Thí Thiên Đao

Chương 1781 : Cướp quái (1)

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Khóe miệng Cơ Thánh co quắp, lạnh giọng nói:



- Đừng có tự chuốc phiền, nhanh cút ra xa một chút.



Tính tình vẫn ác liệt như cũ, Sở Mặc nhìn y cười như không cười, sau đó đột ngột hành động!



Hắn trực tiếp vận hành chữ Trận trong Cửu Tự Chân Ngôn!



Tới cảnh giới Chí Tôn vận hành chữ Trận, Sở Mặc có thể cảm nhận được sự chênh lệch rõ ràng. Lúc trước dù hắn đã sớm thành đạo, ý nghĩa đã nắm hết, nhưng lại chưa có thực lực tương ứng! Hiện giờ hắn bước vào cảnh giới Chí Tôn, lại vận hành Cửu Tự Chân Ngôn, dù là đạo hay sức lực để duy trì đạo đều đã đủ rồi!



Cả mảnh trời này, bao gồm địa bàn bị ấn đế vương của Cơ Thánh phong ấn, tất cả thời gian đều ngưng đọng lại!



Không gian bị chia thành từng mảnh, sau đó chỉ thấy thân thể con dơi màu xám kia bay tới trước mặt Sở Mặc, Sở Mặc thản nhiên thu con dơi màu xám lại. Sau đó nói:



- Thứ này là nguyên liệu hiếm tuyệt hảo, ngươi không lấy thì ta lấy. Cơ Thánh vốn đã định tế ra một món pháp khí hùng mạnh khác rồi. Nghe thấy những lời này thiếu chút nữa thì tức hộc máu, trừng mắt Sở Mặc:



- Đây là ta giết!



- Đúng vậy, ta biết chứ, à à à, quên, cảm ơn ngươi.



Vẻ mặt Sở Mặc như bừng tỉnh ngộ.



- Ai cần ngươi cảm ơn? Trả lại cho ta!



Cơ Thánh giận không kiềm nổi, sao y không biết con dơi xám này là thứ tốt được? Tuy nó vô cùng khó chơi, nhưng lại là nguyên liệu luyện khí thượng đẳng. Cho dù tại sân thí luyện thì cũng không có nhiều. Quảthực khá hiếm và đắt tiền.



Sở dĩ Cơ Thánh không thu nó lại từ đầu cũng bởi vì sự hiện diện của Sở Mặc, y không muốn bị phân tâm. Càng không ngờ đối phương không phải có ý đồ với y, mà là con mồi của y.




Cái khác không cần nói vội, chỉ riêng một đống thi thể sinh linh Chí Tôn trong nhẫn trữ vật của Sở Mặc cũng đã đủ luyện chế ra số lượng pháp khí và đan dược lớn rồi, thịt của chúng cũng là thứ đại bổ giá trị không thể đo lường. Tuy rằng sân thí luyện là nơi khủng bố và tàn khốc, nhưng cũng thực sự là một kho báu chân chính!



Những ngày tiếp theo, Sở Mặc vừa ngộ đạo, vừa củng cố cảnh giới của bản thân. Đồng thời, hắn cũng không ngừng học tập những thuật Chí Tôn mà lúc trước hắn đã được truyền thừa.



Hai tháng sau, Sở Mặc đi tới phía trên của một vách đá cực lớn, bên dưới là con sông dâng trào chảy xiết. Nước sông cuồn cuộn, trong nước tản ra khí lạnh thấu xương.



Sở Mặc đứng bên vách núi, ngắm nhìn nơi xa, đối diện cũng là mộtvách núi dựng thẳng đột ngột, xa nữa là một bình nguyên trải dài vô tận.



Ở đây, Sở Mặc lấy Phong Hành Giả vẫn bị phong ấn trong thế giới của Thương Khung Thần Giám ra. Sau đó, suy nghĩ trong chốc lát, giải phong ấn của Phong Hành Giả.



Mở ra hai mắt mông lung, trong giây lát khi nhìn thấy Sở Mặc, đầu tiên Phong Hành Giả hơi nao nao, sau đó, nhìn khuôn mặt xa lạ này hỏi:



- Ngươi là ai?



Sở Mặc cười cười:



- Ta là bạn của Sở Mặc.



Vẻ mặt Phong Hành Giả có chút không biết nói gì, sau đó ngẫm nghĩ một lát nói:



- Sở công tử đâu?



- Hắn rất tốt, không ở đây.



Sở Mặc thản nhiên đáp.