The Witcher #1: Blood of Elves
Chương 9 : CHƯƠNG III.III
Ngày đăng: 00:33 27/03/20
***
“Tập trung nào, Ciri. Giờ chúng ta sẽ tập với ba con lắc. Con đã tập thành thạo hai con rồi. Sử dụng những bước di chuyển như cũ nhưng mà thêm một lần né nữa. Sẵn sàng chưa?”
“Rồi ạ.”
“Tập trung. Thả lỏng cơ thể. Hít vào, thở ra. Tấn công!”
“Ouch! Owww...Chết tiệt!”
“Đừng chửi thề. Nó đập có đau không?”
“Không, nó chỉ sượt qua thôi...Con đã làm gì sai chứ?”
“Con lao vào nó với tốc độ quá đều, con thực hiện động tác xoay nửa hông lần thứ hai hơi nhanh, và động tác giả của con quá rộng. Kết quả là con bị kéo xuống dưới con lắc.”
“Nhưng Geralt, không có chỗ để vừa né vừa quay người! Chúng gần nhau quá!”
“Ta đảm bảo với con có khá nhiều chỗ. Nhưng khoảng trống ở đó là để bắt con di chuyển sai nhịp. Đây là một trận đấu, Ciri, không phải múa balê. Con không thể di chuyển theo nhịp trong một trận đấu. Con phải đánh lạc hướng đối thủ bằng bước chân của mình, khiến hắn rối trí. Sẵn sàng thử lại chưa?”
“Rồi. Cho mấy khúc gỗ chết tiệt đó quay đi.”
“Đừng chửi thề. Thả lỏng cơ thể. Tấn công!”
“Ha! Ha! Thế nào hả? Thế nào hả Geralt? Nó thậm chí còn chẳng chạm được vào người con!”
“Và con thậm chí còn chẳng chạm được vào cái bao tải thứ hai. Vậy nên ta nhắc lại, đây là một trận đấu. Không phải balê, hay tập thể dục – Con đang lầm bầm cái gì đấy?”
“Không có gì ạ.”
“Thả lỏng cơ thể. Chỉnh lại băng cổ tay đi. Đừng nắm chuôi kiếm chặt thế, nó sẽ làm con phân tâm và mất cân bằng. Thở từ tốn. Sẵn sàng chưa?”
“Rồi ạ.”
“Tấn công!”
“Ouch! Cha có thể - Geralt, điều này thật bất khả thi! Không có đủ chỗ để làm động tác giả và xoay chân. Và khi con tấn công bằng cả hai chân, mà không thực hiện động tác giả...”
“Ta có thấy chuyện gì xảy ra khi con không làm động tác giả. Có đau lắm không?”
“Không. Không đau lắm...”
“Hãy ngồi xuống đây cạnh ta. Nghỉ giải lao đã nào.”
“Con không có mệt, Geralt. Dù có ngồi nghỉ đến 10 năm con cũng không thể nhảy qua con lắc thứ ba. Con không thể nhanh hơn...”
“Và con không cần phải nhanh hơn. Con đủ nhanh rồi.”
“Vậy thì chỉ cho con làm thế nào đi. Làm thế nào để xoay nửa hông, né và tấn công cùng một lúc?”
“Rất đơn giản, con chỉ không chú ý thôi. Ta đã nói với con trước khi bắt đầu rồi – thêm một bước né nữa là cần thiết, thay vào động tác xoay nửa hông thừa thãi. Lần thử thứ hai, con đã vượt qua hết những con lắc.”
“Nhưng con đã không đánh trúng cái bao tải bởi vì...Geralt, nếu không có động tác xoay hông con sẽ không thể tấn công được vì mất tốc độ, con không có...có...Cha gọi nó là cái gì nhỉ...”
“Động năng. Đúng. Vậy hãy lấy thêm động năng. Nhưng không phải bằng xoay hông và chuyển chân bởi vì không có thời gian. Hãy đánh con lắc.”
“Con lắc á? Con phải đánh cái bao cơ mà?”
“Đây là một trận chiến, Ciri. Cái bao tượng trưng cho những vùng nhạy cảm trên cơ thể đối phương mà con phải tấn công vào. Con lắc tượng trưng cho vũ khí của đối phương mà con phải tránh, né qua. Khi con lắc đập trúng con, nghĩa là con đã bị trúng đòn. Trong một trận đấu thực sự, con có thể sẽ không đứng dậy nổi nữa. Con lắc không được phép chạm vào người con. Nhưng con có thể đánh con lắc...Sao con lại đứng ngoáy mũi thế hả?”
“Con...không thể nào phản đòn của con lắc được. Con quá yếu...Con sẽ luôn yếu ớt! Bởi vì con là một đứa con gái!”
“Lại đây nào bé con. Lau mũi đi, và nghe kỹ đây. Không có người đàn ông nào dù khỏe mạnh đến mấy, có thể phản lại đòn đánh vào anh ta từ đuôi của một con dracolizard, càng của một con bọ cạp khổng lồ hay móng vuốt của một con griffin. Và đó chính là những loại vũ khí mà con lắc tượng trưng cho. Con không đánh bật con lắc ra xa mình, mà đánh bật bản thân mình ra xa khỏi con lắc. Con dùng động năng của nó để tấn công. Một cú chặn nhẹ nhàng, nhưng nhanh chóng và lập tức, cùng với nhát chém với tốc độ như vậy từ động tác xoay ngược là đủ. Con lấy động năng bằng cách chuyển hướng nó, hiểu chứ?”
“Mhm.”
“Tốc độ, Ciri, chứ không phải sức mạnh. Sức mạnh là để dành cho những người tiều phu chặt củi trong rừng. Đó là lý do tiều phu hiếm khi là phụ nữ. Con đã hiểu chưa?”
“Mhm. Bắt đầu cho con lắc quay đi.”
“Hãy nghỉ trước đã.”
“Con không mệt.”
“Con đã biết cách làm chưa? Cũng di chuyển như vậy...”
“Con biết rồi.”
“Tấn công!”
“Haaa! Ha! Haaa! Bắt được ngươi rồi, griffin! Geraaaalt! Cha có nhìn thấy không?”
“Đừng hét. Kiểm soát nhịp thở đi.”
“Con làm được rồi! Con đã làm được rồi! Khen con đi, Geralt!”
“Làm tốt lắm, Ciri. Làm tốt lắm, con gái.”
***
Vào giữa tháng hai, tuyết bắt đầu tan. Những cơn gió ấm áp thổi tới từ phương nam, xuyên qua khe núi.
Bất kể chuyện gì xảy ra với thế giới, các witcher đều không muốn biết. Vào mọi buổi tối, với sự quyết tâm và kiên trì, Triss cố gắng lèo lái những cuộc trò chuyện trong đại sảnh tối tăm, chỉ được chiếu sáng nhờ ánh lửa từ lò sưởi sang vấn đề chính trị. Phản ứng của các witcher lần nào cũng như nhau. Geralt, vắt tay lên trán, không nói câu nào. Vesemir thỉnh thoảng gật gù, chêm vào vài câu bình luận chẳng đóng góp được gì nhiều ngoại trừ vào “thời của ông” mọi thứ đều tốt hơn, logic hơn, trung thực hơn và sạch hơn. Eskel giả vờ lịch sự, không cười hay nhìn vào mắt cô, và thậm chí đôi lúc còn tỏ ra hứng thú với một số vấn đề chẳng quan trọng lắm. Coen ngáp công khai và nhìn lên trần nhà, còn Lambert chẳng thèm làm gì để che đậy sự khinh miệt của mình.
Họ chẳng muốn biết điều gì, chẳng hề quan tâm đến những vấn đề mà khiến cho các vị vua, pháp sư, và những nhà lãnh đạo khác phải mất ăn mất ngủ. Hay những rắc rối phải khiến cho các hội đồng, những đám đông tụ tập xôn xao và lo lắng. Đối với họ, không có thứ gì tồn tại bên ngoài khe núi phủ đầy tuyết, hay đằng sau dòng Gwenllech mang theo những tảng băng trôi chảy xuống đồng bằng. Đối với họ, chỉ có Kaer Morhen tồn tại, lạc lõng và cô đơn giữa vùng đồi núi hoang vu.
Buổi tối hôm đó, Triss cảm thấy rất bực mình và khó chịu trong người – có lẽ là do những cơn gió hú hét bên ngoài bức tường của tòa lâu đài. Và buổi tối hôm đó, họ đều tỏ ra phấn khích trông thấy – các witcher, ngoại trừ Geralt ra, đều nhiều chuyện một cách lạ lùng. Khá hiển nhiên là họ chỉ nói về một thứ duy nhất – mùa xuân. Về những nơi mà họ dự định sẽ đi. Về những gì đang chờ đón họ ngoài thế giới – về ma cà rồng, wyvern, leshys, người sói và basilisk.
Lần này, đến lượt Triss ngồi ngáp và nhìn lên trần nhà. Lần này cô mới là người im lặng – cho đến khi Eskel quay sang hỏi cô. Một câu hỏi mà cô đã dự đoán từ trước.
“Và ở phía nam tình hình thế nào, ở Yaruga? Có đáng để lên đó không? Chúng tôi không muốn gặp rắc rối nào cả.”
“Anh nói rắc rối nghĩa là sao?”
“Thì, cô biết mà...” Anh ngập ngừng, “cô cứ luôn mồm nói về khả năng xảy ra một cuộc chiến mới...Về đụng độ liên miên ở biên giới, về nổi loạn trên những vùng đất mà Nilfgaard chiếm đóng. Cô nói rằng họ đang đồn là Nilfgaard có thể sẽ vượt qua sông Yaruga lần nữa...”
“Thì sao?” Lambert nói. “Họ đã đánh đập, giết chóc lẫn nhau hàng thế kỷ rồi. Chẳng có gì phải lo cả. Tôi đã quyết định rồi – Tôi sẽ xuống xa phía nam, đến Sodden, Mahakam và Angren. Ai cũng biết là quái vật thường xuất hiện bất cứ nơi nào mà quân đội đã đi qua. Luôn kiếm được nhiều tiền ở những nơi như thế.”
“Đúng vậy,” Coen xác nhận. “Những ngôi làng bị bỏ hoang, chỉ còn lại những người phụ nữ không thể tự bảo vệ bản thân...hàng tá trẻ em vô gia cư và mồ côi, lang thang khắp nơi...Những con mồi dễ dàng cho lũ quái vật.”
“Và các nam tước hay trưởng làng,” Eskel thêm vào, “quá bận bịu đầu óc với chiến tranh để bảo vệ người dân của mình. Họ sẽ phải thuê chúng ta. Đúng vậy. Nhưng từ những gì mà Triss đã nói trong suốt những buổi tối, có vẻ như xung đột với Nilfgaard nghiêm trọng hơn thế, chứ không chỉ là một cuộc chiến láng giềng nhỏ lẻ. Phải không Triss?”
“Ngay cả như thế đi chăng nữa,” nữ pháp sư hằn học nói, “Chẳng phải là thích hợp với các anh quá còn gì? Một cuộc chiến đẫm máu sẽ dẫn đến nhiều làng mạc bỏ hoang hơn, nhiều phụ nữ góa bụa hơn, hàng đàn trẻ em mồ côi...”
“Anh không thể hiểu được khiếu hài hước của em.” Geralt bỏ tay ra khỏi trán. “Anh thật sự không hiểu được, Triss à.”
“Cả ta cũng vậy, cô bé.” Vesemir ngẩng đầu lên. “Cháu có ý gì? Cháu đang nghĩ về những góa phụ và trẻ em ư? Lambert và Coen đều nói năng vô tư, như những người trẻ tuổi hay thế, nhưng lời nói không quan trọng. Dù sao thì họ cũng...”
“...họ cũng bảo vệ những đứa trẻ này,” cô cáu kỉnh ngắt lời. “Phải, cháu biết. Khỏi những con ma sói có thể giết một hay hai người mỗi năm, trong khi quân xâm lược Nilfgaard có thể tàn sát và thiêu rụi một ngôi làng trong một giờ. Phải, các anh bảo vệ trẻ mồ côi. Trong khi tôi chiến đấu để những đứa trẻ đó không phải mồ côi. Tôi chống lại nguyên nhân, chứ không phải hệ quả. Đó là vì sao tôi ngồi trong triều đình của vua Foltest xứ Temeria, bên cạnh Fercart và Keira Metz. Chúng tôi bàn cách để ngăn chặn chiến tranh không nổ ra và nếu cần thiết, là để tự bảo vệ bản thân mình. Bởi vì chiến tranh luôn bâu quanh chúng ta như những con kền kền. Đối với các anh đó là một chuyến phiêu lưu. Đối với tôi, đó là một trò chơi mà cái giá phải trả là mạng sống. Tôi tham gia trò chơi này, và vì vậy sự thờ ơ và vô tư của các anh sỉ nhục tôi.”
Geralt đứng dậy và nhìn vào mắt cô. “Bọn anh là witcher, Triss. Em không hiểu điều đó sao?”
“Có gì để mà hiểu?” Nữ pháp sư hất mái tóc màu hạt dẻ ngược ra sau. “Tất cả mọi thứ đều quá rõ ràng. Anh đã lựa chọn thái độ của mình đối với thế giới xung quanh. Và sự thật rằng thế giới này có thể sẽ sụp đổ bất kỳ lúc nào chẳng có ý nghĩa gì với anh hết. Còn với em thì có đấy. Đó là điểm khác biệt giữa chúng ta.”
“Anh không chắc đó là điểm khác biệt duy nhất.”
“Thế giới đang sụp đổ,” cô lặp lại. “Chúng ta có thể đứng nhìn và không làm gì hết. Hoặc chúng ta có thể ngăn chặn điều đó.”
“Bằng cách nào?” Anh cười nhạo báng. “Với cảm xúc của chúng ta à?”
Cô không trả lời, quay mặt nhìn về phía ngọn lửa đang cháy dữ dội trong lò.
“Thế giới đang sụp đổ,” Coen nhắc lại, gật gù ra vẻ suy tư. “Đã bao lần tôi nghe câu đấy rồi nhỉ?”
“Tôi cũng vậy,” Lambert nhăn mặt. “Và cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm – đó là một câu nói phổ biến dạo này. Đó là những gì mà các vị vua nói khi họ nhận ra rằng hóa ra để trị vì thì cũng cần phải có não. Đó là những gì các thương nhân nói khi lòng tham lam và sự ngu dốt khiến họ phá sản. Đó là những gì mà các pháp sư nói khi họ bắt đầu mất ảnh hưởng đối với chính trị hay thu nhập. Và những đối tượng mà họ rêu rao cùng nên trông đợi một giải pháp được trình bày ngay tức khắc. Vậy hãy cắt màn giới thiệu đi Triss và trình bày cho chúng tôi xem giải pháp của cô nào.”
“Tôi chưa bao giờ thích cãi nhau,” nữ pháp sư tuyên bố, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, “hay hùng biện với ý định châm chọc bất kỳ ai đang nói với mình. Tôi không dự định tham gia vào bất kỳ thứ gì như vậy. Anh biết quá rõ ý tôi mà. Anh muốn cắm đầu vào trong cát, đó là việc của anh. Nhưng mà ngay cả anh cũng vậy thì em thấy ngạc nhiên đấy, Geralt.”
“Triss.” Witcher tóc trắng lại nhìn thẳng vào mắt cô. “Em trông đợi điều gì ở anh? Tham gia vào cuộc chiến để cứu thế giới khỏi sự hủy diệt à? Anh có cần phải đầu quân và ngăn chặn Nilfgaard không? Anh có cần, nếu lại nổ ra một trận Sodden nữa, đứng trên Đồi cùng với em, vai kề vai, chiến đấu vì tự do?”
“Em sẽ rất tự hào,” cô nói khe khẽ, đầu cúi thấp. “Em sẽ rất tự hào và hạnh phúc khi được chiến đấu bên cạnh anh.”
“Anh tin như vậy. Nhưng anh không ga lăng đến mức đó. Không dũng cảm đến mức đó. Anh không thích hợp để làm một anh hùng hay một người lính. Và nỗi sợ đau đớn, tàn tật hay cái chết không phải là lý do duy nhất. Em không thể làm một người lính ngừng sợ, nhưng em có thể cho anh ta một động lực để thúc đẩy anh ta vượt qua nỗi sợ đó. Anh không có động lực nào cả. Anh không thể có. Anh là một witcher: một cỗ máy giết chóc nhân tạo. Anh giết quái vật vì tiền. Anh bảo vệ trẻ con khi cha mẹ chúng trả tiền cho anh để làm vậy. Nếu những cha mẹ Nilfgaard trả anh tiền, anh sẽ bảo vệ trẻ con Nilfgaard. Và nếu thế giới có sụp đổ đi chăng nữa – mà anh thấy có vẻ còn lâu mới như vậy – anh sẽ tiếp tục giết quái vật trong đống tàn tích của thế giới cho đến khi một con quái vật nào đó giết được anh. Đây là số phận của anh, là lý lẽ, là cuộc sống và là thái độ của anh đối với thế giới. Và anh không chọn nó. Nó đã được lựa chọn cho anh.”
“Anh đang đóng kịch,” cô nói, lo lắng nghịch một lọn tóc. “Hoặc giả vờ đóng kịch. Anh quên mất rằng em hiểu anh, vậy nên đừng ra vẻ là gã đột biến không cảm xúc, không có trái tim, sự hoài nghi hay tự do ý chí trước mặt em. Và nguyên nhân cho sự cay đắng của anh, em có thể đoán và hiểu được. Lời tiên tri của Ciri, đúng không?”
“Không, không đúng.” Anh lạnh lùng đáp lại. “Anh có thể thấy là em chẳng hiểu gì về anh hết. Anh cũng sợ chết, như bao người khác, nhưng anh đã chấp nhận nó từ lâu rồi – anh không ảo tưởng điều gì cả. Anh không phàn nàn về số phận, Triss – đây là phép tính đơn giản. Số liệu. Không witcher nào từng chết vì tuổi già, nằm trên giường viết di chúc. Không một ai. Ciri không làm anh sợ hãi hay ngạc nhiên. Anh biết rằng mình sẽ chết trong một cái hang nồng nặc mùi xác thối, bị một con manticore, lamia hay griffin xé xác. Nhưng anh không muốn chết trong một trận chiến, bởi vì nó không phải cuộc chiến của anh.”
“Em ngạc nhiên vì anh đấy,” cô đáp lại. “Em ngạc nhiên là anh lại nói điều này, ngạc nhiên vì sự thiếu động lực của anh khi anh kiêu ngạo miêu tả sự thờ ơ của mình. Anh đã từng ở Sodden, Angren và Transriver. Anh biết chuyện gì đã xảy ra ở Cintra, biết điều gì đã xảy ra với Nữ hoàng Calanthe và hàng vạn người dân ở đó. Anh biết địa ngục mà Ciri đã phải trải qua, biết tại sao cô bé la hét hằng đêm. Và em cũng biết, bởi vì em cũng đã ở đó. Em cũng sợ cái chết và đau đớn, thậm chí còn nhiều hơn trước – em có lý do chính đáng. Còn về động lực, hồi trước em cũng có ít như anh vậy. Tại sao em, một pháp sư, lại phải quan tâm đến số phận của Sodden, Brugge, Cintra hay bao vương quốc khác? Lại phải quan tâm đến việc có nhiều hơn hay ít đi những nhà lãnh đạo không vô dụng? Lợi ích của các nam tước và lái buôn ư? Em là một pháp sư, em cũng có thể nói đó không phải là cuộc chiến của mình, rằng em cũng có thể đi pha chế thần dược cho người Nilfgaard giữa đống tàn tích của thế giới. Nhưng em đã đứng trên ngọn đồi đó, bên cạnh Vilgefortz, bên cạnh Artaud Terranova, bên cạnh Fercart, bên cạnh Enid Findabair và Philippa Eilhart, bên cạnh Yennefer của anh. Bên cạnh những người đã không còn trên cõi đời này nữa – Coral, Yoel, Vanielle...Đã có một giây phút mà em sợ đến nỗi không còn nhớ nổi bất kỳ câu thần chú nào, ngoại trừ một – và nhờ câu thần chú đó mà em đã có thể teleport ra khỏi nơi khủng khiếp ấy để về nhà, về lại thị trấn Maribor bé nhỏ của mình. Có một giây phút, khi em nôn mửa vì sợ hãi, khi mà Yennefer và Coral phải xốc vai em dậy và...”
“Dừng lại đi. Làm ơn, dừng lại đi.”
“Không, Geralt. Sau cùng thì anh cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở đó, trên Ngọn Đồi. Vậy thì nghe đi – có những tiếng la ó và lửa, có những mũi tên bốc cháy và những quả cầu lửa nổ tung, có những tiếng thét và tiếng đổ vỡ, và em bỗng thấy mình nằm dưới đất trên một đống giẻ rách cháy thui, bốc khói, và em nhận ra đống giẻ rách đó là Yoel và cái thứ bên cạnh cô ấy, cái thứ kinh khủng đó, cái thân mình không còn chân tay và đang rú lên thảm thiết đó chính là Coral. Và em tưởng vũng máu mà em đang quỳ lên là của Coral. Nhưng nó là của em. Và rồi em đã nhìn thấy những gì mà chúng làm với em, và em bắt đầu tru lên, tru lên như một con chó dại, như một đứa trẻ bị đánh đập – Để em yên! Đừng lo, em sẽ không khóc đâu. Em đã không còn là cô bé đến từ cái thị trấn Maribor bé nhỏ nữa rồi. Mẹ kiếp, em là Triss Merigold, Người Thứ 14 đã chết trên Ngọn Đồi. Có 14 cái tên được khắc lên đài tưởng niệm trên Đồi, nhưng chỉ có 13 cái xác. Anh ngạc nhiên bởi vì sao lại có người nhầm lẫn được như vậy ư? Đa phần các xác chết đều chỉ là những mảnh không còn hình thù – chẳng có ai xác nhận được chúng cả. Những người sống cũng khó để mà biết được. Trong số những người quen biết em, Yennefer là người duy nhất sống sót, và Yennefer đã bị mù. Những người khác chỉ có thể nhận ra em nhờ mái tóc đẹp đẽ của em. Và mẹ kiếp, em đã không còn chúng nữa.”
Geralt ôm cô lại gần hơn. Cô không còn cố đẩy anh ra nữa.
“Họ đã sử dụng đến những phép thuật cao cường nhất cho bọn em,” cô tiếp tục, “thần chú, thần dược, mề đay và đủ các loại đồ tạo tác. Không thiếu thứ gì cho những vị anh hùng đã trọng thương trên Đồi. Bọn em đã được chữa lành, chắp vá, ngoại hình cũ quay trở lại với bọn em, mái tóc và đôi mắt được phục hồi lại cho bọn em. Anh khó có thể thấy dấu vết nào còn lại. Nhưng em sẽ không bao giờ mặc áo khoét cổ nữa, Geralt. Không bao giờ.”
Witcher không nói gì. Cả Ciri cũng vậy, từ lúc nào đã lén vào đại sảnh mà không một tiếng động và đứng ở cửa, so vai và khoanh tay lại.
“Vậy nên,” nữ pháp sư nói sau một hồi, “đừng có nói với em về động lực. Trước khi bọn em đứng trên ngọn đồi đó, Giáo Phái chỉ đơn giản bảo bọn em rằng: “đây là những gì mà chúng ta phải làm”. Đó là cuộc chiến của ai? Bọn em đang bảo vệ cái gì trên đó? Vùng đất? Biên giới? Những người dân và ngôi nhà của họ? Lợi ích của các vị vua? Ảnh hưởng và thu nhập của các pháp sư? Trật Tự đấu lại Hỗn Mang? Em không biết! Nhưng bọn em đã bảo vệ nó bởi vì đó là những gì phải làm. Và nếu cần, em sẽ lại đứng trên Ngọn Đồi lần nữa. Bởi vì nếu không, nó sẽ khiến cho sự hy sinh của lần đầu tiên trở nên vô ích và lãng phí.”
“Em sẽ đứng cùng chị!” Ciri hét lên the thé. “Cứ đợi mà xem, em sẽ đứng cùng chị! Bọn Nilfgaard đó sẽ phải trả giá cho những gì đã gây ra với bà ngoại em, cho tất cả mọi thứ...Em vẫn chưa quên đâu!”
“Trật tự đi!”, Lambert gầm gừ. “Đừng có xen vào khi người lớn đang nói chuyện...”
“Ồ vâng!” Cô bé giậm chân và trong đôi mắt xanh ánh lên một ngọn lửa. “Thế anh nghĩ vì sao em lại học đấu kiếm? Em muốn giết hắn, tên hiệp sĩ đen ở Cintra với chiếc mũ cánh chim, vì những gì hắn đã làm với em, vì đã làm em sợ hãi! Và em sẽ giết hắn! Đó là lý do vì sao em học đấu kiếm!”
“Và vì thế nên con sẽ không được học nữa,” Geralt nói bằng một giọng còn lạnh hơn cả những bức tường của Kaer Morhen. “Cho đến khi con hiểu một thanh kiếm là gì, và nó phục vụ mục đích gì trong tay một witcher, con sẽ không cầm lên thanh nào hết. Con không học để giết hay bị giết. Con không học để đi giết chóc vì sợ hãi hay thù hận, mà là để cứu lấy mạng sống của mình. Của mình và của những người khác nữa.”
Cô bé cắn môi, run lên vì kích động và giận dữ.
“Hiểu không?”
Ciri bất chợt ngẩng đầu lên. “Không.”
“Vậy thì con sẽ không bao giờ hiểu. Đi ra.”
“Geralt, con...”
“Đi ra!”
Ciri đứng im tại chỗ trong giây lát, không quyết định được, như thể chờ đợi – chờ đợi một điều gì đó sẽ không thể xảy ra. Rồi cô bé chạy vụt lên cầu thang. Họ nghe thấy tiếng sập cửa.
“Khắt khe quá, Sói,” Vesemir nói. “Quá khắt khe. Và cậu không nên làm vậy trước mặt Triss. Sự liên hệ cảm xúc...”
“Đừng có nói với tôi về cảm xúc. Tôi đã có quá đủ với mấy cuộc nói chuyện về cảm xúc này rồi!”
“Và tại sao lại như vậy?” nữ pháp sư cười nhạo báng và lạnh lùng. “Tại sao hả Geralt? Ciri là một cô bé bình thường. Cô bé có những cảm xúc bình thường, chấp nhận những cảm xúc của mình một cách tự nhiên, coi chúng đúng như bản chất thật của chúng. Còn anh, rõ ràng là không hiểu và do đó ngạc nhiên bởi chúng. Chúng làm anh ngạc nhiên và khó chịu. Sự thật rằng ai đó có thể cảm nhận những cảm xúc bình thường như yêu, hận, sợ hãi, đau đớn và hối tiếc, vui và buồn. Ồ phải, Geralt, nó làm anh khó chịu, làm anh khó chịu đến mức bắt đầu nghĩ về những căn hầm bên dưới Kaer Morhen, về Phòng Thí Nghiệm, về những lọ thuốc bám đầy bụi...”
“Triss!” Vesemir gọi giật lại, nhìn thấy gương mặt Geralt đang dần biến sắc. Nhưng nữ pháp sư từ chối bị cắt ngang, tiếp tục nói nhanh hơn và lớn hơn nữa.
“Anh muốn lừa ai hả Geralt? Em? Cô bé? Hay chính bản thân mình? Có lẽ anh không muốn chấp nhận sự thật, sự thật mà ai cũng biết ngoại trừ anh? Có lẽ anh không muốn chấp nhận rằng những Thảo Dược và thuốc độc đã không giết chết cảm xúc trong con người anh? Chính anh đã giết chết chúng! Chính tự tay anh đã giết chết chúng! Nhưng anh đừng có mà dám giết chết điều đó của đứa trẻ!”
“Im đi!” anh quát lên, nhảy khỏi ghế. “Cô im đi, Merigold!”
Anh quay mặt đi và hạ tay xuống. “Xin lỗi.” Anh nói khẽ. “Anh xin lỗi, Triss.” Anh nhanh chân bước về phía cầu thang, nhưng nữ pháp sư đã đứng vụt dậy và lao vào người anh, ôm lấy anh.
“Anh sẽ không đi ra khỏi đây một mình,” cô thì thầm. “Em sẽ không để anh cô đơn đâu. Không phải bây giờ.”
Họ biết ngay tức khắc cô bé đã đi đâu. Những bông tuyết ẩm ướt đã rơi đêm đó phủ lên thềm tòa lâu đài một tấm thảm trắng, mỏng. Họ thấy dấu chân của cô bé trên đó.
Ciri đang đứng trên đỉnh của bức tường, bất động như một pho tượng. Cô bé giữ thanh kiếm ngay trên vai phải, ngang tầm mắt. Những ngón tay trái của cô bé khẽ chạm vào tay cầm.
Khi nhìn thấy họ, cô bé nhảy, thực hiện một động tác xoay hông và tiếp đất nhẹ nhàng trong tư thế như cũ nhưng ngược lại, như nhìn qua một chiếc gương.
“Ciri,” witcher nói. “Làm ơn hãy xuống đây.”
Có vẻ như cô bé không nghe thấy anh. Cô bé không di chuyển thậm chí một cơ bắp nào. Tuy nhiên Triss nhìn thấy ánh trăng phản chiếu lên thanh kiếm, hắt qua gương mặt cô bé, soi tỏ những giọt nước mắt lấp lánh.
“Không ai được lấy đi thanh kiếm của con!” Cô bé hét lên. “Không ai! Kể cả cha!”
“Xuống đi,” Geralt lặp lại.
Ciri lắc đầu ra vẻ thách thức và một giây sau lại nhảy lần nữa. Một viên gạch lung lay dưới chân với âm thanh lạo xạo, làm cô bé chấp chới. Ciri cố giữ thăng bằng, và trượt chân.
Witcher nhảy theo.
Triss giơ tay lên, mở miệng ra để đọc một câu thần chú trọng lực. Cô biết rằng mình không thể làm kịp lúc. Cô biết rằng Geralt không thể với kịp được. Điều đó là không thể.
Geralt đã với kịp.
Anh nằm sấp xuống sàn. Anh bị ngã. Nhưng anh đã không buông Ciri ra.
Nữ pháp sư chậm rãi tiến lại gần họ. Cô nghe thấy tiếng cô bé nức nở và thì thầm. Geralt cũng thì thầm lại. Cô không nghe được từ ngữ, nhưng cô hiểu được ý nghĩa của chúng.
Một cơn gió ấm áp thổi qua khe nứt trên vách tòa lâu đài. Witcher ngẩng đầu lên.
“Mùa xuân,” anh nói khẽ.
“Vâng,” cô xác nhận. “Vẫn còn tuyết bao phủ khe núi nhưng trong thung lũng...Trong thung lũng đã là mùa xuân rồi. Chúng ta khởi hành chứ Geralt? Anh, em và Ciri?”
“Ừ, đến lúc rồi.”
“Tập trung nào, Ciri. Giờ chúng ta sẽ tập với ba con lắc. Con đã tập thành thạo hai con rồi. Sử dụng những bước di chuyển như cũ nhưng mà thêm một lần né nữa. Sẵn sàng chưa?”
“Rồi ạ.”
“Tập trung. Thả lỏng cơ thể. Hít vào, thở ra. Tấn công!”
“Ouch! Owww...Chết tiệt!”
“Đừng chửi thề. Nó đập có đau không?”
“Không, nó chỉ sượt qua thôi...Con đã làm gì sai chứ?”
“Con lao vào nó với tốc độ quá đều, con thực hiện động tác xoay nửa hông lần thứ hai hơi nhanh, và động tác giả của con quá rộng. Kết quả là con bị kéo xuống dưới con lắc.”
“Nhưng Geralt, không có chỗ để vừa né vừa quay người! Chúng gần nhau quá!”
“Ta đảm bảo với con có khá nhiều chỗ. Nhưng khoảng trống ở đó là để bắt con di chuyển sai nhịp. Đây là một trận đấu, Ciri, không phải múa balê. Con không thể di chuyển theo nhịp trong một trận đấu. Con phải đánh lạc hướng đối thủ bằng bước chân của mình, khiến hắn rối trí. Sẵn sàng thử lại chưa?”
“Rồi. Cho mấy khúc gỗ chết tiệt đó quay đi.”
“Đừng chửi thề. Thả lỏng cơ thể. Tấn công!”
“Ha! Ha! Thế nào hả? Thế nào hả Geralt? Nó thậm chí còn chẳng chạm được vào người con!”
“Và con thậm chí còn chẳng chạm được vào cái bao tải thứ hai. Vậy nên ta nhắc lại, đây là một trận đấu. Không phải balê, hay tập thể dục – Con đang lầm bầm cái gì đấy?”
“Không có gì ạ.”
“Thả lỏng cơ thể. Chỉnh lại băng cổ tay đi. Đừng nắm chuôi kiếm chặt thế, nó sẽ làm con phân tâm và mất cân bằng. Thở từ tốn. Sẵn sàng chưa?”
“Rồi ạ.”
“Tấn công!”
“Ouch! Cha có thể - Geralt, điều này thật bất khả thi! Không có đủ chỗ để làm động tác giả và xoay chân. Và khi con tấn công bằng cả hai chân, mà không thực hiện động tác giả...”
“Ta có thấy chuyện gì xảy ra khi con không làm động tác giả. Có đau lắm không?”
“Không. Không đau lắm...”
“Hãy ngồi xuống đây cạnh ta. Nghỉ giải lao đã nào.”
“Con không có mệt, Geralt. Dù có ngồi nghỉ đến 10 năm con cũng không thể nhảy qua con lắc thứ ba. Con không thể nhanh hơn...”
“Và con không cần phải nhanh hơn. Con đủ nhanh rồi.”
“Vậy thì chỉ cho con làm thế nào đi. Làm thế nào để xoay nửa hông, né và tấn công cùng một lúc?”
“Rất đơn giản, con chỉ không chú ý thôi. Ta đã nói với con trước khi bắt đầu rồi – thêm một bước né nữa là cần thiết, thay vào động tác xoay nửa hông thừa thãi. Lần thử thứ hai, con đã vượt qua hết những con lắc.”
“Nhưng con đã không đánh trúng cái bao tải bởi vì...Geralt, nếu không có động tác xoay hông con sẽ không thể tấn công được vì mất tốc độ, con không có...có...Cha gọi nó là cái gì nhỉ...”
“Động năng. Đúng. Vậy hãy lấy thêm động năng. Nhưng không phải bằng xoay hông và chuyển chân bởi vì không có thời gian. Hãy đánh con lắc.”
“Con lắc á? Con phải đánh cái bao cơ mà?”
“Đây là một trận chiến, Ciri. Cái bao tượng trưng cho những vùng nhạy cảm trên cơ thể đối phương mà con phải tấn công vào. Con lắc tượng trưng cho vũ khí của đối phương mà con phải tránh, né qua. Khi con lắc đập trúng con, nghĩa là con đã bị trúng đòn. Trong một trận đấu thực sự, con có thể sẽ không đứng dậy nổi nữa. Con lắc không được phép chạm vào người con. Nhưng con có thể đánh con lắc...Sao con lại đứng ngoáy mũi thế hả?”
“Con...không thể nào phản đòn của con lắc được. Con quá yếu...Con sẽ luôn yếu ớt! Bởi vì con là một đứa con gái!”
“Lại đây nào bé con. Lau mũi đi, và nghe kỹ đây. Không có người đàn ông nào dù khỏe mạnh đến mấy, có thể phản lại đòn đánh vào anh ta từ đuôi của một con dracolizard, càng của một con bọ cạp khổng lồ hay móng vuốt của một con griffin. Và đó chính là những loại vũ khí mà con lắc tượng trưng cho. Con không đánh bật con lắc ra xa mình, mà đánh bật bản thân mình ra xa khỏi con lắc. Con dùng động năng của nó để tấn công. Một cú chặn nhẹ nhàng, nhưng nhanh chóng và lập tức, cùng với nhát chém với tốc độ như vậy từ động tác xoay ngược là đủ. Con lấy động năng bằng cách chuyển hướng nó, hiểu chứ?”
“Mhm.”
“Tốc độ, Ciri, chứ không phải sức mạnh. Sức mạnh là để dành cho những người tiều phu chặt củi trong rừng. Đó là lý do tiều phu hiếm khi là phụ nữ. Con đã hiểu chưa?”
“Mhm. Bắt đầu cho con lắc quay đi.”
“Hãy nghỉ trước đã.”
“Con không mệt.”
“Con đã biết cách làm chưa? Cũng di chuyển như vậy...”
“Con biết rồi.”
“Tấn công!”
“Haaa! Ha! Haaa! Bắt được ngươi rồi, griffin! Geraaaalt! Cha có nhìn thấy không?”
“Đừng hét. Kiểm soát nhịp thở đi.”
“Con làm được rồi! Con đã làm được rồi! Khen con đi, Geralt!”
“Làm tốt lắm, Ciri. Làm tốt lắm, con gái.”
***
Vào giữa tháng hai, tuyết bắt đầu tan. Những cơn gió ấm áp thổi tới từ phương nam, xuyên qua khe núi.
Bất kể chuyện gì xảy ra với thế giới, các witcher đều không muốn biết. Vào mọi buổi tối, với sự quyết tâm và kiên trì, Triss cố gắng lèo lái những cuộc trò chuyện trong đại sảnh tối tăm, chỉ được chiếu sáng nhờ ánh lửa từ lò sưởi sang vấn đề chính trị. Phản ứng của các witcher lần nào cũng như nhau. Geralt, vắt tay lên trán, không nói câu nào. Vesemir thỉnh thoảng gật gù, chêm vào vài câu bình luận chẳng đóng góp được gì nhiều ngoại trừ vào “thời của ông” mọi thứ đều tốt hơn, logic hơn, trung thực hơn và sạch hơn. Eskel giả vờ lịch sự, không cười hay nhìn vào mắt cô, và thậm chí đôi lúc còn tỏ ra hứng thú với một số vấn đề chẳng quan trọng lắm. Coen ngáp công khai và nhìn lên trần nhà, còn Lambert chẳng thèm làm gì để che đậy sự khinh miệt của mình.
Họ chẳng muốn biết điều gì, chẳng hề quan tâm đến những vấn đề mà khiến cho các vị vua, pháp sư, và những nhà lãnh đạo khác phải mất ăn mất ngủ. Hay những rắc rối phải khiến cho các hội đồng, những đám đông tụ tập xôn xao và lo lắng. Đối với họ, không có thứ gì tồn tại bên ngoài khe núi phủ đầy tuyết, hay đằng sau dòng Gwenllech mang theo những tảng băng trôi chảy xuống đồng bằng. Đối với họ, chỉ có Kaer Morhen tồn tại, lạc lõng và cô đơn giữa vùng đồi núi hoang vu.
Buổi tối hôm đó, Triss cảm thấy rất bực mình và khó chịu trong người – có lẽ là do những cơn gió hú hét bên ngoài bức tường của tòa lâu đài. Và buổi tối hôm đó, họ đều tỏ ra phấn khích trông thấy – các witcher, ngoại trừ Geralt ra, đều nhiều chuyện một cách lạ lùng. Khá hiển nhiên là họ chỉ nói về một thứ duy nhất – mùa xuân. Về những nơi mà họ dự định sẽ đi. Về những gì đang chờ đón họ ngoài thế giới – về ma cà rồng, wyvern, leshys, người sói và basilisk.
Lần này, đến lượt Triss ngồi ngáp và nhìn lên trần nhà. Lần này cô mới là người im lặng – cho đến khi Eskel quay sang hỏi cô. Một câu hỏi mà cô đã dự đoán từ trước.
“Và ở phía nam tình hình thế nào, ở Yaruga? Có đáng để lên đó không? Chúng tôi không muốn gặp rắc rối nào cả.”
“Anh nói rắc rối nghĩa là sao?”
“Thì, cô biết mà...” Anh ngập ngừng, “cô cứ luôn mồm nói về khả năng xảy ra một cuộc chiến mới...Về đụng độ liên miên ở biên giới, về nổi loạn trên những vùng đất mà Nilfgaard chiếm đóng. Cô nói rằng họ đang đồn là Nilfgaard có thể sẽ vượt qua sông Yaruga lần nữa...”
“Thì sao?” Lambert nói. “Họ đã đánh đập, giết chóc lẫn nhau hàng thế kỷ rồi. Chẳng có gì phải lo cả. Tôi đã quyết định rồi – Tôi sẽ xuống xa phía nam, đến Sodden, Mahakam và Angren. Ai cũng biết là quái vật thường xuất hiện bất cứ nơi nào mà quân đội đã đi qua. Luôn kiếm được nhiều tiền ở những nơi như thế.”
“Đúng vậy,” Coen xác nhận. “Những ngôi làng bị bỏ hoang, chỉ còn lại những người phụ nữ không thể tự bảo vệ bản thân...hàng tá trẻ em vô gia cư và mồ côi, lang thang khắp nơi...Những con mồi dễ dàng cho lũ quái vật.”
“Và các nam tước hay trưởng làng,” Eskel thêm vào, “quá bận bịu đầu óc với chiến tranh để bảo vệ người dân của mình. Họ sẽ phải thuê chúng ta. Đúng vậy. Nhưng từ những gì mà Triss đã nói trong suốt những buổi tối, có vẻ như xung đột với Nilfgaard nghiêm trọng hơn thế, chứ không chỉ là một cuộc chiến láng giềng nhỏ lẻ. Phải không Triss?”
“Ngay cả như thế đi chăng nữa,” nữ pháp sư hằn học nói, “Chẳng phải là thích hợp với các anh quá còn gì? Một cuộc chiến đẫm máu sẽ dẫn đến nhiều làng mạc bỏ hoang hơn, nhiều phụ nữ góa bụa hơn, hàng đàn trẻ em mồ côi...”
“Anh không thể hiểu được khiếu hài hước của em.” Geralt bỏ tay ra khỏi trán. “Anh thật sự không hiểu được, Triss à.”
“Cả ta cũng vậy, cô bé.” Vesemir ngẩng đầu lên. “Cháu có ý gì? Cháu đang nghĩ về những góa phụ và trẻ em ư? Lambert và Coen đều nói năng vô tư, như những người trẻ tuổi hay thế, nhưng lời nói không quan trọng. Dù sao thì họ cũng...”
“...họ cũng bảo vệ những đứa trẻ này,” cô cáu kỉnh ngắt lời. “Phải, cháu biết. Khỏi những con ma sói có thể giết một hay hai người mỗi năm, trong khi quân xâm lược Nilfgaard có thể tàn sát và thiêu rụi một ngôi làng trong một giờ. Phải, các anh bảo vệ trẻ mồ côi. Trong khi tôi chiến đấu để những đứa trẻ đó không phải mồ côi. Tôi chống lại nguyên nhân, chứ không phải hệ quả. Đó là vì sao tôi ngồi trong triều đình của vua Foltest xứ Temeria, bên cạnh Fercart và Keira Metz. Chúng tôi bàn cách để ngăn chặn chiến tranh không nổ ra và nếu cần thiết, là để tự bảo vệ bản thân mình. Bởi vì chiến tranh luôn bâu quanh chúng ta như những con kền kền. Đối với các anh đó là một chuyến phiêu lưu. Đối với tôi, đó là một trò chơi mà cái giá phải trả là mạng sống. Tôi tham gia trò chơi này, và vì vậy sự thờ ơ và vô tư của các anh sỉ nhục tôi.”
Geralt đứng dậy và nhìn vào mắt cô. “Bọn anh là witcher, Triss. Em không hiểu điều đó sao?”
“Có gì để mà hiểu?” Nữ pháp sư hất mái tóc màu hạt dẻ ngược ra sau. “Tất cả mọi thứ đều quá rõ ràng. Anh đã lựa chọn thái độ của mình đối với thế giới xung quanh. Và sự thật rằng thế giới này có thể sẽ sụp đổ bất kỳ lúc nào chẳng có ý nghĩa gì với anh hết. Còn với em thì có đấy. Đó là điểm khác biệt giữa chúng ta.”
“Anh không chắc đó là điểm khác biệt duy nhất.”
“Thế giới đang sụp đổ,” cô lặp lại. “Chúng ta có thể đứng nhìn và không làm gì hết. Hoặc chúng ta có thể ngăn chặn điều đó.”
“Bằng cách nào?” Anh cười nhạo báng. “Với cảm xúc của chúng ta à?”
Cô không trả lời, quay mặt nhìn về phía ngọn lửa đang cháy dữ dội trong lò.
“Thế giới đang sụp đổ,” Coen nhắc lại, gật gù ra vẻ suy tư. “Đã bao lần tôi nghe câu đấy rồi nhỉ?”
“Tôi cũng vậy,” Lambert nhăn mặt. “Và cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm – đó là một câu nói phổ biến dạo này. Đó là những gì mà các vị vua nói khi họ nhận ra rằng hóa ra để trị vì thì cũng cần phải có não. Đó là những gì các thương nhân nói khi lòng tham lam và sự ngu dốt khiến họ phá sản. Đó là những gì mà các pháp sư nói khi họ bắt đầu mất ảnh hưởng đối với chính trị hay thu nhập. Và những đối tượng mà họ rêu rao cùng nên trông đợi một giải pháp được trình bày ngay tức khắc. Vậy hãy cắt màn giới thiệu đi Triss và trình bày cho chúng tôi xem giải pháp của cô nào.”
“Tôi chưa bao giờ thích cãi nhau,” nữ pháp sư tuyên bố, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, “hay hùng biện với ý định châm chọc bất kỳ ai đang nói với mình. Tôi không dự định tham gia vào bất kỳ thứ gì như vậy. Anh biết quá rõ ý tôi mà. Anh muốn cắm đầu vào trong cát, đó là việc của anh. Nhưng mà ngay cả anh cũng vậy thì em thấy ngạc nhiên đấy, Geralt.”
“Triss.” Witcher tóc trắng lại nhìn thẳng vào mắt cô. “Em trông đợi điều gì ở anh? Tham gia vào cuộc chiến để cứu thế giới khỏi sự hủy diệt à? Anh có cần phải đầu quân và ngăn chặn Nilfgaard không? Anh có cần, nếu lại nổ ra một trận Sodden nữa, đứng trên Đồi cùng với em, vai kề vai, chiến đấu vì tự do?”
“Em sẽ rất tự hào,” cô nói khe khẽ, đầu cúi thấp. “Em sẽ rất tự hào và hạnh phúc khi được chiến đấu bên cạnh anh.”
“Anh tin như vậy. Nhưng anh không ga lăng đến mức đó. Không dũng cảm đến mức đó. Anh không thích hợp để làm một anh hùng hay một người lính. Và nỗi sợ đau đớn, tàn tật hay cái chết không phải là lý do duy nhất. Em không thể làm một người lính ngừng sợ, nhưng em có thể cho anh ta một động lực để thúc đẩy anh ta vượt qua nỗi sợ đó. Anh không có động lực nào cả. Anh không thể có. Anh là một witcher: một cỗ máy giết chóc nhân tạo. Anh giết quái vật vì tiền. Anh bảo vệ trẻ con khi cha mẹ chúng trả tiền cho anh để làm vậy. Nếu những cha mẹ Nilfgaard trả anh tiền, anh sẽ bảo vệ trẻ con Nilfgaard. Và nếu thế giới có sụp đổ đi chăng nữa – mà anh thấy có vẻ còn lâu mới như vậy – anh sẽ tiếp tục giết quái vật trong đống tàn tích của thế giới cho đến khi một con quái vật nào đó giết được anh. Đây là số phận của anh, là lý lẽ, là cuộc sống và là thái độ của anh đối với thế giới. Và anh không chọn nó. Nó đã được lựa chọn cho anh.”
“Anh đang đóng kịch,” cô nói, lo lắng nghịch một lọn tóc. “Hoặc giả vờ đóng kịch. Anh quên mất rằng em hiểu anh, vậy nên đừng ra vẻ là gã đột biến không cảm xúc, không có trái tim, sự hoài nghi hay tự do ý chí trước mặt em. Và nguyên nhân cho sự cay đắng của anh, em có thể đoán và hiểu được. Lời tiên tri của Ciri, đúng không?”
“Không, không đúng.” Anh lạnh lùng đáp lại. “Anh có thể thấy là em chẳng hiểu gì về anh hết. Anh cũng sợ chết, như bao người khác, nhưng anh đã chấp nhận nó từ lâu rồi – anh không ảo tưởng điều gì cả. Anh không phàn nàn về số phận, Triss – đây là phép tính đơn giản. Số liệu. Không witcher nào từng chết vì tuổi già, nằm trên giường viết di chúc. Không một ai. Ciri không làm anh sợ hãi hay ngạc nhiên. Anh biết rằng mình sẽ chết trong một cái hang nồng nặc mùi xác thối, bị một con manticore, lamia hay griffin xé xác. Nhưng anh không muốn chết trong một trận chiến, bởi vì nó không phải cuộc chiến của anh.”
“Em ngạc nhiên vì anh đấy,” cô đáp lại. “Em ngạc nhiên là anh lại nói điều này, ngạc nhiên vì sự thiếu động lực của anh khi anh kiêu ngạo miêu tả sự thờ ơ của mình. Anh đã từng ở Sodden, Angren và Transriver. Anh biết chuyện gì đã xảy ra ở Cintra, biết điều gì đã xảy ra với Nữ hoàng Calanthe và hàng vạn người dân ở đó. Anh biết địa ngục mà Ciri đã phải trải qua, biết tại sao cô bé la hét hằng đêm. Và em cũng biết, bởi vì em cũng đã ở đó. Em cũng sợ cái chết và đau đớn, thậm chí còn nhiều hơn trước – em có lý do chính đáng. Còn về động lực, hồi trước em cũng có ít như anh vậy. Tại sao em, một pháp sư, lại phải quan tâm đến số phận của Sodden, Brugge, Cintra hay bao vương quốc khác? Lại phải quan tâm đến việc có nhiều hơn hay ít đi những nhà lãnh đạo không vô dụng? Lợi ích của các nam tước và lái buôn ư? Em là một pháp sư, em cũng có thể nói đó không phải là cuộc chiến của mình, rằng em cũng có thể đi pha chế thần dược cho người Nilfgaard giữa đống tàn tích của thế giới. Nhưng em đã đứng trên ngọn đồi đó, bên cạnh Vilgefortz, bên cạnh Artaud Terranova, bên cạnh Fercart, bên cạnh Enid Findabair và Philippa Eilhart, bên cạnh Yennefer của anh. Bên cạnh những người đã không còn trên cõi đời này nữa – Coral, Yoel, Vanielle...Đã có một giây phút mà em sợ đến nỗi không còn nhớ nổi bất kỳ câu thần chú nào, ngoại trừ một – và nhờ câu thần chú đó mà em đã có thể teleport ra khỏi nơi khủng khiếp ấy để về nhà, về lại thị trấn Maribor bé nhỏ của mình. Có một giây phút, khi em nôn mửa vì sợ hãi, khi mà Yennefer và Coral phải xốc vai em dậy và...”
“Dừng lại đi. Làm ơn, dừng lại đi.”
“Không, Geralt. Sau cùng thì anh cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở đó, trên Ngọn Đồi. Vậy thì nghe đi – có những tiếng la ó và lửa, có những mũi tên bốc cháy và những quả cầu lửa nổ tung, có những tiếng thét và tiếng đổ vỡ, và em bỗng thấy mình nằm dưới đất trên một đống giẻ rách cháy thui, bốc khói, và em nhận ra đống giẻ rách đó là Yoel và cái thứ bên cạnh cô ấy, cái thứ kinh khủng đó, cái thân mình không còn chân tay và đang rú lên thảm thiết đó chính là Coral. Và em tưởng vũng máu mà em đang quỳ lên là của Coral. Nhưng nó là của em. Và rồi em đã nhìn thấy những gì mà chúng làm với em, và em bắt đầu tru lên, tru lên như một con chó dại, như một đứa trẻ bị đánh đập – Để em yên! Đừng lo, em sẽ không khóc đâu. Em đã không còn là cô bé đến từ cái thị trấn Maribor bé nhỏ nữa rồi. Mẹ kiếp, em là Triss Merigold, Người Thứ 14 đã chết trên Ngọn Đồi. Có 14 cái tên được khắc lên đài tưởng niệm trên Đồi, nhưng chỉ có 13 cái xác. Anh ngạc nhiên bởi vì sao lại có người nhầm lẫn được như vậy ư? Đa phần các xác chết đều chỉ là những mảnh không còn hình thù – chẳng có ai xác nhận được chúng cả. Những người sống cũng khó để mà biết được. Trong số những người quen biết em, Yennefer là người duy nhất sống sót, và Yennefer đã bị mù. Những người khác chỉ có thể nhận ra em nhờ mái tóc đẹp đẽ của em. Và mẹ kiếp, em đã không còn chúng nữa.”
Geralt ôm cô lại gần hơn. Cô không còn cố đẩy anh ra nữa.
“Họ đã sử dụng đến những phép thuật cao cường nhất cho bọn em,” cô tiếp tục, “thần chú, thần dược, mề đay và đủ các loại đồ tạo tác. Không thiếu thứ gì cho những vị anh hùng đã trọng thương trên Đồi. Bọn em đã được chữa lành, chắp vá, ngoại hình cũ quay trở lại với bọn em, mái tóc và đôi mắt được phục hồi lại cho bọn em. Anh khó có thể thấy dấu vết nào còn lại. Nhưng em sẽ không bao giờ mặc áo khoét cổ nữa, Geralt. Không bao giờ.”
Witcher không nói gì. Cả Ciri cũng vậy, từ lúc nào đã lén vào đại sảnh mà không một tiếng động và đứng ở cửa, so vai và khoanh tay lại.
“Vậy nên,” nữ pháp sư nói sau một hồi, “đừng có nói với em về động lực. Trước khi bọn em đứng trên ngọn đồi đó, Giáo Phái chỉ đơn giản bảo bọn em rằng: “đây là những gì mà chúng ta phải làm”. Đó là cuộc chiến của ai? Bọn em đang bảo vệ cái gì trên đó? Vùng đất? Biên giới? Những người dân và ngôi nhà của họ? Lợi ích của các vị vua? Ảnh hưởng và thu nhập của các pháp sư? Trật Tự đấu lại Hỗn Mang? Em không biết! Nhưng bọn em đã bảo vệ nó bởi vì đó là những gì phải làm. Và nếu cần, em sẽ lại đứng trên Ngọn Đồi lần nữa. Bởi vì nếu không, nó sẽ khiến cho sự hy sinh của lần đầu tiên trở nên vô ích và lãng phí.”
“Em sẽ đứng cùng chị!” Ciri hét lên the thé. “Cứ đợi mà xem, em sẽ đứng cùng chị! Bọn Nilfgaard đó sẽ phải trả giá cho những gì đã gây ra với bà ngoại em, cho tất cả mọi thứ...Em vẫn chưa quên đâu!”
“Trật tự đi!”, Lambert gầm gừ. “Đừng có xen vào khi người lớn đang nói chuyện...”
“Ồ vâng!” Cô bé giậm chân và trong đôi mắt xanh ánh lên một ngọn lửa. “Thế anh nghĩ vì sao em lại học đấu kiếm? Em muốn giết hắn, tên hiệp sĩ đen ở Cintra với chiếc mũ cánh chim, vì những gì hắn đã làm với em, vì đã làm em sợ hãi! Và em sẽ giết hắn! Đó là lý do vì sao em học đấu kiếm!”
“Và vì thế nên con sẽ không được học nữa,” Geralt nói bằng một giọng còn lạnh hơn cả những bức tường của Kaer Morhen. “Cho đến khi con hiểu một thanh kiếm là gì, và nó phục vụ mục đích gì trong tay một witcher, con sẽ không cầm lên thanh nào hết. Con không học để giết hay bị giết. Con không học để đi giết chóc vì sợ hãi hay thù hận, mà là để cứu lấy mạng sống của mình. Của mình và của những người khác nữa.”
Cô bé cắn môi, run lên vì kích động và giận dữ.
“Hiểu không?”
Ciri bất chợt ngẩng đầu lên. “Không.”
“Vậy thì con sẽ không bao giờ hiểu. Đi ra.”
“Geralt, con...”
“Đi ra!”
Ciri đứng im tại chỗ trong giây lát, không quyết định được, như thể chờ đợi – chờ đợi một điều gì đó sẽ không thể xảy ra. Rồi cô bé chạy vụt lên cầu thang. Họ nghe thấy tiếng sập cửa.
“Khắt khe quá, Sói,” Vesemir nói. “Quá khắt khe. Và cậu không nên làm vậy trước mặt Triss. Sự liên hệ cảm xúc...”
“Đừng có nói với tôi về cảm xúc. Tôi đã có quá đủ với mấy cuộc nói chuyện về cảm xúc này rồi!”
“Và tại sao lại như vậy?” nữ pháp sư cười nhạo báng và lạnh lùng. “Tại sao hả Geralt? Ciri là một cô bé bình thường. Cô bé có những cảm xúc bình thường, chấp nhận những cảm xúc của mình một cách tự nhiên, coi chúng đúng như bản chất thật của chúng. Còn anh, rõ ràng là không hiểu và do đó ngạc nhiên bởi chúng. Chúng làm anh ngạc nhiên và khó chịu. Sự thật rằng ai đó có thể cảm nhận những cảm xúc bình thường như yêu, hận, sợ hãi, đau đớn và hối tiếc, vui và buồn. Ồ phải, Geralt, nó làm anh khó chịu, làm anh khó chịu đến mức bắt đầu nghĩ về những căn hầm bên dưới Kaer Morhen, về Phòng Thí Nghiệm, về những lọ thuốc bám đầy bụi...”
“Triss!” Vesemir gọi giật lại, nhìn thấy gương mặt Geralt đang dần biến sắc. Nhưng nữ pháp sư từ chối bị cắt ngang, tiếp tục nói nhanh hơn và lớn hơn nữa.
“Anh muốn lừa ai hả Geralt? Em? Cô bé? Hay chính bản thân mình? Có lẽ anh không muốn chấp nhận sự thật, sự thật mà ai cũng biết ngoại trừ anh? Có lẽ anh không muốn chấp nhận rằng những Thảo Dược và thuốc độc đã không giết chết cảm xúc trong con người anh? Chính anh đã giết chết chúng! Chính tự tay anh đã giết chết chúng! Nhưng anh đừng có mà dám giết chết điều đó của đứa trẻ!”
“Im đi!” anh quát lên, nhảy khỏi ghế. “Cô im đi, Merigold!”
Anh quay mặt đi và hạ tay xuống. “Xin lỗi.” Anh nói khẽ. “Anh xin lỗi, Triss.” Anh nhanh chân bước về phía cầu thang, nhưng nữ pháp sư đã đứng vụt dậy và lao vào người anh, ôm lấy anh.
“Anh sẽ không đi ra khỏi đây một mình,” cô thì thầm. “Em sẽ không để anh cô đơn đâu. Không phải bây giờ.”
Họ biết ngay tức khắc cô bé đã đi đâu. Những bông tuyết ẩm ướt đã rơi đêm đó phủ lên thềm tòa lâu đài một tấm thảm trắng, mỏng. Họ thấy dấu chân của cô bé trên đó.
Ciri đang đứng trên đỉnh của bức tường, bất động như một pho tượng. Cô bé giữ thanh kiếm ngay trên vai phải, ngang tầm mắt. Những ngón tay trái của cô bé khẽ chạm vào tay cầm.
Khi nhìn thấy họ, cô bé nhảy, thực hiện một động tác xoay hông và tiếp đất nhẹ nhàng trong tư thế như cũ nhưng ngược lại, như nhìn qua một chiếc gương.
“Ciri,” witcher nói. “Làm ơn hãy xuống đây.”
Có vẻ như cô bé không nghe thấy anh. Cô bé không di chuyển thậm chí một cơ bắp nào. Tuy nhiên Triss nhìn thấy ánh trăng phản chiếu lên thanh kiếm, hắt qua gương mặt cô bé, soi tỏ những giọt nước mắt lấp lánh.
“Không ai được lấy đi thanh kiếm của con!” Cô bé hét lên. “Không ai! Kể cả cha!”
“Xuống đi,” Geralt lặp lại.
Ciri lắc đầu ra vẻ thách thức và một giây sau lại nhảy lần nữa. Một viên gạch lung lay dưới chân với âm thanh lạo xạo, làm cô bé chấp chới. Ciri cố giữ thăng bằng, và trượt chân.
Witcher nhảy theo.
Triss giơ tay lên, mở miệng ra để đọc một câu thần chú trọng lực. Cô biết rằng mình không thể làm kịp lúc. Cô biết rằng Geralt không thể với kịp được. Điều đó là không thể.
Geralt đã với kịp.
Anh nằm sấp xuống sàn. Anh bị ngã. Nhưng anh đã không buông Ciri ra.
Nữ pháp sư chậm rãi tiến lại gần họ. Cô nghe thấy tiếng cô bé nức nở và thì thầm. Geralt cũng thì thầm lại. Cô không nghe được từ ngữ, nhưng cô hiểu được ý nghĩa của chúng.
Một cơn gió ấm áp thổi qua khe nứt trên vách tòa lâu đài. Witcher ngẩng đầu lên.
“Mùa xuân,” anh nói khẽ.
“Vâng,” cô xác nhận. “Vẫn còn tuyết bao phủ khe núi nhưng trong thung lũng...Trong thung lũng đã là mùa xuân rồi. Chúng ta khởi hành chứ Geralt? Anh, em và Ciri?”
“Ừ, đến lúc rồi.”