Thí Thiên Đao
Chương 1017 : Làm sao có thể?
Ngày đăng: 04:35 19/04/20
Vương Trung vẻ mặt tự tin, cười lạnh nhìn Sở Mặc:
- Cho nên nói, xem ra ý của ngươi, ngươi là chắc chắn sẽ không phối hợp với ta nhỉ?
- Đúng, ta đương nhiên sẽ không phối hợp với ngươi. Bởi vì ngươi cho dù thế nào cũng muốn giết ta thôi.
Sở Mặc thở dài:
- Thật ra hơi đáng tiếc.
- Hả? Đáng tiếc gì cơ?
Vương Trung vô cùng tự tin với trà Tiên Nhân Túy của mình. Ông ta cơ bản là không tin tên thanh niên này có bản lĩnh miễn dịch với trà Tiên Nhân Túy. Cho nên, dưới tâm tình này khiến ông ta có cảm giácthỏa mãn và thành tựu, cảm thấy nói bậy nói bạ vài câu với tên thanh niên này cũng là một chuyện khá vui vẻ.
Bởi vì theo Vương Trung, tên thanh niên này cho tới giờ còn chưa từ bỏ ý định. Nếu còn kéo dài thêm một lúc nữa thì Tiên Nhân Túy sẽ tự động giải trừ tác dụng định thân.
Ý nghĩ này trong tính toán của Vương Trung gần như là trăm phần trăm! Cho nên, ông ta rất vui lòng nhìn dáng vẻ đối phương từ bình tĩnh đến luống cuống, sau đó một lúc thì sụp đổ.
- Loại tu sĩ cảnh giới như ngươi nếu có thể giữ bên người làm nô bộchẳn là khá thú vị.
Sở Mặc thở dài nhìn Vương Trung:
- Nhưng ta bây giờ đã hiểu, mãnh thú chính là mãnh thú. Cho dù nó hùng hổ hay khiêm tốn đều không thể thay đổi được bản chất mãnh thú của nó. Cho nên, có rất ít người muốn giữ một con mãnh thú bên người. Tương lai ta đây có lẽ có bản lĩnh đó, nhưng bây giờ... còn chưa phải! Trách nhiệm thật nặng nề!
- Ha ha ha ha
Vương Trung bị chọc cười tại chỗ. Ông ta nhìn Sở Mặc cũng không nhịn được thở dài:
Kỹ năng diễn này cũng thật không ai bằng.
Lúc này, Sở Mặc bắt đầu hành động.
Hắn lấy tốc độ mà Vương Trung hoàn toàn không có cách nào lý giải được lấy Thí Thiên đâm vào trái tim của Vương Trung.
Phốc! Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng của Vương Trung.
Thậm chí phun tới cả cánh tay cầm đao của Sở Mặc nhưng cánh tay này vẫn không nhúc nhích, vững vàng nắm chuôi hung khí thiên hạ đệ nhất!
- Đồ nhái cũng chỉ là đồ nhái, nó dù lợi hại thế nào cũng không bằng đồ thật!
Sở Mặc cũng cười ha hả nhìn Vương Trung, sau đó vươn tay kia ra cầm thanh Thí Thần ở trong tay Vương Trung đang “dừng hình” xuống.
Mặc dù là đồ nhái nhưng thứ này cũng tuyệt đối là một binh khí khólường.
Binh khí của Chí Tôn đó!
Coi như mình không cần thì sau này đưa cho Kỳ Tiêu Vũ cũng được quá ý chứ.
Nghĩ đến dung nhan tuyệt mỹ đó, tâm trạng Sở Mặc cũng trở lên mềm mại. Trong lòng nghĩ: Tiểu Vũ, không nên lo lắng, cũng không cần phải bi thương. Không bao lâu nữa ta sẽ đến Tiên giới gặp nàng!
- Làm sao lại như vậy được? Trái tim hùng mạnh của Vương Trung thẳng thừng bị đâm cho thủng, sức sống trong nháy mắt đứt đoạn.
Nhưng cảnh giới siêu cường khiến ông ta trước tiên sẽ không chết. Đồng thời trong đan điền có một phân thân như một bức tượng mạnh mẽ đang điên cuồng tả xung hữu đột muốn lao ra khỏi thân thể này. Nhưng không có bất kỳ tác dụng nào. Tuy một đao của Sở Mặc đâm xuyên qua cơ thể của Vương Trung phong ấn trên người ông ta vẫn tồn tại như cũ, vẫn phong ấn Nguyên Thần thứu hai của Vương Trung.