Thí Thiên Đao

Chương 1121 : Dạy ngươi làm người

Ngày đăng: 04:36 19/04/20


- Vẫn chưa đâu. Ngươi cũng biết, đao này của ta vẫn chưa đâm vào tim ngươi, chỉ cách có xíu thôi. Đây là trừng phạt vì ngươi làm nhục phụ thân ta.



Con ngươi Sở Mặc lóe lên sự dữ tợn.



- Thật ra ta cũng không ngại giết ngươi đâu. Nãy ta xin lão hòa thượng dừng tay, vì không muốn ngài ấy phải gánh vác nhân quả này thôi. Đây là chuyện của ta. Mà ta, dưới tình huống không có sự trợ giúp, đích xác không phải đối thủ của ngươi. Nên ta muốn thả ngươi đi, để sau tính tiếp. Vì ta tin, ngươi không dễ trở lại nơi đây. Nhưng ngươi quácuồng vọng. Cái loại kiêu ngạo, ngông cuồng không để bất cứ ai trong mắt là loại ngu nhất. Cuối cùng, người bị thiệt là ngươi. Nhưng ngươi ngu, không có nghĩa là ta cũng thế. Ngươi ngàn vạn lần không nên nhục nhã cha mẹ ta. Còn chưa biết ta có phải thân thích của ngươi hay không, dù có là thật, ta cũng không muốn nhận. Đếch cần biết ngươi là ai, người đứng sau ngươi là ai nhé. Dù ta có để ý, các ngươi cũng chẳng buồn quan tâm mà.



Mắt nam tử hơi lóe sáng:



- Ngươi biết thế thì tốt.



- Ngươi lầm rồi. Sở Mặc lắc đầu:



- Ta nói vậy không phải vì ta muốn nhún nhường. Ta chỉ muốn cho ngươi biết: các ngươi không thèm để ý đến ta, không sao. Thật ra, ta cũng không thèm để ý đến ngươi. Nói nhiều như vậy chỉ vì ta muốn biết: đến cùng một Chí Tôn trẻ như ngươi thật sự không sợ chết hay vì ngươi cảm thấy tổn thất một phân thân cũng không sao. Giờ, ta biết rồi.



Nam tử hơi nghi hoặc, nhìn Sở Mặc nói:



- Ngươi muốn làm gì?



- Nếu ngươi đã vượt dải ngân hà để đến đây, chắc là mệt lắm nhỉ. Mà mệt thế, thì đừng về nữa. Sở Mặc nói xong, lập tức giơ Thí Thiên chém một nhát.



Thân thể con người không thể chống lại sự tấn công của Thần khí. Trái tim nam tử bị chém thành hai nửa ngay tại chỗ.



Đôi mắt y vẫn mở to, nhìn Sở Mặc, không có nhiều phẫn nộ, thay vào đó là biểu cảm không dám tin.



Y không thể tưởng được, đường đường một Chí Tôn trẻ tuổi như y lại bị chết trên tay tiểu tạp chủng còn chẳng bằng con kiến này.



- Ngươi… Nếu ngươi muốn giết ta, vì sao còn nói nhiều thế? Nam tử nhìn chằm chằm Sở Mặc hỏi.




Lão hòa thượng không nhịn được chắp tay niệm:



- A di đà Phật!



- Lão hòa thượng, phiền ngài giải quyết chỗ này rồi. Ngài cứ tùy ý xử lý pháp thân kia đi nhé.



Sở Mặc nhìn lão hòa thượng. Hắn thật sự không muốn khiến lão hòa thượng bị lây dính nhân quả nhưng hiện tại, hắn đã nghĩ thông suốt.



Lão hòa thượng thúc đẩy hắn gặp tên Chí Tôn này khẳng định ngài đã chuẩn bị gánh vác mọi hậu quả.



Hơn nữa, lúc trước lão hòa thượng cũng nói Phật môn là nơi phát sinh nhân quả cũng là nơi hiện hữu, giải quyết các nhân quả. Tông môn cổ xưa thần bí như Phật môn có nội lực hùng hậu khiến người khác phải run sợ.



Đến một Chí Tôn trẻ tuổi đến đây cũng vô lực phản kháng, bó tay chịu trói. Một thế lực như vậy gánh giúp hắn nhân quả chắc cũng không phải chuyện lớn.



Lão hòa thượng khẽ mỉm cười:



- Cứ giao cho ta.



Đầu nam tử kia đã bị Sở Mặc giẫm cho méo mó nhưng chưa bị hủy. Đầu của một Chí Tôn vô cùng cứng rắn, không cần thời gian khôi phụccũng vẫn bảo lưu được trạng thái.



Chí Tôn trẻ tuổi thì cũng là Chí Tôn. Đầu của Chí Tôn sao có thể dễ dàng bị đạp hư. Trừ phi Sở Mặc dùng Thí Thiên chém lung tung thì may ra phá được, nhưng Sở Mặc lại không làm như vậy.



Đối với tên này, giẫm y còn khiến y khó chịu hơn phải chết. Từ nhỏ đến lớn, người tôn quý như y chưa từng chịu vũ nhục như vậy. Y nhìn chằm chằm Sở Mặc.



Sở Mặc lại cười lạnh nhìn lại, không yếu thế tí nào. Lão hòa thượng hơi bấm tay một chút, một tia sáng bắn về phía đầu của nam tử.