Thí Thiên Đao

Chương 1122 : Độ hóa

Ngày đăng: 04:36 19/04/20


Khuôn mặt nam tử trở nên dữ tợn. Nhưng y mím chặt môi, không phát ra tí thanh âm nào, thậm chí không nhìn lão hòa thượng mà chỉ nhìn Sở Mặc.



Cuối cùng đầu của y bị nổ tung, các mảnh vụn vỡ bất ngờ hóa thành một con rồng khổng lồ, định bay lên trời.



Một pho tượng Phật lớn niệm vài câu, ngăn cản con rồng này. Tiếp theo, càng ngày càng có nhiều tượng Phật ẩn ẩn hiện hiện ở bốn phương tám hướng, bắt đầu tụng kinh.



Kinh văn tối nghĩa khó hiểu. Sở Mặc hầu như chẳng hiểu được mấy nhưng hắn lại cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của kinh văn. Dù hắn không bị ảnh hưởng nhưng kinh văn lại mang đến kiếp nạn cho con rồng hóa thân kia.



Nó không ngừng thu nhỏ lại. Đến cuối, chỉ còn bé bằng một chiếc đũa, dần dần biến mất không còn bóng dáng.



- Đây là…Sở Mặc nhìn lão hòa thượng hỏi.



Lão hòa thượng chắp tay:



- A di đà Phật!



Sở Mặc:



- …



Lão hòa thượng nói tiếp:



- Đây là độ hóa.



- Độ hóa ạ? Sở Mặc kinh hãi.



Lão hòa thượng khẽ mỉm cười.



- Đây là cưỡng ép độ hóa, khiến nó trở thành một phần sức mạnh cho thánh địa Phật môn. Dù sao, thế giới này gần như không thấy sức mạnh của Chí Tôn rồi.



Chẳng hiểu tại sao, Sở Mặc lại cảm giác lúc lão hòa thượng nói lời này, giọng điệu có chút tiếc nuối. Dường như ngài hy vọng thế giới này có thêm nhiều Chí Tôn để ngài độ hóa một chút.



Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của Sở Mặc. Vì ít nhất đến giờ, lãohòa thượng vẫn rất tốt với hắn.



Xác chết của nam tử kia cũng bị lão hòa thượng xử lý, biến thành một giọt máu tử kim.
Khóe mắt Sở Mặc hơi ướt, hắn nhìn lão hòa thượng, không biết nên nói gì.



- Đứa nhỏ, mau lại đây tâm sự với ta.



Lão hòa thượng bay từ không trung, đến trước mặt Sở Mặc. Cánh tay gần như khô héo, nắm lấy tay Sở Mặc, bước một cái ra khỏi vách ngăn vô hình giữa hai phần thế giới.



Các chư Phật đã biến mất tự lúc nào không biết.



- Đừng vội, chúng ta vẫn còn thời gian. Lão nạp không chết nhanh thế đâu.



Lão hòa thượng ngồi xuống bậc thềm đá ở cửa điện thờ, cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc mắt đỏ như con thỏ nói tiếp:



- Ngươi cũng đừng khóc. Cả đời này lão tăng không mong thành Phật, nhưng viên tịch rồi, cũng muốn hóa thành Phật đấy. Ha ha, cái chết như vậy mới có ý nghĩa một chút.



Sở Mặc mím chặt môi, không biết nói gì. Hắn thấy thật bi thương, lòng nặng trĩu.



- Chuyện thứ nhất, về thân thế của ngươi. Lão nạp không thể nói cho ngươi được. Không phải ta không biết, mà nó là cấm kỵ, không thể nói.



Lão hòa thượng vừa nói vừa chỉ tay lên trời.



- Nếu nói, sẽ bị trời phạt thật đấy.



Sở Mặc im lặng gật đầu, hạ giọng nói:



- Vâng, ta hiểu, ta sẽ không hỏi ngài.



- Hài tử ngoan, dù ta không sợ chết, nhưng ta sợ chưa kịp nói cho ngươi đã tan thành tro bụi mất rồi. Có viết lên giấy, cũng không thể lưu giữ được. Lão hòa thượng thở dài.



- Còn về tu vi của lão tăng, thì có thể nói cho ngươi đó.



Sở Mặc ngẩng đầu nhìn lão hòa thượng. Hắn thật sự hiếu kỳ về vấn đề này.



Hắn không hiểu sao đồ đệ của lão hòa thượng, tiểu hòa thượng Hư Độ, rõ ràng chỉ là một tu sĩ Đại thừa kỳ sơ kỳ, đùng một cái vượt luôn qua đỉnh cấp, lên đến Phi thăng kỳ, còn độ kiếp phi thăng luôn nữa chứ. Đúng thật khó tin.