Thí Thiên Đao

Chương 1806 : Đao đạo đại thành (2)

Ngày đăng: 04:46 19/04/20


Hồ Tiếu nhìn thoáng qua Sở Mặc.



Tử Đạo khoát tay:



- Huynh đệ nhà ta.



Hồ Tiếu trong lòng hơi hơi rùng mình, lúc nhìn về ánh mắt của Sở Mặc có chút biến đổi không giống. Đã nhiều năm rồi, người có thể cùng với Tử Đạo kết thành bằng hữu tại sân thí luyện không nhiều, có thể từmiệng y thừa nhận là huynh đệ lại càng ít! Ít nhất là Hồ Tiếu chưa nghe qua.



Y ở thầm nghĩ trong lòng:



- Nói như vậy Sở Mặc nhất định là có chỗ hơn người rồi. Còn có Lưu Vân Phong nữa, lại là chuyện gì vậy?



Nhưng y cũng không có hỏi, mà nói:



- Ba vạn kim ngũ hành thần kim có thể luyện chế ra một binh khí, gần đây vừa lúc đang nghiên cứu luyện khí.



Hí! Lưu Vân Phong và Tử Đạo kìm không được hít một hơi khí lạnh.



Lưu Vân Phong tán thành nói:



- Món này… không nhỏ đó!



Tử Đạo cười lạnh nói:



- Tuyết gia này không có tiền đồ, thật là xấu hổ, xem ra lần này, Tuyết Vô Lệ có lẽ xuất hiện tâm ma rồi. Thật là yếu ớt.



Hồ Tiếu khóe miệng rút rút ra:



- Không phải là yếu ớt đi. Nghe nói Tuyết vô lệ trong trận thí luyện bị đánh bạo, nếu không có lão tổ che chở, bỏ trốn mất dạng thì đãbị gục ngã tại sân thí luyện này rồi. Loại người như y nào đã từng phải nếm trải qua sự thiệt thòi này a.



- Cũng là mọi người xem thân phận của Lão tổ nhà y, không thèm để ‎ý y nên y quen rồi.



Tử Đạo cười lạnh nói, nói xong y nhìn Hồ Tiếu nói:



- Ngươi sao lại trả lại đồ đó chứ? Không trả thì nói đánh không lại.



- Hả?
- Đạo đao của Lão tam đã đại thành rồi!



Tử Đạo gật gật đầu:



- Ừ, khí phách tôn sư!



Hồ Tiếu sắc mặt trắng bệch, ngơ người ra!



Đừng nói là thất bại hoàn toàn đến như vậy, còn thua thảm hại đến mức không còn manh giáp. Trước khi chiến đấu Hồ Tiếu chưa nghĩ qua mình sẽ thất bại. Nhưng y có nghĩ đến trận chiến đấu này có thể sẽ rất khó khăn. Bởi vì nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Tử Đạo hiển nhiên là xem trọng Sở Mặc nhưng Hồ Tiếu chưa hề nghĩ qua trận chiến này có kết thúc theo phương thức như vậy.



Một đao!



Không phải một chiêu. Bởi Vì Sở Mặc từ đầu đến cuối chỉ chém có một đao mà thôi. Không có thay đổi gì cho nên chưa thể nói là một chiêu.



Một đao này, nhanh đến mức vượt qua sự nhận thức và phạm vi chịu đựng của Hồ Tiếu. Cho nên y trốn không thoát.



Một đao này hàm chứa đại đạo tối cao cũng vượt qua đạo hạnh của Hồ Tiếu cho nên y trốn không thoát.



Một đao này mạnh mẽ quá cho nên y trốn không thoát.



Cần tìm lý do sao? Hồ Tiếu chợt nhớ tới Tử Đạo vừa nói một câu nói, được rồi, Hồ Tiếu, ngươi đừng nói ta xem thường ngươi, cho dù là ta, hiện tại



ta và Sở Mặc so chiêu, sống hay chết cũng không biết chắc ai thắng.



Lúc ấy lòng y không tin thậm chí có một chút khinh thường. Hiện tại tin rồi, cũng không dám khinh thường rồi.



Cho đến khi ánh sáng lóe lên từ thanh khí Hàn Nguyệt đao của Sở Mặc từ giữa chỗ mi rời đi Hồ Tiếu vẫn không thể ở khoảnh khắc đầu tiên hồi phục tinh thần lại.



Tử Đạo có chút đồng tình nhìn y một cái:



- Hồ Tiếu, không phải ngươi cũng sợ sệt giống như Tuyết Vô Lệ chứ?



Hồ Tiếu bỗng nhiên tỉnh lại, chăm chú nhìn Sở Mặc, lướt nhìn Tử Đạo, trong mắt lộ rõ vẻ cảm kích. Sau đó y giơ tay hướng về Sở Mặc:



- Đa tạ ơn không giết của Sở Mặc, ta nợ ngươi một mạng. Về sau có việc gì cần giúp đỡ, chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ lấy mạng này trả cho ngươi.