Thí Thiên Đao
Chương 1779 : Cơ Thánh (1)
Ngày đăng: 04:45 19/04/20
Trong con ngươi Sở Mặc, hai thế giới rộng lớn mênh mông không ngừng vọt qua biến đổi, đạo quả đoạt được liên tiếp rót vào các đạo đài trong toàn thân hắn. Hai thế giới diễn hóa trong mắt hắn đã khác biệt về bản chất với trong quá khứ. Trong thế giới kia, đã bắt đầu có sinh linh ngộ đạo!
Đây là điểm mạnh mẽ của tu sĩ Chí Tôn. Hắn không phải tu đạo một mình, hai mắt Chí Tôn bất cứ nơi nào, lúc nào cũng có thể diễn hóa sự sinh diệt của thế giới. Hắn có thể cảm ngộ cả quá trình sinh linh được sinh ra rồi chết đi. Trong thế giới, cũng có sinh linh đang tu luyện, đương nhiên mọi sinh linh này đều do đạo hạnh của Sở Mặc tạo thành, không phải sinh linh chân chính. Những sinh linh này cũng trải qua đủ loại sự tình, đủ loại lĩnh ngộ.
Từ sinh ra đến tu luyện, rồi tu luyện tới cảnh giới tối cao. Cuối cùng, thậm chí có thể xông tới hướng Chí Tôn!
Chỉ có điều hết thảy những thứ này, đều chỉ là đạo của Sở Mặc!
Nếu cảnh giới của hắn cao hơn một bậc, tới mức Thánh Nhân, thì sinh linh trong thế giới diễn hóa bằng hai mắt của hắn, sẽ không phải chỉ biết tu luyện nữa, thậm chí bọn họ còn có đủ loại tình cảm yêu thương thù hận!
Đến lúc đó, mới chính là diễn hóa một đại thế giới chân chính, mới là trải qua vạn trượng hồng trần! Có đôi khi Sở Mặc còn suy nghĩ, mọi thứ mà hiện giờ hắn trải qua, sự hiện diện của hắn trong thế giới này, có phải chỉ là thế giới đang được diễn hóa trong mắt của vị tối cao, một đấng tạo hóa không thể tin nổi nào đó hay không? Một ngày nào đó, hắn có thể phá giải hết mọi xiềng xích gông cùm, thấy phong cảnh bên ngoài chứ?
Mây thiên kiếp trên bầu trời hoàn toàn tiêu tan, lộ ra không trung xanh thăm thẳm. Một vầng mặt trời đỏ au từ từ dâng lên.
Nghe nói thật lâu trước kia, sân thí luyện này có tới mấy chục mặt trời cùng tỏa sáng, chiếu rọi mỗi tấc đất khắp sân thí luyện. Khiến sân thí luyện chỉ có ngày mà không có đêm!
Cái gọi là ngày ẩn nấp đêm xuất hiện chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Mà ngay cả mỗi góc vực sâu cũng được chiếu sáng trưng!
Sau đó, có một vị cao thủ tuyệt thế thấy phiền… cầm cung tiễn bắnrụng gần như tất cả mặt trời, chỉ để lại một cái, như vậy, sân thí luyện liền có cả ngày và đêm.
Cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, trong lòng Sở Mặc bỗng nhiên cũng thấy rộng mở sáng trong.
Cho tới nay, hắn vẫn luôn nơm nớp lo sợ những đấng tối cao trong La Thiên Tiên Vực, lo lắng cho mẹ mình. Cứ nghĩ, một ngày nào đó bản thân để lộ sơ hở, sẽ có một đấng tối cao tới giết hắn.
- Ta tên Trương Nhã Lộ, vốn thấy ngươi khí huyết kinh người, một đường khí thế không ai cản nổi, chiến ý sục sôi, muốn đánh một trận với ngươi. Không ngờ tự dưng lại được ngươi cho một lợi ích lớn tày trời. Cho nên, coi như ta nợ ngươi một món ân tình.
Trương Nhã Lộ cười sảng khoái với Sở Mặc.
- Không phải ngươi đã trả ân tình này rồi sao?
Sở Mặc nhìn thoáng qua bốn phía, chỉ chỉ trận pháp mà Trương Nhã Lộ bày ra.
- Ừm… cái kia không tính.
Trương Nhã Lộ lắc đầu:
- Ta đã thấy rồi, cho dù không có trận pháp, ai dám tới gần ngươi cũng sẽ chết khá thảm. Cho nên đây không tính là ta trả ngươi ân tình. Trạng thái hiện giờ của ngươi cũng có vẻ như không thích hợp để chiến đấu. Hẳn là nên yên lặng lĩnh ngộ cảnh giới Chí Tôn mới đúng. Cho nên… nếu có cơ hội ta sẽ tìm ngươi đánh một trận! Chỉ là đánh nhau đơn thuần thôi.
Trương Nhã Lộ nói xong, cười nói với Sở Mặc một cách vô cùng tự nhiên, sau đó trực tiếp lắc mình, biến mất giữa hư không.
Sở Mặc đứng ở nơi đó, cười khổ, thầm nghĩ: Mới mấy ngày mà sao ta đã gặp biết bao nhiêu thiên kiêu trẻ tuổi trên Thiên bảng. Vận khí củata tốt quá chăng? Hay là đám thiên kiêu bậc nhất này thích bay lung tung khắp nơi, nên dễ dàng đụng phải?
Trương Nhã Lộ, thiên kiêu xếp hạng thứ sáu trên Thiên bảng, Khương Thái Nguyệt, hạng mười trên Thiên bảng, Tử Đạo, đệ nhất Thiên bảng!
Còn cả Lưu Vân Phong, tuy hiện giờ chưa có tên trên Thiên bảng, nhưng hiển nhiên đó chỉ là việc y muốn lên Thiên bảng hay không mà thôi.