Thí Thiên Đao

Chương 17 : Vô pháp vô thiên (1)​

Ngày đăng: 04:21 19/04/20


- Là ta quá mức tin cái danh Trường Sinh Thiên này.



Sở Mặc đồng ý, nói:



- Mặt trái của chiêu bài kỳ thật cũng có nhiều thứ gì đó dơ bẩn.



Ông cụ nhìn Sở Mặc, gật đầu:



- May mắn, cháu gặp được vị này… Khụ khụ… bằng hữu.



Ông cụ không biết nên xưng hô với nam tử áo đen này như thế nào.



Vì nhìn qua Ma Quân tuổi còn rất trẻ.



Khuôn mặt kia góc cạnh rõ ràng, gần như không có bất luận dấu vết gì của năm tháng. Nhưng trong ánh mắt, lộ ra sự tang thương, nhìn rõ sự đời. Hiển nhiên, tuổi thực của hắn không thể hiện qua khuôn mặt này.



Ma Quân thản nhiên nói:



- Gọi ta là Ma Quân đi.



- Ma Quân.



Đuôi lông mày của ông cụ hơi xích lên, lòng lại âm thầm thưởng thức hàm nghĩa của hai chữ này.



Tưởng tượng lại thái độ của tôn tử đối với Ma Quân, ông cụ lại mơ hồ minh bạch điểm gì.



Tuy nhiên, với kinh nghiệm vào sinh ra tử trên chiến trường, đời này loại người nào ông chưa thấy qua. Hơn nữa vì phát sinh sự kiện vừa rồi, khiến ông hoàn toàn thất vọng đối Trường Sinh Thiên.



Lão gia tử liền sang sảng cười:



- Bằng hữu lấy Ma làm danh nhưng thực tế lại làm việc hiệp nghĩa. Cháu ta có thể nhận được người như ngươi làm thầy, đó là phúc khí tu từ mấy đời.



Nói xong, lại quay ra nói với Sở Mặc:



- Đứa ngốc, còn không mau dập đầu với sư phụ cháu.



Sở Mặc trong lòng nao nao, tự nhủ, lão nhân ngài bán đứng ta. Người không biết tên ma đầu này đáng sợ như thế nào.



Chung quy chính bản thân hắn đã đáp ứng, hắn lập tức quỳ xuống trước mặt Ma Quân nói:



- Đồ nhi Sở Mặc, bái kiến sư tôn.



Ma Quân gật gật đầu, sau đó nói với lão gia tử:



- Cáo từ.



Nói xong, một phen kéo tay Sở Mặc, thân hình chợt lóe, nháy mắt biến mất.



Lưu lại ông cụ một mình đứng sững ở nơi đó. Thật lâu sau, khóe miệng co giật lẩm bẩm:
Nhưng chặt xong, làm gì tiếp theo, hắn hoàn toàn không biết.



Hôm sau, hắn dùng hơn nửa ngày, vất vả dựng được một cái lều hình tam giác. Cái lều chưa đứng được bao lâu đã bị một trận mưa to gió lớn làm cho sụp xuống.



Mưa cứ rơi, gió cứ thổi. Nếu không phải Sở Mặc đã sớm tìm được một cái sơn động, đem gạo, bột mì và các loại thức ăn cất vào thì giờ này chúng đã bị mưa xối hỏng hết.



Sở Mặc ngồi trong sơn động tối đen, ngơ ngác nhìn ra ngoài. Túp lều hắn dựng đã thành một đống hỗn độn. Vẻ mặt hắn uể oải, cứ thế ngủ lúc nào không biết.



Đến cơm tối hắn cũng chẳng buồn ăn.



Sang ngày thứ ba, trời vừa mới hửng. Những tia nắng xua đi màn sương mờ ảo. Không khí núi rừng thật tươi mới.



Sở Mặc mơ mơ màng màng chui ra ngoài, đột nhiên phát hiện trước mắt có một tòa nhà gỗ tinh xảo.



Nhà không không lớn lắm nhưng cũng đủ cho vài người ở.



Sở Mặc dụi dụi mắt, không dám tin.



Hắn nhìn trước cửa nhà, Ma Quân đang ngồi trên một cái ghế gỗ, xử lý một dã thú khổng lồ mà hắn chưa từng thấy qua.



- Sư… Sư phụ, người dựng nhà gỗ này sao?



Sở Mặc không dám tin hỏi.



- Hừ, ngươi làm như ai cũng ngốc như ngươi đó. Dựng có một cái nhà gỗ cũng không xong.



Ma Quân lạnh lùng đáp, xong lại hỏi một câu:



- Có biết nấu cơm không?



Sở Mặc gật đầu:



- Biết ạ.



- Hả?



Ma Quân nhìn lướt qua Sở Mặc, lại hỏi:



- Ta không thích nói dối.



- Ta không nói dối.



Sở Mặc nổi giận.



- Từ nhỏ ta đã sống trong quân đội. Mỗi lần ông nội ra trận đều mang ta tới chỗ mấy đầu bếp trong quân. Ta biết nấu cơm lâu rồi.



- Hơn nữa, tay nghề của ta cũng tốt lắm đó. Đăng bởi: longnhi