Thí Thiên Đao

Chương 1018 : Thu hoạch (1)

Ngày đăng: 04:35 19/04/20


Sở Mặc hơi hơi nhắm hai mắt lại, sau đó hung hăng ra một đao... lại đâm vào cơ thể của Vương Trung, thẳng thừng đâm thủng Nguyên Thầnđang muốn điên cuồng tấn công lần thứ hai.



A!



Vương Trung kêu thảm thiết long trời lở đất. Khí tức trên người nháy mắt suy kiệt dần.



Vốn ông ta có dáng vẻ tuy già nua nhưng tràn đầy tinh thần. Đó là bởi vì Nguyên Thần thứ hai của ông ta vô cùng hùng mạnh. Cho dù sống mười ngàn năm ở nơi này, ông ta cũng sẽ không chết đi.



Nhưng theo cái chết của Nguyên Thần thứ hai, tất cả năng lượng tinhkhí thần trong nháy mắt bị rút đi hết. Gần như đã bỏ mạng mãi mãi.



- Điều này... không... thể... nào!



Vương Trung đến chết cũng không thể tin được một tu sĩ Linh giới cho dù trên người hắn có số mệnh nghịch thiaan, có tu vi kinh người nhưng làm sao có thể dễ dàng chém chết Nguyên Thần thứ hai của mình?



Dưới tình huống bình thường, sự tồn tại của một Đế Chủ siêu việt, Nguyên Thần thứ hai của ông ta nếu ở bên ngoài, một thân cảnh giới tuyệt đối cũng là Đế Chủ vô cùng siêu việt. Cho dù đứng đó cho tu sĩ Nguyên Anh chém lên cả mười ngàn năm cũng sẽ không có chút thương tổn nào!



Nhưng giờ... Sở Mặc - là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh lại chỉ cần dùng một đao.



- Dưới Thí Thiên, không có gì không thể chém.



Sở Mặc nhìn Vương Trung sức sống gần chấm dứt, thản nhiên nói một câu.



- Ngươi bây giờ... với tu vi này tuyệt đối không... thể!



Vương Trung hơi thở mong manh nhìn Sở Mặc.



- Ta cũng không biết.



Sở Mặc thành thật đáp.
Thanh Thí Thần vốn bị Sở Mặc đặt một bên đột nhiên rung lên bần bật, xem chừng như muốn phá không mà đi.



Cùng lúc đó, thanh Thí Thiên nãy giờ đang hấp thụ tinh khí trên người Vương Trung lập tức phát ra luồn sát khí vô cùng hùng mạnh, nháy mắt đã giữ chặt thanh Thí Thần ở đó.



Sau đó, Sở Mặc mắt trợn tròn nhìn cảnh tượng khiến hắn vô cùng kinh ngạc.



Thanh Thí Thần bỗng chốc đã hoá thành một vật hình vũng nước, hoàn toàn bị hoà tan!



Nhưng vẫn duy trì được hình dáng một thanh đoản kiếm, sau đó nó bay về phía Thí Thiên.



Sở Mặc há hốc mồm nhìn:



- Đến cả cái này mà ngươi cũng ăn à?



Vù!



Thanh Thí Thần hoá thành thể lỏng trực tiếp bay vào trong Thí Thiên, cùng Thí Thiên nhập thành một thể.



Tiếp đó, trên thanh Thí Thiên đao lấp lánh ánh hào quang nhàn nhạt, sau đó nó tiếp tục hấp thụ tinh khí trên người Vương Trung giống như là làm một việc nhỏ không đáng kể lể, hoàn toàn không đáng nhắc tới.



Mặc dù là một thanh đao, nhưng Sở Mặc lại cảm nhận được một cảm giác điềm tĩnh trong đó.



- Chết tiệt!



Sở Mặc không nhịn được chửi thề một câu:



- Đây là lễ vật ta định tặng cho chủ mẫu của ngươi! Ngươi cứ ăn như vậy à? Ngươi không biết xấu hổ à?