Thí Thiên Đao

Chương 1106 : Hỗn độn (2)

Ngày đăng: 04:36 19/04/20


Vù! Khí tức huyết nguyệt Hỗn Độn bắn về phía Sở Mặc càng trở nên nguy hiểm!



Từng luồng khí Hỗn Độn, gần như thực thể.



Đồng thời, nó còn truyền đi một ý thần niệm:



- Cút đi!



Sở Mặc cắn răng. Không rên một tiếng, trong con ngươi chỉ lộ ra một ánh lạnh lùng:



- Dựa vào cái gì?



- Loiaj sinh linh thấp kém như ngươi có tư cách gì mà sở hữu Thương Khung Thần Giám? Buông Thương Khung Thần Giám, buông Hỗn Độn Hồng Lô, buông thanh phá đao Thí Thiên... ta tha ngươi một mạng, cút đi!



Thần niệm của huyết nguyệt hỗn độn vô cùng mạnh mẽ hống hách, kiêu ngạo.



Lúc này, Thí Thiên vẫn lẳng lặng treo ở không trung bỗng chuyển động!



Vù! Nó trực tiếp đâm một đao về phía huyết nguyệt Hỗn Độn.



Vù!



Huyết nguyệt Hỗn Độn bỏ chạy, không muốn bị Thí Thiên chạm trúng.



Sở Mặc nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, trong lòng tự nhủ đây là thần khí tự đánh nhau?



Quả thực sự việc là thế, ba viên huyết nguyệt trên Thương Khung Thần Giám thời khắc ngày rốt cục cũng có chút động tĩnh. Mỗi một viênđều tỏa ra một lực lượng ôn hòa, ngăn cách Thí Thiên với huyết nguyệt Hỗn Độn.



Thân đao Thí Thiên trong giây lát bộc phát một lượng lớn sát khí khủng bố!



Lúc này, Thương Khung Thần Giám truyền đến một luồng thần niệm:




Ầm Ầm!



Ầm Ầm!



Từng đợt âm thanh ầm ầm vang lên. Phong ấn tòa địa cung này mất từ lâu, căn bản không thể chịu nổi những đòn công kích của đám sinhlinh Đại Thừa Kỳ đấy.



Đúng lúc này... Thí Thiên đang treo ở giữa không trung như nổi giận, bộc phát ra sát khí kinh thiên!



Sát khí ấy... bạo phát trong một tiếng oanh.



Xuyên qua tầng đất dầy, bắn thẳng ra ngoài.



Những sinh linh đang liều mạng công kích nơi này, gần như bị giết ngay trong tích tắc, có hơn một nửa bị nghiền nát thân thể. Số còn lại, nơm nớp lo sợ, quỳ rạp trên đất, hoàn toàn không có nửa ý phản kháng.



Hai tiên cầm vừa rồi diễu võ dương oai dẫn đầu, gào lên bi thương, từ trên trời lao thẳng xuống phía dưới.



Đầu và thân cũng đồng thời lìa xa.



Hẳn là bị sát khí của Thí Thiên bộc phát chặt đứt đầu.



Con rết màu vàng vô cùng to lớn giống như dải núi màu vàng kia, vừa mới liều mạng va vào để mở cửa tòa đại điện, giờ khắc này... cũngkhông dám động đậy, giống như đã chết.



Những vết thương trên mình chảy ra vô vàn máu màu vàng giống như suối chảy ra bên ngoài.



Sau cùng chảy tụ lại thành một con sông màu vàng lớn.



Vỏ cứng cáp của con bọ cạp đen từng truy đuổi Sở Mặc kia bị vỡ vụn, bắn ra các hướng rồi thân thể vỡ vụn!



Nó không ngờ bị sát khí bộc phát của Thí Thiên làm nát vụn cơ thể như thế! Các sinh linh khác bị sát khí bao phủ trong không trung càn quét.