Thí Thiên Đao
Chương 112 : Diệu Nhất Nương (2)
Ngày đăng: 04:23 19/04/20
Hứa Nhị Phù bĩu môi nói:
- Nói thừa, đương nhiên là huynh đệ.
Sở Mặc cười nói:
- Mặc dù hắn hơi ngốc một chú, nhưng lại là huynh đệ duy nhất của ta ở Viêm Hoàng Thành.
Trong mắt Hứa Nhị Phù lộ ra vẻ cảm kích, con cháu của cao quan, kết bạn dễ, nhưng có huynh đệ khó.
- Vậy, trong hai chàng có một người cần giúp đõ, người kia có ngồi yên không quan tâm không?
Diệu Nhất Nương lại hỏi.
- Đương nhiên không.
Hai người đồng thanh trả lời.Hứa Nhị Phù có chút bực mình nói:
- Lúc Sở Tiểu Hắc gặp chuyện, ta đang ở phương Nam nghe phụ thân giáo huấn, đợi khi ta nghe được tin này, Sở Tiểu Hắc đã bị ép phải rời khỏi Viêm Hoàng Thành. Tên khốn Hạ Kiệt bị trúng một cước của Sở Tiểu Hắc mà thành thái giám, cả ngày trốn chui trốn lủi trong nhà làm rùa rụt cổ, mấy lần ta đã muốn dạy cho hắn một bài học mà đều không tìm được cơ hội. Sau này ta bị gia gia mắng cho một trận, nói ta rảnh việc nên tự tìm rắc rối, nhưng trong lòng ta thật sự không thoải mái.
Sau đó, mắt Hứa Nhị Phù đỏ sọc lên, về việc đó, hắn luôn cho rằng mình có chút hổ thẹn với huynh đệ, nếu không cũng không tới mức vừa nghe nói Sở Mặc trở về, liền lập tức tới tận nhà để đưa tiền.Ai ngờ lại bị Sở Mặc cự tuyệt, khiến cho Hứa Nhị Phù cảm thấy có chút tự ái.
- Giữa hai chúng ta còn cần phải giải thích như vậy sao?
Sở Mặc liếc nhìn Hứa Nhị Phù, cũng có chút cảm động nói:
- Là do ngươi không hiểu ta, hay do ta không hiểu ngươi?
Diệu Nhất Nương ngồi bên, hào hứng nhìn hai thiếu niên thiên tài của Viêm Hoàng Thành, cười nói:
- Xem kìa, hai đại thiếu gia các người đạo lý gì cũng đều hiểu cả mà còn gây sự nữa, thật khiến cho người ta chê cười, đây chẳng phải vì nhàn rỗi quá sao? Xem ra người hòa giải như ta đây cũng là kẻ thừa, thôivậy, các chàng tiếp tục trò chuyện đi, thiếp đi chuẩn bị rượu thịt cho hai vị đại gia các chàng.
- Chỉ mong không khiến cho Hoàng Thượng nghi kỵ là tốt rồi.
- Mẹ kiếp! Hoàng Thượng biết được mà không nghi kỵ sao?
Hứa Nhị Phù trợn mắt:
- Tôn tử của Thủ Phụ đương triều và tôn tử của một vị quyền cao chức trọng, là tướng quân có tiếng nói trong quân doanh, cùng nhau xây dựng một tổ chức ngầm, nếu huynh là Hoàng Thượng, huynh có sợ không?
- Vậy đừng để Hoàng Thượng biết.
Sở Mặc dường như hạ quyết tâm, chằm chằm nhìn Hứa Nhị Phù:
- Hay là Diệu Nhất Nương?
Hứa Nhị Phù mím môi vài lần:
- Cần thì huynh đi mà nói, ta không dám, nếu ta nói với nàng ấy Nàng sẽ đem ta xé thành từng mảnh nhỏ mất.
Người ngoài sẽ không ngờ tới việc hai thiếu gia quý tộc gia thế hiển hách, nhìn qua ngoại trừ tuổi trẻ thông minh có tài ra, dường như cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng trên thực tế, sức của hai người hợp lại sẽ khiến cho cả Viêm Hoàng Thành phải cảm thấy run sợ.
Rất nhanh, Diệu Nhất Nương đã quay lại, bưng lên một khay lớn, mang mấy đĩa thức nhắm tinh xảo bày lên bàn. Lại lấy ra một bình rượu ngon nóng hổi, đặt ở giữa hai người rồi nói:
- Hai vị hãy từ từ mà dùng, thiếp thân còn có chuyện phải làm.
- Đợi đã!
Hứa Nhị Phù liền nói nhanh.