Thí Thiên Đao

Chương 20 : Truyền đạo thụ nghiệp (2)​

Ngày đăng: 04:21 19/04/20


Sở Mặc đã quen với việc lần nào sư phụ trở về cũng mang theo một con nguyên thú, lần này, hắn tần ngần một hồi mới dám hỏi:



- Sư phụ… Con mồi đâu? Bị người giữ ở trong nhẫn trữ vật rồi phải không?



Ma Quân khóe miệng hơi nhếch lên, bình tĩnh đáp:



- Làm gì có nhẫn trữ vật, nguyên thú ở mấy ngàn dặm quanh đây đều sắp bị ta giết sạch rồi, còn lại một vài con, chúng đều chạy sạch cả rồi



- Mấy ngàn dặm quanh đây?



Sở Mặc ngạc nhiên hỏi:



- Sư phụ, người mới chỉ bắt có mấy chục con thôi mà?



- Ngươi cho rằng nguyên thú là heo sao? Nơi nào cũng có à?



Ma Quân nhìn lướt qua Sở Mặc



- Trong vòng trăm dặm, có được một hai con nguyên thú đã xem như nhiều rồi đó.



- Nói như vậy… Sư phụ… không có máu của nguyên thú để áp chế chất kịch độc nữa sao?



Sở Mặc lo lắng hỏi.



Ma Quân thản nhiên gật đầu.



- Thứ gọi là áp chế, cũng chỉ là cách nhất thời, còn hoàn toàn không giải được chất kịch độc này. Mà thôi, dù sao thì ngươi cũng sắp xuất sư rồi.



- Xuất… xuất sư?



Sở Mặc giật mình hoảng sợ



- Sư phụ, đồ đệ đã học được gì đâu? Đồ đệ vẫn cái gì cũng không biết mà.



Ma Quân đảo mắt nhìn Sở Mặc:



- Ngươi lại đây



Sở Mặc cảnh giác hỏi:



- Sư phụ không phải lại muốn đánh đồ đệ đấy chứ?



Ma Quân nghiêm nét mặt nói:



- Còn nhiều lời nữa ta sẽ đánh ngươi thật đấy.



Sở Mặc chần chừ, chậm rãi bước tới trước mặt Ma Quân



Vừa định cất lời, đột nhiêu hắn thấy Ma Quân đưa một ngón tay ra, trực tiếp điểm vào trước ngực hắn



Hự!
Kết quả, sư phụ lại nói hắn biết rằng những trận đòn đó thực ra là không cần thiết phải chịu.



Ma Quân nhìn Sở Mặc, vẻ mặt như thể đó là lẽ đương nhiên, nói:



- Như vậy con sẽ ghi nhớ sâu hơn, càng chắn chắn hơn.



- Mau đi làm cơm, ta đói bụng rồi!



Sở Mặc đang định cất lời thì thoáng thấy sư phụ lảo đảo, tay vịn khung cửa mới không quỵ xuống



- Sư phụ



Sở Mặc xông lên đỡ, thét lên một tiếng kinh hãi.



Ma Quân trừng mắt, một luồng khí mạnh kinh hồn phát ra từ cơ thể, ông quát lên:



- Đứng yên



- Ta không cần ngươi thương hại



- Ngươi chỉ là kẻ ta tìm để truyền lại y bát mà thôi



- Đừng ra vẻ đồng cảm với ta



- Trong phòng ta… có một quyển công pháp, tên “Thiên Ý Ngã Ý”, ngươi học quyển công pháp đó thì sẽ hiểu được những khẩu quyết trong đầu ngươi là dùng để làm gì!



Ma Quân hổn hển nói, mỗi câu mỗi chữ đều phải thở dốc



Nhưng luồng khí trong cơ thể ông ta lại vô cùng mạnh mẽ



- Ta… không còn gì tiếc nuối nữa, ngươi hãy chôn ta ở đây…



- Bụi về với bụi, đất về với đất … thôi … thôi



Ma Quân vừa nói, luồng khí trên người bùng phát lên, rồi tan đi trong nháy mắt, khẽ rùng mình vài cái



Tay vịn trên khung cửa bất chợt buông thõng, một tiếng ầm, ông đổ nhào trên đất



- Sư phụ



Sở Mặc than những tiếng bi ai, giờ phút này hắn chẳng cần gì nữa cả… Thậm chí hắn chỉ mong sư phụ có thể đứng lên đánh cho hắn một trận ra trò



Hắn vội lao đến



Sở Mặc kiểm tra hơi thở của sư phụ, phát hiện vẫn còn chút hơi thở yếu ớt, hắn chợt thấy thở phào nhẹ nhõm



Nhưng phải làm gì tiếp theo đây, hắn hoàn toàn không nghĩ ra ý gì



- Sư phụ bảo chỉ có máu của Nguyên thú mới tạm thời áp chế được chất kịch độc trong người Đăng bởi: longnhi