Thí Thiên Đao

Chương 1156 : Bọn họ là thầy trò? 

Ngày đăng: 04:37 19/04/20


- Ngươi nói là, Sở Mặc… đang bị người của Phục gia đuổi giết? Người đồng thời đuổi giết hắn… còn có cái Độc Cô Sơn gì đó? Giọng nói của cô gái bên trong đá truyền âm ngập tràn kinh ngạc:



- Độc Cô Sơn đuổi giết hắn thì còn có thể hiểu được, còn Phục gia lại là vì sao?



Phục Phong vẫn không nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như băng của một người đàn ông vang lên phía bên kia:



- Còn có thể vì cái gì được? Đương nhiên là vì ích lợi! Tiểu Điệp… lần này ta sẽ không nương tay nữa. Ai dám động đến đồ đệ của ta, ta giết kẻ ấy!



- Ai…Ở bên kia, Phục Tiểu Điệp nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó ừ một tiếng:



- Ta cũng không cản ngươi.



Nói xong liền hỏi:



- Phong nhi, nói cho chúng ta phương hướng cụ thể đi, chúng ta tới đó.



Phục Phong mơ mơ màng màng nói cho cô mình phương hướng dự đoán của Sở Mặc, đóng đá truyền âm lại, mặt vẫn còn đầy vẻ ngơ ngác không hiểu.



- Tình hình sao rồi? Tư Đồ Đồ cũng có chút bối rối.



Cái tên Sở Mặc này… đã sớm vang danh thiên hạ!



Khi hắn còn ở Nhân giới, cũng đã nhanh chóng phát triển trong Huyễn Thần Giới rồi, tới khi lên Linh giới lại khiến cả tam giới phải chú ý đến. Cho tới bây giờ, tất cả đều đã biết rõ Sở Mặc là ai, theo bản năng, hầu như mọi người đều đánh đồng hắn với các thiên kiêu của đại tộc trên Thiên giới!



Thiên tài huyết mạch màu tím! Dù xuất thân nhân giới, nhưng tuyệt nhiên không mảy may thua kém bất cứ thiên kiêu tuyệt thế nào trên Thiên giới!



Tuy cảnh giới không cao, nhưng lực chiến lại mạnh mẽ vô cùng!



Hơn nữa, bản thân hắn còn cất giấu vô số bí mật!



Từ rất sớm trước kia, hắn đã có thể liên hệ với trung tâm chế tạo đan dược lớn nhất trên Thiên giới là Linh Đan Đường, hơn nữa, còn là thượng khách của Linh Đan Đường nữa!



Thậm chí còn có lời đồn, hắn và tiểu công chúa Linh Đan ĐườngLưu Vân, còn hơi có quan hệ.



Một người trẻ tuổi cấp bậc truyền thuyết như vậy, sao có thể có quan hệ gì với dượng của Phục Phong? Hơn nữa… còn là đồ đệ?
Sở Mặc muốn trêu nàng hai câu, nhưng lại phát hiện ra vết thương của Kỳ Tiêu Vũ rất nặng.



- Vết thương của ngươi không phải chỉ do kẻ thù gây nên.



Giọng nói của Sở Mặc có chút trầm thấp, mặt mang vẻ đau lòng:



- Còn có rất nhiều nguyên nhân là do ngươi.



- Ta biết.



Kỳ Tiêu Vũ nhẹ giọng đáp.



- Thể chất của ngươi rất hùng mạnh, chỉ cần tĩnh dưỡng một quãng thời gian là sẽ khỏi hẳn. Nhưng trong khoảng thời gian này, ngươi không được vận dụng sức mạnh của Hắc Ám Thánh Khí nữa.



Sở Mặc chăm chú nhìn ánh mắt của Kỳ Tiêu Vũ:



- Thứ này, thực ra có chút ma quái.



Kỳ Tiêu Vũ gật gật đầu:



- Nó rất hùng mạnh, tuy nhiên, ta vẫn giữ vững được trái tim của mình.



- Ta tin. Nhưng những việc khác ngoài ta ra thì sao?



Sở Mặc hỏi.



- Trong lòng ta trừ ngươi ra cũng chẳng có việc gì khác.



Kỳ Tiêu Vũ thản nhiên nói.



Sở Mặc nhẹ nhàng nắm tay Kỳ Tiêu Vũ, cười cười:



- Ngươi vui vẻ là được rồi.