Thí Thiên Đao

Chương 150 : Quen một mặt trao lời chân tình, từ cạn ý tròn (2)

Ngày đăng: 04:23 19/04/20


Lúc này ả thiếu nữ đó không nói thêm câu nào nữa mà cứ nhìn chằm chằm Sở Mặc.



Đêm về khuya, Sở Mặc không nhìn thấy được ánh mắt của ả, nhưng hắn có thể cảm thấy được ả đang nhìn chằm chằm vào mình. Hắn cười nói:



- Nếu ta giao nộp ngươi cho Vương gia thì ngươi thử nói xem... người đứng đằng sau lưng ngươi sẽ có kết cục ra sao?



- Ngươi... đồ đê tiện! Ngươi giết chết ta đi!Thiếu nữ nói đoạn rồi lao cổ của mình tới phía Thí Thiên.



Tính tình lại nóng nảy như vậy sao?



Sở Mặc hơi ngây ngươi một lát, cổ của ả thiếu nữ đó đã chạm vào tới lưỡi đao sắc bén vô cùng của thanh Thí Thiên.



Sở Mặc nhanh thoăn thoắt thu thanh đao lại, nhưng cổ của ả thiếu nữ đó vẫn đã xuất hiện một vết máu, máu tươi từ đó ứa ra.



Tuy Sở Mặc không nhìn rõ nhưng hắn có thể ngửi thấy mùi máu tanh tanh thổi tới.Sở Mặc trầm giọng nói:



- Thôi bỏ đi, ngươi đi đi, ân oán trong Thân Vương phủ nhà các ngươi không có liên quan gì đến ta, chỉ có điều, đừng có động tới ta! Nếu thực sự có bãn lĩnh thì các ngươi đi mà giết chết lão tặc Hạ Kinh đó, thế chẳng phải là giải quyết được hết mọi chuyện rồi hay sao?



Sở Mặc nói xong bèn quay ngươi đi luôn.



Kỳ lạ ở chỗ, ả thiếu nữ đó cứ đứng ở đó, không động đậy một chút nào. Sau khi Sở Mặc đi được vài bước thì ả đột nhiên lại đi tới bám theo hắn.Thanh Thí Thiên trong tay Sở Mặc thoáng chốc lại xuất hiện, chĩa thẳng vào yết hầu của ả thiếu nữ đó:



- Ngươi muốn chết đến như vậy sao?



Ả thiếu nữ mím môi, nhỏ giọng nói:




Sau đó hắn đóng cửa lại rồi tiếp tục tu luyện.



Thiếu nữ đứng nơi đó, khẽ cắn hàm răng, trong đôi mắt lộ ra vài phần cảm kích đứng ngây người một lúc lâu, hướng về phía căn phòng của Sở Mặc thi lễ một cái rồi mới rời đi. Bóng dáng thiếu nữ nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mờ mờ mịt.



Sau khi nàng rời đi không lâu, một số thị vệ vốn đứng canh gác, lần lượt tỉnh lại. Trông mắt ai cũng mơ mơ màng màng, cảm thấy lúc nãy buồn ngủ quá, thiếp đi lúc nào không hay.



Những thị vệ này cẩn thận nhìn về phía vùng cấm, không thấy động tĩnh gì, tất cả đều nhẹ nhõm thở phào một cái trong lòng, quyết định giấugiếm sự việc quỷ dị này ở. Nếu không Vương gia nổi giận, bọn họ không sẽ gánh được hậu quả.



Đèn trong phòng của Vương phi vẫn sáng.



Viên Tử Đại tinh thần bất an đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt lo âu.



- Nghe nói tên tiểu súc sinh đó rất lợi hại, ngay đến hai tên cung phụng trong vương phủ cũng không phải là đối thủ của hắn, cũng không biết con tiểu nha đầu kia có thể xử lý thuận lợi hay không



Trong mắt Viên Tử Đại, lóe ra tia lạnh lùng:



- Sở Mặc, ngươi khiến nhi tử của ta tàn tật, nay lại muốn chặt đườnglui của ta, tuy ta và ngươi trước đây chưa từng gặp mặt, nhưng mang nỗi thù không đội trời chung! Vì thế, ngươi đừng trách ta ra tay độc ác!



Cộc, cộc, cộc.



Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị ai đó gõ.



Viên Tử Đại toàn thân khẽ run lên, sau đó bước những bước dài về phía đó, đích thân mở cửa.