Thí Thiên Đao

Chương 19 : Truyền đạo thụ nghiệp (1)​

Ngày đăng: 04:21 19/04/20


Trên vách tường có nạm những viên dạ minh châu, chiếu sáng cả gian phòng.



Nhìn bộ điển tịch dày trước mặt và cả cái bánh khô không khốc kia, không hiểu sao, Sở Mặc chợt cảm thấy cay cay sống mũi.



Đối với vị sư phụ này, hắn quả thật không oán hận được



Trông có vẻ lạnh lùng vô tình, tất cả mọi hành động tưởng chừng như để chứng minh cho điều này



Nhưng từ lúc quen biết đến nay, nghĩ kỹ lại, Ma Quân đã giúp đỡ hắn quá nhiều!



Chỉ trong vài ngày, đưa hắn từ cánh đồng tuyết đến Trường Sinh Thiên, vì hắn mà tiết kiệm hơn một năm và vô số những hiểm nguy có thể phát sinh bất cứ lúc nào, điều này không cần phải nhiều lời.



Ở Trường Sinh Thiên, hắn bị trúng Huyết Sát chưởng của Phạm Lý Tử, Ma Quân không nói một lời thì đã giải độc cho hắn.



Nếu như không phải về sau do Triệu Hồng Chí đắc ý vênh váo, đem chuyện này ra kể cho gia gia nghe thì e rằng Sở Mặc cả đời này cũng không biết được.



Bởi vì, với tính tình của Ma Quân, chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động nói ra.



Sau này khi trở về Viêm Hoàng Thành, lại là Ma Quân cứu gia gia, sau khi đánh cho Triệu Hồng Chí một trận tơi bời, lại còn dọa hắn sợ chết khiếp, không dám tới gây sự với gia gia nữa.



Điều này trông có vẻ như Sở Mặc đã uy hiếp được Ma Quân, nhưng thực sự có phải là như vậy không?



Mặc dù Sở Mặc chỉ là một chàng thiếu niên, nhưng hắn rất thông minh, sao lại không nhận ra rằng, Ma Quân con người này, trông có vẻ lạnh lùng vô tình, bá đạo hống hách, nhưng trong lòng thực sự lại không phải là người vô tình.



Giống như hôm nay, bị đánh hai trận, mùi vị này thực sự rất khó chịu



Chỉ nghĩ tới thôi cũng đã đau lòng vô cũng



Nhưng thật sự trải qua việc này rồi thì cũng không còn thấy đau nữa, cũng không biết Ma Quân làm cách nào.



Tính cách đó của Sư phụ, mặc dù không khiến cho người ta yêu mến, nhưng cũng thật khó để hận ông ta



Sở Mặc ôm lấy bộ điển tịch dày, bắt đầu nghiêm túc hơn.



Cứ thế, ngày qua ngày
Sư phụ có thể bình tĩnh và thản nhiên đối mặt với cái chết, còn hắn thì không



Bởi vì trong tiềm thức, không biết từ lúc nào hắn đã coi sư phụ như người thân thiết nhất của hắn



- Sư phụ, xin tha thứ



Sở Mặc nghẹn ngào nói:



- Đồ đệ luôn nghĩ rằng…



Ma Quân trừng mắt, lạnh lùng nói:



- Yếu đuối



- Ta hỏi ngươi, mười ba ngày trước, ta bảo ngươi học thuộc đoạn khẩu quyết đó, chữ thứ ba đoạn thứ hai là gì?



- À…



Sở Mặc ngập ngừng, vẻ mặt ngây ra một hồi



Không để cho hắn kịp suy nghĩ kỹ, Ma Quan liền dùng chân đá hắn bay ra ngoài, lại một trận đòn nữa.



Sau đó Ma Quân rời đi, không thấy tung tích đâu nữa.



- Ai ya… Đổi chiêu khác được không… Ai yô… Cái mông mình… rách ra mất thôi!



- Đau chết đi mất!



- Thật là… không có tình người mà, không có tình người mà, cái mặt còn không đáng yêu bằng ngôi nhà gỗ này… Ai yô



Lần này, Ma Quân đi đúng tám ngày



Khi hắn ta quay lại, vẻ mặt mệt mỏi, trên người lại không mang theo con vật nào Đăng bởi: longnhi