Thí Thiên Đao
Chương 111 : Diệu Nhất Nương (1)
Ngày đăng: 04:23 19/04/20
Hứa Nhị Phù chưa kịp ra vẻ thì Sở Mặc loáng cái đã đứng vòng ra phía sau, một cước đá vào mông hắn, khiến hắn bay vèo một cái. Ngã đau điếng người, hắn nổi giận bò dậy, muốn liều mạng với Sở Mặc:
- Sở Tiểu Hắc, ngươi rất thích hạ độc thủ, đánh lén! Ta liều mạng với ngươi.Nhưng lúc này, trước cửa Thao Thiết lầu đã là một vòng náo nhiệt vây quanh, có người nhận ra thân phận của hai gã, đặc biệt là Sở Mặc, mọi người ai cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Không ngờ, hơn nửa năm trước tên Sở Mặc một chân tung cước đá con trai độc nhất của Hạ Kinh Thân Vương thành thái giám lại dám quay trở lại. Nhất là chuyện sau khi Sở Mặc bỏ đi không bao lâu, Hạ Kinh bị miễn đi chức Thủ phủ Nội các, cũng vì chuyện này mà có thêm vô số những chuyện thần bí.Lúc này, trong tửu lầu, đột nhiên truyền lại một giọng nói dịu dàng:
- Hai vị gia gia, đều là người có thân phận, lại đánh nhau giữa đường như vậy không sợ người ta cười chê sao?
Tiếng nói vừa dịu dàng, vừa ngọt ngào, vừa khiến ngây người, quả thật khiến người ta phải mềm lòng.
Vẻ mặt giận giữ của Hứa Nhị Phù bỗng chốc biến mất, hắn vội vàng phủi hết bụi trên mông, vẻ mặt tươi cười chạy vào cửa tửu lầu:
- Hê hê hê Nương tử, sao nàng lại ra đây?
- Cút đi, tên tiểu tử thối còn chưa đủ lông đủ cánh nhà ngươi, đừnghòng chọc ghẹo lão nương.
Giọng nói thay đổi hẳn, một thiếu phụ dung mạo tuyệt đẹp dáng người yểu điệu, uyển chuyển bước ra từ tửu lầu.
Nhiều người xem vây quanh bên ngoài đều ngây người nhìn.
- Đây chính là bà chủ của Thao Thiết lầu Diệu Nhất Nương sao? Trời ạ Thật đẹp quá! Phu nhân của ta mà đẹp như vậy thì một ngày phải ta phải chơi tám lượt
- Đồ nhà ngươi Gì mà tám lượt mỗi lượt phải ba lần ấy chứ.- Ha ha ha, huynh đài, tục ngữ nói mắng người không vạch yếu điểm mà.
Trong năm tầng của Thao Thiết lầu có một gian ngày thường cho dù là Thân Vương đến cũng không mở.
Gian phòng này bên ngoài thoạt nhìn thì không lớn, cũng không bắt mắt, nhưng rất ít người biết rằng gian phòng này chỉ dành riêng cho Sở Mặc và Hứa Phù Phù.Bên ngoài không lớn nhưng bên trong lại có một Động Thiên. Bất kỳ đồ vật gì bày biện bên trong đều là đồ cổ thật, có giá liên thành. Tùy tiện một bức họa trên tường thôi cũng đều là danh tác của các thế hệ đại sư. Nếu là người hiểu về nghệ thuật nhất định sẽ sợ tới run người, cũng tức chết đi được, cho rằng chủ nhân của nơi này đúng là điên rồi, đem những bảo vật tùy tiện bày ra ở chỗ như vậy.
Diệu Nhất Nương dẫn hai người vào tận phía trong, trước một chiếc bàn cổ, mời hai người vào, nhìn khuôn mặt xám xịt của Hứa Nhị Phù, không nhịn được cười khúc khích:
- Sao thế? Không cho được tiền đi à?Hứa Nhị Phù liếc mắt, phồng mũi:
- Đã biết còn hỏi?
- Muốn ta nói à, hai thiếu gia nhà ngươi thật ngang bướng Một kẻ thì liều mạng cho tiền, một kẻ thì sống chết không nhận. Thật ra theo ta thấy thì chàng quá nhàn rỗi rồi.
Sau khi Diệu Nhất Nương nhường chỗ ngồi gần cửa sổ cho hai gã rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh Sở Mặc, chăm chú ngắm nhìn, dò xét Sở Mặc một hồi, Diệu Nhất Nương bỗng kinh ngạc:
- Nửa năm không gặp, Sở thiếu gia dường như đã thay đổi rất nhiều.- Hắn thay đổi cái gì chứ! Nàng thử nói xem, bọn ta nhàn rỗi thế nào nào?
Hứa Nhị Phù nổi giận, trợn mắt nhìn, hắn ta sẽ không thừa nhận chính hắn cũng vừa mới cho rằng Sở Mặc đã thay đổi.
Diệu Nhất Nương chậm rãi nói:
- Hai chàng có phải là huynh đệ không?