Thí Thiên Đao
Chương 1138 : Đe dọa
Ngày đăng: 04:36 19/04/20
Mệnh lệnh của công tử Phục gia giống như pháp chỉ ở Tiên giới này.
Cho nên gần hai mươi ngày sau, Lâm Vũ và cái tên mập mập kia liền bị đưa tới trước mặt của Phục Phong.
- Ngươi gọi là Lâm Vũ?
Phục Phong lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi có tướng mạo anh tuấn nhưng lại có chút nhát gan trước mắt.
Lâm Vũ cũng lén đánh giá Phục Phong, ánh mắt người nam nhân trước mặt này rất hẹp dài, giống như một người biết vợ mình ngoại tình, vẻ mặt âm độc, dáng người rất cân xưng, mặc một thân quần áo quý giá đẹp đẽ.
Trên đường đi tới nơi này Lâm Vũ đã biết người kia là ai, chính là công tử Phục gia, là đại nhân vật thật sự trong Tiên giới.
Trước đó Lâm Vũ cũng không biết mình vì sao lại đắc tội người này, trên đường về nhà liền bị người phục kích, bị thương không nhẹ. Sau mới nghe nói, vị công tử Phục gia này không ngờ cũng là một trong…. Bảy mươi hai đại năng!
Điều này làm cho Lâm Vũ lập tức hiểu được: Đối phương là tới trả thù, không ngờ lại tới bất ngờ mà nhanh như vậy!
- Đúng, ta chính là Lâm Vũ, không biết ngài bắt ta tới đây là vì cái gì?
Lâm Vũ cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, hắn không muốn bị người ta khinh thường, không muốn làm cho người khác thấy được một mặt yếu đuối của mình. Cho nên hắn tận lực nhìn thẳng ánh mắt của Phục Phong:
- Hình như… giữa ta và ngài cũng không có ân oán gì?
- Không ân oán sao?
Phục Phong nhếch miệng cười, bên trong nụ cười kia dường như tràn ngập máu tanh:
- Nếu như không có ân oán… Phục Phong ta không cần phải làm khó dễ một nhân vật nhỏ như ngươi. Nói đi…
- Nói… nói cái gì?
Lâm Vũ mang vẻ mặt khó hiểu nhìn Phục Phong.
- Nói một chút về người bạn tốt kia của ngươi, làm sao để phá hủy… Đạo Môn của ta!
Phục Phong mỉm cười nhìn về phía Lâm Vũ:
- Hiện tại ngươi nguyện ý nói chưa? Ngươi xem đi, ta rất nhanh từ đấy, cho dù nói thế nào thì tên mập mạp này đã từng là đệ tử của Đạo Môn, ta lưu cho hắn một cơ hội sống lại chính là vì nhớ tình đồng môn.
Nói xong, ngữ khí của Phục Phong liền trở nên băng lạnh:
- Nhưng ngươi lại khác, Lâm Vũ, ngươi không phải đệ tử của Đạo Môn, nếu hôm nay ngươi không nói hết những thứ mình biết ra, vậy thì ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi hồn bay phách lạc! Vĩnh viễn biến mất trên thế giới này! Cho nên, làm người kiên quyết không bán đứng bằng hữu hay bảo toàn tính mạng của bản thân, ngươi tự lựa chọn đi!
Phục Phong nói xong lại thêm một câu:
- Chỉ là bằng hữu mới quen biết một ngày mà thôi.
Vẻ mặt Lâm Vũ sợ hãi nhìn Phục Phong, run rẩy nói:
- Ta thật sự không biết gì về người kia…. Ngoại trừ tên của hắn tat a không biết gì cả. ta, ta cũng muốn rời đi cùng hắn, nhưng hắn căn bản cũng không có ý tứ mang ta đi cùng. Ta hỏi hắn… khi nào thì còn có thể gặp mặt, hắn nói… hắn nói về sau có duyên sẽ gặp lại ở Thiên giới. Thật sự có như vậy thôi!
- Aiz… ngươi vẫn là không thành thực.
Phục Phong lấy tay dùng sức xoa nắn mặt mình, thở dài:
- Nếu đã như vậy thì người liền đi chết đi…
Nói xong liền đưa tay lên chỉ về phía Lâm Vũ.
Một tu sĩ Phi Thăng kỳ đỉnh cao, muốn đánh chết một tu sĩ như Lâm Vũ quả thật không cần tốn quá nhiều sức.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm êm tai trong trẻo chợt vang lên:
- Phục Phong, ngươi đang làm cái gì?
Phục Phong nghe thấy âm thanh này lập tức giống như gặp quỷ, thân mình khẽ run rẩy, vẻ mặt lạnh băng nháy mắt bị hòa tan.