Thí Thiên Đao

Chương 1159 : Sở Thiên Cơ

Ngày đăng: 04:37 19/04/20


- Vậy… liền nói cho hắn biết… chuyện của cha hắn?



Trong giọng nói ông già mang theo chút hỏi han.



Cô gái nghe xong, không khỏi có chút ảm đạm:



- Ngươi chắc chắn sau khi hắn nghe xong sẽ không phát rồ lên chứ?



- Ta cảm thấy… hắn đã rất trưởng thành rồi.



Ông già nói có chút không chắc chắn.



- Bất cứ kẻ nào nghe thấy cha mình… ta nghĩ, cũng sẽ không thể nào bĩnh tĩnh được.



Cô gái nói.



- Nhưng sớm muộn gì cũng phải biết, không đúng sao?



Ông già nói.



- Có thể quá sớm hay không?



Cô gái hạ giọng nói:



- Chung quy, hắn… vẫn còn là con nít mà thôi!



- Con cái nhà nghèo sớm trưởng thành!



Ông già nói như đang muốn thuyết phục chính mình, nhìn cô gái nói:



- Cho hắn biết cha hắn là một đại anh hùng, cũng là chuyện tốt!



- Là chuyện tốt thật sao?



Đôi mắt cô gái rực rỡ như sao sáng, thì thào nói:



- Tích anh hùng, nước mắt hồng nhan… Nếu như có thể, ta hy vọng Sở Mặc làm gì cũng được, chỉ cần đừng làm anh hùng mà thôi.



Đã cách mấy năm, rốt cuộc Sở Mặc lại được gặp mặt Giới Linh. Thế cho nên ngay từ đầu, hắn còn có chút không dám tin vào hai mắt của mình, cho rằng không biết bản thân có nhìn lầm hay chăng. Cho tới khi hắn nhìn đến nụ cười không đáng tin quen thuộc kia, mới dám xác định, đúng là Giới Linh thật!



Cô gái thanh tú đứng bên cạnh Giới Linh khi thấy ánh mắt Sở Mặc dành cho y, trong con ngươi lộ ra chút vui vẻ thản nhiên, rất nhạt, chỉ chợt lóe rồi biến mất.
- Thực ra ta chẳng tò mò chút nào.



- Vậy mục đích ngươi tới đây hôm nay là gì?



Cô gái cũng không bị nét mặt của Sở Mặc làm cho giật mình. Vô cùng bình tĩnh như cũ, thậm chí còn đưa cho Sở Mặc một chén trà, nước trà bên trong xanh biếc sáng bóng, mùi hương xông lên mũi.



- Biết việc ta nên biết.



Sở Mặc nhận chén trà, không uống mà đặt xuống.



Khi đó, Giới Linh vẫn im lặng từ đầu rốt cuộc cũng mở miệng:



- Sở Mặc, uống đi, đã rất nhiều năm… Vũ Vi không pha trà chongười khác rồi.



Sở Mặc nao nao, có thế hắn mới biết, cô gái trẻ trung thần bí này tên là Vũ Vi. Sau đó, hắn nhớ tới càng thêm nhiều chuyện khác, chính là từ trước tới nay, Giới Linh và Vũ Vi vẫn âm thầm hoặc công khai bảo vệ hắn, trợ giúp hắn rất kịp thời.



Mặc kệ hai người này có quan hệ thế nào đến thân thế của hắn, ít ra, hai người họ… không nợ hắn cái gì. Mà là Sở Mặc hắn… nợ người ta!



Một khi đã như vậy, hắn lấy đâu ra tư cách hờn dỗi trẻ con trước mặt bọn họ? Nghĩ vậy, Sở Mặc đứng lên, vái thật sâu về phía Vũ Vi và Giới Linh:



- Lúc trước ta trẻ con không hiểu chuyện, giọng điệu nói chuyện không tốt, ta xin lỗi.



Ánh mắt Vũ Vi sáng ngời, gương mắt lộ ra vẻ tươi cười, nhưng nước mắt lại lăn dài trên má.



Giới Linh cười ha ha hai tiếng, sau đó cũng không cười nổi nữa, gãi gãi đầu nói:



- Đây là việc mà chúng ta nên làm!



- Không, trên đời này không có chuyện gì là nên như vậy. Sở Mặc nói một cách nghiêm túc, sau đó bưng chén trà trước mặt lên:



- Cảm ơn trà của Vũ Vi tỷ tỷ!



Nói xong liền uống một hơi cạn sạch.



Một mùi vị đắng chát đến cực độ nổ tung trong miệng của Sở Mặc, loại đắng chát này… quá khứ Sở Mặc chưa bao giờ nếm trải. Thiếu chút nữa đắng tới mức hắn phải ném chén trà đi. Nhưng vị đắng này… chỉ xuất hiện trong nháy mắt!



Bởi vì sau đó, một mùi thơm ngát mãnh liệt và vị ngọt lành đã bao trùm lên cái vị đắng chát ấy. Trên mặt Sở Mặc lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ, bởi vì biển ý thức của hắn đã nở to ra gấp hơn ba lần chỉ trong nháy mắt!



Một ly trà, mà lại biến biển ý thức của đỉnh cao kỳ Luyện Thần… đến trình độ mà đỉnh cao kỳ Đại Thừa mới đạt tới!