Thí Thiên Đao
Chương 18 : Vô pháp vô thiên (2)
Ngày đăng: 04:21 19/04/20
- Ah.
Ma Quân thản nhiên nói:
- Vậy đem thịt này nấu đi.
- Ta đọc cho ngươi một đoạn khẩu quyết, làm cơm xong, ngươi tự học lại. Ta sẽ kiểm tra.
Vừa nói xong, Ma Quân trực tiếp đọc một đoạn khẩu quyết.
Khẩu quyết trúc tra trúc trắc, chỉ khoảng ba trăm từ. Nhưng có nhiều từ, Sở Mặc còn chưa nghe bao giờ.
Không biết mấy từ đó viết như thế nào, cũng chẳng biết ý nghĩa của chúng.
Ma Quân chỉ đọc có một lần rồi ngậm miệng, xoay người đi vào trong nhà.
- Gian phòng này là của ta. Không được ta cho phép, ngươi không được vào. Phòng ngươi bên kia, ở giữa là bếp.
Ma Quân nói xong, quay vào, cạch một cái đóng cửa.
Sở Mặc đứng đó, nhìn xác thú lớn ngẩn người.
Nấu cơm… không phải vấn đề.
Nhưng đoạn khẩu quyết Ma Quân đọc, hắn còn chẳng nhớ được ba mươi từ.
Ma Quân còn nói sau khi hắn nấu cơm xong sẽ kiểm tra.
Có thể đừng quá đáng như thế chứ!
Sở Mặc hướng về phía phòng của Ma Quân nói:
- Sư phụ… người có thể đọc lại không. Nhiều từ ta còn không biết nghĩa, cũng không biết viết thế nào ạ!
Phía gian phòng Ma Quân vẫn rất yên tĩnh, không có tí âm thanh nào.
Mặc cho Sở Mặc ở ngoài gào thét, bên trong vẫn không có động tĩnh.
Sở Mặc nổi giận, đùng đùng tiến đến, định tự đẩy cửa vào.
Nhưng vừa mới tới trước cửa, hắn đã bị một bức tường vô hình bắn ngược trở lại.
Sở Mặc trợn tròn mắt, cảm giác xung quanh có một lớp bảo hộ. Vậy lúc nãy hắn hô nửa ngày, có khi Ma Quân ở trong chẳng nghe được một chữ.
Hoặc chán không buồn nghe.
Sở Mặc ngây người một lúc lâu, lại lẩm bẩm:
- Hừ, không nói thì thôi, mình từ từ nghĩ vậy. Không tin không nghĩ ra.
Sau đó, hắn vừa nấu cơm, vừa cố nhớ lại đoạn khẩu quyết Ma Quân đọc.
Có thể lọt vào mắt ma Quân, thiên tư của Sở Mặc đương nhiên không phải vừa, linh tính của hắn cũng rất tốt.
- Đọc ta nghe.
Sở Mặc không nhìn hắn, bắt đầu đọc.
Không thể không nói, bị Ma Quân kích thích, trí nhớ của Sở Mặc vô hình chung tăng lên.
Ngay cả chính hắn cũng tự nhận thấy.
Khoảng ba trăm chữ, chỉ sai có ba chữ.
Kết quả này đã rất tốt.
Bất quá…
- Biết mình ngu rồi chứ.
Ma Quân hừ lạnh một tiếng, túm Sở Mặc, đánh cho một trận tơi bời.
Sở Mặc bị đánh xong, trừ mặt ra, cả người trông như bị xé rách.
- Lát nữa đứng lên nấu cơm cho ta.
Ma Quân ném lại mấy lời, rồi lại quay về phòng mình.
Sở Mặc quỳ rạp trên mặt đất không dám động đậy. Một cử động nhỏ cũng khiến hắn đau nhe răng nhếch miệng.
- Trên đới này có sư phụ nào khắc nghiệt thế chứ… Ai ui!!! Sư phụ này… Híttttt… đau chết ta mất.
Cả thể xác và tâm hồn đều thấy đau, nhưng thực tế lại không có vết thương nào trí mạng.
Nhìn mặt ngoài trông rất khó coi.
Nhưng thật thần kỳ, sau một lát, đau đớn dường như biến mất.
Tuy vậy, Sở Mặc cũng không nguyện nếm trải cảm giác này lần nào nữa.
Thật đáng sợ!
Đêm đó, Sở Mặc vẫn phải nhịn đói. Sau khi mang cơm đến cho Ma Quân, lại bị Ma Quân đuổi về phòng.
Còn ném cho hắn một bộ điển tịch thật dày, thêm một cái bánh mì khô lớn chẳng biết kiếm từ chỗ nào.
- Đây là một bộ từ điển.
- Ngươi tự xem đi.
- Về sau đứng có lấy cớ là không biết hết chữ.
Uỳnh
Cửa phòng đóng sập lại. Đăng bởi: longnhi