Thí Thiên Đao
Chương 1772 : Kinh sợ thoái lui (2)
Ngày đăng: 04:45 19/04/20
Về phần hung địa thứ năm, hiện tại Sở Mặc không muốn tới nơi đó. Một ngày nào đó có lẽ hắn sẽ đi, nhưng chắc chắn đó là chuyện sẽ xem xét sau khi cảnh giới của hắn đạt tới trình độ nhất định.
Lần này, trên đường đi vô kinh vô hiểm, có Thương Khung Thần Giám cảnh báo, Sở Mặc tự động lách qua một đám sinh linh nguy hiểm, hiện tại vẫn chưa phải lúc để chiến đấu. Cuối cùng, hắn tới một toà cổ thành.
Giống như một toà thành vô danh, cổ thành rất lớn, những toà thành Sở Mặc từng đi qua chỉ bằng một phần ba.
Tường gạch cũ kỹ toả ra ý vị khó tả, không có bao nhiêu khí tức đại đạo, trái lại lại pha tạp chút oán niệm nhàn nhạt.
- Ồ!
Sở Mặc thấy có chút kỳ quái, nhìn chằm chằm bức tường thành cũ kỹ kia, thầm nghĩ trên tường thành sao có thể sinh ra loại oán niệm này? Lẽ nào dưới bức tường thành này đã trải qua quá nhiều sự giết chóc? Sựoán niệm không cam lòng của những người chết kia đã ám vào bên trong tường thành?
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền tới, một người đán ông trung niên vạm vỡ chừng bốn mươi tuổi, mặc một bộ y phục bằng vải thô, tay không tấc sắt, mắt như chuông đồng đứng ở cổng thành nhìn Sở Mặc chằm chằm:
- Muốn vào thành thì đưa tiền đây!
- Hử?
Sở Mặc lập tức ngẩn ra, nhìn đám tu sĩ vãng lai ra vào cửa thành kia:
- Tại sao bọn họ không cần đưa tiền? Người đàn ông vạm vỡ nhe răng cười:
- Bởi vì bọn họ đều là Chí Tôn, ngươi không phải.
- ...
Sở Mặc mặt mày xám xịt, ngẩng đầu nhìn gã đàn ông vạm vỡ:
- Toà thành này của ngươi sao?
Vậy cũng không đúng!
Đây là sân thí luyện!
Đây là nơi tụ tập thiên kiêu cao cấp nhất của bảy đại vực và La Thiên Tiên Vực.
Đại ca ngày là thiên kiêu cao nhất, ngài làm như thế này thật sự được sao?
Thấy Sở Mặc không nói lời nào, đại hắn cũng nổi giận:
- Ta chưa từng thấy qua tu sĩ nào keo kiệt như ngươi! 200 ~300 vạn tinh thạch rất nhiều sao? Hử? Rất nhiều sao? Có thể tiến vào sân thí luyện không ai là không có xuất thân ngàn vạn! Cái loại xuất thân ngàn vạn đều được xem như người nghèo, xuất thân hàng tỷ mới được xem như là tiêu chuẩn bình thường. Ngươi có biết ở trong tòa thành này ngươi có thể yên tâm, ở trong thành không có ai đánh ngươi, cũng không bị khi phụ sỉ nhục! Ngươi có thể tu luyện ở trong này mười ngàn năm! Biết không? Mười ngàn năm, hai vạn năm… ngươi đặc biệt có thể tu luyện ở đây cho tới chết! Tinh khí ở nơi này không nồng đậm sao? So với đại vực ngươi ở thì thế nào? Cho dù lựa chọn nơi tu luyện nào thì nơi này cũng là tốt nhất chứ? Huống chi ngươi còn có thể kiếm tiền!
Khóe miệng Sở Mặc co quắp nhìn đại hán:
- Mỗi tòa thành đều giống nhau sao? Cũng chưa có người đánh nhau ở trong thành sao? Có thể tu luyện ở bên trong tới chết? Cũng có thể kiếm tiền?
- Giá chót, hai trăm vạn!
Đại hắn trừng lớn hai mắt, giận không kiềm được mà nói:
- Lão tử cho tới bây giờ chưa từng kinh doanh lỗ vốn như vấy.
Sở Mặc liếc mắt:
- Cái đồ chơi này còn có tiền vốn?
- Vô nghĩa? Lão tử còn phải đi giao nộp!