Thí Thiên Đao
Chương 102 : Lão đầu khô khan
Ngày đăng: 04:23 19/04/20
- Thực ra ta…cũng thích ngươi một chút.
Vẻ mặt Kỳ Tiêu Vũ rất ngây thơ, nàng nhìn Sở Mặc nói.
- Như vậy có nghĩa là…ngươi đồng ý cùng ta về nhà gặp ông nội? Đồng ý làm vợ ta?
Sở Mặc trợn to hai mắt, có chút không dám tin nhìn Kỳ Tiêu Vũ.
Kỳ Tiêu Vũ trợn mắt, không thể tin nổi nhìn Sở Mặc:
- Thích ngươi thì liên quan gì với việc đồng ý cùng ngươi về nhà gặp ông nội chứ? Ngoài ra…Ai muốn làm vợ ngươi?
- Không muốn làm vợ ta…Vậy sao ngươi lại hôn ta?
Sở Mặc càu nhàu.
- Công chúa thảo nguyên của ngươi cũng hôn ngươi. Sao ngươi không coi nàng là vợ ngươi đi?
Kỳ Tiêu Vũ liếc mắt.
- Làm gì có!
Sở Mặc trừng mắt, thẳng thắn phủ nhận. Mặc dù trên phương diệntình cảm hắn hơi ngu ngốc, nhưng kiểu chuyện như vậy, ai cũng biết là không được dễ dàng thừa nhận. Hơn nữa, hắn tin rằng, Kỳ Tiêu Vũ có lợi hại đến mấy cũng không thể biết hết mọi chuyện của hắn.
Quả đúng như vậy.
- Thật sự không có sao?
Kỳ Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn Sở Mặc, đôi mắt lấp lánh như ánh sao. Trong ấn tượng của nàng, Sở Mặc chưa bao giờ nói dối nàng, cũng không phải kiểu người biết nói dối.
Chuyện trên đời là như vậy. Một người bình thường thành thật, ngẫunhiên nói dối một lần, tám chín phần mười sẽ lừa được người khác.
Sở Mặc càng thêm kiên định, vẻ mặt kiêu ngạo:
- Tiểu nữ oa thật nóng nảy. Lão phu còn chưa chê hai tên nhóc nhà ngươi ở nơi này tình chàng ý thiếp, biết lão phu đang nhìn còn ra vẻ thân mật, ngươi lại còn chê lão?Từ trên bầu trời, một lão đầu dung mạo xấu xí, nhạt nhẽo theo tiếng nói đang chậm rãi hạ xuống.
Lúc này, Sở Mặc không thấy khẩn trương nữa. Hắn cầm tay Kỳ Tiêu Vũ, dùng nửa người mình chắn trước mặt nàng, bình tĩnh nhìn ông lão trên không, trầm giọng nói:
- Tiền bối tới đây để làm gì vậy?
Phía bên kia, trận chém giết cũng gần kết thúc, mấy trăm tên kỵ binh còn lại đang chạy trốn như chó nhà có tang.
Những người dân thảo nguyên còn sống sót đang tụ lại cùng mộtchỗ, hoặc nước mắt lã chã, hoặc cười ha ha. Mặc dù tiếng cười mang theo sự bi thương nồng đậm nhưng bọn họ vẫn còn có thể sống, đây đã là may mắn lắm rồi.
Một số người muốn đi sang bên này cảm ơn hai vị nam nữ trẻ tuổi này. Nhưng lão đầu gầy nhom này lại xuất hiện đột ngột, lơ lửng giữa không trung, làm bọn họ sợ hãi. Một số người còn cho lão là tiên nhân, liền quỳ xuống, cung kính cầu nguyện.
Lão nhân nhìn Sở Mặc có chút thưởng thức, khẽ thở dài:
- Người xưa có câu anh hùng xuất thiếu niên, đúng là không gạt người. Ngươi lại là một thiếu niên thiên tài hiếm có trên đời. Tuổi cònnhỏ đã đột phá Nguyên Quan, hơn nữa tình tình trầm ổn. Thật là một hảo mầm có thể bồi dưỡng... Nhưng thật đáng tiếc.
- Sao lại đáng tiếc chứ?
Sở Mặc cảm giác lão nhân này không có ý tốt.
- Tiếc là ngươi đã phá hỏng đại sự của Tề quốc. Cho nên thiên tài như ngươi, chuẩn bị chết rồi.
Lão nhân thở dài, mặt có vài phần mất mát:
- Nếu ta gặp ngươi sớm một chút, ta đã có thể có một đồ đệ có khả năng làm đại lục Tứ Tượng phải khiếp sợ.- Eo ơi, lão đầu thối!
Kỳ Tiêu Vũ đứng bên cạnh lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng xứng chắc?
- Trông tiểu nữ oa như thế mà cũng đã ở ngũ hoàng cảnh giới. Ngươi cũng là một thiên tài tuyệt thế. Thật không biết một người như thế nào có thể tạo ra một đệ tử như ngươi? Ta có chút tò mò rồi, xem ra trên đại lục Tứ Tượng vẫn còn có cao nhân lánh đời.