Thí Thiên Đao

Chương 1107 : Đã thành tinh (1)

Ngày đăng: 04:36 19/04/20


Gần như đem tất cả sinh linh chém giết tại chỗ!



Kinh người nhất là, Thí Thiên điên cuồng chếm giết những sinh linh ở di tích này như vậy, nhưng lại chẳng có một sinh linh nào dám khởi xướng phản kháng lại!



Tất cả sinh linh đều quỳ rạp người tại chỗ.



Trong địa cung, huyết nguyệt Hỗn Độn cực kỳ phẫn nộ, bộc phát ra khí tức Hỗn Độn điên cuồng. Nhưng tất cả đều bị Hỗn Độn Hồng Lô và Thương Khung Thần Giám cản lại.



Hỗn Độn Hồng Lô còn tung Tam Muội chân hỏa ra, luyện hóa khí tức Hỗn Độn ùng ục.



Tam Muội chân hỏa lúc ban đầu dường như hơi sợ hãi. Ánh lửa le lói không chừng, nhưng dưới sự che chở của Hỗn Độn Hồng Lô, cũng dần dần vững vàng trở lại.



Vù! Khí tức huyết nguyệt Hỗn Độn bắn về phía Sở Mặc càng trở nên nguy hiểm!



Từng luồng khí Hỗn Độn, gần như thực thể.



Đồng thời, nó còn truyền đi một ý thần niệm:



- Cút đi!



Sở Mặc cắn răng. Không rên một tiếng, trong con ngươi chỉ lộ ra một ánh lạnh lùng:



- Dựa vào cái gì?



- Loiaj sinh linh thấp kém như ngươi có tư cách gì mà sở hữu Thương Khung Thần Giám? Buông Thương Khung Thần Giám, buông Hỗn Độn Hồng Lô, buông thanh phá đao Thí Thiên... ta tha ngươi một mạng, cút đi!



Thần niệm của huyết nguyệt hỗn độn vô cùng mạnh mẽ hống hách, kiêu ngạo.



Lúc này, Thí Thiên vẫn lẳng lặng treo ở không trung bỗng chuyển động!



Vù! Nó trực tiếp đâm một đao về phía huyết nguyệt Hỗn Độn.



Vù!



Huyết nguyệt Hỗn Độn bỏ chạy, không muốn bị Thí Thiên chạm trúng.



Sở Mặc nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, trong lòng tự nhủ đây là thần khí tự đánh nhau?




Con ngươi Sở Mặc chợt hiện lên một ánh sáng lạnh, lạnh lùng hỏi:



- Thí Thiên, ngươi chém nát nó cho ta được không?



- Đừng...



Thương Khung Thần Giám ở bên kia, đột nhiên phát ra âm thanh hư vô mờ mịt.



Có lẽ đây là thanh âm đầu tiên Sở Mặc nghe rõ ràng. Thanh âm giống như ảo giống như thực, hư vô mờ mịt. Thậm chí sẽ cho người hoài nghi là thanh âm trong biển thần thức vang lại.



Nhưng đây rõ ràng... là thanh âm chân thực. Bởi vì trong địa cung, còn vọng lại tiếng vang của nó.



- Hỗn Độn rời khỏi chúng ta quá lâu, hơn nữa... nó hơi hỗn...



Thanh âm hư vô mờ mịt tiếp tục vang lên.



- Ngươi là ai?



Sở Mặc cau mày hỏi:



- Ngươi là Thương Khung Thần Giám sao?



- Không sai.



Thanh âm hư vô mờ mịt trở nên có chút trầm thấp:



- Đúng là ta.



- Các ngươi đều là đại thần khí cao cao tại thượng, là một trong mười đại bảo vật thiên giới trong truyền thuyết.



Huyết nguyệt Hỗn Độn hừ lạnh một tiếng.



Sở Mặc không để ý đến. Nói tiếp:



- Những năm nay, nhờ có các ngươi, ta mới có thể thuận buồm xuôi gió đi cho hôm nay, và lúc đối địch, ta tuyệt đối không thấy lo lắng, là các ngươi... cho ta dũng khí!