Thí Thiên Đao

Chương 1120 : Lục tự chân ngôn trấn áp Chí Tôn

Ngày đăng: 04:36 19/04/20


Nam tử trẻ tuổi buộc phải thối lui, quát lên:



- Phật môn, chẳng lẽ các ngươi muốn nhúng tay thật sao?



Tượng Phật màu vàng không nói gì, im lặng bảo hộ Sở Mặc ở phía sau mình.



- Được lắm, các ngươi đã chọn con đường này thì đừng trách ta lòng lang dạ sói.



Nam tử trẻ tuổi cắn răng:



- Tới giờ ta còn chưa giết Phật đâu. Dù đã thất thế, thì vẫn là Phậtnhỉ.



Phù văn trên mặt Bôn Lôi đột nhiên bay lên, hóa thành một dạng phép tắc, muốn tác động, thay đổi quy luật của thế giới này.



- À, ừm!



Pho tượng Phật che trước Sở Mặc đột nhiên mở miệng niệm. Một luồng sức mạnh kỳ dị hiện ra, đánh nát phù văn trên Bôn Lôi trong nháy mắt.



- Chỉ là chút tài mọn thôi, Phật đã chết rồi mà còn muốn đánh với ta sao?



Nam tử rống giận, lấy ra một pháp khí kỳ quái.



Pháp khí này giống một cái hồ lô, nhưng lại không có miệng. Toàn thân xanh biếc. Ở giữa hồ lô có một cái gì đó nhưng do quanh hồ lô có một luồng khí mờ ảo nên không nhìn rõ.



Hồ lô lay nhẹ một cái mặt đất rung dữ dội, tưởng như sắp nứt vỡ đến nơi.



- Ma! Một tượng Phật mở miệng, giúp ổn định thế giới. Hồ lô xanh biếc kia cũng bị bắt đứng im, nhưng nó đang lung lay, muốn giãy thoát khỏi kìm kẹp.



Trời đất gần như sụp đổ.



Lúc này, một pho tượng Phật khác lại nói:



- Ni!



Ầm một tiếng.



Một luồng sức mạnh đánh hồ lô bật trở về. Nam tử miễn cưỡng đón lấy hồ lô, hộc máu, cắn răng nói:



- Phật môn các ngươi thà chết cũng muốn che chở tiểu tạp chủng này sao? Chẳng lẽ không sợ sau này ta sẽ tiêu diệt hoàn toàn các ngươi sao?



Tượng Phật thứ tư nói:



- Bá!



Nam tử trẻ tuổi như bị ăn một cái tát, mặt lệch về một bên, người bay viu ra ngoài.



Mặt y thật sự có hình một bàn tay. Sở Mặc được Hỗn Độn Hồng Lô bảo vệ, hắn có thể thấy rõ dấu bàn tay trên khuôn mặt của nam tử kia. Hắn không nhịn được thét lên kinh hãi:




Bốp!



- Không sao,



Bốp!



- Ta thay bọn họ dạy ngươi.



Bốp!



- Hôm nay, ta sẽ dạy cho ngươi đạo làm người.



Bốp!



- Khi đang ở thế yếu, tốt nhất phải giữ mồm giữ miệng một chút.



Bốp!



- Tựa như lúc đầu, ngươi có thể không thèm để ý đến ta, tùy ý giẫm đạp tôn nghiêm của ta…



Bốp!



- Giờ thì đến lượt ta…



Bốp!



Nam tử sắp bị Sở Mặc đánh cho tức điên rồi. Y hét lên giận dữ:



- Mẹ ngươi, ngươi nói thì nói hết đi lại còn đánh.



Sở Mặc mỉm cười, xoay xoay tay, lại tát mạnh một phát.



Bốp!



- Ngươi xem, rốt cuộc thì ngươi đã chú ý đến mặt mũi rồi, xemnhư có tiến bộ. Nhưng chưa đủ, vì ngươi còn dám mắng ta.



Bốp!



- Tiểu tạp chủng, trừ phi hôm nay ngươi hoàn toàn giết được ta, nếu không, sớm hay muộn ta cũng bầm thây ngươi, nhất định đòi lại gấp trăm lần khuất nhục ngày hôm nay. Ta còn muốn tìm phụ thân rác rưởi của ngươi…



Phốc một tiếng!



Y còn chưa nói dứt lời, đã thấy ngực đau xót. Y không nhịn được cúiđầu, nhìn trường đao đang cắm sâu trong ngực y, cực kỳ khiếp sợ.



- Ngươi… thật sự dám giết ta?