Thí Thiên Đao
Chương 1496 : Tu sĩ Tần gia sụp đổ
Ngày đăng: 04:41 19/04/20
Thời điểm Tần Văn và Tần Võ mang theo một đám cao thủ của Tần gia xuất hiện ở tổ địa Sở gia, nơi này vẫn an tĩnh như trước, như là không cảm giác được kẻ thù từ bên ngoài tới quấy nhiều.
Thậm chí còn có một tiểu hài tử thắt tóc đuôi sam tám tuổi, mang theo vẻ mặt vô cùng tò mò nhìn những người này, khờ dại hỏi:
- Các ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?
Đáy mắt Tần Khiếu Thiên hiện lên một chút dữ tợn, hắn ngồi xổm người xuống, vẫy vẫy tay với đứa bé kia, nhe răng cười:
- Tiểu tử, tới đây.
Chú bé con có chút nghi hoặc nhìn Tần Khiếu Thiên, đột nhiên xoay người chạy về, vừa chạy vừa hô:
- Người xấu tới, người xấu tới! Ba ba mau ra đây!
Trên mặt của Tần Khiếu Thiên lộ ra chút tươi cười độc ác, hắn tiền tay chỉ về phía chú bé con, một đạo hào quang giống một mũi tên nháy mắt bắn về phía hậu tâm chú bé kia!
Vèo!
Tốc độ của đạo tia sáng này quá nhanh!
Tần Khiếu Thiên là một cường nhân cảnh giới Đế Chủ, là tu sĩ đứng trên đỉnh ở Thiên giới này, uy lực một kích của hắn làm sao lại nhỏ?
Đạo tia sáng này trực tiếp xuyên thủng hư không, vô thanh vô tức, mắt thấy sắp đánh chết tiểu hài tử đáng yêu kia.
Keng!
Một tiếng động vang lên, một kiện đồ vật trực tiếp che ở trước đạo hào quang kia, trực tiếp nổ tung.
Đạo hào quang do Tần Khiếu Thiên điểm ra cũng biến mất giữa hư không.
Đồ vật ngăn trở tia sáng kia cũng chia năm xẻ bảy, không ngờ lại là một chén sứ bình thường!
Trong con ngươi Tần Khiếu Thiên hiện lên một chút hào quang kinh dị, cũng có chút giật mình.
Nếu là một kiện pháp khí thì cũng thôi, nhưng đây lại chỉ là một chén nước bình thường, không ngờ lại chặn được một kích của hắn, điều này khiến hắn lập tức cảnh giác.
Tần Văn, Tần Võ và một đám cường nhân Tần gia bên cạnh hắn cũng nheo mắt lại.
Tổ địa Sở gia này… dường như cũng không đơn giản!
Cái gọi là điêu linh, thoạt nhìn không đúng lắm.
Thật ra một trăm ngàn năm qua, Sở gia khiêm tốn hơn so với Tần gia rất nhiều!
Nếu không phải có Sở Mặc xuất thế ngang trời, chỉ sợ Sở gia hôm nay, ngoại trừ Sở Thanh ra cũng sẽ không có một người đi lại thế gian.
Lúc này từ trong một phòng ốc cổ xưa có một người đàn ông trung niên đi ra, mặc quần áo bằng vải thô, mặt mũi hồng nhuận, trên mặt mang theo vài phần tức giận, căm tức nhìn Tần Khiếu Thiên lạnh lùng nói:
- Thật vô sỉ, không ngờ lại ra tay với một đứa bé!
Tần Khiếu Thiên nhìn trung niên giống nông phu này, cười lạnh nói:
- Ta vô sỉ sao? Người vô sỉ thật sự chính là Sở Mặc! Là hậu nhân Sở thị các ngươi! Hắn giết triệu người ở tổ địa Tần gia chúng ta!
- Ha ha.
Trên mặt người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười thật thà chất phác:
- Xứng đáng.
- Ngươi…
- Đi đi, ta cũng thấy đám người kia hơi phiền.
- Ha ha, thật tốt quá, đã lâu rồi chưa giết người!
Vẻ mặt thiếu phụ hưng phấn, mang theo lưỡi hái vọt tới.
Một đám người Tần gia bên kia trơ mắt nhìn thiếu phụ mặc quần áo bông kích động mang theo lưỡi hái tiến về phía bọn họ, sau đó liền hung hăng bổ một đao về phía đầu Tần Khiếu Thiên:
- Ngươi dám bắt nạt Nhị Đản, ngươi khốn kiếp nhất! Chém đầu chó của ngươi trước!
Tần Khiếu Thiên vô cùng giận dữ, hung hăng xuất ra một chưởng đánh về phía thiếu phụ, nhưng một chưởng này của hắn lại bị quầng sáng ngăn lại, vẫn là chút gợn sóng cũng không có.
- Khiếu Thiên cẩn thận!
Tần Văn bên kia đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó khẽ vươn tay xuất ra một cỗ lực hút kinh thiên, muốn bắt Tần Khiếu Thiên tới.
Nhưng đã quá muộn.
Thiếu phụ mang theo lưỡi hái trực tiếp chạy ra khỏi quầng sáng, trong khoảnh khắc đó khí thế cả người nàng đều đè áp thiên địa!
Quả thật khiến người khác không thể thở!
Tần Khiếu Thiên liền quỳ tại chỗ!
Là thật sự quỳ xuống!
Khí thế trên người thiếu phụ quả thật khủng bố tới tột đỉnh!
Ngay cả hai Chuẩn Chí Tôn như Tần Văn và Tần Võ đều bị khí tức trên người thiếu phụ này đè ép, hành động trở nên chậm chạp rất nhiều.
Cái thanh lưỡi hái cũ kia hung hăng chém vào trên cổ của Tần Khiếu Thiên.
Đầu của Tần Khiếu Thiên liền lìa khỏi xác!
Người này là tuyệt thế thiên kiêu của Tần gia, ở cảnh giới Chân Tiên liền chiến với cường nhân Đế Chủ tầng sáu, lại bị một thôn phụ bình thường dùng lưỡi hãi cắt cổ!
Máu huyết từ cổ của Tần Khiếu Thiên phun ra, trực tiếp bắn về trời cao.
Máu Đế Chủ vô cùng nặng, chiếu vào trên bầu trầu lại vô cùng lạnh lùng diễm lệ.
Phù!
Lăn lông lốc…
Đầu của Tần Khiếu Thiên sau khi rơi trên mặt đất, lăn mấy chục vòng lại hướng mặt lên, đôi mắt còn trợn thật lớn, trong mắt lưu lại hoảng sợ. Còn có không dám tin.
Dường như tới chết cũng không hiểu, Sở gia đã điêu linh suy thoái làm sao còn có thể… có loại thực lực khủng bố thế này? Còn có tu sĩ khủng bố như thế? Nàng rốt cục là có cảnh giới gì? Mà quầng sáng kia… là chuyện gì?
- A!
Tần Văn ngửa mặt lên trời hét ra một tiếng bi thống, cùng đám người Tần Võ điên cuồng công kích về phía thiếu phụ kia.
Phe phái bên trong Tần gia rất nhiều, tuy rằng đều là con vợ cả nhưng vẫn rất rõ ràng. Bọn họ chinh phạt ở bên ngoài chung quanh hầu như đều cùng thuộc một phe phái, đều có quan hệ tương đối gần. Bởi vậy cho dù tổ địa Tần gia gặp nạn, bọn họ tuy rằng vô cùng đau buồn nhưng cũng không quá mức tuyệt vọng.
Nhưng hiện tại lại khác, lúc trước Tần Khiếu Thương chết cũng đã làm cho bọn họ vô cùng đau xót. Hiện tại Tần Khiếu Thiên lại chết trước mắt bọn hắn, cái loại cảm giác này thật là đâu tận nội tâm.
- Tộc trốn trong nhà các ngươi cũng hiểu được bi thương sao?
Vẻ mặt thiếu phụ tò mò, vẻ mặt kia tuyệt đối làm cho người ta tin tưởng nàng đang hỏi vấn đề rất nghiêm túc mà không phải trêu tức.