Thí Thiên Đao
Chương 1795 : Chúng ta kết bái đi (2)
Ngày đăng: 04:46 19/04/20
Khương Thái Nguyệt cười lắc đầu:
- Ta sẽ không chủ động tìm ngươi đâu. Yên tâm, chỉ có ngươi cần tìm ta chứ không có việc ta cầu ngươi đâu. Sở Mặc hơi ngẩn ra, cười cười, cất truyền âm thạch của mình đi.
Diệp Thanh lại nói:
- Công tử, ta… ta cũng cần…
Khương Thái Nguyệt không nhịn được liếc mắt, sau đó nhìn Diệp Thanh và Sở Mặc trao đổi phương thức truyền âm, nói vài câu với Tử Đạo và Lưu Vân Phong xong trực tiếp mang Diệp Thanh ly khai.
Khi đi Diệp Thanh còn rất lưu luyến.
Sau khi thu nàng làm đồ đệ, Khương Thái Nguyệt đối xử rất tốt vớinàng nhưng trong suy nghĩ của Diệp Thanh, Sở Mặc mới là người thân cận nhất trên đời này. Vì chẳng những là ân nhân cứu mạng, Sở Mặc còn biết toàn bộ quá khứ của nàng. Người sống trên đời quan trọng là muốn có người hiểu mình, nếu không sẽ rất cô đơn.
Chẳng mấy chốc, chỗ này chỉ còn lại Tử Đạo và Lưu Vân Phong.
Tử Đạo nhìn Khương Thái Nguyệt và Diệp Thanh đã đi xa mới cười hì hì nói:
- Lâm huynh đệ, ta nghĩ cô nương kia rất có hảo cảm với ngươi đó. Sao ngươi không đáp ứng Khương Thái Nguyệt, ngươi có biết Khương gia là gia tộc thế nào không? Sở Mặc gật đầu:
- Cũng biết một chút nhưng không nhiều lắm.
Lưu Vân Phong than nhẹ:
- Khương gia rất khó lường. Tổ tiên bọn họ từng có công phò tá La Thiên hoàng tộc đoạt thiên hạ. Nếu không có tổ tiên Khương gia, Cơ gia chưa chắc đã là hoàng tộc của La Thiên vũ trụ.
Sở Mặc chưa biết điều này, nghe Lưu Vân Phong nói mới thấy rõ hơn.
Tử Đạo nói:
- Tuy nhiên đây cũng là chuyện lâu rồi. Vận mệnh của La Thiên vũ trụ còn rất phức tạp. Bao quanh nó còn có tám đại vực.
- Không phải bảy sao?
Lưu Vân Phong nói.
Lưu Vân Phong còn chưa dứt lời, Tử Đạo đã nói:
- Trèo cao cái gì. Ngươi không nên nói như vậy. Vân Phong đạo hữu, ngươi vừa nói ngươi thật sự nghĩ như thế sao? Lưu Vân Phong gật đầu.
- Chân tâm nha…
Tử Đạo lẩm bẩm sau đó hỏi:
- Vậy giờ thì sao?
- Giờ… vẫn nghĩ thế.
Lưu Vân Phong nói.
- Vậy thì kết bái đi.
Tử Đạo vỗ tay ba cái, sau đo nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi thấy thế nào? Sở Mặc không biết nên nói gì nữa:
- Người trèo cao… phải là ta mới đúng.
Hắn còn chưa nói hết Lưu Vân Phong và Tử Đạo đã đồng thời ngắt lời.
- Trèo cái đầu ngươi. Trên đời này mấy ai từ nhỏ đã cao quý chứ.
Tử Đạo cười lạnh.
- Ta nói trèo cao vì luận thân thế, ta là người thảm hại nhất trong ba người chúng ta.
Lưu Vân Phong nói. Lưu Vân Phong và Tử Đạo lại nhìn nhau, không ngờ lại cùng đồng thanh:
- Ngươi làm sao thảm bằng ta chứ?