìn vào hình vẽ này...”
“Ewwww...”
“Chà, cũng đúng thôi, nó không phải là một sinh vật đẹp đẽ gì cho cam. Đó là một con graveir. Graveir là một dạng của ghoul. Nó trông giống một con ghoul nhưng lớn hơn rất nhiều. Nó còn có thể được phân biệt, như con thấy ở đây, nhờ vào ba cái bướu trên đầu. Phần còn lại trông cũng giống như bất kỳ loại quái vật ăn xác thối nào khác. Hãy chú ý đến bộ móng vuốt ngắn, cùn, thích nghi để đào bới mộ và ủi đất. Hàm răng khỏe để cắn nát xương và cái lưỡi dài, hẹp để liếm tủy. Tủy là món ăn ưa thích của graveir...Sao thế?”
“Khôôôônnnggg có gì.”
“Người con đang tái đi kìa, và xanh lè. Con không ăn đủ hả. Con đã ăn sáng chưa?”
“Vââââânnngggg. Con ăăăănnnn rồi.”
“Ta đang nói đến đâu nhỉ...À phải. Ta suýt quên. Hãy nhớ lấy điều này, bởi vì nó khá quan trọng. Gravier, cũng như ghoul và những con quái vật khác thuộc loại này, không có sự tương thích sinh thái. Chúng là di vật còn sót lại từ thời hội tụ các tinh cầu. Giết chúng không làm ảnh hưởng đến sự cân bằng tự nhiên trong tinh cầu của chúng ta. Trong tinh cầu này, những con quái vật đó là ngoại lai và do đó không có chỗ cho chúng. Con có hiểu không Ciri?”
“Con hiểu, bác Vesemir. Geralt đã giải thích cho con rồi. Con biết hết rồi. Sự tương thích sinh thái là...”
“Được rồi. Ta biết nó là cái gì. Nếu Geralt đã giải thích cho con rồi thì không cần phải nhắc lại với ta nữa. Hãy quay trở lại con graveir. Graveir rất hiếm khi xuất hiện, may mắn thay, bởi vì chúng là lũ khốn khiếp nguy hiểm. Vết thương nhỏ nhất gây ra bởi graveir thôi cũng đủ để làm con bị nhiễm độc từ xác chết. Chúng ta dùng loại thuốc nào để chữa độc từ xác chết hả Ciri?”
“Vàng Anh Vàng ạ.”
“Chính xác. Nhưng phòng ngừa được thì vẫn tốt hơn. Đó là lý do vì sao, khi chiến đấu với một con graveir, con không được đứng quá gần tên khốn đó. Con luôn phải chiến đấu từ xa và chém với một bước nhảy.”
“Hmmm...vậy tấn công vào chỗ nào là tốt nhất ạ?”
“Chúng ta đang nói đến phần đó đây. Nhìn này...”
***
“Một lần nữa, Ciri. Chúng ta sẽ làm thật chậm để em có thể thành thạo từng động tác. Nào, anh sẽ tấn công em bằng thế kiếm thứ ba, di chuyển vào vị trí để đâm...Sao em lại lùi lại?”
“Bởi vì em biết đó chỉ là động tác giả! Anh có thể sẽ chém một nhát rộng từ phía bên trái hoặc góc phần tư bên trên. Em sẽ lùi lại và phản đòn!”
“Thật sao? Vậy nếu anh làm thế này?”
“Auuu! Anh đã bảo làm chậm cơ mà! Em đã làm gì sai hả Coen?”
“Không gì cả. Anh chỉ cao hơn và khỏe hơn em thôi.”
“Như thế không công bằng!”
“Chẳng có gì gọi là công bằng khi giao đấu hết. Em phải tận dụng mọi cơ hội và mọi lợi thế có được. Bằng việc lùi lại em đã tạo điều kiện cho anh dồn thêm lực vào đòn đánh. Thay vì làm vậy, lẽ ra em nên thực hiện động tác xoay nửa hông về bên trái và chém anh từ dưới lên, từ góc phần tư bên phải, vào bên dưới cằm, má hay cổ họng.”
“Còn lâu anh mới để em làm thế! Anh sẽ làm động tác xoay ngược và chém vào cổ em từ bên trái trước khi em có thể phản đòn! Làm sao mà em biết được anh định làm gì đây?”
“Em phải biết. Và em có biết.”
“Ồ vâng, chắc chắn rồi!”
“Ciri, những gì chúng ta đang làm là giao đấu. Anh là đối thủ của em. Anh muốn và anh phải đánh bại em bởi vì mạng sống của anh đang bị đe dọa. Vì anh cao và khỏe hơn em nên anh sẽ tìm cơ hội để tấn công, nhằm tránh và phá vỡ thế phản đòn của em – như em đã thấy rồi đó. Anh cần xoay hông để làm gì? Anh đã ở phía bên trái rồi, thấy không? Còn gì đơn giản hơn là chém một nhát vào dưới cánh tay, từ bên trong? Nếu anh cắt đứt động mạch của em, em sẽ chết trong vòng vài phút. Phòng thủ đi!”
“Haaaa!”
“Rất tốt. Phản đòn nhanh và đẹp. Thấy tập luyện cổ tay có ích thế nào chưa? Và giờ thì chú ý này – rất nhiều kiếm sĩ mắc sai lầm khi phản đòn ở tư thế đứng và khựng lại trong một giây, và đó là lúc mà em có thể tấn công họ, chém – như thế này!”
“Haaa!”
“Rất đẹp! Giờ thì nhảy ra xa, nhảy ra xa ngay lập tức, xoay hông! Anh có thể đang cầm một con dao ở tay trái! Tốt! Rất tốt! Và giờ, Ciri? Bây giờ anh sẽ làm gì?”
“Làm sao mà em biết được?”
“Hãy nhìn chân anh! Trọng lượng cơ thể anh phân bố ra sao? Anh có thể làm gì từ vị trí này?”
“Mọi thứ!”
“Vậy thì xoay đi, xoay đi, bắt anh tấn công! Phòng thủ! Tốt! Lần nữa! Tốt! Lần nữa!”
“Owww!”
“Không tốt lắm.”
“Uff...Em đã làm gì sai chứ?”
“Không gì cả. Anh chỉ nhanh hơn em thôi. Bỏ đồ bảo hộ ra. Chúng ta sẽ giải lao một lát. Em chắc mệt rồi, em đã chạy Con Đường suốt cả buổi sáng còn gì!”
“Em không có mệt. Em đói!”
“Chết tiệt, anh cũng vậy! Và hôm nay là đến lượt Lambert và cậu ấy chẳng biết nấu cái gì ngoài mì...Giá như cậu ấy có thể nấu tử tế...”
“Coen?”
“Hử?”
“Em vẫn chưa đủ nhanh.”
“Em rất nhanh rồi đó.”
“Em có bao giờ nhanh được bằng anh không?”
“Anh không nghĩ vậy.”
“Hmm...và anh...? Ai là kiếm sĩ giỏi nhất thế giới?”
“Anh không biết.”
“Anh không biết ai khác à?”
“Anh biết rất nhiều người tự cho rằng mình là giỏi nhất.”
“Oh! Họ là ai? Họ tên gì? Họ làm được gì?”
“Từ từ đã nào cô bé. Anh không biết câu trả lời nào cả. Điều đó có quan trọng lắm không?”
“Đương nhiên là quan trọng rồi! Em muốn biết những kiếm sĩ đó là ai. Và họ đang ở đâu.”
“Họ đang ở đâu à? Anh biết đấy!”
“Đâu?”
“Ngoài nghĩa địa!”