Thí Thiên Đao
Chương 1771 : Kinh sợ thoái lui (1)
Ngày đăng: 04:45 19/04/20
- Không thể cùng con ếch ngồi trong đáy giếng luận bàn về biển cả, không thể cùng côn trùng mùa hè bàn luận về băng tuyết.
Sở Mặc thản nhiên nói, sau đó trực tiếp mở nhẫn trữ vật ra.
Rầm rầm!
Tinh thạch như núi bị Sở Mặc đổ ra. Hơn nữa còn có một khối thịtLuân Hồi thú khoảng hơn trăm trượng lăn ra bên ngoài!
Thịt kia tươi ngon vô cùng, tuy nói thời gian trong nhẫn trữ vật gần như đọng lại, vô số năm cũng có thể giữ nguyên sự tươi ngon. Nhưng những người này vẫn là rất có nhãn lực, liếc một cái đã nhìn ra khối thịt kia đích thực là tươi ngon nhất! Trên mặt còn mang theo khí tức sinh mệnh vô biên của Luân Hồi thú!
Một luồng khí âm hàn cũng phát ra từ trên mặt khối thịt.
Tinh thạch đỉnh cấp chất cao như núi, cùng với thịt Luân Hồi thú ẩn chứa bí mật Luân Hồi, là mỹ thực tuyệt hảo trong mắt kẻ háu ăn đỉnhcấp.
Kể cả thanh Hàn Nguyệt đao hàn quang lạnh thấu xương kia nữa.
Tất cả đều treo lơ lửng trong hư không, thoạt nhìn lấy dễ như trở bàn tay.
Đối với bốn người này mà nói, ba thứ kia… đều có lực hấp dẫn chết người.
Nhưng lúc này, đừng nói Chí Tôn bộ dạng thiếu niên và Chí Tôn tướng mạo tuấn mỹ kia, cho dù là hai gã Chí Tôn đến từ La Thiên TiênVực cũng đều do dự.
- Khối thịt Luân Hồi thú này, thực sự là của Tử Đạo đưa cho ngươi chứ? Các ngươi quen biết nhau sao?
Nam tử mũi ưng lạnh lùng nhìn Sở Mặc.
- Không quen.
Sở Mặc lắc đầu quầy quậy:
Loại cảm giác này giống như là bị Luân Hồi thú hung dữ đánh trả vậy!
Cực kỳ khó chịu!
- Tên khốn kiếp này!
Nam tử gầy gò luôn ít nói, thân là Chí Tôn đã thành đạo, trên cơ bản tính cách có thể đạt đến trình độ vui buồn đều không biến sắc. Nhưng giờ phút này cũng không nhịn được mà kích động chửi thề, thực sự làquá mức buồn bực rồi.
Chí Tôn thiếu niên cũng ủ rủ, Chí Tôn tướng mạo xinh đẹp thì lại bày ra bộ dạng lưu luyến.
Một thanh Hàn Nguyệt đao, sau khi bán ở chợ đen, chí ít cũng đủ để bốn người bọn họ mỗi người được chia một khoản tài nguyên lớn! Càng chưa nói tới mấy chục tỷ viên tinh thạch đỉnh cấp, còn có khối thịt kia… nghĩ một chút đã cảm thấy đau lòng.
Càng tức giận đến mức đau gan! Gần như trong nháy mắt bốn gã Chí Tôn kia liền biến mất hoàn toàn trong hư không.
Sở Mặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thu hồi những thứ kia vào trong nhẫn trữ vật, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua hư không, không kìm nổi cười khổ nói:
- Không ngờ rằng có một ngày, ta lại mượn danh kẻ khác để hù doạ người.
Tuy rằng có chút buồn bực, nhưng quả là hữu hiệu. Bốn người kia, bị chính nhân vật mà bọn họ tưởng tượng ra, cùng với một Tử Đạo vô cùng xác thực doạ bỏ chạy rồi. Nếu không, Sở Mặc cũng chỉ có thể xuất ra phân thân, quyết một trận tử chiến với bốn người này mà thôi.
Kỳ thực Sở Mặc cũng có chỗ cố kỵ giống với sự kiêng dè của đối phương,. Nếu như bốn người này không có chút tiếng tăm nào thì thôi đi, nhưng nếu một người nào đó trong số bọn họ có thân phận địa vị khá tôn quý, vậy thì có thể có người tra ra mình rất nhanh.
- Haiz…
Sở Mặc không kìm được thở dài, hiện tại hắn đã hiểu kỳ thực bất kể là nơi nào, đều có những quy tắc không thể nhìn thấy được ràng buộc mỗi người. Muốn có được tự do thực sự… nói thì dễ làm mới khó!
Sau đó, Sở Mặc rời khỏi nơi này, bay về phía một toàn thành gần nhất trên bản đồ.